Mùa vải chín ở Lĩnh Nam, Lý Mạt nằm trên ghế mỹ nhân chờ nha hoàn mang những quả vải tươi nhất dâng lên cho mình. Tiểu nha hoàn tay không chạy tới, hoan thiên hỉ địa bẩm báo: “Điện hạ, thợ săn ngoại thành dâng lên bảo vật ạ!” Lý Mạt lười biếng hừ một tiếng: “Ta đâu có thiếu bảo vật.” Tiểu nha hoàn nói: “Là một con báo! Nó có bộ lông vàng rực rỡ, là báo vương!” Lý Mạt hứng thú mở mắt ra. Tính tình Lĩnh Nam Vương thế tử tàn nhẫn, thích cưỡi ngựa bắn cung, thích nhất là mãnh thú, mãnh thú nào rơi vào tay hắn, không phải bị thuần phục thì cũng là đánh cho hơi thở thoi thóp. Các thợ săn khiêng một cái lồng sắt lớn tiến vào, trong lồng có một con báo đốm với bộ lông đen vàng đan xen rực rỡ, cái đầu nó rất to, da lông óng ả, tròng mắt xanh thẳm, bên dưới đôi mắt có chấm đen hệt như mỹ nhân lệ chí. Báo vương nằm trong lồng, ánh mắt đau thương, khắp người toàn là vết thương bị tên bắn, vết máu khô lại dính trên bộ lông trông có vẻ chật vật đáng thương. Các thợ săn nói, đây là báo vương bắt ở…
Chương 20: Dàn trận
Mỹ Nhân Báo (Phiên Ngoại Của Tuân Mệnh)Tác giả: Lân TiềmTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Đoản Văn, Truyện SủngMùa vải chín ở Lĩnh Nam, Lý Mạt nằm trên ghế mỹ nhân chờ nha hoàn mang những quả vải tươi nhất dâng lên cho mình. Tiểu nha hoàn tay không chạy tới, hoan thiên hỉ địa bẩm báo: “Điện hạ, thợ săn ngoại thành dâng lên bảo vật ạ!” Lý Mạt lười biếng hừ một tiếng: “Ta đâu có thiếu bảo vật.” Tiểu nha hoàn nói: “Là một con báo! Nó có bộ lông vàng rực rỡ, là báo vương!” Lý Mạt hứng thú mở mắt ra. Tính tình Lĩnh Nam Vương thế tử tàn nhẫn, thích cưỡi ngựa bắn cung, thích nhất là mãnh thú, mãnh thú nào rơi vào tay hắn, không phải bị thuần phục thì cũng là đánh cho hơi thở thoi thóp. Các thợ săn khiêng một cái lồng sắt lớn tiến vào, trong lồng có một con báo đốm với bộ lông đen vàng đan xen rực rỡ, cái đầu nó rất to, da lông óng ả, tròng mắt xanh thẳm, bên dưới đôi mắt có chấm đen hệt như mỹ nhân lệ chí. Báo vương nằm trong lồng, ánh mắt đau thương, khắp người toàn là vết thương bị tên bắn, vết máu khô lại dính trên bộ lông trông có vẻ chật vật đáng thương. Các thợ săn nói, đây là báo vương bắt ở… Đám nhóc con rất hay chạy lung tung, Lý Mạt và tiểu báo tử đi đâu chúng nó đi theo đó, vô cùng nghịch ngợm.Đám báo con trưởng thành rất nhanh, sắp gần bằng cả tiểu báo tử.Mấy công tử hẹn với Lý Mạt du sơn ngoạn thủy.Lâm thiếu gia đứng bên hồ ném một hòn đá xuống nước, thảnh thởi nói: “Lý Mạt dẫn vợ con tới à?”Tiết công tử gật gật: “Ừ ừ, chiều lắm, đợi hắn chút đi.”Mục công tử nói: “Các ngươi không biết à, vợ của hắn… có dung mạo như tiên trên trời vậy á… Là một tiểu mỹ nhân tuyệt sắc, đẹp đến mức lên trời mới gặp được.”Đương lúc nói chuyện, Lý Mạt dắt tay một thiếu niên mỹ mạo nhỏ xinh đến.Vài người nhao nhao: “Úi úi, Mạt nhi dẫn phu nhân tới hả, con trai con gái đâu! Sao không dẫn tới cho bọn ta gặp mặt?”Phía sau hai người, bốn con hoàng kim báo thật lớn chậm rãi bước tới.Mười công tử thì ngất xỉu hết sáu người.
Đám nhóc con rất hay chạy lung tung, Lý Mạt và tiểu báo tử đi đâu chúng nó đi theo đó, vô cùng nghịch ngợm.
Đám báo con trưởng thành rất nhanh, sắp gần bằng cả tiểu báo tử.
Mấy công tử hẹn với Lý Mạt du sơn ngoạn thủy.
Lâm thiếu gia đứng bên hồ ném một hòn đá xuống nước, thảnh thởi nói: “Lý Mạt dẫn vợ con tới à?”
Tiết công tử gật gật: “Ừ ừ, chiều lắm, đợi hắn chút đi.”
Mục công tử nói: “Các ngươi không biết à, vợ của hắn… có dung mạo như tiên trên trời vậy á… Là một tiểu mỹ nhân tuyệt sắc, đẹp đến mức lên trời mới gặp được.”
Đương lúc nói chuyện, Lý Mạt dắt tay một thiếu niên mỹ mạo nhỏ xinh đến.
Vài người nhao nhao: “Úi úi, Mạt nhi dẫn phu nhân tới hả, con trai con gái đâu! Sao không dẫn tới cho bọn ta gặp mặt?”
Phía sau hai người, bốn con hoàng kim báo thật lớn chậm rãi bước tới.
Mười công tử thì ngất xỉu hết sáu người.
Mỹ Nhân Báo (Phiên Ngoại Của Tuân Mệnh)Tác giả: Lân TiềmTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Đoản Văn, Truyện SủngMùa vải chín ở Lĩnh Nam, Lý Mạt nằm trên ghế mỹ nhân chờ nha hoàn mang những quả vải tươi nhất dâng lên cho mình. Tiểu nha hoàn tay không chạy tới, hoan thiên hỉ địa bẩm báo: “Điện hạ, thợ săn ngoại thành dâng lên bảo vật ạ!” Lý Mạt lười biếng hừ một tiếng: “Ta đâu có thiếu bảo vật.” Tiểu nha hoàn nói: “Là một con báo! Nó có bộ lông vàng rực rỡ, là báo vương!” Lý Mạt hứng thú mở mắt ra. Tính tình Lĩnh Nam Vương thế tử tàn nhẫn, thích cưỡi ngựa bắn cung, thích nhất là mãnh thú, mãnh thú nào rơi vào tay hắn, không phải bị thuần phục thì cũng là đánh cho hơi thở thoi thóp. Các thợ săn khiêng một cái lồng sắt lớn tiến vào, trong lồng có một con báo đốm với bộ lông đen vàng đan xen rực rỡ, cái đầu nó rất to, da lông óng ả, tròng mắt xanh thẳm, bên dưới đôi mắt có chấm đen hệt như mỹ nhân lệ chí. Báo vương nằm trong lồng, ánh mắt đau thương, khắp người toàn là vết thương bị tên bắn, vết máu khô lại dính trên bộ lông trông có vẻ chật vật đáng thương. Các thợ săn nói, đây là báo vương bắt ở… Đám nhóc con rất hay chạy lung tung, Lý Mạt và tiểu báo tử đi đâu chúng nó đi theo đó, vô cùng nghịch ngợm.Đám báo con trưởng thành rất nhanh, sắp gần bằng cả tiểu báo tử.Mấy công tử hẹn với Lý Mạt du sơn ngoạn thủy.Lâm thiếu gia đứng bên hồ ném một hòn đá xuống nước, thảnh thởi nói: “Lý Mạt dẫn vợ con tới à?”Tiết công tử gật gật: “Ừ ừ, chiều lắm, đợi hắn chút đi.”Mục công tử nói: “Các ngươi không biết à, vợ của hắn… có dung mạo như tiên trên trời vậy á… Là một tiểu mỹ nhân tuyệt sắc, đẹp đến mức lên trời mới gặp được.”Đương lúc nói chuyện, Lý Mạt dắt tay một thiếu niên mỹ mạo nhỏ xinh đến.Vài người nhao nhao: “Úi úi, Mạt nhi dẫn phu nhân tới hả, con trai con gái đâu! Sao không dẫn tới cho bọn ta gặp mặt?”Phía sau hai người, bốn con hoàng kim báo thật lớn chậm rãi bước tới.Mười công tử thì ngất xỉu hết sáu người.