Đã nửa đêm, Hứa Trì rón rén bò khỏi giường, lay lay mép giường của từng người bạn cùng phòng, xác định mọi người đã ngủ thở dài nhẹ nhõm một hơi. Cậu lặng lẽ đến gần bàn của Trình Nhạn, theo trí nhớ tìm một nghìn tệ tiền mặt mà đối phương tuỳ tiện ném trên bàn, là tiền mà mẹ Trình lì xì cho hắn, để dưới gối cầu bình an. Nhưng Trình Nhạn cảm thấy cản trở giấc ngủ, thò tay xuống gối ném lên mặt bàn. Hứa Trì nhớ thương số tiền kia cả một nửa buổi tối, rốt cuộc mất ngủ đến bốn giờ, cán cân thiện ác hoàn toàn nghiêng về phần ác. Cậu lợi dụng ánh sáng bên ngoài nhanh chóng lấy đi phong bao đỏ, lại vô lực thả xuống, run rẩy cầm lấy một ngàn tệ. Hứa Trì đứng trước bàn Trình Nhạn không dám nhúc nhích, cậu bắt đầu sợ ngày mai đối phương phát hiện thiếu tiền, ánh mắt dò hỏi sẽ nhắm vào mình, quản lý túc xá cũng sẽ tới cửa hỏi, sợ là tìm không ra, mọi người sẽ nghi ngờ. Số tiền này là mẹ Trình cho Trình Nhạn, lấy đi thật sự không có đạo đức. Hứa Trì do dự mười phút, cho đến khi chân hơi mềm nhũn…

Chương 10: 10: Năm Tháng Yên Bình

Ăn TrộmTác giả: Lục Địa Hành ChuTruyện Đam Mỹ, Truyện Đoản VănĐã nửa đêm, Hứa Trì rón rén bò khỏi giường, lay lay mép giường của từng người bạn cùng phòng, xác định mọi người đã ngủ thở dài nhẹ nhõm một hơi. Cậu lặng lẽ đến gần bàn của Trình Nhạn, theo trí nhớ tìm một nghìn tệ tiền mặt mà đối phương tuỳ tiện ném trên bàn, là tiền mà mẹ Trình lì xì cho hắn, để dưới gối cầu bình an. Nhưng Trình Nhạn cảm thấy cản trở giấc ngủ, thò tay xuống gối ném lên mặt bàn. Hứa Trì nhớ thương số tiền kia cả một nửa buổi tối, rốt cuộc mất ngủ đến bốn giờ, cán cân thiện ác hoàn toàn nghiêng về phần ác. Cậu lợi dụng ánh sáng bên ngoài nhanh chóng lấy đi phong bao đỏ, lại vô lực thả xuống, run rẩy cầm lấy một ngàn tệ. Hứa Trì đứng trước bàn Trình Nhạn không dám nhúc nhích, cậu bắt đầu sợ ngày mai đối phương phát hiện thiếu tiền, ánh mắt dò hỏi sẽ nhắm vào mình, quản lý túc xá cũng sẽ tới cửa hỏi, sợ là tìm không ra, mọi người sẽ nghi ngờ. Số tiền này là mẹ Trình cho Trình Nhạn, lấy đi thật sự không có đạo đức. Hứa Trì do dự mười phút, cho đến khi chân hơi mềm nhũn… Dưới sự dốc lòng phụ đạo của Trình Nhạn, Hứa Trì đã vượt qua lớp 4 với số điểm khá cao, nên hắn quyết định khen thưởng Hứa Trì, tặng Hứa Trì một bộ quần áo, đó là một bộ pyjama lông thỏ, mà cậu rất thích.Sau khi Hứa Trì thay đồ trong toilet khách sạn, ngượng ngùng xoắn xít không chịu đi ra, nửa người trên lộ ra toàn bộ tấm lưng, mơ hồ có thể nhìn thấy một chút mông, trên ngực có hai trái tim nhỏ, vừa mới tình cờ lộ ra hai núm vú nhỏ xinh xắn, nửa người dưới ngược lại bọc kín mít, còn có phụ kiện cài tóc tai thỏ, Hứa Trì đeo vào, trông giống như một con thỏ nhỏ, đáng yêu đến mức muốn chơi cả ngày.Trình Nhạn gõ cửa toilet, giục Hứa Trì mau ra, cậu chậm rãi đi ra, hai mắt hắn sáng lên, không nói hai lời đem người ôm vào trong ngực xoa bóp, vươn tay từ phía sau bắt lấy cậu em nhỏ của đối phương bắt đầu sờ, tay còn lại ấn lên những chỗ mẫn cảm xoa nắn.“Ưm … a … đừng làm vậy…”Cảm giác hưng phấn hai nơi đánh sâu vào Hứa Trì, chốc lát liền bắn ra trên tay hắn, cái mông nhỏ cố ý cọ xát vào côn th*t lớn.Trình Nhạn bị chọc đến mức đỏ mắt, trực tiếp xé toạt quần áo đối phương, nhưng hắn vẫn kiên nhẫn mở rộng cho cậu, kết quả chỉ mới nửa đường Hứa Trì không chịu nổi, liền chậm rãi chen vào.Sau nhiều lần luyện tập cao độ, độ bền hiện tại của Trình Nhạn rất tốt, về cơ bản, hắn có thể chơi khóc Hứa Trì, có đôi khi kỹ thuật đúng chỗ có thể chơi cậu đến mức bắn ra.Cái mông nhỏ của Hứa Trì càng ngày càng thiếu chịch, ngày thường lâu lâu Trình Nhạn nhét trứng rung vào dưỡng ẩm, đồng thời giám sát nghiêm ngặt chế độ ăn uống, sau này kiểm soát quá mức khiến Hứa Trì tức giận, Trình Nhạn tự ngẫm lại chính mình, giảm đáng kể tần suất ăn thịt, cả ngày cọ cọ Hứa Trì, cầu người thương hại.Hôm nay đúng là một ngày tốt để ăn thịt, có đạo cụ giúp đỡ, Trình Nhạn có thể nói là ăn no nê, Hứa Trì đáng thương lại thêm mệt mỏi, nằm ở trên giường như khô cá muối bỏ đi.Những ngày tháng cứ thế này, cười có, buồn có lẫn lộn, siêng năng, trên giường hay dưới gầm giường, bọn họ phải vẫy tay chào tạm biệt trường đại học, bước ra xã hội bắt đầu cuộc sống mới.Một nghìn tệ kia cuối cùng đã về với chủ nhân của nó.Chú và ông nội của Hứa Trì đã giải quyết mối nghi ngờ của họ lúc trước, gửi đến một số tiền lớn.Ông cậu đã được điều trị và xuất viện ngay sau đó.Hứa Trì liền trả lại tiền cho Trình Nhạn, nhưng hắn đã dùng số tiền này để mua bao cao su và chất bôi trơn, quá tức giận, sớm biết Hứa Trì đã trộm nó luôn.Trình Nhạn là một sinh viên tốt nghiệp xuất sắc, đã chọn khởi nghiệp, Hứa Trì toàn tâm toàn ý làm nội trợ và là thư ký cho hắn.Đáng tiếc Chủ tịch Trình không lo người, chẳng phân biệt ngày đêm áp bức Thư ký Hứa không chỉ phải giải quyết công việc mà còn phải thỏa mãn dục vọng thú tính đột ngột của hắn, đè người lên cửa văn phòng chơi đến khóc.Vào ban đêm như một chiếc gối hình người, cho  Trình Nhạn ôm ngủ, vào buổi sáng như một chiếc đồng hồ báo thức, đánh thức Trình Nhạn.Vào một buổi chiều nọ, Trình Nhạn ôm Hứa Trì phơi nắng, trêu chọc: “Nhóc Hứa Trì, em nói lúc trước em trộm tiền, nhưng cuối cùng vẫn là trộm trái tim của anh nha?”Lúc này chính quyền Hứa Trì đã nằm giữ tài chính nói: “Anh và tài sản đều là của em!”Em cố ý ăn trộm tiền, vô tình trộm trái tim, lại là một trái tim chung tình, vì vậy em, lấy chân thành để chuộc tội.

Dưới sự dốc lòng phụ đạo của Trình Nhạn, Hứa Trì đã vượt qua lớp 4 với số điểm khá cao, nên hắn quyết định khen thưởng Hứa Trì, tặng Hứa Trì một bộ quần áo, đó là một bộ pyjama lông thỏ, mà cậu rất thích.

Sau khi Hứa Trì thay đồ trong toilet khách sạn, ngượng ngùng xoắn xít không chịu đi ra, nửa người trên lộ ra toàn bộ tấm lưng, mơ hồ có thể nhìn thấy một chút mông, trên ngực có hai trái tim nhỏ, vừa mới tình cờ lộ ra hai núm vú nhỏ xinh xắn, nửa người dưới ngược lại bọc kín mít, còn có phụ kiện cài tóc tai thỏ, Hứa Trì đeo vào, trông giống như một con thỏ nhỏ, đáng yêu đến mức muốn chơi cả ngày.

Trình Nhạn gõ cửa toilet, giục Hứa Trì mau ra, cậu chậm rãi đi ra, hai mắt hắn sáng lên, không nói hai lời đem người ôm vào trong ngực xoa bóp, vươn tay từ phía sau bắt lấy cậu em nhỏ của đối phương bắt đầu sờ, tay còn lại ấn lên những chỗ mẫn cảm xoa nắn.

“Ưm … a … đừng làm vậy…”

Cảm giác hưng phấn hai nơi đánh sâu vào Hứa Trì, chốc lát liền bắn ra trên tay hắn, cái mông nhỏ cố ý cọ xát vào côn th*t lớn.

Trình Nhạn bị chọc đến mức đỏ mắt, trực tiếp xé toạt quần áo đối phương, nhưng hắn vẫn kiên nhẫn mở rộng cho cậu, kết quả chỉ mới nửa đường Hứa Trì không chịu nổi, liền chậm rãi chen vào.

Sau nhiều lần luyện tập cao độ, độ bền hiện tại của Trình Nhạn rất tốt, về cơ bản, hắn có thể chơi khóc Hứa Trì, có đôi khi kỹ thuật đúng chỗ có thể chơi cậu đến mức bắn ra.

Cái mông nhỏ của Hứa Trì càng ngày càng thiếu chịch, ngày thường lâu lâu Trình Nhạn nhét trứng rung vào dưỡng ẩm, đồng thời giám sát nghiêm ngặt chế độ ăn uống, sau này kiểm soát quá mức khiến Hứa Trì tức giận, Trình Nhạn tự ngẫm lại chính mình, giảm đáng kể tần suất ăn thịt, cả ngày cọ cọ Hứa Trì, cầu người thương hại.

Hôm nay đúng là một ngày tốt để ăn thịt, có đạo cụ giúp đỡ, Trình Nhạn có thể nói là ăn no nê, Hứa Trì đáng thương lại thêm mệt mỏi, nằm ở trên giường như khô cá muối bỏ đi.

Những ngày tháng cứ thế này, cười có, buồn có lẫn lộn, siêng năng, trên giường hay dưới gầm giường, bọn họ phải vẫy tay chào tạm biệt trường đại học, bước ra xã hội bắt đầu cuộc sống mới.

Một nghìn tệ kia cuối cùng đã về với chủ nhân của nó.

Chú và ông nội của Hứa Trì đã giải quyết mối nghi ngờ của họ lúc trước, gửi đến một số tiền lớn.

Ông cậu đã được điều trị và xuất viện ngay sau đó.

Hứa Trì liền trả lại tiền cho Trình Nhạn, nhưng hắn đã dùng số tiền này để mua bao cao su và chất bôi trơn, quá tức giận, sớm biết Hứa Trì đã trộm nó luôn.

Trình Nhạn là một sinh viên tốt nghiệp xuất sắc, đã chọn khởi nghiệp, Hứa Trì toàn tâm toàn ý làm nội trợ và là thư ký cho hắn.

Đáng tiếc Chủ tịch Trình không lo người, chẳng phân biệt ngày đêm áp bức Thư ký Hứa không chỉ phải giải quyết công việc mà còn phải thỏa mãn dục vọng thú tính đột ngột của hắn, đè người lên cửa văn phòng chơi đến khóc.

Vào ban đêm như một chiếc gối hình người, cho  Trình Nhạn ôm ngủ, vào buổi sáng như một chiếc đồng hồ báo thức, đánh thức Trình Nhạn.

Vào một buổi chiều nọ, Trình Nhạn ôm Hứa Trì phơi nắng, trêu chọc: “Nhóc Hứa Trì, em nói lúc trước em trộm tiền, nhưng cuối cùng vẫn là trộm trái tim của anh nha?”

Lúc này chính quyền Hứa Trì đã nằm giữ tài chính nói: “Anh và tài sản đều là của em!”

Em cố ý ăn trộm tiền, vô tình trộm trái tim, lại là một trái tim chung tình, vì vậy em, lấy chân thành để chuộc tội.

Ăn TrộmTác giả: Lục Địa Hành ChuTruyện Đam Mỹ, Truyện Đoản VănĐã nửa đêm, Hứa Trì rón rén bò khỏi giường, lay lay mép giường của từng người bạn cùng phòng, xác định mọi người đã ngủ thở dài nhẹ nhõm một hơi. Cậu lặng lẽ đến gần bàn của Trình Nhạn, theo trí nhớ tìm một nghìn tệ tiền mặt mà đối phương tuỳ tiện ném trên bàn, là tiền mà mẹ Trình lì xì cho hắn, để dưới gối cầu bình an. Nhưng Trình Nhạn cảm thấy cản trở giấc ngủ, thò tay xuống gối ném lên mặt bàn. Hứa Trì nhớ thương số tiền kia cả một nửa buổi tối, rốt cuộc mất ngủ đến bốn giờ, cán cân thiện ác hoàn toàn nghiêng về phần ác. Cậu lợi dụng ánh sáng bên ngoài nhanh chóng lấy đi phong bao đỏ, lại vô lực thả xuống, run rẩy cầm lấy một ngàn tệ. Hứa Trì đứng trước bàn Trình Nhạn không dám nhúc nhích, cậu bắt đầu sợ ngày mai đối phương phát hiện thiếu tiền, ánh mắt dò hỏi sẽ nhắm vào mình, quản lý túc xá cũng sẽ tới cửa hỏi, sợ là tìm không ra, mọi người sẽ nghi ngờ. Số tiền này là mẹ Trình cho Trình Nhạn, lấy đi thật sự không có đạo đức. Hứa Trì do dự mười phút, cho đến khi chân hơi mềm nhũn… Dưới sự dốc lòng phụ đạo của Trình Nhạn, Hứa Trì đã vượt qua lớp 4 với số điểm khá cao, nên hắn quyết định khen thưởng Hứa Trì, tặng Hứa Trì một bộ quần áo, đó là một bộ pyjama lông thỏ, mà cậu rất thích.Sau khi Hứa Trì thay đồ trong toilet khách sạn, ngượng ngùng xoắn xít không chịu đi ra, nửa người trên lộ ra toàn bộ tấm lưng, mơ hồ có thể nhìn thấy một chút mông, trên ngực có hai trái tim nhỏ, vừa mới tình cờ lộ ra hai núm vú nhỏ xinh xắn, nửa người dưới ngược lại bọc kín mít, còn có phụ kiện cài tóc tai thỏ, Hứa Trì đeo vào, trông giống như một con thỏ nhỏ, đáng yêu đến mức muốn chơi cả ngày.Trình Nhạn gõ cửa toilet, giục Hứa Trì mau ra, cậu chậm rãi đi ra, hai mắt hắn sáng lên, không nói hai lời đem người ôm vào trong ngực xoa bóp, vươn tay từ phía sau bắt lấy cậu em nhỏ của đối phương bắt đầu sờ, tay còn lại ấn lên những chỗ mẫn cảm xoa nắn.“Ưm … a … đừng làm vậy…”Cảm giác hưng phấn hai nơi đánh sâu vào Hứa Trì, chốc lát liền bắn ra trên tay hắn, cái mông nhỏ cố ý cọ xát vào côn th*t lớn.Trình Nhạn bị chọc đến mức đỏ mắt, trực tiếp xé toạt quần áo đối phương, nhưng hắn vẫn kiên nhẫn mở rộng cho cậu, kết quả chỉ mới nửa đường Hứa Trì không chịu nổi, liền chậm rãi chen vào.Sau nhiều lần luyện tập cao độ, độ bền hiện tại của Trình Nhạn rất tốt, về cơ bản, hắn có thể chơi khóc Hứa Trì, có đôi khi kỹ thuật đúng chỗ có thể chơi cậu đến mức bắn ra.Cái mông nhỏ của Hứa Trì càng ngày càng thiếu chịch, ngày thường lâu lâu Trình Nhạn nhét trứng rung vào dưỡng ẩm, đồng thời giám sát nghiêm ngặt chế độ ăn uống, sau này kiểm soát quá mức khiến Hứa Trì tức giận, Trình Nhạn tự ngẫm lại chính mình, giảm đáng kể tần suất ăn thịt, cả ngày cọ cọ Hứa Trì, cầu người thương hại.Hôm nay đúng là một ngày tốt để ăn thịt, có đạo cụ giúp đỡ, Trình Nhạn có thể nói là ăn no nê, Hứa Trì đáng thương lại thêm mệt mỏi, nằm ở trên giường như khô cá muối bỏ đi.Những ngày tháng cứ thế này, cười có, buồn có lẫn lộn, siêng năng, trên giường hay dưới gầm giường, bọn họ phải vẫy tay chào tạm biệt trường đại học, bước ra xã hội bắt đầu cuộc sống mới.Một nghìn tệ kia cuối cùng đã về với chủ nhân của nó.Chú và ông nội của Hứa Trì đã giải quyết mối nghi ngờ của họ lúc trước, gửi đến một số tiền lớn.Ông cậu đã được điều trị và xuất viện ngay sau đó.Hứa Trì liền trả lại tiền cho Trình Nhạn, nhưng hắn đã dùng số tiền này để mua bao cao su và chất bôi trơn, quá tức giận, sớm biết Hứa Trì đã trộm nó luôn.Trình Nhạn là một sinh viên tốt nghiệp xuất sắc, đã chọn khởi nghiệp, Hứa Trì toàn tâm toàn ý làm nội trợ và là thư ký cho hắn.Đáng tiếc Chủ tịch Trình không lo người, chẳng phân biệt ngày đêm áp bức Thư ký Hứa không chỉ phải giải quyết công việc mà còn phải thỏa mãn dục vọng thú tính đột ngột của hắn, đè người lên cửa văn phòng chơi đến khóc.Vào ban đêm như một chiếc gối hình người, cho  Trình Nhạn ôm ngủ, vào buổi sáng như một chiếc đồng hồ báo thức, đánh thức Trình Nhạn.Vào một buổi chiều nọ, Trình Nhạn ôm Hứa Trì phơi nắng, trêu chọc: “Nhóc Hứa Trì, em nói lúc trước em trộm tiền, nhưng cuối cùng vẫn là trộm trái tim của anh nha?”Lúc này chính quyền Hứa Trì đã nằm giữ tài chính nói: “Anh và tài sản đều là của em!”Em cố ý ăn trộm tiền, vô tình trộm trái tim, lại là một trái tim chung tình, vì vậy em, lấy chân thành để chuộc tội.

Chương 10: 10: Năm Tháng Yên Bình