Y nói với ta giang hồ hỗn loạn, lòng người mê hoặc, nàng không cần theo ta làm gì.

Đứng dưới mưa phùn lất phất, ta thấy thân ảnh y mờ mịt sau màn mưa, sau đó trước mắt ta là một mảnh đen kịt.

Vào năm Chiêu Nguyên thứ tám, mùa xuân đến rất sớm ở Kim Lăng, cây hoa hạnh ở đầu ngõ Hồ Nhi vừa đơm nụ, chim én đã về làm tổ dưới mái hiên.

Suốt cả đời người sẽ luôn có mấy vết nhơ.

Mà cả đời Nam Sương lại dính hết vết nhơ này đến vết nhơ khác, đến nỗi không thể vãn hồi khiến nàng cảm thấy bực bội, ấm ức.

Sự việc phải kể lại từ năm các Vạn Hồng kết minh với phái Thiên Thủy đó.

Sấm chớp rền vang, mưa trút xối xả.

Trong màn đêm đen nhánh, một toán quân binh phi ngựa như bay trên ngọn núi tại ngoại ô kinh thành.

Bất thình lình, một tiếng động rất nhỏ từ phiến rừng bên cạnh lọt vào tai, như tiếng chim giật mình vỗ cánh.

“Phạch ——”