Tác giả:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Trans: Meo Meo + Beta: Mine Khi còn nhỏ, họ gặp nhau lần đầu tiên, cậu ấy mặc quần yếm và chiếc áo sơ mi nhỏ, ngồi trên ghế bên đường. Mà cô trời sinh tính cách bướng bỉnh, chạy tới bắt lấy con châu chấu trong bụi cỏ, nhìn thấy cậu bé này thật là xinh đẹp, liền đem châu chấu ném qua, cậu lập tức đã bị dọa khóc, cô nhìn thấy vậy cười ha ha. Khi đó cô mới từ nông thôn lên thành phố, đã quen với cuộc sống tự do tự tại, giọng nói địa phương, vừa quê mùa lại vừa thô thiển, mà cậu từ nhỏ đã nhận được sự giáo dục nghiêm khắc, được học hành tử tế và còn biết chơi đàn piano. Bọn họ lần đầu tiên gặp mặt chính là lúc thiếu gia Ninh Tư Viễn cáu kỉnh trong giờ học piano và trốn khỏi nhà. Cậu đi đến một nơi cách nhà không xa, mệt rồi liền ngồi xuống nghỉ, vừa đúng lúc gặp phải Nhậm Lang. Nhậm Lang cười đủ rồi, liền đối với Ninh Tư Viễn nói: “Cậu khóc cái gì?” Thật ra Ninh Tư…

Chương 8

Thanh Mai Trúc Mã - PhỉTác giả: PhỉTruyện Đoản Văn, Truyện Ngôn Tình *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Trans: Meo Meo + Beta: Mine Khi còn nhỏ, họ gặp nhau lần đầu tiên, cậu ấy mặc quần yếm và chiếc áo sơ mi nhỏ, ngồi trên ghế bên đường. Mà cô trời sinh tính cách bướng bỉnh, chạy tới bắt lấy con châu chấu trong bụi cỏ, nhìn thấy cậu bé này thật là xinh đẹp, liền đem châu chấu ném qua, cậu lập tức đã bị dọa khóc, cô nhìn thấy vậy cười ha ha. Khi đó cô mới từ nông thôn lên thành phố, đã quen với cuộc sống tự do tự tại, giọng nói địa phương, vừa quê mùa lại vừa thô thiển, mà cậu từ nhỏ đã nhận được sự giáo dục nghiêm khắc, được học hành tử tế và còn biết chơi đàn piano. Bọn họ lần đầu tiên gặp mặt chính là lúc thiếu gia Ninh Tư Viễn cáu kỉnh trong giờ học piano và trốn khỏi nhà. Cậu đi đến một nơi cách nhà không xa, mệt rồi liền ngồi xuống nghỉ, vừa đúng lúc gặp phải Nhậm Lang. Nhậm Lang cười đủ rồi, liền đối với Ninh Tư Viễn nói: “Cậu khóc cái gì?” Thật ra Ninh Tư… Trans: Meo Meo + Beta: MineCho dù trong lòng như có hàng ngàn hàng vạn chiếc kim đâm vào, nhưng giờ phút này, Nhậm Lang cảm thấy mình tựa như là bị xe tải lớn đối diện va vào một phát, cô phản ứng không kịp, quay đầu nhìn Ninh Tư Viễn, phát hiện cậu không có nhìn mìnhLúc này Nhậm Lang có thật nhiều lời muốn hỏi, cô muốn hỏi Ninh Tư Viễn đã từng yêu mình chưa, cũng muốn hỏi anh đã thay lòng phải hay không, nhưng cuối cùng cái gì cô cũng không hỏi, cứng ngắc nói: " Em kết hôn hay không kết hôn liên quan gì tới anh, lo lái xe đi, đừng có đoán mò."Ninh Tư Viễn sững sờ, quay đầu tiếp tục lái xe.Cuối cùng Nhậm Lang sau khi xuống xe, bình tĩnh lại nhờ Ninh Tư Viễn mang đồ đạc lên, Ninh Tư Viễn còn chưa đi, cậu đứng tại trong phòng khách xoa xoa tay, luống cuống nhìn xem Nhậm Lang.Cậu là người con được trời ưu ái, lẽ ra phải để thiên hạ phục tùng dưới chân mình, nhưng lúc này lại lộ ra vẻ khẩn cầu như một người bình thường: “Lang Lang, anh biết là không công bằng, nhưng em có thể đợi anh mấy năm không?? "Nhậm Lang thở phào nhẹ nhõm, cô quay người lại, nước mắt rơi xuống.Cô không sợ chờ đợi mà chỉ sợ cậu rời đi.Trên đời này, chắc chắn sẽ không có Viễn Viễn thứ hai yêu cô nhiều như vậy."Em có thể làm được, nhiều nhất là năm năm, năm năm sẽ làm được, lúc đó em mới 25 tuổi, cho dù anh không thể, cũng sẽ không làm chậm trễ em..." Ninh Tư Viễn vẫn đang nói sau lưng cô.Nhậm Lang vừa nghe, không nhịn được nữa khóc lớn,  “ Anh đã muốn buông tay, nhưng là không thể buông tha cho em, chỉ cần nghĩ đến lúc em gả cho người khác làm cho anh muốn giết người.""...""Chỉ là những người phụ nữ luôn ve vởn xung quanh anh! Anh nhất định sẽ từ chối mọi sự theo đuổi!""...""Hừ hừ, thiếu gia anh đây muốn tiền có tiền muốn sắc có sắc, em chờ anh vài năm, chỉ vài năm thôi, sau đó anh sẽ cùng em kết hôn, cho em một cuộc sống giàu sang phú quý, đối xử với em thật tốt.”Ninh Tư Viễn càng nói càng không đáng tin, trong lòng Nhậm Lang có bao nhiêu cảm động cuối cùng cũng bay sạch, cô quay đầu lại nói: "Anh là đàn ông sao? Lúc này chỉ có thể nói lung tung à!"“Anh...!” Ninh Tư Viễn muốn nói thêm, bị Nhậm Lang túm lấy cổ áo hôn lên môi, Ninh Tư Viễn giật mình sau đó hung hăng hôn lại.Nhưng vào lúc này, trái tim cậu đập liên hồi, cậu cảm thấy mình sẽ ổn thôi, chỉ cần vẫn có người chờ.May mắn thay, thanh mai trúc mã, cuối cùng cũng có thể đơm hoa kết trái.𝙷𝙾𝙰̀𝙽 𝙲𝙷𝙸́𝙽𝙷 𝚅Ă𝙽

Trans: Meo Meo + Beta: Mine

Cho dù trong lòng như có hàng ngàn hàng vạn chiếc kim đâm vào, nhưng giờ phút này, Nhậm Lang cảm thấy mình tựa như là bị xe tải lớn đối diện va vào một phát, cô phản ứng không kịp, quay đầu nhìn Ninh Tư Viễn, phát hiện cậu không có nhìn mình

Lúc này Nhậm Lang có thật nhiều lời muốn hỏi, cô muốn hỏi Ninh Tư Viễn đã từng yêu mình chưa, cũng muốn hỏi anh đã thay lòng phải hay không, nhưng cuối cùng cái gì cô cũng không hỏi, cứng ngắc nói: " Em kết hôn hay không kết hôn liên quan gì tới anh, lo lái xe đi, đừng có đoán mò."

Ninh Tư Viễn sững sờ, quay đầu tiếp tục lái xe.

Cuối cùng Nhậm Lang sau khi xuống xe, bình tĩnh lại nhờ Ninh Tư Viễn mang đồ đạc lên, Ninh Tư Viễn còn chưa đi, cậu đứng tại trong phòng khách xoa xoa tay, luống cuống nhìn xem Nhậm Lang.

Cậu là người con được trời ưu ái, lẽ ra phải để thiên hạ phục tùng dưới chân mình, nhưng lúc này lại lộ ra vẻ khẩn cầu như một người bình thường: “Lang Lang, anh biết là không công bằng, nhưng em có thể đợi anh mấy năm không?? "

Nhậm Lang thở phào nhẹ nhõm, cô quay người lại, nước mắt rơi xuống.

Cô không sợ chờ đợi mà chỉ sợ cậu rời đi.

Trên đời này, chắc chắn sẽ không có Viễn Viễn thứ hai yêu cô nhiều như vậy.

"Em có thể làm được, nhiều nhất là năm năm, năm năm sẽ làm được, lúc đó em mới 25 tuổi, cho dù anh không thể, cũng sẽ không làm chậm trễ em..." Ninh Tư Viễn vẫn đang nói sau lưng cô.

Nhậm Lang vừa nghe, không nhịn được nữa khóc lớn,  “ Anh đã muốn buông tay, nhưng là không thể buông tha cho em, chỉ cần nghĩ đến lúc em gả cho người khác làm cho anh muốn giết người."

"..."

"Chỉ là những người phụ nữ luôn ve vởn xung quanh anh! Anh nhất định sẽ từ chối mọi sự theo đuổi!"

"..."

"Hừ hừ, thiếu gia anh đây muốn tiền có tiền muốn sắc có sắc, em chờ anh vài năm, chỉ vài năm thôi, sau đó anh sẽ cùng em kết hôn, cho em một cuộc sống giàu sang phú quý, đối xử với em thật tốt.”

Ninh Tư Viễn càng nói càng không đáng tin, trong lòng Nhậm Lang có bao nhiêu cảm động cuối cùng cũng bay sạch, cô quay đầu lại nói: "Anh là đàn ông sao? Lúc này chỉ có thể nói lung tung à!"

“Anh...!” Ninh Tư Viễn muốn nói thêm, bị Nhậm Lang túm lấy cổ áo hôn lên môi, Ninh Tư Viễn giật mình sau đó hung hăng hôn lại.

Nhưng vào lúc này, trái tim cậu đập liên hồi, cậu cảm thấy mình sẽ ổn thôi, chỉ cần vẫn có người chờ.

May mắn thay, thanh mai trúc mã, cuối cùng cũng có thể đơm hoa kết trái.

𝙷𝙾𝙰̀𝙽 𝙲𝙷𝙸́𝙽𝙷 𝚅Ă𝙽

Thanh Mai Trúc Mã - PhỉTác giả: PhỉTruyện Đoản Văn, Truyện Ngôn Tình *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Trans: Meo Meo + Beta: Mine Khi còn nhỏ, họ gặp nhau lần đầu tiên, cậu ấy mặc quần yếm và chiếc áo sơ mi nhỏ, ngồi trên ghế bên đường. Mà cô trời sinh tính cách bướng bỉnh, chạy tới bắt lấy con châu chấu trong bụi cỏ, nhìn thấy cậu bé này thật là xinh đẹp, liền đem châu chấu ném qua, cậu lập tức đã bị dọa khóc, cô nhìn thấy vậy cười ha ha. Khi đó cô mới từ nông thôn lên thành phố, đã quen với cuộc sống tự do tự tại, giọng nói địa phương, vừa quê mùa lại vừa thô thiển, mà cậu từ nhỏ đã nhận được sự giáo dục nghiêm khắc, được học hành tử tế và còn biết chơi đàn piano. Bọn họ lần đầu tiên gặp mặt chính là lúc thiếu gia Ninh Tư Viễn cáu kỉnh trong giờ học piano và trốn khỏi nhà. Cậu đi đến một nơi cách nhà không xa, mệt rồi liền ngồi xuống nghỉ, vừa đúng lúc gặp phải Nhậm Lang. Nhậm Lang cười đủ rồi, liền đối với Ninh Tư Viễn nói: “Cậu khóc cái gì?” Thật ra Ninh Tư… Trans: Meo Meo + Beta: MineCho dù trong lòng như có hàng ngàn hàng vạn chiếc kim đâm vào, nhưng giờ phút này, Nhậm Lang cảm thấy mình tựa như là bị xe tải lớn đối diện va vào một phát, cô phản ứng không kịp, quay đầu nhìn Ninh Tư Viễn, phát hiện cậu không có nhìn mìnhLúc này Nhậm Lang có thật nhiều lời muốn hỏi, cô muốn hỏi Ninh Tư Viễn đã từng yêu mình chưa, cũng muốn hỏi anh đã thay lòng phải hay không, nhưng cuối cùng cái gì cô cũng không hỏi, cứng ngắc nói: " Em kết hôn hay không kết hôn liên quan gì tới anh, lo lái xe đi, đừng có đoán mò."Ninh Tư Viễn sững sờ, quay đầu tiếp tục lái xe.Cuối cùng Nhậm Lang sau khi xuống xe, bình tĩnh lại nhờ Ninh Tư Viễn mang đồ đạc lên, Ninh Tư Viễn còn chưa đi, cậu đứng tại trong phòng khách xoa xoa tay, luống cuống nhìn xem Nhậm Lang.Cậu là người con được trời ưu ái, lẽ ra phải để thiên hạ phục tùng dưới chân mình, nhưng lúc này lại lộ ra vẻ khẩn cầu như một người bình thường: “Lang Lang, anh biết là không công bằng, nhưng em có thể đợi anh mấy năm không?? "Nhậm Lang thở phào nhẹ nhõm, cô quay người lại, nước mắt rơi xuống.Cô không sợ chờ đợi mà chỉ sợ cậu rời đi.Trên đời này, chắc chắn sẽ không có Viễn Viễn thứ hai yêu cô nhiều như vậy."Em có thể làm được, nhiều nhất là năm năm, năm năm sẽ làm được, lúc đó em mới 25 tuổi, cho dù anh không thể, cũng sẽ không làm chậm trễ em..." Ninh Tư Viễn vẫn đang nói sau lưng cô.Nhậm Lang vừa nghe, không nhịn được nữa khóc lớn,  “ Anh đã muốn buông tay, nhưng là không thể buông tha cho em, chỉ cần nghĩ đến lúc em gả cho người khác làm cho anh muốn giết người.""...""Chỉ là những người phụ nữ luôn ve vởn xung quanh anh! Anh nhất định sẽ từ chối mọi sự theo đuổi!""...""Hừ hừ, thiếu gia anh đây muốn tiền có tiền muốn sắc có sắc, em chờ anh vài năm, chỉ vài năm thôi, sau đó anh sẽ cùng em kết hôn, cho em một cuộc sống giàu sang phú quý, đối xử với em thật tốt.”Ninh Tư Viễn càng nói càng không đáng tin, trong lòng Nhậm Lang có bao nhiêu cảm động cuối cùng cũng bay sạch, cô quay đầu lại nói: "Anh là đàn ông sao? Lúc này chỉ có thể nói lung tung à!"“Anh...!” Ninh Tư Viễn muốn nói thêm, bị Nhậm Lang túm lấy cổ áo hôn lên môi, Ninh Tư Viễn giật mình sau đó hung hăng hôn lại.Nhưng vào lúc này, trái tim cậu đập liên hồi, cậu cảm thấy mình sẽ ổn thôi, chỉ cần vẫn có người chờ.May mắn thay, thanh mai trúc mã, cuối cùng cũng có thể đơm hoa kết trái.𝙷𝙾𝙰̀𝙽 𝙲𝙷𝙸́𝙽𝙷 𝚅Ă𝙽

Chương 8