Tác giả:

Sau khi được đưa về từ trại mồ cô, lúc này Thy Sa Sa vừa tròn 17 tuổi, thân hình mảnh mai, yêu kiều, dáng vẻ thướt tha làm mê đắm bao người ở nhà Khải gia. Những người giúp việc chạy ra chạy vô như kiến, khiến cho Sa Sa cảm thấy rụt rè vì thấy cảnh đông người - con đừng lo - Khải phu nhân cầm tay Sa Sa nói - nơi đây sẽ là nhà con, con hãy từ từ làm quen nhé - dạ,... thưa phu nhân - cô khẽ cất lời đáp. Bà cười nhẹ, lòng dâng chút hạnh phúc. - sau này, nếu con thích, cứ gọi ta là mẹ, ta rất thích có một đứa con gái giống như con Đang lúc nói chuyện, mọi người trong nhà bỗng dừng lại, hô to "đại thiếu gia đã về". Từ xa, một chiếc siêu xe đời mới đã được dựng trước cổng chính, bước ra là một thanh niên cao to, mái tóc phất phơi trước gió, áo vest đồng hồ... làm cho Sa Sa choáng cả mắt Bà gọi người giúp việc vào, yêu cầu họ nhanh chóng mang vali của thiếu gia lên lầu rồi quay sang nói với Sa Sa. - sau này, người con luôn bên cạnh là con của ta : Khải Hoàng Ân! Cô chưa hoàng hồn vì ngạc…

Chương 4: chạm nhẹ (2)

Hạnh Phúc Của EmTác giả: Hảo Diệp ÂnTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcSau khi được đưa về từ trại mồ cô, lúc này Thy Sa Sa vừa tròn 17 tuổi, thân hình mảnh mai, yêu kiều, dáng vẻ thướt tha làm mê đắm bao người ở nhà Khải gia. Những người giúp việc chạy ra chạy vô như kiến, khiến cho Sa Sa cảm thấy rụt rè vì thấy cảnh đông người - con đừng lo - Khải phu nhân cầm tay Sa Sa nói - nơi đây sẽ là nhà con, con hãy từ từ làm quen nhé - dạ,... thưa phu nhân - cô khẽ cất lời đáp. Bà cười nhẹ, lòng dâng chút hạnh phúc. - sau này, nếu con thích, cứ gọi ta là mẹ, ta rất thích có một đứa con gái giống như con Đang lúc nói chuyện, mọi người trong nhà bỗng dừng lại, hô to "đại thiếu gia đã về". Từ xa, một chiếc siêu xe đời mới đã được dựng trước cổng chính, bước ra là một thanh niên cao to, mái tóc phất phơi trước gió, áo vest đồng hồ... làm cho Sa Sa choáng cả mắt Bà gọi người giúp việc vào, yêu cầu họ nhanh chóng mang vali của thiếu gia lên lầu rồi quay sang nói với Sa Sa. - sau này, người con luôn bên cạnh là con của ta : Khải Hoàng Ân! Cô chưa hoàng hồn vì ngạc… Hoàng Anh vào phòng riêng của mình, ngồi trên ghế xoay, ngẫm nghỉ phép cho cô gái đang có mặt trong gia đình mình. "Cốc cốc ... cốc" - tiếng vang vang vàng lên- Vào đi, cửa không khóa -đan tay để trên cằm.- dạ - cô mở cửa -  trà đây -Sa Sa chỉ dám nói thầm thầm, hành động bất giác nhẹ nhàng khokng phải điều gì lạ.- ... (lạnh lùng nhìn Sa Sa)- thiếu gia, trà của ngài đây -cúi mặt.- cứ đặt ớ đó - hắn vẫn không nhìn Sa Sa dù chỉ một lần - cô vào Khải gia của chúng tôi vì mục đích gì? -Hoàng Ân dừng lại- thiếu gia, mong người đừng nghĩ vậy, tôi chỉ là một người hầu thấp kém, về đây chỉ có một nhiệm vụ là hầu hạ thiếu gia... - cố nén đau thương - tôi chả có mục đích gì.- À -Hoàng Sa đứng  gần lại Sa Sa hơn -  bây giờ thì cô chưa có, nhưng biết đâu được sau này...-  Hoàng Ân tiện tay cầm tách trà lên, môi nhếch vẻ khinh khi.- dù thiếu gia có nghĩ gì, thì tôi cũng không thể biết được, nhưng xin thiếu gia, hãy giữ danh dự cho tôi .Sa Sa liền chạy ra khỏi phòng, đóng chặt cánh cửa lại, cô không biết phải đối mặt ra sao với Hoàng Ân trong những ngày sắp tới. Lòng cô quá đầy nổi buồn rồi- nha đầu, hừ nếu cô muốn chơi ... -nụ cười bí hiểm - từ từ và tôi sẽ chơi với cô!Sa Sa đắp chăn kín mít, mắt đỏ hòe. Vú Hoa lên phòng gọi Sa Sa nhưng không nghe tiếng trả lời, liền vào - Sa Sa, con sao vậy ? -Vú Hóa lật chăn lên.- không sao, Vú đừng lo - cô nhanh chóng lau đi nước mắt.- Hazz ... đừng giấu ta, biết cả mà. là vì thiếu gia đúng không?- ..... không. không có đâu Vú, con hơi đau mắt nên nó mới vậy thôi - cô không muốn Vú Hoa biết chuyện của mình, liền đánh trống lãng sang việc khác.- thật ra thiếu gia cũng có trắc ẩn nhiều lắm, người nào hầu hạ thiếu gia, đều bị như con hiện giờ, bởi vậy, không ai làm việc ở đây quá 3 tháng.- dạ - cô lặng thinh khi nghe điều này.- tôi làm sao? -Hoàng Ân bất ngờ lên tiếng - các người đang nói xấu sau lưng tôi? - nhìn thẳng vào mắt Sa Sa.- tôi  .... -Sa Sa rưng rưng.- Nào có , ta đang hỏi Sa Sa ngày nay nấu gì cho thiếu gia - Vú Hoa đáp thay cho cô.Hoàng Ân không trả lời, khuôn mặt lạnh lùng như băng. Lần đầu tiên lại có một cô gái lạ mặt nào đó ngang nhiên nói xấu sau lưng hắn, tất nhiên hắn không thể chấp nhận được sự phỉ báng này.- ....  -Sa Sa nhắm mắt, nuốt nước mắt và im lặng trước cái nhìn ghét bỏ vừa rồi.

Hoàng Anh vào phòng riêng của mình, ngồi trên ghế xoay, ngẫm nghỉ phép cho cô gái đang có mặt trong gia đình mình. "Cốc cốc ... cốc" - tiếng vang vang vàng lên

- Vào đi, cửa không khóa -đan tay để trên cằm.

- dạ - cô mở cửa -  trà đây -Sa Sa chỉ dám nói thầm thầm, hành động bất giác nhẹ nhàng khokng phải điều gì lạ.

- ... (lạnh lùng nhìn Sa Sa)

- thiếu gia, trà của ngài đây -cúi mặt.

- cứ đặt ớ đó - hắn vẫn không nhìn Sa Sa dù chỉ một lần - cô vào Khải gia của chúng tôi vì mục đích gì? -Hoàng Ân dừng lại

- thiếu gia, mong người đừng nghĩ vậy, tôi chỉ là một người hầu thấp kém, về đây chỉ có một nhiệm vụ là hầu hạ thiếu gia... - cố nén đau thương - tôi chả có mục đích gì.

- À -Hoàng Sa đứng  gần lại Sa Sa hơn -  bây giờ thì cô chưa có, nhưng biết đâu được sau này...-  Hoàng Ân tiện tay cầm tách trà lên, môi nhếch vẻ khinh khi.

- dù thiếu gia có nghĩ gì, thì tôi cũng không thể biết được, nhưng xin thiếu gia, hãy giữ danh dự cho tôi .

Sa Sa liền chạy ra khỏi phòng, đóng chặt cánh cửa lại, cô không biết phải đối mặt ra sao với Hoàng Ân trong những ngày sắp tới. Lòng cô quá đầy nổi buồn rồi

- nha đầu, hừ nếu cô muốn chơi ... -nụ cười bí hiểm - từ từ và tôi sẽ chơi với cô!

Sa Sa đắp chăn kín mít, mắt đỏ hòe. Vú Hoa lên phòng gọi Sa Sa nhưng không nghe tiếng trả lời, liền vào 

- Sa Sa, con sao vậy ? -Vú Hóa lật chăn lên.

- không sao, Vú đừng lo - cô nhanh chóng lau đi nước mắt.

- Hazz ... đừng giấu ta, biết cả mà. là vì thiếu gia đúng không?

- ..... không. không có đâu Vú, con hơi đau mắt nên nó mới vậy thôi - cô không muốn Vú Hoa biết chuyện của mình, liền đánh trống lãng sang việc khác.

- thật ra thiếu gia cũng có trắc ẩn nhiều lắm, người nào hầu hạ thiếu gia, đều bị như con hiện giờ, bởi vậy, không ai làm việc ở đây quá 3 tháng.

- dạ - cô lặng thinh khi nghe điều này.

- tôi làm sao? -Hoàng Ân bất ngờ lên tiếng - các người đang nói xấu sau lưng tôi? - nhìn thẳng vào mắt Sa Sa.

- tôi  .... -Sa Sa rưng rưng.

- Nào có , ta đang hỏi Sa Sa ngày nay nấu gì cho thiếu gia - Vú Hoa đáp thay cho cô.

Hoàng Ân không trả lời, khuôn mặt lạnh lùng như băng. Lần đầu tiên lại có một cô gái lạ mặt nào đó ngang nhiên nói xấu sau lưng hắn, tất nhiên hắn không thể chấp nhận được sự phỉ báng này.

- ....  -Sa Sa nhắm mắt, nuốt nước mắt và im lặng trước cái nhìn ghét bỏ vừa rồi.

Hạnh Phúc Của EmTác giả: Hảo Diệp ÂnTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcSau khi được đưa về từ trại mồ cô, lúc này Thy Sa Sa vừa tròn 17 tuổi, thân hình mảnh mai, yêu kiều, dáng vẻ thướt tha làm mê đắm bao người ở nhà Khải gia. Những người giúp việc chạy ra chạy vô như kiến, khiến cho Sa Sa cảm thấy rụt rè vì thấy cảnh đông người - con đừng lo - Khải phu nhân cầm tay Sa Sa nói - nơi đây sẽ là nhà con, con hãy từ từ làm quen nhé - dạ,... thưa phu nhân - cô khẽ cất lời đáp. Bà cười nhẹ, lòng dâng chút hạnh phúc. - sau này, nếu con thích, cứ gọi ta là mẹ, ta rất thích có một đứa con gái giống như con Đang lúc nói chuyện, mọi người trong nhà bỗng dừng lại, hô to "đại thiếu gia đã về". Từ xa, một chiếc siêu xe đời mới đã được dựng trước cổng chính, bước ra là một thanh niên cao to, mái tóc phất phơi trước gió, áo vest đồng hồ... làm cho Sa Sa choáng cả mắt Bà gọi người giúp việc vào, yêu cầu họ nhanh chóng mang vali của thiếu gia lên lầu rồi quay sang nói với Sa Sa. - sau này, người con luôn bên cạnh là con của ta : Khải Hoàng Ân! Cô chưa hoàng hồn vì ngạc… Hoàng Anh vào phòng riêng của mình, ngồi trên ghế xoay, ngẫm nghỉ phép cho cô gái đang có mặt trong gia đình mình. "Cốc cốc ... cốc" - tiếng vang vang vàng lên- Vào đi, cửa không khóa -đan tay để trên cằm.- dạ - cô mở cửa -  trà đây -Sa Sa chỉ dám nói thầm thầm, hành động bất giác nhẹ nhàng khokng phải điều gì lạ.- ... (lạnh lùng nhìn Sa Sa)- thiếu gia, trà của ngài đây -cúi mặt.- cứ đặt ớ đó - hắn vẫn không nhìn Sa Sa dù chỉ một lần - cô vào Khải gia của chúng tôi vì mục đích gì? -Hoàng Ân dừng lại- thiếu gia, mong người đừng nghĩ vậy, tôi chỉ là một người hầu thấp kém, về đây chỉ có một nhiệm vụ là hầu hạ thiếu gia... - cố nén đau thương - tôi chả có mục đích gì.- À -Hoàng Sa đứng  gần lại Sa Sa hơn -  bây giờ thì cô chưa có, nhưng biết đâu được sau này...-  Hoàng Ân tiện tay cầm tách trà lên, môi nhếch vẻ khinh khi.- dù thiếu gia có nghĩ gì, thì tôi cũng không thể biết được, nhưng xin thiếu gia, hãy giữ danh dự cho tôi .Sa Sa liền chạy ra khỏi phòng, đóng chặt cánh cửa lại, cô không biết phải đối mặt ra sao với Hoàng Ân trong những ngày sắp tới. Lòng cô quá đầy nổi buồn rồi- nha đầu, hừ nếu cô muốn chơi ... -nụ cười bí hiểm - từ từ và tôi sẽ chơi với cô!Sa Sa đắp chăn kín mít, mắt đỏ hòe. Vú Hoa lên phòng gọi Sa Sa nhưng không nghe tiếng trả lời, liền vào - Sa Sa, con sao vậy ? -Vú Hóa lật chăn lên.- không sao, Vú đừng lo - cô nhanh chóng lau đi nước mắt.- Hazz ... đừng giấu ta, biết cả mà. là vì thiếu gia đúng không?- ..... không. không có đâu Vú, con hơi đau mắt nên nó mới vậy thôi - cô không muốn Vú Hoa biết chuyện của mình, liền đánh trống lãng sang việc khác.- thật ra thiếu gia cũng có trắc ẩn nhiều lắm, người nào hầu hạ thiếu gia, đều bị như con hiện giờ, bởi vậy, không ai làm việc ở đây quá 3 tháng.- dạ - cô lặng thinh khi nghe điều này.- tôi làm sao? -Hoàng Ân bất ngờ lên tiếng - các người đang nói xấu sau lưng tôi? - nhìn thẳng vào mắt Sa Sa.- tôi  .... -Sa Sa rưng rưng.- Nào có , ta đang hỏi Sa Sa ngày nay nấu gì cho thiếu gia - Vú Hoa đáp thay cho cô.Hoàng Ân không trả lời, khuôn mặt lạnh lùng như băng. Lần đầu tiên lại có một cô gái lạ mặt nào đó ngang nhiên nói xấu sau lưng hắn, tất nhiên hắn không thể chấp nhận được sự phỉ báng này.- ....  -Sa Sa nhắm mắt, nuốt nước mắt và im lặng trước cái nhìn ghét bỏ vừa rồi.

Chương 4: chạm nhẹ (2)