Khúc tình ca vang lên, Triệu An Ngữ xuất hiện như một nàng công chúa vô cùng xinh đẹp, mang theo nụ cười hạnh phúc, từng bước từng bước đi về phía người đàn ông cô yêu nhất.
Cô và Doãn Khiên quen biết rồi yêu nhau đến nay vừa tròn mười năm, chặng đường đủ dài để cả hai thấu hiểu nhau.
"Thư Ý sao tay em lại đổ nhiều mồ hôi thế này?"
Đứng trước cửa căn nhà hai tầng thuộc phía tây thành phố An Nam, Hà Đông Quân nắm lấy tay bạn gái chuẩn bị bước vào nhà thì phát hiện lòng bàn tay Trần Thư Ý đổ đầy mồ hôi, anh lo lắng sức khỏe cô không tốt liền lên tiếng hỏi.
"Hàn Thiếu Quân xin anh."
Nơi căn phòng vip quán bar, trên chiếc ghế salon chật hẹp cô gái bị người đàn ông ghì chặt dưới thân, gương mặt toát lên vẻ ưu thương luôn miệng cầu xin người đàn ông buông tha cho mình.
"Từ nay không có mẹ bên cạnh, con phải thật kiên cường nhé, Văn Văn xin lỗi con! Mẹ đã không cho con lớn lên trong một gia đình hoàn chỉnh".
Người phụ nữ nằm trên giường bệnh, nước mắt lăn dài nhìn đứa con của mình, bà ra đi sớm cũng tốt đỡ trở thành gánh nặng của con mình.
"Mạnh Hạ Hạ là sát thủ cấp một hành nghề từ năm tám tuổi, đến nay đã có mười năm kinh nghiệm trong làng sát thủ, tiếng tăm cũng khá tốt.
Làm việc cẩn trọng, chưa vụ nào là thất bại".
Ẩn sâu trong cánh rừng trúc, thanh âm thiếu niên theo cơn gió vang vọng khắp chốn.
Khách Sạn Đông Châu
Trạch Hoắc Hàn đưa tay đỡ lấy cái đầu ong ong của mình, anh tự nhiên cảm thấy cơ thể mình có biến đổi khác lạ, trong đầu chợt nhận ra bản thân vừa bị người khách bỏ thuốc.