Tác giả:

"Mấy đứa nghĩ thế nào về cô bé kia?" Sau khi phủi qua hai bàn tay dính đầy bụi bẩn, Daryl xé miếng thịt thỏ và ăn ngon lành. "Cô ấy không nói tên của mình cho chúng ta. Ta có thể tin cô ấy không?" Enid đáp, nhíu mày. Tôi khá chắc rằng cô ta nghi ngờ tôi đang âm mưu chuyện gì xấu. "Thôi nào, Enid. Cô ấy chỉ tầm tuổi chúng ta thôi mà, cô ấy có thể làm gì chứ. Sáng mai cô ấy sẽ trả lại đồ cho ta." Carl nhìn Enid, cố gắng dập đi sự ngờ vực của cô. Daryl ăn miếng thịt cuối cùng trong suất của mình một cách ngon lành và không quên mút mấy ngón tay dính mỡ, rồi lại lấy khăn ở trên bàn lau lại tay. Thật chả hiểu nổi, đã có khăn rồi thì còn mút tay làm gì nữa? Một việc làm thừa thãi. Ông chú ấy thật không bình thường chút nào. "Mấy đứa ngủ đi. Chú sẽ gác đêm nay. Và đừng lo, cô bé sẽ đưa lại vũ khí cho ta vào sáng ngày mai." Daryl nhìn Carl và Enid và trấn an họ rằng, ở trong một ngôi nhà giữa rừng, tay không một tấc sắt, họ sẽ an toàn. Tôi không dám đảm bảo điều đó đâu, ông chú. "Để cháu gác…

Chương 1-13: Tổ kiến lửa

Đa Diện - HollythealienTác giả: HollythealienTruyện Linh Dị, Truyện Phương Tây, Truyện Thám Hiểm"Mấy đứa nghĩ thế nào về cô bé kia?" Sau khi phủi qua hai bàn tay dính đầy bụi bẩn, Daryl xé miếng thịt thỏ và ăn ngon lành. "Cô ấy không nói tên của mình cho chúng ta. Ta có thể tin cô ấy không?" Enid đáp, nhíu mày. Tôi khá chắc rằng cô ta nghi ngờ tôi đang âm mưu chuyện gì xấu. "Thôi nào, Enid. Cô ấy chỉ tầm tuổi chúng ta thôi mà, cô ấy có thể làm gì chứ. Sáng mai cô ấy sẽ trả lại đồ cho ta." Carl nhìn Enid, cố gắng dập đi sự ngờ vực của cô. Daryl ăn miếng thịt cuối cùng trong suất của mình một cách ngon lành và không quên mút mấy ngón tay dính mỡ, rồi lại lấy khăn ở trên bàn lau lại tay. Thật chả hiểu nổi, đã có khăn rồi thì còn mút tay làm gì nữa? Một việc làm thừa thãi. Ông chú ấy thật không bình thường chút nào. "Mấy đứa ngủ đi. Chú sẽ gác đêm nay. Và đừng lo, cô bé sẽ đưa lại vũ khí cho ta vào sáng ngày mai." Daryl nhìn Carl và Enid và trấn an họ rằng, ở trong một ngôi nhà giữa rừng, tay không một tấc sắt, họ sẽ an toàn. Tôi không dám đảm bảo điều đó đâu, ông chú. "Để cháu gác… Tôi là một đứa máu lạnh. Hẳn Rick đã nhận ra điều đó khi khi nghe đoạn tôi nói "cháu sẽ không giết nhầm người".Rick đi về phía Carl, quàng tay qua vai cậu và nói:"Đi thôi.""Con sẽ ở lại thêm chút nữa." Cậu trả lời.Rick nhìn cậu phút chốc rồi bỏ tay khỏi vai cậu. Trước khi rời đi, chú nhắc nhở Carl:"Về trước giờ ăn trưa nhé."Trước lúc đi hẳn, Rick ngoái lại nhìn tôi, như kiểu "đừng làm hại con trai của tôi."Tôi cười nhẹ đáp lại.Carl đi đến, nhìn theo Rick và hỏi:"Có chuyện gì à?""Không có gì đâu." Tôi đáp."Vậy... Đen nhỉ? Mới đến thôi mà đã gặp rắc rối như vậy rồi!" Carl nói."Không sao, cũng chỉ là hiểu lầm thôi mà.""Vậy... Để tớ đi cùng cậu về nhà nhé?""Không, cám ơn. Cậu nên về nhà đi. Tớ muốn ở một mình.""Ừ, được rồi... Vậy hẹn gặp cậu sau.""Ừ, hẹn gặp lại."Chúng tôi, hai đứa hai đường, đi về nhà của mình. Giờ thì tôi chỉ cần chờ "cô ấy" đến nữa thôi.Bây giờ đang là chiều tối. Tôi xúc chút patê ra đĩa cùng với chút rau, một suất cơm nhỏ. Đó là bữa tối của tôi. Nhìn qua thì có vẻ như tôi đang tập trung ăn đấy, nhưng sự thực là đầu tôi đang tính toán đủ thứ. Mọi chuyện bắt đầu xấu đi rồi. Có thể có người của New Nation ở đây, Rick cũng bắt đầu nghi ngờ tôi. Nhóm của Rick không thể bị đánh giá thấp, đặc biệt là về sự lanh lẹ của họ, thứ được mài dũa sắc bén ngoài những bức tường cũng như tôi vậy. Tôi phải được chuẩn bị kĩ càng, phòng trường hợp New Nation lần ra được chỗ này, không chỉ đơn giản là chuẩn bị vũ khí cho chính mình mà còn phải lấy được lòng tin của nhóm Rick, nhờ họ giúp đỡ khi cần thiết. Hòa đồng vào Alexandria nhưng không đánh mất con người thật của tôi, đó là điều tôi cần làm. Cười nói với họ, chăm bẵm vài đứa bé, vệ sinh khu phố chẳng hạn, nhưng tiếc là thằng chó chết tên Gal đã làm gián đoạn mọi thứ. Một phần cư dân nơi đây không tin tưởng tôi, và tôi phải thay đổi điều đó. Trở thành một công dân Alexandria gương mẫu tiêu biểu và là kẻ sống sót cuối cùng nếu nơi này đổ sụp. Một kẻ luôn sống sót dù có bất cứ chuyện gì xảy ra. Tôi phải sống để chứng minh rằng họ đã sai, những kẻ tàn nhẫn mang danh nhà khoa học ấy..."Cậu có đó không? Tớ là Ellie, tớ ở gần đây. Tớ mang vài quả táo đến, như quà chào mừng.""Cô ấy" đang ở trước cửa nhà. Tôi thận trọng xem xét các cửa sổ rồi ra mở cửa."Cám ơn. Chào mừng cậu." Tôi nói.Ngay khi cánh cửa ra vào sập lại và tất cả các cửa sổ đã được đóng cẩn thận, Ellie đặt giỏ táo xuống bàn ở phòng khách và nhanh chóng quỳ bằng một gối, tay phải cụp hai ngón út và giáp út lại, ba ngón còn lại duỗi thẳng, đặt lên tim, còn bàn tay trái đặt xuống nền đất, cúi đầu trước tôi."Kính chào Ngài, Trưởng Chỉ huy." Ellie nói."Báo cáo đi." Tôi ra lệnh, ngồi chễm trệ trên ghế trước bàn và cắn táo rồm rộp."Hiện tại chưa thấy dấu hiệu của New Nation ở Alexandria. Tuy nhiên, chúng đang tiến đến từ phía Đông. Không có vẻ gì như chúng đã phát hiện ra chúng ta, nhờ vào Đội 1 đã tạo ra những dấu hiệu đánh lạc hướng chúng. Tuy nhiên, có một số trong chúng đã tách ra thành nhóm lẻ để tìm thông tin. Chúng ta có nên làm gì không?"Tôi im lặng một hồi, suy nghĩ, xoay xoay quả táo trong tay."Phía Đông à..." Tôi lẩm nhẩm. "Có cái "đám" ấy phải không?" Tôi hỏi."Vâng, thưa Ngài." Ellie nhìn tôi với vẻ lo lắng.Tôi cười phá lên một hơi dài rồi cắn nốt miếng táo cuối cùng."Thì cứ dụ chúng đến đây..."Tôi ném hạt táo vào trúng miệng thùng rác đang ở đằng xa."... rồi hốt cả bọn luôn một thể."Và rồi tôi nở nụ cười ranh mãnh."Cứ như một con hổ nhìn thấy miếng mồi ngon vậy, Trưởng Chỉ huy. Ngài không quan tâm đến những người ở đây sao?" Ellie nhìn tôi với vẻ mặt thắc mắc."Chúng ta có bao giờ quan tâm sao?"Ellie thở mạnh một hơi."Nhưng họ sẽ ổn thôi. Mấy người đó..." tôi nói, nghĩ đến Rick và Daryl "... sẽ ổn thôi mà.""Vâng, thưa Ngài." Ellie cúi đầu, đáp.Sau đó, tôi cho cô lui. Ellie là gián điệp mà tôi đã cài vào Alexandria để tìm hiểu về nơi này trước khi tôi tham gia cộng đồng. Làm sao có thể tự nhiên chui vào một chỗ rào vây kín, đầy súng ống trong khi chưa biết gì về nó được cơ chứ? Chỉ có kẻ ngốc mới làm vậy.10h đêm. Tôi tới rìa rào chắn và nhận mẩu thư báo cáo của Matt. Nó được ghi bằng mật mã chữ số, dịch ra là:"The Wolvestiếnđếntừ phíaTây,chođếntrưanaycòncáchAlexandria 50 km."Tổkiếnlửa" vẫn kháantoàn,tuynhiênđãcómộtsốthoátrangoài.Mọi thứ đã sẵn sàng.Đợi lệnhcủaTrưởngChỉhuy.KítênThe Checker 1"Tôi đem bật lửa ra và đốt tờ giấy.Tôi nhìn những tro tàn nhỏ đen kịt theo gió bay lên không trung, bay qua mặt trăng đang dần bị mây bao phủ. Alexandria sắp thay đổi rồi. Sớm thôi.

Tôi là một đứa máu lạnh. Hẳn Rick đã nhận ra điều đó khi khi nghe đoạn tôi nói "cháu sẽ không giết nhầm người".

Rick đi về phía Carl, quàng tay qua vai cậu và nói:

"Đi thôi."

"Con sẽ ở lại thêm chút nữa." Cậu trả lời.

Rick nhìn cậu phút chốc rồi bỏ tay khỏi vai cậu. Trước khi rời đi, chú nhắc nhở Carl:

"Về trước giờ ăn trưa nhé."

Trước lúc đi hẳn, Rick ngoái lại nhìn tôi, như kiểu "đừng làm hại con trai của tôi."

Tôi cười nhẹ đáp lại.

Carl đi đến, nhìn theo Rick và hỏi:

"Có chuyện gì à?"

"Không có gì đâu." Tôi đáp.

"Vậy... Đen nhỉ? Mới đến thôi mà đã gặp rắc rối như vậy rồi!" Carl nói.

"Không sao, cũng chỉ là hiểu lầm thôi mà."

"Vậy... Để tớ đi cùng cậu về nhà nhé?"

"Không, cám ơn. Cậu nên về nhà đi. Tớ muốn ở một mình."

"Ừ, được rồi... Vậy hẹn gặp cậu sau."

"Ừ, hẹn gặp lại."

Chúng tôi, hai đứa hai đường, đi về nhà của mình. Giờ thì tôi chỉ cần chờ "cô ấy" đến nữa thôi.

Bây giờ đang là chiều tối. Tôi xúc chút patê ra đĩa cùng với chút rau, một suất cơm nhỏ. Đó là bữa tối của tôi. Nhìn qua thì có vẻ như tôi đang tập trung ăn đấy, nhưng sự thực là đầu tôi đang tính toán đủ thứ. Mọi chuyện bắt đầu xấu đi rồi. Có thể có người của New Nation ở đây, Rick cũng bắt đầu nghi ngờ tôi. Nhóm của Rick không thể bị đánh giá thấp, đặc biệt là về sự lanh lẹ của họ, thứ được mài dũa sắc bén ngoài những bức tường cũng như tôi vậy. Tôi phải được chuẩn bị kĩ càng, phòng trường hợp New Nation lần ra được chỗ này, không chỉ đơn giản là chuẩn bị vũ khí cho chính mình mà còn phải lấy được lòng tin của nhóm Rick, nhờ họ giúp đỡ khi cần thiết. Hòa đồng vào Alexandria nhưng không đánh mất con người thật của tôi, đó là điều tôi cần làm. Cười nói với họ, chăm bẵm vài đứa bé, vệ sinh khu phố chẳng hạn, nhưng tiếc là thằng chó chết tên Gal đã làm gián đoạn mọi thứ. Một phần cư dân nơi đây không tin tưởng tôi, và tôi phải thay đổi điều đó. Trở thành một công dân Alexandria gương mẫu tiêu biểu và là kẻ sống sót cuối cùng nếu nơi này đổ sụp. Một kẻ luôn sống sót dù có bất cứ chuyện gì xảy ra. Tôi phải sống để chứng minh rằng họ đã sai, những kẻ tàn nhẫn mang danh nhà khoa học ấy...

"Cậu có đó không? Tớ là Ellie, tớ ở gần đây. Tớ mang vài quả táo đến, như quà chào mừng."

"Cô ấy" đang ở trước cửa nhà. Tôi thận trọng xem xét các cửa sổ rồi ra mở cửa.

"Cám ơn. Chào mừng cậu." Tôi nói.

Ngay khi cánh cửa ra vào sập lại và tất cả các cửa sổ đã được đóng cẩn thận, Ellie đặt giỏ táo xuống bàn ở phòng khách và nhanh chóng quỳ bằng một gối, tay phải cụp hai ngón út và giáp út lại, ba ngón còn lại duỗi thẳng, đặt lên tim, còn bàn tay trái đặt xuống nền đất, cúi đầu trước tôi.

"Kính chào Ngài, Trưởng Chỉ huy." Ellie nói.

"Báo cáo đi." Tôi ra lệnh, ngồi chễm trệ trên ghế trước bàn và cắn táo rồm rộp.

"Hiện tại chưa thấy dấu hiệu của New Nation ở Alexandria. Tuy nhiên, chúng đang tiến đến từ phía Đông. Không có vẻ gì như chúng đã phát hiện ra chúng ta, nhờ vào Đội 1 đã tạo ra những dấu hiệu đánh lạc hướng chúng. Tuy nhiên, có một số trong chúng đã tách ra thành nhóm lẻ để tìm thông tin. Chúng ta có nên làm gì không?"

Tôi im lặng một hồi, suy nghĩ, xoay xoay quả táo trong tay.

"Phía Đông à..." Tôi lẩm nhẩm. "Có cái "đám" ấy phải không?" Tôi hỏi.

"Vâng, thưa Ngài." Ellie nhìn tôi với vẻ lo lắng.

Tôi cười phá lên một hơi dài rồi cắn nốt miếng táo cuối cùng.

"Thì cứ dụ chúng đến đây..."

Tôi ném hạt táo vào trúng miệng thùng rác đang ở đằng xa.

"... rồi hốt cả bọn luôn một thể."

Và rồi tôi nở nụ cười ranh mãnh.

"Cứ như một con hổ nhìn thấy miếng mồi ngon vậy, Trưởng Chỉ huy. Ngài không quan tâm đến những người ở đây sao?" Ellie nhìn tôi với vẻ mặt thắc mắc.

"Chúng ta có bao giờ quan tâm sao?"

Ellie thở mạnh một hơi.

"Nhưng họ sẽ ổn thôi. Mấy người đó..." tôi nói, nghĩ đến Rick và Daryl "... sẽ ổn thôi mà."

"Vâng, thưa Ngài." Ellie cúi đầu, đáp.

Sau đó, tôi cho cô lui. Ellie là gián điệp mà tôi đã cài vào Alexandria để tìm hiểu về nơi này trước khi tôi tham gia cộng đồng. Làm sao có thể tự nhiên chui vào một chỗ rào vây kín, đầy súng ống trong khi chưa biết gì về nó được cơ chứ? Chỉ có kẻ ngốc mới làm vậy.

10h đêm. Tôi tới rìa rào chắn và nhận mẩu thư báo cáo của Matt. Nó được ghi bằng mật mã chữ số, dịch ra là:

"The Wolves

tiến

đến

từ phía

Tây

,

cho

đến

trưa

nay

còn

cách

Alexandria 50 km.

"

Tổ

kiến

lửa" vẫn khá

an

toàn,

tuy

nhiên

đã

một

số

thoát

ra

ngoài

.

Mọi thứ đã sẵn sàng.

Đợi lệnh

của

Trưởng

Chỉ

huy

.

tên

The Checker 1

"

Tôi đem bật lửa ra và đốt tờ giấy.

Tôi nhìn những tro tàn nhỏ đen kịt theo gió bay lên không trung, bay qua mặt trăng đang dần bị mây bao phủ. Alexandria sắp thay đổi rồi. Sớm thôi.

Đa Diện - HollythealienTác giả: HollythealienTruyện Linh Dị, Truyện Phương Tây, Truyện Thám Hiểm"Mấy đứa nghĩ thế nào về cô bé kia?" Sau khi phủi qua hai bàn tay dính đầy bụi bẩn, Daryl xé miếng thịt thỏ và ăn ngon lành. "Cô ấy không nói tên của mình cho chúng ta. Ta có thể tin cô ấy không?" Enid đáp, nhíu mày. Tôi khá chắc rằng cô ta nghi ngờ tôi đang âm mưu chuyện gì xấu. "Thôi nào, Enid. Cô ấy chỉ tầm tuổi chúng ta thôi mà, cô ấy có thể làm gì chứ. Sáng mai cô ấy sẽ trả lại đồ cho ta." Carl nhìn Enid, cố gắng dập đi sự ngờ vực của cô. Daryl ăn miếng thịt cuối cùng trong suất của mình một cách ngon lành và không quên mút mấy ngón tay dính mỡ, rồi lại lấy khăn ở trên bàn lau lại tay. Thật chả hiểu nổi, đã có khăn rồi thì còn mút tay làm gì nữa? Một việc làm thừa thãi. Ông chú ấy thật không bình thường chút nào. "Mấy đứa ngủ đi. Chú sẽ gác đêm nay. Và đừng lo, cô bé sẽ đưa lại vũ khí cho ta vào sáng ngày mai." Daryl nhìn Carl và Enid và trấn an họ rằng, ở trong một ngôi nhà giữa rừng, tay không một tấc sắt, họ sẽ an toàn. Tôi không dám đảm bảo điều đó đâu, ông chú. "Để cháu gác… Tôi là một đứa máu lạnh. Hẳn Rick đã nhận ra điều đó khi khi nghe đoạn tôi nói "cháu sẽ không giết nhầm người".Rick đi về phía Carl, quàng tay qua vai cậu và nói:"Đi thôi.""Con sẽ ở lại thêm chút nữa." Cậu trả lời.Rick nhìn cậu phút chốc rồi bỏ tay khỏi vai cậu. Trước khi rời đi, chú nhắc nhở Carl:"Về trước giờ ăn trưa nhé."Trước lúc đi hẳn, Rick ngoái lại nhìn tôi, như kiểu "đừng làm hại con trai của tôi."Tôi cười nhẹ đáp lại.Carl đi đến, nhìn theo Rick và hỏi:"Có chuyện gì à?""Không có gì đâu." Tôi đáp."Vậy... Đen nhỉ? Mới đến thôi mà đã gặp rắc rối như vậy rồi!" Carl nói."Không sao, cũng chỉ là hiểu lầm thôi mà.""Vậy... Để tớ đi cùng cậu về nhà nhé?""Không, cám ơn. Cậu nên về nhà đi. Tớ muốn ở một mình.""Ừ, được rồi... Vậy hẹn gặp cậu sau.""Ừ, hẹn gặp lại."Chúng tôi, hai đứa hai đường, đi về nhà của mình. Giờ thì tôi chỉ cần chờ "cô ấy" đến nữa thôi.Bây giờ đang là chiều tối. Tôi xúc chút patê ra đĩa cùng với chút rau, một suất cơm nhỏ. Đó là bữa tối của tôi. Nhìn qua thì có vẻ như tôi đang tập trung ăn đấy, nhưng sự thực là đầu tôi đang tính toán đủ thứ. Mọi chuyện bắt đầu xấu đi rồi. Có thể có người của New Nation ở đây, Rick cũng bắt đầu nghi ngờ tôi. Nhóm của Rick không thể bị đánh giá thấp, đặc biệt là về sự lanh lẹ của họ, thứ được mài dũa sắc bén ngoài những bức tường cũng như tôi vậy. Tôi phải được chuẩn bị kĩ càng, phòng trường hợp New Nation lần ra được chỗ này, không chỉ đơn giản là chuẩn bị vũ khí cho chính mình mà còn phải lấy được lòng tin của nhóm Rick, nhờ họ giúp đỡ khi cần thiết. Hòa đồng vào Alexandria nhưng không đánh mất con người thật của tôi, đó là điều tôi cần làm. Cười nói với họ, chăm bẵm vài đứa bé, vệ sinh khu phố chẳng hạn, nhưng tiếc là thằng chó chết tên Gal đã làm gián đoạn mọi thứ. Một phần cư dân nơi đây không tin tưởng tôi, và tôi phải thay đổi điều đó. Trở thành một công dân Alexandria gương mẫu tiêu biểu và là kẻ sống sót cuối cùng nếu nơi này đổ sụp. Một kẻ luôn sống sót dù có bất cứ chuyện gì xảy ra. Tôi phải sống để chứng minh rằng họ đã sai, những kẻ tàn nhẫn mang danh nhà khoa học ấy..."Cậu có đó không? Tớ là Ellie, tớ ở gần đây. Tớ mang vài quả táo đến, như quà chào mừng.""Cô ấy" đang ở trước cửa nhà. Tôi thận trọng xem xét các cửa sổ rồi ra mở cửa."Cám ơn. Chào mừng cậu." Tôi nói.Ngay khi cánh cửa ra vào sập lại và tất cả các cửa sổ đã được đóng cẩn thận, Ellie đặt giỏ táo xuống bàn ở phòng khách và nhanh chóng quỳ bằng một gối, tay phải cụp hai ngón út và giáp út lại, ba ngón còn lại duỗi thẳng, đặt lên tim, còn bàn tay trái đặt xuống nền đất, cúi đầu trước tôi."Kính chào Ngài, Trưởng Chỉ huy." Ellie nói."Báo cáo đi." Tôi ra lệnh, ngồi chễm trệ trên ghế trước bàn và cắn táo rồm rộp."Hiện tại chưa thấy dấu hiệu của New Nation ở Alexandria. Tuy nhiên, chúng đang tiến đến từ phía Đông. Không có vẻ gì như chúng đã phát hiện ra chúng ta, nhờ vào Đội 1 đã tạo ra những dấu hiệu đánh lạc hướng chúng. Tuy nhiên, có một số trong chúng đã tách ra thành nhóm lẻ để tìm thông tin. Chúng ta có nên làm gì không?"Tôi im lặng một hồi, suy nghĩ, xoay xoay quả táo trong tay."Phía Đông à..." Tôi lẩm nhẩm. "Có cái "đám" ấy phải không?" Tôi hỏi."Vâng, thưa Ngài." Ellie nhìn tôi với vẻ lo lắng.Tôi cười phá lên một hơi dài rồi cắn nốt miếng táo cuối cùng."Thì cứ dụ chúng đến đây..."Tôi ném hạt táo vào trúng miệng thùng rác đang ở đằng xa."... rồi hốt cả bọn luôn một thể."Và rồi tôi nở nụ cười ranh mãnh."Cứ như một con hổ nhìn thấy miếng mồi ngon vậy, Trưởng Chỉ huy. Ngài không quan tâm đến những người ở đây sao?" Ellie nhìn tôi với vẻ mặt thắc mắc."Chúng ta có bao giờ quan tâm sao?"Ellie thở mạnh một hơi."Nhưng họ sẽ ổn thôi. Mấy người đó..." tôi nói, nghĩ đến Rick và Daryl "... sẽ ổn thôi mà.""Vâng, thưa Ngài." Ellie cúi đầu, đáp.Sau đó, tôi cho cô lui. Ellie là gián điệp mà tôi đã cài vào Alexandria để tìm hiểu về nơi này trước khi tôi tham gia cộng đồng. Làm sao có thể tự nhiên chui vào một chỗ rào vây kín, đầy súng ống trong khi chưa biết gì về nó được cơ chứ? Chỉ có kẻ ngốc mới làm vậy.10h đêm. Tôi tới rìa rào chắn và nhận mẩu thư báo cáo của Matt. Nó được ghi bằng mật mã chữ số, dịch ra là:"The Wolvestiếnđếntừ phíaTây,chođếntrưanaycòncáchAlexandria 50 km."Tổkiếnlửa" vẫn kháantoàn,tuynhiênđãcómộtsốthoátrangoài.Mọi thứ đã sẵn sàng.Đợi lệnhcủaTrưởngChỉhuy.KítênThe Checker 1"Tôi đem bật lửa ra và đốt tờ giấy.Tôi nhìn những tro tàn nhỏ đen kịt theo gió bay lên không trung, bay qua mặt trăng đang dần bị mây bao phủ. Alexandria sắp thay đổi rồi. Sớm thôi.

Chương 1-13: Tổ kiến lửa