Y nói với ta giang hồ hỗn loạn, lòng người mê hoặc, nàng không cần theo ta làm gì. Đứng dưới mưa phùn lất phất, ta thấy thân ảnh y mờ mịt sau màn mưa, sau đó trước mắt ta là một mảnh đen kịt. Lúc tỉnh lại đã là nửa đêm, bên tai ta văng vẳng tiếng sáo êm ả nhẹ nhàng như có như không. Ta khoác thêm áo choàng rồi nhẹ bước đến cửa phòng. Trong đình viện, quầng trăng như nước*, có một người mặc bạch y trắng tuyết đứng ở đó. Người nọ nghe thấy tiếng bước chân ta, hắn quay đầu lại khẽ gật một cái. *月华如水: ánh trăng trong sáng, mềm mại lấp lánh như nước, chầm chậm lan tỏa. Bỉ nhân tên Khúc Du, nghe nói trong phủ đang tìm một kiếm sư, ta mới cả gan đến thử một phen. Khi hắn ngẩng đầu, ta nhìn vào đôi mắt trong trẻo thâm thúy bên dưới tóc mái lưa thưa kia. Sau đó hắn nhoẻn miệng cười, nụ cười tươi tắn nở rộ trong bóng đêm. *敝人: người thô tục, từ ngữ xưng hô khiêm nhường. Không biết là vị công tử nào trong phủ cầu kiếm? Không phải công tử, là ta. Vì sao? Vì ta muốn nhập giang hồ. Hắn lại cười, nụ…
Chương 5
Táng KiếmTác giả: Trầm Tiêu ChiTruyện Cổ Đại, Truyện Đoản Văn, Truyện Ngôn TìnhY nói với ta giang hồ hỗn loạn, lòng người mê hoặc, nàng không cần theo ta làm gì. Đứng dưới mưa phùn lất phất, ta thấy thân ảnh y mờ mịt sau màn mưa, sau đó trước mắt ta là một mảnh đen kịt. Lúc tỉnh lại đã là nửa đêm, bên tai ta văng vẳng tiếng sáo êm ả nhẹ nhàng như có như không. Ta khoác thêm áo choàng rồi nhẹ bước đến cửa phòng. Trong đình viện, quầng trăng như nước*, có một người mặc bạch y trắng tuyết đứng ở đó. Người nọ nghe thấy tiếng bước chân ta, hắn quay đầu lại khẽ gật một cái. *月华如水: ánh trăng trong sáng, mềm mại lấp lánh như nước, chầm chậm lan tỏa. Bỉ nhân tên Khúc Du, nghe nói trong phủ đang tìm một kiếm sư, ta mới cả gan đến thử một phen. Khi hắn ngẩng đầu, ta nhìn vào đôi mắt trong trẻo thâm thúy bên dưới tóc mái lưa thưa kia. Sau đó hắn nhoẻn miệng cười, nụ cười tươi tắn nở rộ trong bóng đêm. *敝人: người thô tục, từ ngữ xưng hô khiêm nhường. Không biết là vị công tử nào trong phủ cầu kiếm? Không phải công tử, là ta. Vì sao? Vì ta muốn nhập giang hồ. Hắn lại cười, nụ… Ngày ấy khi con thuyền ngày càng đi xa, tiếng sáo vẫn văng vẳng thật lâu. Khúc Du đứng ngay bến đò, mặt trời ngã về phía tây, thân ảnh hắn có vẻ yếu ớt, cô độc lẻ loi. Khi bóng dáng ấy rơi vào đáy mắt ta, dường như có một chiếc kìm sắt nóng rẫy đâm xuyên qua tim, một trận đau đớn bén nhọn bóp nghẹt cổ họng.Sau đó ta và Sở Tạ cùng đi về phía Tây Bắc. Thảo nguyên Tây Bắc tịch liêu không một tiếng động, chỉ có gió bắc thổi phần phật, thổi tan chuyện cũ, cuốn bay hồi ức. Trong làm gió mờ mịt, ta mơ hồ mà nhớ lại, rất lâu trước đây ta cũng đi như thế này. Không mục đích, không phương hướng. Dần dần ta bắt đầu quên đi thứ mình đang nỗ lực tìm kiếm là gì. Ta bắt đầu nhận ra một năm là đủ dài để một con người thay đổi hoàn toàn. Ta nhớ trước đây y trượng nghĩa thiện lương, ta nhớ y kiêu ngạo tách biệt với thế tục. Ta nhớ y từng có nụ cười xán lạn như ánh mặt trời.Mà hiện giờ mỗi lần chém giết xong dưới chân ta toàn là thi thể. Y nói, y có thù không thể không báo, không thể không giết.Gió thu hiu quạnh thổi ngang qua thảo nguyên, máu văng tung tóe, đột nhiên ta thấy nhớ khung cảnh hoa mơ bay bay, có người ngồi phẩm trà dưới trời đông giá tuyết yên bình. Ta chợt thấy nhớ mùi thơm bánh rán hành trong căn nhà tranh bên dòng suối nhỏ, có người nói với ta đó là hương vị quê nhà.Cũng giống như trước đây, mỗi lần chém giết ta đều được che chở ở phía sau, không vấy một chút máu. Ta biết, y cũng không muốn ta phải chịu cảnh đao quang kiếm ảnh, y mong ta có thể trong sạch như lúc ban đầu.Ta cũng biết loại tình cảm sâu sắc này ta không cách nào báo đáp.Thế nhưng ta bắt đầu thấy mệt mỏi với cảnh lang thang lưu lạc, gió tanh mưa máu thế này. Ta chỉ im lặng đi theo y, chờ đợi lời thề trong lòng. Nắm lấy tay người, cùng nhau đầu bạc. Giống như chuyện cũ năm xưa.Y nói nàng thay đổi rồi, trở nên trầm lặng hơn rất nhiều, nàng không còn thích nói chuyện phiếm, hoạt bát trong sáng như lúc trước.Ta không trả lời. Bao nhiêu người sẽ thay đổi sau một trận biến cố? Rất nhiều chuyện cũ đã phủ đầy bụi, chúng ta đã bị vùi dưới vạn trượng hồng trần từ lâu lắm rồi.Ta chỉ hỏi y, đến bao giờ đôi ta mới có thể kết thúc cuộc sống thế này.Đến khi ta báo thù xong.Chàng đừng giết người nữa được không?Oan oan tương báo khó dứt được, thà rằng đuổi cùng giết tận.Ta nghe thấy tiếng sét đánh ầm ầm cắt ngang bầu trời đầy sao trên thảo nguyên. Cả tâm hồn lẫn thể xác ta đều rất mệt mỏi, mệt mỏi đến tận cùng.Ta nhẹ nhàng hỏi, ta rời đi có được không?
Táng KiếmTác giả: Trầm Tiêu ChiTruyện Cổ Đại, Truyện Đoản Văn, Truyện Ngôn TìnhY nói với ta giang hồ hỗn loạn, lòng người mê hoặc, nàng không cần theo ta làm gì. Đứng dưới mưa phùn lất phất, ta thấy thân ảnh y mờ mịt sau màn mưa, sau đó trước mắt ta là một mảnh đen kịt. Lúc tỉnh lại đã là nửa đêm, bên tai ta văng vẳng tiếng sáo êm ả nhẹ nhàng như có như không. Ta khoác thêm áo choàng rồi nhẹ bước đến cửa phòng. Trong đình viện, quầng trăng như nước*, có một người mặc bạch y trắng tuyết đứng ở đó. Người nọ nghe thấy tiếng bước chân ta, hắn quay đầu lại khẽ gật một cái. *月华如水: ánh trăng trong sáng, mềm mại lấp lánh như nước, chầm chậm lan tỏa. Bỉ nhân tên Khúc Du, nghe nói trong phủ đang tìm một kiếm sư, ta mới cả gan đến thử một phen. Khi hắn ngẩng đầu, ta nhìn vào đôi mắt trong trẻo thâm thúy bên dưới tóc mái lưa thưa kia. Sau đó hắn nhoẻn miệng cười, nụ cười tươi tắn nở rộ trong bóng đêm. *敝人: người thô tục, từ ngữ xưng hô khiêm nhường. Không biết là vị công tử nào trong phủ cầu kiếm? Không phải công tử, là ta. Vì sao? Vì ta muốn nhập giang hồ. Hắn lại cười, nụ… Ngày ấy khi con thuyền ngày càng đi xa, tiếng sáo vẫn văng vẳng thật lâu. Khúc Du đứng ngay bến đò, mặt trời ngã về phía tây, thân ảnh hắn có vẻ yếu ớt, cô độc lẻ loi. Khi bóng dáng ấy rơi vào đáy mắt ta, dường như có một chiếc kìm sắt nóng rẫy đâm xuyên qua tim, một trận đau đớn bén nhọn bóp nghẹt cổ họng.Sau đó ta và Sở Tạ cùng đi về phía Tây Bắc. Thảo nguyên Tây Bắc tịch liêu không một tiếng động, chỉ có gió bắc thổi phần phật, thổi tan chuyện cũ, cuốn bay hồi ức. Trong làm gió mờ mịt, ta mơ hồ mà nhớ lại, rất lâu trước đây ta cũng đi như thế này. Không mục đích, không phương hướng. Dần dần ta bắt đầu quên đi thứ mình đang nỗ lực tìm kiếm là gì. Ta bắt đầu nhận ra một năm là đủ dài để một con người thay đổi hoàn toàn. Ta nhớ trước đây y trượng nghĩa thiện lương, ta nhớ y kiêu ngạo tách biệt với thế tục. Ta nhớ y từng có nụ cười xán lạn như ánh mặt trời.Mà hiện giờ mỗi lần chém giết xong dưới chân ta toàn là thi thể. Y nói, y có thù không thể không báo, không thể không giết.Gió thu hiu quạnh thổi ngang qua thảo nguyên, máu văng tung tóe, đột nhiên ta thấy nhớ khung cảnh hoa mơ bay bay, có người ngồi phẩm trà dưới trời đông giá tuyết yên bình. Ta chợt thấy nhớ mùi thơm bánh rán hành trong căn nhà tranh bên dòng suối nhỏ, có người nói với ta đó là hương vị quê nhà.Cũng giống như trước đây, mỗi lần chém giết ta đều được che chở ở phía sau, không vấy một chút máu. Ta biết, y cũng không muốn ta phải chịu cảnh đao quang kiếm ảnh, y mong ta có thể trong sạch như lúc ban đầu.Ta cũng biết loại tình cảm sâu sắc này ta không cách nào báo đáp.Thế nhưng ta bắt đầu thấy mệt mỏi với cảnh lang thang lưu lạc, gió tanh mưa máu thế này. Ta chỉ im lặng đi theo y, chờ đợi lời thề trong lòng. Nắm lấy tay người, cùng nhau đầu bạc. Giống như chuyện cũ năm xưa.Y nói nàng thay đổi rồi, trở nên trầm lặng hơn rất nhiều, nàng không còn thích nói chuyện phiếm, hoạt bát trong sáng như lúc trước.Ta không trả lời. Bao nhiêu người sẽ thay đổi sau một trận biến cố? Rất nhiều chuyện cũ đã phủ đầy bụi, chúng ta đã bị vùi dưới vạn trượng hồng trần từ lâu lắm rồi.Ta chỉ hỏi y, đến bao giờ đôi ta mới có thể kết thúc cuộc sống thế này.Đến khi ta báo thù xong.Chàng đừng giết người nữa được không?Oan oan tương báo khó dứt được, thà rằng đuổi cùng giết tận.Ta nghe thấy tiếng sét đánh ầm ầm cắt ngang bầu trời đầy sao trên thảo nguyên. Cả tâm hồn lẫn thể xác ta đều rất mệt mỏi, mệt mỏi đến tận cùng.Ta nhẹ nhàng hỏi, ta rời đi có được không?
Táng KiếmTác giả: Trầm Tiêu ChiTruyện Cổ Đại, Truyện Đoản Văn, Truyện Ngôn TìnhY nói với ta giang hồ hỗn loạn, lòng người mê hoặc, nàng không cần theo ta làm gì. Đứng dưới mưa phùn lất phất, ta thấy thân ảnh y mờ mịt sau màn mưa, sau đó trước mắt ta là một mảnh đen kịt. Lúc tỉnh lại đã là nửa đêm, bên tai ta văng vẳng tiếng sáo êm ả nhẹ nhàng như có như không. Ta khoác thêm áo choàng rồi nhẹ bước đến cửa phòng. Trong đình viện, quầng trăng như nước*, có một người mặc bạch y trắng tuyết đứng ở đó. Người nọ nghe thấy tiếng bước chân ta, hắn quay đầu lại khẽ gật một cái. *月华如水: ánh trăng trong sáng, mềm mại lấp lánh như nước, chầm chậm lan tỏa. Bỉ nhân tên Khúc Du, nghe nói trong phủ đang tìm một kiếm sư, ta mới cả gan đến thử một phen. Khi hắn ngẩng đầu, ta nhìn vào đôi mắt trong trẻo thâm thúy bên dưới tóc mái lưa thưa kia. Sau đó hắn nhoẻn miệng cười, nụ cười tươi tắn nở rộ trong bóng đêm. *敝人: người thô tục, từ ngữ xưng hô khiêm nhường. Không biết là vị công tử nào trong phủ cầu kiếm? Không phải công tử, là ta. Vì sao? Vì ta muốn nhập giang hồ. Hắn lại cười, nụ… Ngày ấy khi con thuyền ngày càng đi xa, tiếng sáo vẫn văng vẳng thật lâu. Khúc Du đứng ngay bến đò, mặt trời ngã về phía tây, thân ảnh hắn có vẻ yếu ớt, cô độc lẻ loi. Khi bóng dáng ấy rơi vào đáy mắt ta, dường như có một chiếc kìm sắt nóng rẫy đâm xuyên qua tim, một trận đau đớn bén nhọn bóp nghẹt cổ họng.Sau đó ta và Sở Tạ cùng đi về phía Tây Bắc. Thảo nguyên Tây Bắc tịch liêu không một tiếng động, chỉ có gió bắc thổi phần phật, thổi tan chuyện cũ, cuốn bay hồi ức. Trong làm gió mờ mịt, ta mơ hồ mà nhớ lại, rất lâu trước đây ta cũng đi như thế này. Không mục đích, không phương hướng. Dần dần ta bắt đầu quên đi thứ mình đang nỗ lực tìm kiếm là gì. Ta bắt đầu nhận ra một năm là đủ dài để một con người thay đổi hoàn toàn. Ta nhớ trước đây y trượng nghĩa thiện lương, ta nhớ y kiêu ngạo tách biệt với thế tục. Ta nhớ y từng có nụ cười xán lạn như ánh mặt trời.Mà hiện giờ mỗi lần chém giết xong dưới chân ta toàn là thi thể. Y nói, y có thù không thể không báo, không thể không giết.Gió thu hiu quạnh thổi ngang qua thảo nguyên, máu văng tung tóe, đột nhiên ta thấy nhớ khung cảnh hoa mơ bay bay, có người ngồi phẩm trà dưới trời đông giá tuyết yên bình. Ta chợt thấy nhớ mùi thơm bánh rán hành trong căn nhà tranh bên dòng suối nhỏ, có người nói với ta đó là hương vị quê nhà.Cũng giống như trước đây, mỗi lần chém giết ta đều được che chở ở phía sau, không vấy một chút máu. Ta biết, y cũng không muốn ta phải chịu cảnh đao quang kiếm ảnh, y mong ta có thể trong sạch như lúc ban đầu.Ta cũng biết loại tình cảm sâu sắc này ta không cách nào báo đáp.Thế nhưng ta bắt đầu thấy mệt mỏi với cảnh lang thang lưu lạc, gió tanh mưa máu thế này. Ta chỉ im lặng đi theo y, chờ đợi lời thề trong lòng. Nắm lấy tay người, cùng nhau đầu bạc. Giống như chuyện cũ năm xưa.Y nói nàng thay đổi rồi, trở nên trầm lặng hơn rất nhiều, nàng không còn thích nói chuyện phiếm, hoạt bát trong sáng như lúc trước.Ta không trả lời. Bao nhiêu người sẽ thay đổi sau một trận biến cố? Rất nhiều chuyện cũ đã phủ đầy bụi, chúng ta đã bị vùi dưới vạn trượng hồng trần từ lâu lắm rồi.Ta chỉ hỏi y, đến bao giờ đôi ta mới có thể kết thúc cuộc sống thế này.Đến khi ta báo thù xong.Chàng đừng giết người nữa được không?Oan oan tương báo khó dứt được, thà rằng đuổi cùng giết tận.Ta nghe thấy tiếng sét đánh ầm ầm cắt ngang bầu trời đầy sao trên thảo nguyên. Cả tâm hồn lẫn thể xác ta đều rất mệt mỏi, mệt mỏi đến tận cùng.Ta nhẹ nhàng hỏi, ta rời đi có được không?