Tác giả:

Mùa vải chín ở Lĩnh Nam, Lý Mạt nằm trên ghế mỹ nhân chờ nha hoàn mang những quả vải tươi nhất dâng lên cho mình. Tiểu nha hoàn tay không chạy tới, hoan thiên hỉ địa bẩm báo: “Điện hạ, thợ săn ngoại thành dâng lên bảo vật ạ!” Lý Mạt lười biếng hừ một tiếng: “Ta đâu có thiếu bảo vật.” Tiểu nha hoàn nói: “Là một con báo! Nó có bộ lông vàng rực rỡ, là báo vương!” Lý Mạt hứng thú mở mắt ra. Tính tình Lĩnh Nam Vương thế tử tàn nhẫn, thích cưỡi ngựa bắn cung, thích nhất là mãnh thú, mãnh thú nào rơi vào tay hắn, không phải bị thuần phục thì cũng là đánh cho hơi thở thoi thóp. Các thợ săn khiêng một cái lồng sắt lớn tiến vào, trong lồng có một con báo đốm với bộ lông đen vàng đan xen rực rỡ, cái đầu nó rất to, da lông óng ả, tròng mắt xanh thẳm, bên dưới đôi mắt có chấm đen hệt như mỹ nhân lệ chí. Báo vương nằm trong lồng, ánh mắt đau thương, khắp người toàn là vết thương bị tên bắn, vết máu khô lại dính trên bộ lông trông có vẻ chật vật đáng thương. Các thợ săn nói, đây là báo vương bắt ở…

Chương 19: Hít thở hít thở hít thở

Mỹ Nhân Báo (Phiên Ngoại Của Tuân Mệnh)Tác giả: Lân TiềmTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Đoản Văn, Truyện SủngMùa vải chín ở Lĩnh Nam, Lý Mạt nằm trên ghế mỹ nhân chờ nha hoàn mang những quả vải tươi nhất dâng lên cho mình. Tiểu nha hoàn tay không chạy tới, hoan thiên hỉ địa bẩm báo: “Điện hạ, thợ săn ngoại thành dâng lên bảo vật ạ!” Lý Mạt lười biếng hừ một tiếng: “Ta đâu có thiếu bảo vật.” Tiểu nha hoàn nói: “Là một con báo! Nó có bộ lông vàng rực rỡ, là báo vương!” Lý Mạt hứng thú mở mắt ra. Tính tình Lĩnh Nam Vương thế tử tàn nhẫn, thích cưỡi ngựa bắn cung, thích nhất là mãnh thú, mãnh thú nào rơi vào tay hắn, không phải bị thuần phục thì cũng là đánh cho hơi thở thoi thóp. Các thợ săn khiêng một cái lồng sắt lớn tiến vào, trong lồng có một con báo đốm với bộ lông đen vàng đan xen rực rỡ, cái đầu nó rất to, da lông óng ả, tròng mắt xanh thẳm, bên dưới đôi mắt có chấm đen hệt như mỹ nhân lệ chí. Báo vương nằm trong lồng, ánh mắt đau thương, khắp người toàn là vết thương bị tên bắn, vết máu khô lại dính trên bộ lông trông có vẻ chật vật đáng thương. Các thợ săn nói, đây là báo vương bắt ở… Sau khi đút sữa cho đám nhóc rồi bị chúng bi bô gọi đến mức đau cả đầu, Lý Mạt vào phòng ngủ tìm tiểu báo tử an ủi.Tiểu báo tử tựa người vào đầu giường chọn mấy quả cầu len mềm mại không làm người ta bị thương cho mấy đứa nhóc làm đồ chơi, Lý Mạt bò lên giường gối đầu lên chân cậu.“Bảo Bối, mệt chết ta rồi, em ôm ta một cái đi…” Lý Mạt ỉu xìu nằm nhoài ra.Tiểu báo tử cười ôm lấy Lý Mạt, tự giác chui vào lồng ngực hắn: “Phu quân mệt chết rồi, tối Bảo Bối sẽ đút cho bọn chúng.”“Không cần không cần, em nghỉ ngơi đi, ta có thể thu phục bốn nhóc con kia mà.” Lý Mạt hôn cái trán bóng loáng của tiểu báo tử, đột nhiên sửng sốt, “Em gọi ta là gì cơ?”Tiểu báo tử dẩu môi: “Gọi phu quân… được không?”Gương mặt Lý Mạt bỗng xuất hiện rạng mây hồng.“Được, được.”Hai người vốn đang ôm nhau tán gẫu, không biết ôm sao hồi hôn môi nhau chụt chụt, Lý Mạt cởi áo tiểu báo tử, đầu lưỡi liếm lên núm vú nhỏ xinh màu hồng của cậu.“Bảo Bối… Em mau chảy sữa đút bé con đi…” Lý Mạt ái muội liếm láp, nhìn mỹ nhân báo đang run rẩy dưới thân mình, khẽ thì thầm, “Cho phu quân ké miếng nữa…”Tiểu báo tử xấu hổ chui vào lòng hắn, dúi đầu lên hõm vai hắn.Hai người cùng nhau đút cho đám báo con, Lý Mạt đút cho Tư Ninh, hắn giữ chú báo nhỏ xíu trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng vỗ lưng nó tránh cho nó lại nôn sữa ra.Chú báo nhỏ mở to đôi mắt đen láy bò khắp nơi, đi đứng chưa vững, mới được hai bước đã ngã loạng choạng, sau đó bò dậy tiếp tục, bò thẳng vào lồng ngực Lý Mạt ê a đòi bế.Lý Mạt nhấc bổng bốn chú báo con lên: “Cha đưa các con đi phơi nắng!”Tiểu báo tử cũng vui vẻ đi theo ra ngoài.Dưới ánh nắng, tiểu báo tử nhẹ nhàng nắm lấy tay Lý Mạt.Đám nhóc con được Lý Mạt bế thành một hàng trên cánh tay.Lý Mạt sờ mông từng đứa, lẩm bẩm: “Hai trai hai gái, phúc khí đời này của ta đều dồn lên người các con hết rồi.”“Tư Ninh và Mẫn Ninh là con gái.” Tiểu báo tử bế hai đứa nhóc lên hôn trán của chúng nó.Lý Mạt tiếc nuối nói: “Sao đôi mắt cứ phải giống ta làm gì nhỉ? Thứ xấu xí nhất của ta lại biến thành một phần của bọn nó rồi.”Tiểu báo tử cười khanh khách.Lý Mạt làm mấy chiếc khóa vàng, khắc tên phân biệt rồi đeo lên cổ bọn nhỏ, còn làm thêm hai chiếc, mình và tiểu báo tử mỗi người một cái.Một cái khắc là: Tiểu báo tử niềm hi vọng của cả nhà.Cái còn lại khắc: A Mạt kéo chân sau cả nhà.

Sau khi đút sữa cho đám nhóc rồi bị chúng bi bô gọi đến mức đau cả đầu, Lý Mạt vào phòng ngủ tìm tiểu báo tử an ủi.

Tiểu báo tử tựa người vào đầu giường chọn mấy quả cầu len mềm mại không làm người ta bị thương cho mấy đứa nhóc làm đồ chơi, Lý Mạt bò lên giường gối đầu lên chân cậu.

“Bảo Bối, mệt chết ta rồi, em ôm ta một cái đi…” Lý Mạt ỉu xìu nằm nhoài ra.

Tiểu báo tử cười ôm lấy Lý Mạt, tự giác chui vào lồng ngực hắn: “Phu quân mệt chết rồi, tối Bảo Bối sẽ đút cho bọn chúng.”

“Không cần không cần, em nghỉ ngơi đi, ta có thể thu phục bốn nhóc con kia mà.” Lý Mạt hôn cái trán bóng loáng của tiểu báo tử, đột nhiên sửng sốt, “Em gọi ta là gì cơ?”

Tiểu báo tử dẩu môi: “Gọi phu quân… được không?”

Gương mặt Lý Mạt bỗng xuất hiện rạng mây hồng.

“Được, được.”

Hai người vốn đang ôm nhau tán gẫu, không biết ôm sao hồi hôn môi nhau chụt chụt, Lý Mạt cởi áo tiểu báo tử, đầu lưỡi liếm lên núm vú nhỏ xinh màu hồng của cậu.

“Bảo Bối… Em mau chảy sữa đút bé con đi…” Lý Mạt ái muội liếm láp, nhìn mỹ nhân báo đang run rẩy dưới thân mình, khẽ thì thầm, “Cho phu quân ké miếng nữa…”

Tiểu báo tử xấu hổ chui vào lòng hắn, dúi đầu lên hõm vai hắn.

Hai người cùng nhau đút cho đám báo con, Lý Mạt đút cho Tư Ninh, hắn giữ chú báo nhỏ xíu trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng vỗ lưng nó tránh cho nó lại nôn sữa ra.

Chú báo nhỏ mở to đôi mắt đen láy bò khắp nơi, đi đứng chưa vững, mới được hai bước đã ngã loạng choạng, sau đó bò dậy tiếp tục, bò thẳng vào lồng ngực Lý Mạt ê a đòi bế.

Lý Mạt nhấc bổng bốn chú báo con lên: “Cha đưa các con đi phơi nắng!”

Tiểu báo tử cũng vui vẻ đi theo ra ngoài.

Dưới ánh nắng, tiểu báo tử nhẹ nhàng nắm lấy tay Lý Mạt.

Đám nhóc con được Lý Mạt bế thành một hàng trên cánh tay.

Lý Mạt sờ mông từng đứa, lẩm bẩm: “Hai trai hai gái, phúc khí đời này của ta đều dồn lên người các con hết rồi.”

“Tư Ninh và Mẫn Ninh là con gái.” Tiểu báo tử bế hai đứa nhóc lên hôn trán của chúng nó.

Lý Mạt tiếc nuối nói: “Sao đôi mắt cứ phải giống ta làm gì nhỉ? Thứ xấu xí nhất của ta lại biến thành một phần của bọn nó rồi.”

Tiểu báo tử cười khanh khách.

Lý Mạt làm mấy chiếc khóa vàng, khắc tên phân biệt rồi đeo lên cổ bọn nhỏ, còn làm thêm hai chiếc, mình và tiểu báo tử mỗi người một cái.

Một cái khắc là: Tiểu báo tử niềm hi vọng của cả nhà.

Cái còn lại khắc: A Mạt kéo chân sau cả nhà.

Mỹ Nhân Báo (Phiên Ngoại Của Tuân Mệnh)Tác giả: Lân TiềmTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Đoản Văn, Truyện SủngMùa vải chín ở Lĩnh Nam, Lý Mạt nằm trên ghế mỹ nhân chờ nha hoàn mang những quả vải tươi nhất dâng lên cho mình. Tiểu nha hoàn tay không chạy tới, hoan thiên hỉ địa bẩm báo: “Điện hạ, thợ săn ngoại thành dâng lên bảo vật ạ!” Lý Mạt lười biếng hừ một tiếng: “Ta đâu có thiếu bảo vật.” Tiểu nha hoàn nói: “Là một con báo! Nó có bộ lông vàng rực rỡ, là báo vương!” Lý Mạt hứng thú mở mắt ra. Tính tình Lĩnh Nam Vương thế tử tàn nhẫn, thích cưỡi ngựa bắn cung, thích nhất là mãnh thú, mãnh thú nào rơi vào tay hắn, không phải bị thuần phục thì cũng là đánh cho hơi thở thoi thóp. Các thợ săn khiêng một cái lồng sắt lớn tiến vào, trong lồng có một con báo đốm với bộ lông đen vàng đan xen rực rỡ, cái đầu nó rất to, da lông óng ả, tròng mắt xanh thẳm, bên dưới đôi mắt có chấm đen hệt như mỹ nhân lệ chí. Báo vương nằm trong lồng, ánh mắt đau thương, khắp người toàn là vết thương bị tên bắn, vết máu khô lại dính trên bộ lông trông có vẻ chật vật đáng thương. Các thợ săn nói, đây là báo vương bắt ở… Sau khi đút sữa cho đám nhóc rồi bị chúng bi bô gọi đến mức đau cả đầu, Lý Mạt vào phòng ngủ tìm tiểu báo tử an ủi.Tiểu báo tử tựa người vào đầu giường chọn mấy quả cầu len mềm mại không làm người ta bị thương cho mấy đứa nhóc làm đồ chơi, Lý Mạt bò lên giường gối đầu lên chân cậu.“Bảo Bối, mệt chết ta rồi, em ôm ta một cái đi…” Lý Mạt ỉu xìu nằm nhoài ra.Tiểu báo tử cười ôm lấy Lý Mạt, tự giác chui vào lồng ngực hắn: “Phu quân mệt chết rồi, tối Bảo Bối sẽ đút cho bọn chúng.”“Không cần không cần, em nghỉ ngơi đi, ta có thể thu phục bốn nhóc con kia mà.” Lý Mạt hôn cái trán bóng loáng của tiểu báo tử, đột nhiên sửng sốt, “Em gọi ta là gì cơ?”Tiểu báo tử dẩu môi: “Gọi phu quân… được không?”Gương mặt Lý Mạt bỗng xuất hiện rạng mây hồng.“Được, được.”Hai người vốn đang ôm nhau tán gẫu, không biết ôm sao hồi hôn môi nhau chụt chụt, Lý Mạt cởi áo tiểu báo tử, đầu lưỡi liếm lên núm vú nhỏ xinh màu hồng của cậu.“Bảo Bối… Em mau chảy sữa đút bé con đi…” Lý Mạt ái muội liếm láp, nhìn mỹ nhân báo đang run rẩy dưới thân mình, khẽ thì thầm, “Cho phu quân ké miếng nữa…”Tiểu báo tử xấu hổ chui vào lòng hắn, dúi đầu lên hõm vai hắn.Hai người cùng nhau đút cho đám báo con, Lý Mạt đút cho Tư Ninh, hắn giữ chú báo nhỏ xíu trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng vỗ lưng nó tránh cho nó lại nôn sữa ra.Chú báo nhỏ mở to đôi mắt đen láy bò khắp nơi, đi đứng chưa vững, mới được hai bước đã ngã loạng choạng, sau đó bò dậy tiếp tục, bò thẳng vào lồng ngực Lý Mạt ê a đòi bế.Lý Mạt nhấc bổng bốn chú báo con lên: “Cha đưa các con đi phơi nắng!”Tiểu báo tử cũng vui vẻ đi theo ra ngoài.Dưới ánh nắng, tiểu báo tử nhẹ nhàng nắm lấy tay Lý Mạt.Đám nhóc con được Lý Mạt bế thành một hàng trên cánh tay.Lý Mạt sờ mông từng đứa, lẩm bẩm: “Hai trai hai gái, phúc khí đời này của ta đều dồn lên người các con hết rồi.”“Tư Ninh và Mẫn Ninh là con gái.” Tiểu báo tử bế hai đứa nhóc lên hôn trán của chúng nó.Lý Mạt tiếc nuối nói: “Sao đôi mắt cứ phải giống ta làm gì nhỉ? Thứ xấu xí nhất của ta lại biến thành một phần của bọn nó rồi.”Tiểu báo tử cười khanh khách.Lý Mạt làm mấy chiếc khóa vàng, khắc tên phân biệt rồi đeo lên cổ bọn nhỏ, còn làm thêm hai chiếc, mình và tiểu báo tử mỗi người một cái.Một cái khắc là: Tiểu báo tử niềm hi vọng của cả nhà.Cái còn lại khắc: A Mạt kéo chân sau cả nhà.

Chương 19: Hít thở hít thở hít thở