Mùa vải chín ở Lĩnh Nam, Lý Mạt nằm trên ghế mỹ nhân chờ nha hoàn mang những quả vải tươi nhất dâng lên cho mình. Tiểu nha hoàn tay không chạy tới, hoan thiên hỉ địa bẩm báo: “Điện hạ, thợ săn ngoại thành dâng lên bảo vật ạ!” Lý Mạt lười biếng hừ một tiếng: “Ta đâu có thiếu bảo vật.” Tiểu nha hoàn nói: “Là một con báo! Nó có bộ lông vàng rực rỡ, là báo vương!” Lý Mạt hứng thú mở mắt ra. Tính tình Lĩnh Nam Vương thế tử tàn nhẫn, thích cưỡi ngựa bắn cung, thích nhất là mãnh thú, mãnh thú nào rơi vào tay hắn, không phải bị thuần phục thì cũng là đánh cho hơi thở thoi thóp. Các thợ săn khiêng một cái lồng sắt lớn tiến vào, trong lồng có một con báo đốm với bộ lông đen vàng đan xen rực rỡ, cái đầu nó rất to, da lông óng ả, tròng mắt xanh thẳm, bên dưới đôi mắt có chấm đen hệt như mỹ nhân lệ chí. Báo vương nằm trong lồng, ánh mắt đau thương, khắp người toàn là vết thương bị tên bắn, vết máu khô lại dính trên bộ lông trông có vẻ chật vật đáng thương. Các thợ săn nói, đây là báo vương bắt ở…
Chương 21: Một nhà sáu miệng ăn (Hoàn)
Mỹ Nhân Báo (Phiên Ngoại Của Tuân Mệnh)Tác giả: Lân TiềmTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Đoản Văn, Truyện SủngMùa vải chín ở Lĩnh Nam, Lý Mạt nằm trên ghế mỹ nhân chờ nha hoàn mang những quả vải tươi nhất dâng lên cho mình. Tiểu nha hoàn tay không chạy tới, hoan thiên hỉ địa bẩm báo: “Điện hạ, thợ săn ngoại thành dâng lên bảo vật ạ!” Lý Mạt lười biếng hừ một tiếng: “Ta đâu có thiếu bảo vật.” Tiểu nha hoàn nói: “Là một con báo! Nó có bộ lông vàng rực rỡ, là báo vương!” Lý Mạt hứng thú mở mắt ra. Tính tình Lĩnh Nam Vương thế tử tàn nhẫn, thích cưỡi ngựa bắn cung, thích nhất là mãnh thú, mãnh thú nào rơi vào tay hắn, không phải bị thuần phục thì cũng là đánh cho hơi thở thoi thóp. Các thợ săn khiêng một cái lồng sắt lớn tiến vào, trong lồng có một con báo đốm với bộ lông đen vàng đan xen rực rỡ, cái đầu nó rất to, da lông óng ả, tròng mắt xanh thẳm, bên dưới đôi mắt có chấm đen hệt như mỹ nhân lệ chí. Báo vương nằm trong lồng, ánh mắt đau thương, khắp người toàn là vết thương bị tên bắn, vết máu khô lại dính trên bộ lông trông có vẻ chật vật đáng thương. Các thợ săn nói, đây là báo vương bắt ở… Cứ mỗi năm đến mùa, Lý Mạt sẽ dẫn người nhà đến đồng hoang du săn mấy ngày, để bọn nhỏ duy trì dã tính, không thể ở nhà miết thành mèo con được.Cho dù con của Lý Mạt là báo thì cũng phải là con báo hung tàn nhất.Tức Ninh và Mục Ninh chạy tới dùng đầu cọ Lý Mạt: “Cha, cha ôm!”Lý Mạt ném bọn chúng ra xa: “To xác như thế rồi mà còn muốn ôm! Chiều các con riết hư hết.”Hai chú báo đực nhỏ hậm hực đi săn thú.Tư Ninh và Mẫn Ninh lại chạy tới: “Cha, ôm một cái đi, ôm một cái được không.”Lý Mạt nhíu mày bất đắc dĩ, bèn mỗi tay ôm một con lên hôn: “Được rồi được rồi các công chúa nhỏ của ta.”Bốn chú báo nhỏ dạo chơi giữa cánh đồng hoang, quậy cho đám thú trong đồng sợ tới mức gà bay cho sủa.Tiểu báo tử cũng tựa vào người Lý Mạt, đong đưa cái đuôi chui vào ngực hắn làm nũng muốn phu quân ôm ôm.Lý Mạt hạnh phúc không nói nên lời.“Này, cha, cha thấy có đẹp không?” Mục Ninh gọi một tiếng bảo bọn họ quay đầu lại nhìn.Lý Mạt vừa quay đầu lại, suýt nữa sợ tới mức mù cả mắt.Hai thiếu niên dáng người cao gầy đứng phía sau, Tức Ninh trầm ổn, Mục Ninh ngông cuồng, dáng vẻ giống hết nhau, đều là tròng mắt xanh thẳm, cực kỳ anh tuấn.Bên cạnh bọn họ là hai thiếu nữ quyến rũ, Tư Ninh đơn thuần đáng yêu, Mẫn Ninh xinh tươi động lòng người, chớp chớp đôi mắt xanh biếc ngồi trên chạc cây.Khóe miệng Lý Mạt giương lên, không biết nói gì.Nội đan thần thú cần ít nhất trăm năm mới có thể hóa hình, bọn nó còn nhỏ như vậy, làm sao mà…Tiểu báo tử nói: “Bởi vì cha chúng nó là người đó.”Lý Mạt đột nhiên bế xốc tiểu báo tử tung lên giữa trời xanh rồi đón lấy cậu, vui vẻ hệt như một đứa nhỏ ngốc nghếch.“Ta yêu em.”———
Cứ mỗi năm đến mùa, Lý Mạt sẽ dẫn người nhà đến đồng hoang du săn mấy ngày, để bọn nhỏ duy trì dã tính, không thể ở nhà miết thành mèo con được.
Cho dù con của Lý Mạt là báo thì cũng phải là con báo hung tàn nhất.
Tức Ninh và Mục Ninh chạy tới dùng đầu cọ Lý Mạt: “Cha, cha ôm!”
Lý Mạt ném bọn chúng ra xa: “To xác như thế rồi mà còn muốn ôm! Chiều các con riết hư hết.”
Hai chú báo đực nhỏ hậm hực đi săn thú.
Tư Ninh và Mẫn Ninh lại chạy tới: “Cha, ôm một cái đi, ôm một cái được không.”
Lý Mạt nhíu mày bất đắc dĩ, bèn mỗi tay ôm một con lên hôn: “Được rồi được rồi các công chúa nhỏ của ta.”
Bốn chú báo nhỏ dạo chơi giữa cánh đồng hoang, quậy cho đám thú trong đồng sợ tới mức gà bay cho sủa.
Tiểu báo tử cũng tựa vào người Lý Mạt, đong đưa cái đuôi chui vào ngực hắn làm nũng muốn phu quân ôm ôm.
Lý Mạt hạnh phúc không nói nên lời.
“Này, cha, cha thấy có đẹp không?” Mục Ninh gọi một tiếng bảo bọn họ quay đầu lại nhìn.
Lý Mạt vừa quay đầu lại, suýt nữa sợ tới mức mù cả mắt.
Hai thiếu niên dáng người cao gầy đứng phía sau, Tức Ninh trầm ổn, Mục Ninh ngông cuồng, dáng vẻ giống hết nhau, đều là tròng mắt xanh thẳm, cực kỳ anh tuấn.
Bên cạnh bọn họ là hai thiếu nữ quyến rũ, Tư Ninh đơn thuần đáng yêu, Mẫn Ninh xinh tươi động lòng người, chớp chớp đôi mắt xanh biếc ngồi trên chạc cây.
Khóe miệng Lý Mạt giương lên, không biết nói gì.
Nội đan thần thú cần ít nhất trăm năm mới có thể hóa hình, bọn nó còn nhỏ như vậy, làm sao mà…
Tiểu báo tử nói: “Bởi vì cha chúng nó là người đó.”
Lý Mạt đột nhiên bế xốc tiểu báo tử tung lên giữa trời xanh rồi đón lấy cậu, vui vẻ hệt như một đứa nhỏ ngốc nghếch.
“Ta yêu em.”
———
Mỹ Nhân Báo (Phiên Ngoại Của Tuân Mệnh)Tác giả: Lân TiềmTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Đoản Văn, Truyện SủngMùa vải chín ở Lĩnh Nam, Lý Mạt nằm trên ghế mỹ nhân chờ nha hoàn mang những quả vải tươi nhất dâng lên cho mình. Tiểu nha hoàn tay không chạy tới, hoan thiên hỉ địa bẩm báo: “Điện hạ, thợ săn ngoại thành dâng lên bảo vật ạ!” Lý Mạt lười biếng hừ một tiếng: “Ta đâu có thiếu bảo vật.” Tiểu nha hoàn nói: “Là một con báo! Nó có bộ lông vàng rực rỡ, là báo vương!” Lý Mạt hứng thú mở mắt ra. Tính tình Lĩnh Nam Vương thế tử tàn nhẫn, thích cưỡi ngựa bắn cung, thích nhất là mãnh thú, mãnh thú nào rơi vào tay hắn, không phải bị thuần phục thì cũng là đánh cho hơi thở thoi thóp. Các thợ săn khiêng một cái lồng sắt lớn tiến vào, trong lồng có một con báo đốm với bộ lông đen vàng đan xen rực rỡ, cái đầu nó rất to, da lông óng ả, tròng mắt xanh thẳm, bên dưới đôi mắt có chấm đen hệt như mỹ nhân lệ chí. Báo vương nằm trong lồng, ánh mắt đau thương, khắp người toàn là vết thương bị tên bắn, vết máu khô lại dính trên bộ lông trông có vẻ chật vật đáng thương. Các thợ săn nói, đây là báo vương bắt ở… Cứ mỗi năm đến mùa, Lý Mạt sẽ dẫn người nhà đến đồng hoang du săn mấy ngày, để bọn nhỏ duy trì dã tính, không thể ở nhà miết thành mèo con được.Cho dù con của Lý Mạt là báo thì cũng phải là con báo hung tàn nhất.Tức Ninh và Mục Ninh chạy tới dùng đầu cọ Lý Mạt: “Cha, cha ôm!”Lý Mạt ném bọn chúng ra xa: “To xác như thế rồi mà còn muốn ôm! Chiều các con riết hư hết.”Hai chú báo đực nhỏ hậm hực đi săn thú.Tư Ninh và Mẫn Ninh lại chạy tới: “Cha, ôm một cái đi, ôm một cái được không.”Lý Mạt nhíu mày bất đắc dĩ, bèn mỗi tay ôm một con lên hôn: “Được rồi được rồi các công chúa nhỏ của ta.”Bốn chú báo nhỏ dạo chơi giữa cánh đồng hoang, quậy cho đám thú trong đồng sợ tới mức gà bay cho sủa.Tiểu báo tử cũng tựa vào người Lý Mạt, đong đưa cái đuôi chui vào ngực hắn làm nũng muốn phu quân ôm ôm.Lý Mạt hạnh phúc không nói nên lời.“Này, cha, cha thấy có đẹp không?” Mục Ninh gọi một tiếng bảo bọn họ quay đầu lại nhìn.Lý Mạt vừa quay đầu lại, suýt nữa sợ tới mức mù cả mắt.Hai thiếu niên dáng người cao gầy đứng phía sau, Tức Ninh trầm ổn, Mục Ninh ngông cuồng, dáng vẻ giống hết nhau, đều là tròng mắt xanh thẳm, cực kỳ anh tuấn.Bên cạnh bọn họ là hai thiếu nữ quyến rũ, Tư Ninh đơn thuần đáng yêu, Mẫn Ninh xinh tươi động lòng người, chớp chớp đôi mắt xanh biếc ngồi trên chạc cây.Khóe miệng Lý Mạt giương lên, không biết nói gì.Nội đan thần thú cần ít nhất trăm năm mới có thể hóa hình, bọn nó còn nhỏ như vậy, làm sao mà…Tiểu báo tử nói: “Bởi vì cha chúng nó là người đó.”Lý Mạt đột nhiên bế xốc tiểu báo tử tung lên giữa trời xanh rồi đón lấy cậu, vui vẻ hệt như một đứa nhỏ ngốc nghếch.“Ta yêu em.”———