Tác giả:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Trans: Meo Meo + Beta: Mine Khi còn nhỏ, họ gặp nhau lần đầu tiên, cậu ấy mặc quần yếm và chiếc áo sơ mi nhỏ, ngồi trên ghế bên đường. Mà cô trời sinh tính cách bướng bỉnh, chạy tới bắt lấy con châu chấu trong bụi cỏ, nhìn thấy cậu bé này thật là xinh đẹp, liền đem châu chấu ném qua, cậu lập tức đã bị dọa khóc, cô nhìn thấy vậy cười ha ha. Khi đó cô mới từ nông thôn lên thành phố, đã quen với cuộc sống tự do tự tại, giọng nói địa phương, vừa quê mùa lại vừa thô thiển, mà cậu từ nhỏ đã nhận được sự giáo dục nghiêm khắc, được học hành tử tế và còn biết chơi đàn piano. Bọn họ lần đầu tiên gặp mặt chính là lúc thiếu gia Ninh Tư Viễn cáu kỉnh trong giờ học piano và trốn khỏi nhà. Cậu đi đến một nơi cách nhà không xa, mệt rồi liền ngồi xuống nghỉ, vừa đúng lúc gặp phải Nhậm Lang. Nhậm Lang cười đủ rồi, liền đối với Ninh Tư Viễn nói: “Cậu khóc cái gì?” Thật ra Ninh Tư…

Chương 7

Thanh Mai Trúc Mã - PhỉTác giả: PhỉTruyện Đoản Văn, Truyện Ngôn Tình *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Trans: Meo Meo + Beta: Mine Khi còn nhỏ, họ gặp nhau lần đầu tiên, cậu ấy mặc quần yếm và chiếc áo sơ mi nhỏ, ngồi trên ghế bên đường. Mà cô trời sinh tính cách bướng bỉnh, chạy tới bắt lấy con châu chấu trong bụi cỏ, nhìn thấy cậu bé này thật là xinh đẹp, liền đem châu chấu ném qua, cậu lập tức đã bị dọa khóc, cô nhìn thấy vậy cười ha ha. Khi đó cô mới từ nông thôn lên thành phố, đã quen với cuộc sống tự do tự tại, giọng nói địa phương, vừa quê mùa lại vừa thô thiển, mà cậu từ nhỏ đã nhận được sự giáo dục nghiêm khắc, được học hành tử tế và còn biết chơi đàn piano. Bọn họ lần đầu tiên gặp mặt chính là lúc thiếu gia Ninh Tư Viễn cáu kỉnh trong giờ học piano và trốn khỏi nhà. Cậu đi đến một nơi cách nhà không xa, mệt rồi liền ngồi xuống nghỉ, vừa đúng lúc gặp phải Nhậm Lang. Nhậm Lang cười đủ rồi, liền đối với Ninh Tư Viễn nói: “Cậu khóc cái gì?” Thật ra Ninh Tư… Trans: Meo Meo + Beta: MineThời gian nhanh như chớp mắt.Ngày này, đã là một năm trôi qua.Buổi sáng khi mở mắt ra, Nhậm Lang luôn cảm thấy thiếu cái gì đó, sau đó cô mới nhớ ra ngày hôm qua cô đã lý trí mà nói chia tay Ninh Tư Viễn.Không kìm được nước mắt cô khóc thật to, nhưng trong lòng lúc nào cũng thấy trống trải.Lúc có không cảm thấy cái gì, nhưng sau khi mất đi, Nhậm Lang mới phát hiện mình thật ra là cần được người khác quan tâm, cô thích Ninh Tư Viễn hơn những gì cô nghĩ.Lúc này, cô có chút hối hận.Ninh Tư Viễn đã hứa không đến làm phiền liền không đến, cô cũng không gửi tin nhắn, gọi điện hay bất cứ thứ gì, cả người cậu như biến mất khỏi thế giới của cô.Suy nghĩ mấy ngày nay, Nhậm Lang tự nhủ phải vui vẻ hơn.Thực ra, ngoài việc thiếu một cái thẻ tự động quẹt, cô thật sự không mất gì, nhưng trong lòng rất hoảng loạn, cảm giác như mình thiếu rất nhiều thứ.Cô vừa mới vào đại học, cũng đang ở độ tuổi như hoa, Nhậm Lang còn chưa nghĩ đến chuyện tìm một người khác để yêu, cô tự nhủ trên đời này không có ai có thể vừa ngốc vừa nhiều tiền lại vừa yêu thương mình như Ninh Tư Viễn.Vì vậy, cô sẵn sàng đợi cậu.Nhậm Lang không biết xấu hổ khi thừa nhận rằng cô đang chờ đợi một người đàn ông, khi người khác hỏi cô, cô chỉ cười nhẹ, nói rằng cô chưa gặp được người thích hợp.Nhiều năm trôi qua, năm thứ nhất, Nhậm Lang vẫn đang suy nghĩ về việc khi nào Ninh Tư Viễn sẽ đến, dù trong lòng cô biết dù có thành công hay không, chuyện này cũng không thể nhanh như vậy được.Sau đó, cô ngừng nghĩ về cậu và tự nhủ rằng điều đó chắc chắn là không thể, đây không phải là một câu chuyện cổ tích, cô luôn cảm nhận như thế là một thất bại, mà thất bại hay thành công cô vẫn sẽ đợi, nếu không còn yêu nữa thì cũng phải chuẩn bị tâm lý...Sau này, cô thậm chí không nghĩ tới việc có thành công hay không, sống như thế này hay là sống như thế nào, nhưng trong lòng vẫn luôn đau khổ như vậy.Vào năm tốt nghiệp, Nhậm Lang nhìn thấy Ninh Tư Viễn khi cậu dọn đồ ra khỏi ký túc xá, cậu còn giúp cô chuyển đồ, vẫn lái chiếc xe thể thao cao cấp của mình, nhưng vẻ mặt đã già dặn hơn rất nhiều.Cuối cùng khi đến nhà Nhậm Lang, Ninh Tư Viễn cũng nói: "Tìm người kết hôn đi."

Trans: Meo Meo + Beta: Mine

Thời gian nhanh như chớp mắt.

Ngày này, đã là một năm trôi qua.

Buổi sáng khi mở mắt ra, Nhậm Lang luôn cảm thấy thiếu cái gì đó, sau đó cô mới nhớ ra ngày hôm qua cô đã lý trí mà nói chia tay Ninh Tư Viễn.

Không kìm được nước mắt cô khóc thật to, nhưng trong lòng lúc nào cũng thấy trống trải.

Lúc có không cảm thấy cái gì, nhưng sau khi mất đi, Nhậm Lang mới phát hiện mình thật ra là cần được người khác quan tâm, cô thích Ninh Tư Viễn hơn những gì cô nghĩ.

Lúc này, cô có chút hối hận.

Ninh Tư Viễn đã hứa không đến làm phiền liền không đến, cô cũng không gửi tin nhắn, gọi điện hay bất cứ thứ gì, cả người cậu như biến mất khỏi thế giới của cô.

Suy nghĩ mấy ngày nay, Nhậm Lang tự nhủ phải vui vẻ hơn.

Thực ra, ngoài việc thiếu một cái thẻ tự động quẹt, cô thật sự không mất gì, nhưng trong lòng rất hoảng loạn, cảm giác như mình thiếu rất nhiều thứ.

Cô vừa mới vào đại học, cũng đang ở độ tuổi như hoa, Nhậm Lang còn chưa nghĩ đến chuyện tìm một người khác để yêu, cô tự nhủ trên đời này không có ai có thể vừa ngốc vừa nhiều tiền lại vừa yêu thương mình như Ninh Tư Viễn.

Vì vậy, cô sẵn sàng đợi cậu.

Nhậm Lang không biết xấu hổ khi thừa nhận rằng cô đang chờ đợi một người đàn ông, khi người khác hỏi cô, cô chỉ cười nhẹ, nói rằng cô chưa gặp được người thích hợp.

Nhiều năm trôi qua, năm thứ nhất, Nhậm Lang vẫn đang suy nghĩ về việc khi nào Ninh Tư Viễn sẽ đến, dù trong lòng cô biết dù có thành công hay không, chuyện này cũng không thể nhanh như vậy được.

Sau đó, cô ngừng nghĩ về cậu và tự nhủ rằng điều đó chắc chắn là không thể, đây không phải là một câu chuyện cổ tích, cô luôn cảm nhận như thế là một thất bại, mà thất bại hay thành công cô vẫn sẽ đợi, nếu không còn yêu nữa thì cũng phải chuẩn bị tâm lý...

Sau này, cô thậm chí không nghĩ tới việc có thành công hay không, sống như thế này hay là sống như thế nào, nhưng trong lòng vẫn luôn đau khổ như vậy.

Vào năm tốt nghiệp, Nhậm Lang nhìn thấy Ninh Tư Viễn khi cậu dọn đồ ra khỏi ký túc xá, cậu còn giúp cô chuyển đồ, vẫn lái chiếc xe thể thao cao cấp của mình, nhưng vẻ mặt đã già dặn hơn rất nhiều.

Cuối cùng khi đến nhà Nhậm Lang, Ninh Tư Viễn cũng nói: "Tìm người kết hôn đi."

Thanh Mai Trúc Mã - PhỉTác giả: PhỉTruyện Đoản Văn, Truyện Ngôn Tình *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Trans: Meo Meo + Beta: Mine Khi còn nhỏ, họ gặp nhau lần đầu tiên, cậu ấy mặc quần yếm và chiếc áo sơ mi nhỏ, ngồi trên ghế bên đường. Mà cô trời sinh tính cách bướng bỉnh, chạy tới bắt lấy con châu chấu trong bụi cỏ, nhìn thấy cậu bé này thật là xinh đẹp, liền đem châu chấu ném qua, cậu lập tức đã bị dọa khóc, cô nhìn thấy vậy cười ha ha. Khi đó cô mới từ nông thôn lên thành phố, đã quen với cuộc sống tự do tự tại, giọng nói địa phương, vừa quê mùa lại vừa thô thiển, mà cậu từ nhỏ đã nhận được sự giáo dục nghiêm khắc, được học hành tử tế và còn biết chơi đàn piano. Bọn họ lần đầu tiên gặp mặt chính là lúc thiếu gia Ninh Tư Viễn cáu kỉnh trong giờ học piano và trốn khỏi nhà. Cậu đi đến một nơi cách nhà không xa, mệt rồi liền ngồi xuống nghỉ, vừa đúng lúc gặp phải Nhậm Lang. Nhậm Lang cười đủ rồi, liền đối với Ninh Tư Viễn nói: “Cậu khóc cái gì?” Thật ra Ninh Tư… Trans: Meo Meo + Beta: MineThời gian nhanh như chớp mắt.Ngày này, đã là một năm trôi qua.Buổi sáng khi mở mắt ra, Nhậm Lang luôn cảm thấy thiếu cái gì đó, sau đó cô mới nhớ ra ngày hôm qua cô đã lý trí mà nói chia tay Ninh Tư Viễn.Không kìm được nước mắt cô khóc thật to, nhưng trong lòng lúc nào cũng thấy trống trải.Lúc có không cảm thấy cái gì, nhưng sau khi mất đi, Nhậm Lang mới phát hiện mình thật ra là cần được người khác quan tâm, cô thích Ninh Tư Viễn hơn những gì cô nghĩ.Lúc này, cô có chút hối hận.Ninh Tư Viễn đã hứa không đến làm phiền liền không đến, cô cũng không gửi tin nhắn, gọi điện hay bất cứ thứ gì, cả người cậu như biến mất khỏi thế giới của cô.Suy nghĩ mấy ngày nay, Nhậm Lang tự nhủ phải vui vẻ hơn.Thực ra, ngoài việc thiếu một cái thẻ tự động quẹt, cô thật sự không mất gì, nhưng trong lòng rất hoảng loạn, cảm giác như mình thiếu rất nhiều thứ.Cô vừa mới vào đại học, cũng đang ở độ tuổi như hoa, Nhậm Lang còn chưa nghĩ đến chuyện tìm một người khác để yêu, cô tự nhủ trên đời này không có ai có thể vừa ngốc vừa nhiều tiền lại vừa yêu thương mình như Ninh Tư Viễn.Vì vậy, cô sẵn sàng đợi cậu.Nhậm Lang không biết xấu hổ khi thừa nhận rằng cô đang chờ đợi một người đàn ông, khi người khác hỏi cô, cô chỉ cười nhẹ, nói rằng cô chưa gặp được người thích hợp.Nhiều năm trôi qua, năm thứ nhất, Nhậm Lang vẫn đang suy nghĩ về việc khi nào Ninh Tư Viễn sẽ đến, dù trong lòng cô biết dù có thành công hay không, chuyện này cũng không thể nhanh như vậy được.Sau đó, cô ngừng nghĩ về cậu và tự nhủ rằng điều đó chắc chắn là không thể, đây không phải là một câu chuyện cổ tích, cô luôn cảm nhận như thế là một thất bại, mà thất bại hay thành công cô vẫn sẽ đợi, nếu không còn yêu nữa thì cũng phải chuẩn bị tâm lý...Sau này, cô thậm chí không nghĩ tới việc có thành công hay không, sống như thế này hay là sống như thế nào, nhưng trong lòng vẫn luôn đau khổ như vậy.Vào năm tốt nghiệp, Nhậm Lang nhìn thấy Ninh Tư Viễn khi cậu dọn đồ ra khỏi ký túc xá, cậu còn giúp cô chuyển đồ, vẫn lái chiếc xe thể thao cao cấp của mình, nhưng vẻ mặt đã già dặn hơn rất nhiều.Cuối cùng khi đến nhà Nhậm Lang, Ninh Tư Viễn cũng nói: "Tìm người kết hôn đi."

Chương 7