Tác giả:

Y nói với ta giang hồ hỗn loạn, lòng người mê hoặc, nàng không cần theo ta làm gì. Đứng dưới mưa phùn lất phất, ta thấy thân ảnh y mờ mịt sau màn mưa, sau đó trước mắt ta là một mảnh đen kịt. Lúc tỉnh lại đã là nửa đêm, bên tai ta văng vẳng tiếng sáo êm ả nhẹ nhàng như có như không. Ta khoác thêm áo choàng rồi nhẹ bước đến cửa phòng. Trong đình viện, quầng trăng như nước*, có một người mặc bạch y trắng tuyết đứng ở đó. Người nọ nghe thấy tiếng bước chân ta, hắn quay đầu lại khẽ gật một cái. *月华如水: ánh trăng trong sáng, mềm mại lấp lánh như nước, chầm chậm lan tỏa. Bỉ nhân tên Khúc Du, nghe nói trong phủ đang tìm một kiếm sư, ta mới cả gan đến thử một phen. Khi hắn ngẩng đầu, ta nhìn vào đôi mắt trong trẻo thâm thúy bên dưới tóc mái lưa thưa kia. Sau đó hắn nhoẻn miệng cười, nụ cười tươi tắn nở rộ trong bóng đêm. *敝人: người thô tục, từ ngữ xưng hô khiêm nhường. Không biết là vị công tử nào trong phủ cầu kiếm? Không phải công tử, là ta. Vì sao? Vì ta muốn nhập giang hồ. Hắn lại cười, nụ…

Chương 8

Táng KiếmTác giả: Trầm Tiêu ChiTruyện Cổ Đại, Truyện Đoản Văn, Truyện Ngôn TìnhY nói với ta giang hồ hỗn loạn, lòng người mê hoặc, nàng không cần theo ta làm gì. Đứng dưới mưa phùn lất phất, ta thấy thân ảnh y mờ mịt sau màn mưa, sau đó trước mắt ta là một mảnh đen kịt. Lúc tỉnh lại đã là nửa đêm, bên tai ta văng vẳng tiếng sáo êm ả nhẹ nhàng như có như không. Ta khoác thêm áo choàng rồi nhẹ bước đến cửa phòng. Trong đình viện, quầng trăng như nước*, có một người mặc bạch y trắng tuyết đứng ở đó. Người nọ nghe thấy tiếng bước chân ta, hắn quay đầu lại khẽ gật một cái. *月华如水: ánh trăng trong sáng, mềm mại lấp lánh như nước, chầm chậm lan tỏa. Bỉ nhân tên Khúc Du, nghe nói trong phủ đang tìm một kiếm sư, ta mới cả gan đến thử một phen. Khi hắn ngẩng đầu, ta nhìn vào đôi mắt trong trẻo thâm thúy bên dưới tóc mái lưa thưa kia. Sau đó hắn nhoẻn miệng cười, nụ cười tươi tắn nở rộ trong bóng đêm. *敝人: người thô tục, từ ngữ xưng hô khiêm nhường. Không biết là vị công tử nào trong phủ cầu kiếm? Không phải công tử, là ta. Vì sao? Vì ta muốn nhập giang hồ. Hắn lại cười, nụ… Nhiều năm sau ta mới hiểu được sự thản nhiên của Khúc Du khi đó chính là vì chuyện cũ trong lòng hắn đã phủ bụi quá dày. Cảm giác khổ sở khi bị người thân cận nhất hiểu lầm, bị người mình tín nhiệm nhất ruồng bỏ, bị những người làm bạn sớm chiều căm ghét. Tất cả hạnh phúc ngày trước đều biến thành ảo cảnh khi đứng trước nỗi thống khổ ấy, có cảm giác như mình đang tồn tại rồi lại cảm thấy không chân thật, đáy lòng trống rỗng, trôi nổi lênh đênh và hơn hết là đau đớn tột cùng. Tất cả mọi người đều đẩy hết ngọn nguồn tội ác lên đầu hắn, nhưng không một ai biết rằng hắn cũng chồng chất vết thương, chỉ là hắn không thể nói ra mà thôi.Sau khi biết chuyện ta có chút đau lòng, khi ta lệ nóng doanh tròng mà nhìn Khúc Du, hắn lại mỉm cười dịu dàng với ta, nhu hòa không khác gì ánh trăng. Hắn nói, nha đầu, chuyện cũ qua rồi, hiện giờ có ngươi bên cạnh ta đã rất mãn nguyện.Có điều những khi mơ thấy chuyện cũ, ta vẫn sẽ nhớ đêm đó khi ta dứt khoát đâm thanh kiếm vào vai Sở Tạ, y quay đầu lại nhìn ta, ánh mắt chỉ có đau thương không có oán hận. Ta vẫn sẽ nhớ y thức trắng đêm dùng cành liễu nối lại kinh mạch cho Khúc Du, y nói ta tình nguyện làm như vậy, hi vọng nàng có thể tha thứ cho ta. Ngày hôm sau tỉnh lại, y đã rời đi, chỉ còn sót lại vòng hoa tử đinh hương dập nát lẳng lặng nằm ở cạnh cửa. Trên cánh hoa còn dây vết máu, dường như ta thấy được bóng dáng hắn mang theo cánh tay bị thương đi vào rừng nhặt nhạnh từng đóa hoa rơi rụng.Chuyện cũ đều đã qua.

Nhiều năm sau ta mới hiểu được sự thản nhiên của Khúc Du khi đó chính là vì chuyện cũ trong lòng hắn đã phủ bụi quá dày. Cảm giác khổ sở khi bị người thân cận nhất hiểu lầm, bị người mình tín nhiệm nhất ruồng bỏ, bị những người làm bạn sớm chiều căm ghét. Tất cả hạnh phúc ngày trước đều biến thành ảo cảnh khi đứng trước nỗi thống khổ ấy, có cảm giác như mình đang tồn tại rồi lại cảm thấy không chân thật, đáy lòng trống rỗng, trôi nổi lênh đênh và hơn hết là đau đớn tột cùng. Tất cả mọi người đều đẩy hết ngọn nguồn tội ác lên đầu hắn, nhưng không một ai biết rằng hắn cũng chồng chất vết thương, chỉ là hắn không thể nói ra mà thôi.

Sau khi biết chuyện ta có chút đau lòng, khi ta lệ nóng doanh tròng mà nhìn Khúc Du, hắn lại mỉm cười dịu dàng với ta, nhu hòa không khác gì ánh trăng. Hắn nói, nha đầu, chuyện cũ qua rồi, hiện giờ có ngươi bên cạnh ta đã rất mãn nguyện.

Có điều những khi mơ thấy chuyện cũ, ta vẫn sẽ nhớ đêm đó khi ta dứt khoát đâm thanh kiếm vào vai Sở Tạ, y quay đầu lại nhìn ta, ánh mắt chỉ có đau thương không có oán hận. Ta vẫn sẽ nhớ y thức trắng đêm dùng cành liễu nối lại kinh mạch cho Khúc Du, y nói ta tình nguyện làm như vậy, hi vọng nàng có thể tha thứ cho ta. Ngày hôm sau tỉnh lại, y đã rời đi, chỉ còn sót lại vòng hoa tử đinh hương dập nát lẳng lặng nằm ở cạnh cửa. Trên cánh hoa còn dây vết máu, dường như ta thấy được bóng dáng hắn mang theo cánh tay bị thương đi vào rừng nhặt nhạnh từng đóa hoa rơi rụng.

Chuyện cũ đều đã qua.

Táng KiếmTác giả: Trầm Tiêu ChiTruyện Cổ Đại, Truyện Đoản Văn, Truyện Ngôn TìnhY nói với ta giang hồ hỗn loạn, lòng người mê hoặc, nàng không cần theo ta làm gì. Đứng dưới mưa phùn lất phất, ta thấy thân ảnh y mờ mịt sau màn mưa, sau đó trước mắt ta là một mảnh đen kịt. Lúc tỉnh lại đã là nửa đêm, bên tai ta văng vẳng tiếng sáo êm ả nhẹ nhàng như có như không. Ta khoác thêm áo choàng rồi nhẹ bước đến cửa phòng. Trong đình viện, quầng trăng như nước*, có một người mặc bạch y trắng tuyết đứng ở đó. Người nọ nghe thấy tiếng bước chân ta, hắn quay đầu lại khẽ gật một cái. *月华如水: ánh trăng trong sáng, mềm mại lấp lánh như nước, chầm chậm lan tỏa. Bỉ nhân tên Khúc Du, nghe nói trong phủ đang tìm một kiếm sư, ta mới cả gan đến thử một phen. Khi hắn ngẩng đầu, ta nhìn vào đôi mắt trong trẻo thâm thúy bên dưới tóc mái lưa thưa kia. Sau đó hắn nhoẻn miệng cười, nụ cười tươi tắn nở rộ trong bóng đêm. *敝人: người thô tục, từ ngữ xưng hô khiêm nhường. Không biết là vị công tử nào trong phủ cầu kiếm? Không phải công tử, là ta. Vì sao? Vì ta muốn nhập giang hồ. Hắn lại cười, nụ… Nhiều năm sau ta mới hiểu được sự thản nhiên của Khúc Du khi đó chính là vì chuyện cũ trong lòng hắn đã phủ bụi quá dày. Cảm giác khổ sở khi bị người thân cận nhất hiểu lầm, bị người mình tín nhiệm nhất ruồng bỏ, bị những người làm bạn sớm chiều căm ghét. Tất cả hạnh phúc ngày trước đều biến thành ảo cảnh khi đứng trước nỗi thống khổ ấy, có cảm giác như mình đang tồn tại rồi lại cảm thấy không chân thật, đáy lòng trống rỗng, trôi nổi lênh đênh và hơn hết là đau đớn tột cùng. Tất cả mọi người đều đẩy hết ngọn nguồn tội ác lên đầu hắn, nhưng không một ai biết rằng hắn cũng chồng chất vết thương, chỉ là hắn không thể nói ra mà thôi.Sau khi biết chuyện ta có chút đau lòng, khi ta lệ nóng doanh tròng mà nhìn Khúc Du, hắn lại mỉm cười dịu dàng với ta, nhu hòa không khác gì ánh trăng. Hắn nói, nha đầu, chuyện cũ qua rồi, hiện giờ có ngươi bên cạnh ta đã rất mãn nguyện.Có điều những khi mơ thấy chuyện cũ, ta vẫn sẽ nhớ đêm đó khi ta dứt khoát đâm thanh kiếm vào vai Sở Tạ, y quay đầu lại nhìn ta, ánh mắt chỉ có đau thương không có oán hận. Ta vẫn sẽ nhớ y thức trắng đêm dùng cành liễu nối lại kinh mạch cho Khúc Du, y nói ta tình nguyện làm như vậy, hi vọng nàng có thể tha thứ cho ta. Ngày hôm sau tỉnh lại, y đã rời đi, chỉ còn sót lại vòng hoa tử đinh hương dập nát lẳng lặng nằm ở cạnh cửa. Trên cánh hoa còn dây vết máu, dường như ta thấy được bóng dáng hắn mang theo cánh tay bị thương đi vào rừng nhặt nhạnh từng đóa hoa rơi rụng.Chuyện cũ đều đã qua.

Chương 8