Mưa, những cơn mưa tháng bảy vẫn thường chợt đến, chợt đi như vậỵ Con hẽm nhà Thanh Thảo đã lĩnh bĩnh nước. Đôi guốc gỗ không còn làm sao cao hơn mực nước hiện giờ. Thanh Thảo vén cho hai ống quần cao lên môt chút rồi bước từng bước dọ dẫm. Bỗng từ phía trong có tiếng ai la ó lên: - Dô.... vô ! Thanh Thảo chưa ngẫn lên đễ xem chuyện gì thì cũng là lúc một tia nước bắn lên người ướt đẫm. cô bé đứng chết trân, bậm môi, đôi mắt hoe đỏ. - Xin lỗi, xin lỗi ! Người lạ lom khom phũi nước trên tà áo dài trắng tinh cũa Thanh Thảọ Cô bé giơ cao chiếc guốc gỗ giậm xuống nước một cái thì... - Ái... cha ! Người lạ đưa hai tay bụm lấy mặt, quẹt lia liạ Thanh Thảo cười khúc khích: - Đáng đờị Người lạ trề môi: - Con gái gì dữ như chằn. Thanh Thảo háy lại: - Hừ, hiền đễ mấy người ăn hiếp à? - Người ta xin lỗi rồi chứ bô.. - Xin lỗi là xong sao? - Vậy cô bé muốn gì? Thanh Thảo sững sờ: - Ê, đó kêu đây bằng gì đó? - Cô bé ! Thanh Thảo phùng má: - Hỗng dám bé đâu"em trai". Người lạ lắc đầu: - Chịu thua…
Chương 24: Chương 24
Cô Bé Thích ĐùaTác giả: Quỳnh GiaoMưa, những cơn mưa tháng bảy vẫn thường chợt đến, chợt đi như vậỵ Con hẽm nhà Thanh Thảo đã lĩnh bĩnh nước. Đôi guốc gỗ không còn làm sao cao hơn mực nước hiện giờ. Thanh Thảo vén cho hai ống quần cao lên môt chút rồi bước từng bước dọ dẫm. Bỗng từ phía trong có tiếng ai la ó lên: - Dô.... vô ! Thanh Thảo chưa ngẫn lên đễ xem chuyện gì thì cũng là lúc một tia nước bắn lên người ướt đẫm. cô bé đứng chết trân, bậm môi, đôi mắt hoe đỏ. - Xin lỗi, xin lỗi ! Người lạ lom khom phũi nước trên tà áo dài trắng tinh cũa Thanh Thảọ Cô bé giơ cao chiếc guốc gỗ giậm xuống nước một cái thì... - Ái... cha ! Người lạ đưa hai tay bụm lấy mặt, quẹt lia liạ Thanh Thảo cười khúc khích: - Đáng đờị Người lạ trề môi: - Con gái gì dữ như chằn. Thanh Thảo háy lại: - Hừ, hiền đễ mấy người ăn hiếp à? - Người ta xin lỗi rồi chứ bô.. - Xin lỗi là xong sao? - Vậy cô bé muốn gì? Thanh Thảo sững sờ: - Ê, đó kêu đây bằng gì đó? - Cô bé ! Thanh Thảo phùng má: - Hỗng dám bé đâu"em trai". Người lạ lắc đầu: - Chịu thua… - Ta sợ thời gian làm học trò còn ngắn ngũi. Nhìn những lo toan của người lớn ta bỗng ngán ngẫm quá.- Chuyện gì đến tự nó sẽ đến, dù mi có sợ gẵm làm được gì. Nếu sợ thì phaỉ có hành động thiết thực giữ cho tuổi trẻ của mình thật đẹp.Thảo phì cười :- Nếu vậy mi nên bảo anh Minh đừng làm tuổi trẻ của ta xao động nữạHạnh liếc Thảo :- Phải vậy không, dù sao một chút riêng tư cũng làm cho cuộc sống thêm ý nghĩa. Đừng làm người ta buồn.- Ta chỉ sợ...Hạnh gạt phăng :- Sao hôm nay mi lắm thứ sợ vậy ? Thường ngày có nghe mi nói đến bao giờ đâu ?- Hạnh nè, anh Hai ta đối xữ với mi có tốt không ?- Hỏi chi vậy ? Ganh tị hả ?- Xì, ai thèm, hỏi đặng méc mẹHạnh tái mặt :- Mi định làm gì ?Thảo cười khì khì :- Đặng me ta mau mau sắm sính lễ rước mi về dinh chứ !Hạnh đấm lên vai bạn :- Ta cũng như mi, không dại gì có chồng sớm cho khổ. Phải tận dụng tuổi trẻ của mình sao cho thật vui, thật sôi động.Hạnh thấy mặt Thảo buồn hiu liền hoỉ :- Ủa, sao mi buồn ?- Ta đang cần có chị dâu sớm, vì ta lười nấu ăn, giặt giũ quá !Hạnh đấm lên vai Thảo thùm thụp :- Con quỹ, định tìm người giúp việc i hả ?Thảo cười phá lên :- Nói vậy chứ anh Hai ta đâu dể gì để i cực, phải hông ?Hạnh liếc Thảo :- Toàn nói chuyện tầm phào, nói chơi như thật.- Vậy chứ cũng có người vui lắm đó.- Ai ?- Thì mi chứ aịHạnh rượt Thảo chạy lòng vòng, tiếng cười rộn lên giữa trưa nắng gắt. Bỗng Hiếu xuất hiện, Thảo thấy trước reo lên :- Anh Hai, đến rước em hả ?Hiếu liếc Hạnh, ấp úng, Thảo nói tiếp :- May quá, trưa na* ng mà c o anh đến đón thì còn gì bằng. Công nhận anh Hai ga lăng ghệThảo quay sang Hạnh :- Ê, chịu khó về sao nha !Hiếu do dự rồi quay xe trở ra, bỗng Hạnh la lên :- Anh Hiếu, nho? Thảo biết hết rồi, anh đừng bị nó lừạHiếu quay lại :- Hạnh nói sao ?- Nho? Thảo biết quan hệ của em và anh, anh đừng bị nó lừa đó.Hiếu quay sang em gái, Thảo ngoẻo đầu ngộ nghĩnh :- Anh Hai, mình về thôi !Hiếu lắc đầu :- Anh đến đón Hạnh chứ không phải em.Thảo trợn mắt :- Anh dám vì nó là cho em lội bộ lúc trời nắng gắt này sao ?Thảo vờ ho lên mấy tiếng :
- Ta sợ thời gian làm học trò còn ngắn ngũi. Nhìn những lo toan của người lớn ta bỗng ngán ngẫm quá.
- Chuyện gì đến tự nó sẽ đến, dù mi có sợ gẵm làm được gì. Nếu sợ thì phaỉ có hành động thiết thực giữ cho tuổi trẻ của mình thật đẹp.
Thảo phì cười :
- Nếu vậy mi nên bảo anh Minh đừng làm tuổi trẻ của ta xao động nữạ
Hạnh liếc Thảo :
- Phải vậy không, dù sao một chút riêng tư cũng làm cho cuộc sống thêm ý nghĩa. Đừng làm người ta buồn.
- Ta chỉ sợ...
Hạnh gạt phăng :
- Sao hôm nay mi lắm thứ sợ vậy ? Thường ngày có nghe mi nói đến bao giờ đâu ?
- Hạnh nè, anh Hai ta đối xữ với mi có tốt không ?
- Hỏi chi vậy ? Ganh tị hả ?
- Xì, ai thèm, hỏi đặng méc mẹ
Hạnh tái mặt :
- Mi định làm gì ?
Thảo cười khì khì :
- Đặng me ta mau mau sắm sính lễ rước mi về dinh chứ !
Hạnh đấm lên vai bạn :
- Ta cũng như mi, không dại gì có chồng sớm cho khổ. Phải tận dụng tuổi trẻ của mình sao cho thật vui, thật sôi động.
Hạnh thấy mặt Thảo buồn hiu liền hoỉ :
- Ủa, sao mi buồn ?
- Ta đang cần có chị dâu sớm, vì ta lười nấu ăn, giặt giũ quá !
Hạnh đấm lên vai Thảo thùm thụp :
- Con quỹ, định tìm người giúp việc i hả ?
Thảo cười phá lên :
- Nói vậy chứ anh Hai ta đâu dể gì để i cực, phải hông ?
Hạnh liếc Thảo :
- Toàn nói chuyện tầm phào, nói chơi như thật.
- Vậy chứ cũng có người vui lắm đó.
- Ai ?
- Thì mi chứ aị
Hạnh rượt Thảo chạy lòng vòng, tiếng cười rộn lên giữa trưa nắng gắt. Bỗng Hiếu xuất hiện, Thảo thấy trước reo lên :
- Anh Hai, đến rước em hả ?
Hiếu liếc Hạnh, ấp úng, Thảo nói tiếp :
- May quá, trưa na* ng mà c o anh đến đón thì còn gì bằng. Công nhận anh Hai ga lăng ghệ
Thảo quay sang Hạnh :
- Ê, chịu khó về sao nha !
Hiếu do dự rồi quay xe trở ra, bỗng Hạnh la lên :
- Anh Hiếu, nho? Thảo biết hết rồi, anh đừng bị nó lừạ
Hiếu quay lại :
- Hạnh nói sao ?
- Nho? Thảo biết quan hệ của em và anh, anh đừng bị nó lừa đó.
Hiếu quay sang em gái, Thảo ngoẻo đầu ngộ nghĩnh :
- Anh Hai, mình về thôi !
Hiếu lắc đầu :
- Anh đến đón Hạnh chứ không phải em.
Thảo trợn mắt :
- Anh dám vì nó là cho em lội bộ lúc trời nắng gắt này sao ?
Thảo vờ ho lên mấy tiếng :
Cô Bé Thích ĐùaTác giả: Quỳnh GiaoMưa, những cơn mưa tháng bảy vẫn thường chợt đến, chợt đi như vậỵ Con hẽm nhà Thanh Thảo đã lĩnh bĩnh nước. Đôi guốc gỗ không còn làm sao cao hơn mực nước hiện giờ. Thanh Thảo vén cho hai ống quần cao lên môt chút rồi bước từng bước dọ dẫm. Bỗng từ phía trong có tiếng ai la ó lên: - Dô.... vô ! Thanh Thảo chưa ngẫn lên đễ xem chuyện gì thì cũng là lúc một tia nước bắn lên người ướt đẫm. cô bé đứng chết trân, bậm môi, đôi mắt hoe đỏ. - Xin lỗi, xin lỗi ! Người lạ lom khom phũi nước trên tà áo dài trắng tinh cũa Thanh Thảọ Cô bé giơ cao chiếc guốc gỗ giậm xuống nước một cái thì... - Ái... cha ! Người lạ đưa hai tay bụm lấy mặt, quẹt lia liạ Thanh Thảo cười khúc khích: - Đáng đờị Người lạ trề môi: - Con gái gì dữ như chằn. Thanh Thảo háy lại: - Hừ, hiền đễ mấy người ăn hiếp à? - Người ta xin lỗi rồi chứ bô.. - Xin lỗi là xong sao? - Vậy cô bé muốn gì? Thanh Thảo sững sờ: - Ê, đó kêu đây bằng gì đó? - Cô bé ! Thanh Thảo phùng má: - Hỗng dám bé đâu"em trai". Người lạ lắc đầu: - Chịu thua… - Ta sợ thời gian làm học trò còn ngắn ngũi. Nhìn những lo toan của người lớn ta bỗng ngán ngẫm quá.- Chuyện gì đến tự nó sẽ đến, dù mi có sợ gẵm làm được gì. Nếu sợ thì phaỉ có hành động thiết thực giữ cho tuổi trẻ của mình thật đẹp.Thảo phì cười :- Nếu vậy mi nên bảo anh Minh đừng làm tuổi trẻ của ta xao động nữạHạnh liếc Thảo :- Phải vậy không, dù sao một chút riêng tư cũng làm cho cuộc sống thêm ý nghĩa. Đừng làm người ta buồn.- Ta chỉ sợ...Hạnh gạt phăng :- Sao hôm nay mi lắm thứ sợ vậy ? Thường ngày có nghe mi nói đến bao giờ đâu ?- Hạnh nè, anh Hai ta đối xữ với mi có tốt không ?- Hỏi chi vậy ? Ganh tị hả ?- Xì, ai thèm, hỏi đặng méc mẹHạnh tái mặt :- Mi định làm gì ?Thảo cười khì khì :- Đặng me ta mau mau sắm sính lễ rước mi về dinh chứ !Hạnh đấm lên vai bạn :- Ta cũng như mi, không dại gì có chồng sớm cho khổ. Phải tận dụng tuổi trẻ của mình sao cho thật vui, thật sôi động.Hạnh thấy mặt Thảo buồn hiu liền hoỉ :- Ủa, sao mi buồn ?- Ta đang cần có chị dâu sớm, vì ta lười nấu ăn, giặt giũ quá !Hạnh đấm lên vai Thảo thùm thụp :- Con quỹ, định tìm người giúp việc i hả ?Thảo cười phá lên :- Nói vậy chứ anh Hai ta đâu dể gì để i cực, phải hông ?Hạnh liếc Thảo :- Toàn nói chuyện tầm phào, nói chơi như thật.- Vậy chứ cũng có người vui lắm đó.- Ai ?- Thì mi chứ aịHạnh rượt Thảo chạy lòng vòng, tiếng cười rộn lên giữa trưa nắng gắt. Bỗng Hiếu xuất hiện, Thảo thấy trước reo lên :- Anh Hai, đến rước em hả ?Hiếu liếc Hạnh, ấp úng, Thảo nói tiếp :- May quá, trưa na* ng mà c o anh đến đón thì còn gì bằng. Công nhận anh Hai ga lăng ghệThảo quay sang Hạnh :- Ê, chịu khó về sao nha !Hiếu do dự rồi quay xe trở ra, bỗng Hạnh la lên :- Anh Hiếu, nho? Thảo biết hết rồi, anh đừng bị nó lừạHiếu quay lại :- Hạnh nói sao ?- Nho? Thảo biết quan hệ của em và anh, anh đừng bị nó lừa đó.Hiếu quay sang em gái, Thảo ngoẻo đầu ngộ nghĩnh :- Anh Hai, mình về thôi !Hiếu lắc đầu :- Anh đến đón Hạnh chứ không phải em.Thảo trợn mắt :- Anh dám vì nó là cho em lội bộ lúc trời nắng gắt này sao ?Thảo vờ ho lên mấy tiếng :