Tác giả:

"Từ nay không có mẹ bên cạnh, con phải thật kiên cường nhé, Văn Văn xin lỗi con! Mẹ đã không cho con lớn lên trong một gia đình hoàn chỉnh". Người phụ nữ nằm trên giường bệnh, nước mắt lăn dài nhìn đứa con của mình, bà ra đi sớm cũng tốt đỡ trở thành gánh nặng của con mình. "Mẹ xin mẹ đừng bỏ con!" Cô gái cầm lấy bàn tay do chịu đựng bệnh tật, mà trở nên gầy gò của bà. "Tít tít tít tít." Âm thanh tử thần vang lên, dù cô có cố gọi mẹ thế nào cũng không khiến bà mở mắt nữa rồi. "Bác sĩ xin hãy cứu lấy mẹ tôi, cầu xin bác sĩ xin hãy cứu bà". Đổng Văn Văn nhanh chóng nhấn chuông gọi bác sĩ, tìm kiếm một tia hy vọng. "Cô Đổng thật xin lỗi, chúng tôi đã hết cách rồi." Bác sĩ tới cầm đèn soi lên mắt mẹ cô lắc đầu đi ra. "Đoàng." Tiếng xét trên bầu trời lóe lên một vệt dài. Đổng Văn Văn sợ hãi tỉnh dậy, trên khóe mi những giọt nước mắt lăn dài, đã 5 năm rồi cũng chính vào ngày mưa như thế này mẹ cô đã mãi mãi ra đi. Năm Văn Văn 10 tuổi, mẹ và bố li hôn, bà dẫn theo cô ra khỏi nhà họ Bạch,…

Truyện chữ
Truyện tranh

Đang cập nhật ...

Truyện Audio

Đang cập nhật ...