"Từ nay không có mẹ bên cạnh, con phải thật kiên cường nhé, Văn Văn xin lỗi con! Mẹ đã không cho con lớn lên trong một gia đình hoàn chỉnh". Người phụ nữ nằm trên giường bệnh, nước mắt lăn dài nhìn đứa con của mình, bà ra đi sớm cũng tốt đỡ trở thành gánh nặng của con mình. "Mẹ xin mẹ đừng bỏ con!" Cô gái cầm lấy bàn tay do chịu đựng bệnh tật, mà trở nên gầy gò của bà. "Tít tít tít tít." Âm thanh tử thần vang lên, dù cô có cố gọi mẹ thế nào cũng không khiến bà mở mắt nữa rồi. "Bác sĩ xin hãy cứu lấy mẹ tôi, cầu xin bác sĩ xin hãy cứu bà". Đổng Văn Văn nhanh chóng nhấn chuông gọi bác sĩ, tìm kiếm một tia hy vọng. "Cô Đổng thật xin lỗi, chúng tôi đã hết cách rồi." Bác sĩ tới cầm đèn soi lên mắt mẹ cô lắc đầu đi ra. "Đoàng." Tiếng xét trên bầu trời lóe lên một vệt dài. Đổng Văn Văn sợ hãi tỉnh dậy, trên khóe mi những giọt nước mắt lăn dài, đã 5 năm rồi cũng chính vào ngày mưa như thế này mẹ cô đã mãi mãi ra đi. Năm Văn Văn 10 tuổi, mẹ và bố li hôn, bà dẫn theo cô ra khỏi nhà họ Bạch,…
Chương 52: 52: Mãi Không Cách Xa
Anh Rể Xin Buông TayTác giả: LalamTruyện Ngôn Tình"Từ nay không có mẹ bên cạnh, con phải thật kiên cường nhé, Văn Văn xin lỗi con! Mẹ đã không cho con lớn lên trong một gia đình hoàn chỉnh". Người phụ nữ nằm trên giường bệnh, nước mắt lăn dài nhìn đứa con của mình, bà ra đi sớm cũng tốt đỡ trở thành gánh nặng của con mình. "Mẹ xin mẹ đừng bỏ con!" Cô gái cầm lấy bàn tay do chịu đựng bệnh tật, mà trở nên gầy gò của bà. "Tít tít tít tít." Âm thanh tử thần vang lên, dù cô có cố gọi mẹ thế nào cũng không khiến bà mở mắt nữa rồi. "Bác sĩ xin hãy cứu lấy mẹ tôi, cầu xin bác sĩ xin hãy cứu bà". Đổng Văn Văn nhanh chóng nhấn chuông gọi bác sĩ, tìm kiếm một tia hy vọng. "Cô Đổng thật xin lỗi, chúng tôi đã hết cách rồi." Bác sĩ tới cầm đèn soi lên mắt mẹ cô lắc đầu đi ra. "Đoàng." Tiếng xét trên bầu trời lóe lên một vệt dài. Đổng Văn Văn sợ hãi tỉnh dậy, trên khóe mi những giọt nước mắt lăn dài, đã 5 năm rồi cũng chính vào ngày mưa như thế này mẹ cô đã mãi mãi ra đi. Năm Văn Văn 10 tuổi, mẹ và bố li hôn, bà dẫn theo cô ra khỏi nhà họ Bạch,… "Trần luật sư mời."Trong quán rượu vắng khách, đôi nam nữ ngồi đối diện nhau giống như những người bạn tâm giao, Đổng Văn Văn nâng ly rượu trong tay hướng tới chỗ Trần Liêm chạm nhẹ, sau đó ngửa cổ uống cạn.Không biết hai người ngồi ở đây từ lúc nào, nhưng dưới chân bàn vỏ chai rượu nằm ngổn ngang, mỗi người mang theo một nỗi niềm riêng mượn rượu giải ưu phiền."Cô Bạch tôi muốn ngủ quá." Gương mặt Trần Liêm ngà say, gục cả mặt xuống bàn lẩm bẩm."Uống tiếp đi, anh mà ngủ tôi đập chết anh." Đổng Văn Văn nhổm người lay mạnh cánh tay Trần Liêm, nhưng đáp lại cô chỉ là tiếng thở mạnh mẽ phát ra từ cổ họng của người say rượu."Anh là tên hèn nhát, chưa uống được bao nhiêu đã say rồi." Cô gọi mãi không được, chán nản cầm lấy cả chai rượu đưa lên miệng, giống như đang uống một chai nước ngọt.Rượu đắng càng uống càng ngọt, Đổng Văn Văn uống mãi chỉ thấy bụng căng cứng, không thấy cảm giác nâng nâng như lạc vào thiên đường ở đâu cả, cô loạng choạng đứng dậy muốn đi vào nhà vệ sinh, nhưng hiện tại mọi thứ trước mắt đều xoay vòng chẳng phân biệt nổi phương hướng nữa, quanh quẩn nửa ngày vẫn chưa tới được nơi cần đến."Ting...Ting.""Không để người khác ngủ à?"Trần Liêm đang say giấc, bị tiếng chuông điện thoại ầm ĩ bên tai làm cho hé mở mắt, anh ta cố với tay lần mò theo âm thanh khó nghe phát ra, rõ ràng thấy nó ở trước mắt nhưng bắt mãi chẳng được, một hồi cố gắng cuối cùng cũng bắt trúng cầm lên nghe."Văn Văn em đang ở bên ngoài sao?" Giọng Âu Thời Phong đầu bên kia nhẹ nhàng lên tiếng."Văn Văn à? Không có." Trần Liêm không phân biệt được đâu là điện thoại của mình, anh ta hiện tại còn chẳng nhớ được bản thân đang ở đâu nữa, nghe thấy người kia nhắc tới cái tên xa lạ, liền ngơ ngác trả lời."Trần Liêm? Cô ấy đâu rồi?" Âu Thời Phong nhận ra chủ nhân giọng nói đó là ai, gấp gáp hỏi lại."Ờ nhỉ tôi chính là Trần Liêm, là tôi đây."Âu Thời Phong nghe cách nói chuyện mất não của Trần Liêm nhíu mày, anh đây là đang nói chuyện với một kẻ sỉn rượu sao? Hỏi người say không bằng tự mình tìm còn hơn.Vội vàng ngắt máy, Âu Thời Phong đến áo khoắc cũng không kịp mặc cứ thế đi ra ngoài, thờ ơ bỏ lại đống hợp đồng đang chờ xử lý."Chú.
Anh Rể Xin Buông TayTác giả: LalamTruyện Ngôn Tình"Từ nay không có mẹ bên cạnh, con phải thật kiên cường nhé, Văn Văn xin lỗi con! Mẹ đã không cho con lớn lên trong một gia đình hoàn chỉnh". Người phụ nữ nằm trên giường bệnh, nước mắt lăn dài nhìn đứa con của mình, bà ra đi sớm cũng tốt đỡ trở thành gánh nặng của con mình. "Mẹ xin mẹ đừng bỏ con!" Cô gái cầm lấy bàn tay do chịu đựng bệnh tật, mà trở nên gầy gò của bà. "Tít tít tít tít." Âm thanh tử thần vang lên, dù cô có cố gọi mẹ thế nào cũng không khiến bà mở mắt nữa rồi. "Bác sĩ xin hãy cứu lấy mẹ tôi, cầu xin bác sĩ xin hãy cứu bà". Đổng Văn Văn nhanh chóng nhấn chuông gọi bác sĩ, tìm kiếm một tia hy vọng. "Cô Đổng thật xin lỗi, chúng tôi đã hết cách rồi." Bác sĩ tới cầm đèn soi lên mắt mẹ cô lắc đầu đi ra. "Đoàng." Tiếng xét trên bầu trời lóe lên một vệt dài. Đổng Văn Văn sợ hãi tỉnh dậy, trên khóe mi những giọt nước mắt lăn dài, đã 5 năm rồi cũng chính vào ngày mưa như thế này mẹ cô đã mãi mãi ra đi. Năm Văn Văn 10 tuổi, mẹ và bố li hôn, bà dẫn theo cô ra khỏi nhà họ Bạch,… "Trần luật sư mời."Trong quán rượu vắng khách, đôi nam nữ ngồi đối diện nhau giống như những người bạn tâm giao, Đổng Văn Văn nâng ly rượu trong tay hướng tới chỗ Trần Liêm chạm nhẹ, sau đó ngửa cổ uống cạn.Không biết hai người ngồi ở đây từ lúc nào, nhưng dưới chân bàn vỏ chai rượu nằm ngổn ngang, mỗi người mang theo một nỗi niềm riêng mượn rượu giải ưu phiền."Cô Bạch tôi muốn ngủ quá." Gương mặt Trần Liêm ngà say, gục cả mặt xuống bàn lẩm bẩm."Uống tiếp đi, anh mà ngủ tôi đập chết anh." Đổng Văn Văn nhổm người lay mạnh cánh tay Trần Liêm, nhưng đáp lại cô chỉ là tiếng thở mạnh mẽ phát ra từ cổ họng của người say rượu."Anh là tên hèn nhát, chưa uống được bao nhiêu đã say rồi." Cô gọi mãi không được, chán nản cầm lấy cả chai rượu đưa lên miệng, giống như đang uống một chai nước ngọt.Rượu đắng càng uống càng ngọt, Đổng Văn Văn uống mãi chỉ thấy bụng căng cứng, không thấy cảm giác nâng nâng như lạc vào thiên đường ở đâu cả, cô loạng choạng đứng dậy muốn đi vào nhà vệ sinh, nhưng hiện tại mọi thứ trước mắt đều xoay vòng chẳng phân biệt nổi phương hướng nữa, quanh quẩn nửa ngày vẫn chưa tới được nơi cần đến."Ting...Ting.""Không để người khác ngủ à?"Trần Liêm đang say giấc, bị tiếng chuông điện thoại ầm ĩ bên tai làm cho hé mở mắt, anh ta cố với tay lần mò theo âm thanh khó nghe phát ra, rõ ràng thấy nó ở trước mắt nhưng bắt mãi chẳng được, một hồi cố gắng cuối cùng cũng bắt trúng cầm lên nghe."Văn Văn em đang ở bên ngoài sao?" Giọng Âu Thời Phong đầu bên kia nhẹ nhàng lên tiếng."Văn Văn à? Không có." Trần Liêm không phân biệt được đâu là điện thoại của mình, anh ta hiện tại còn chẳng nhớ được bản thân đang ở đâu nữa, nghe thấy người kia nhắc tới cái tên xa lạ, liền ngơ ngác trả lời."Trần Liêm? Cô ấy đâu rồi?" Âu Thời Phong nhận ra chủ nhân giọng nói đó là ai, gấp gáp hỏi lại."Ờ nhỉ tôi chính là Trần Liêm, là tôi đây."Âu Thời Phong nghe cách nói chuyện mất não của Trần Liêm nhíu mày, anh đây là đang nói chuyện với một kẻ sỉn rượu sao? Hỏi người say không bằng tự mình tìm còn hơn.Vội vàng ngắt máy, Âu Thời Phong đến áo khoắc cũng không kịp mặc cứ thế đi ra ngoài, thờ ơ bỏ lại đống hợp đồng đang chờ xử lý."Chú.
Anh Rể Xin Buông TayTác giả: LalamTruyện Ngôn Tình"Từ nay không có mẹ bên cạnh, con phải thật kiên cường nhé, Văn Văn xin lỗi con! Mẹ đã không cho con lớn lên trong một gia đình hoàn chỉnh". Người phụ nữ nằm trên giường bệnh, nước mắt lăn dài nhìn đứa con của mình, bà ra đi sớm cũng tốt đỡ trở thành gánh nặng của con mình. "Mẹ xin mẹ đừng bỏ con!" Cô gái cầm lấy bàn tay do chịu đựng bệnh tật, mà trở nên gầy gò của bà. "Tít tít tít tít." Âm thanh tử thần vang lên, dù cô có cố gọi mẹ thế nào cũng không khiến bà mở mắt nữa rồi. "Bác sĩ xin hãy cứu lấy mẹ tôi, cầu xin bác sĩ xin hãy cứu bà". Đổng Văn Văn nhanh chóng nhấn chuông gọi bác sĩ, tìm kiếm một tia hy vọng. "Cô Đổng thật xin lỗi, chúng tôi đã hết cách rồi." Bác sĩ tới cầm đèn soi lên mắt mẹ cô lắc đầu đi ra. "Đoàng." Tiếng xét trên bầu trời lóe lên một vệt dài. Đổng Văn Văn sợ hãi tỉnh dậy, trên khóe mi những giọt nước mắt lăn dài, đã 5 năm rồi cũng chính vào ngày mưa như thế này mẹ cô đã mãi mãi ra đi. Năm Văn Văn 10 tuổi, mẹ và bố li hôn, bà dẫn theo cô ra khỏi nhà họ Bạch,… "Trần luật sư mời."Trong quán rượu vắng khách, đôi nam nữ ngồi đối diện nhau giống như những người bạn tâm giao, Đổng Văn Văn nâng ly rượu trong tay hướng tới chỗ Trần Liêm chạm nhẹ, sau đó ngửa cổ uống cạn.Không biết hai người ngồi ở đây từ lúc nào, nhưng dưới chân bàn vỏ chai rượu nằm ngổn ngang, mỗi người mang theo một nỗi niềm riêng mượn rượu giải ưu phiền."Cô Bạch tôi muốn ngủ quá." Gương mặt Trần Liêm ngà say, gục cả mặt xuống bàn lẩm bẩm."Uống tiếp đi, anh mà ngủ tôi đập chết anh." Đổng Văn Văn nhổm người lay mạnh cánh tay Trần Liêm, nhưng đáp lại cô chỉ là tiếng thở mạnh mẽ phát ra từ cổ họng của người say rượu."Anh là tên hèn nhát, chưa uống được bao nhiêu đã say rồi." Cô gọi mãi không được, chán nản cầm lấy cả chai rượu đưa lên miệng, giống như đang uống một chai nước ngọt.Rượu đắng càng uống càng ngọt, Đổng Văn Văn uống mãi chỉ thấy bụng căng cứng, không thấy cảm giác nâng nâng như lạc vào thiên đường ở đâu cả, cô loạng choạng đứng dậy muốn đi vào nhà vệ sinh, nhưng hiện tại mọi thứ trước mắt đều xoay vòng chẳng phân biệt nổi phương hướng nữa, quanh quẩn nửa ngày vẫn chưa tới được nơi cần đến."Ting...Ting.""Không để người khác ngủ à?"Trần Liêm đang say giấc, bị tiếng chuông điện thoại ầm ĩ bên tai làm cho hé mở mắt, anh ta cố với tay lần mò theo âm thanh khó nghe phát ra, rõ ràng thấy nó ở trước mắt nhưng bắt mãi chẳng được, một hồi cố gắng cuối cùng cũng bắt trúng cầm lên nghe."Văn Văn em đang ở bên ngoài sao?" Giọng Âu Thời Phong đầu bên kia nhẹ nhàng lên tiếng."Văn Văn à? Không có." Trần Liêm không phân biệt được đâu là điện thoại của mình, anh ta hiện tại còn chẳng nhớ được bản thân đang ở đâu nữa, nghe thấy người kia nhắc tới cái tên xa lạ, liền ngơ ngác trả lời."Trần Liêm? Cô ấy đâu rồi?" Âu Thời Phong nhận ra chủ nhân giọng nói đó là ai, gấp gáp hỏi lại."Ờ nhỉ tôi chính là Trần Liêm, là tôi đây."Âu Thời Phong nghe cách nói chuyện mất não của Trần Liêm nhíu mày, anh đây là đang nói chuyện với một kẻ sỉn rượu sao? Hỏi người say không bằng tự mình tìm còn hơn.Vội vàng ngắt máy, Âu Thời Phong đến áo khoắc cũng không kịp mặc cứ thế đi ra ngoài, thờ ơ bỏ lại đống hợp đồng đang chờ xử lý."Chú.