Sau khi được đưa về từ trại mồ cô, lúc này Thy Sa Sa vừa tròn 17 tuổi, thân hình mảnh mai, yêu kiều, dáng vẻ thướt tha làm mê đắm bao người ở nhà Khải gia. Những người giúp việc chạy ra chạy vô như kiến, khiến cho Sa Sa cảm thấy rụt rè vì thấy cảnh đông người - con đừng lo - Khải phu nhân cầm tay Sa Sa nói - nơi đây sẽ là nhà con, con hãy từ từ làm quen nhé - dạ,... thưa phu nhân - cô khẽ cất lời đáp. Bà cười nhẹ, lòng dâng chút hạnh phúc. - sau này, nếu con thích, cứ gọi ta là mẹ, ta rất thích có một đứa con gái giống như con Đang lúc nói chuyện, mọi người trong nhà bỗng dừng lại, hô to "đại thiếu gia đã về". Từ xa, một chiếc siêu xe đời mới đã được dựng trước cổng chính, bước ra là một thanh niên cao to, mái tóc phất phơi trước gió, áo vest đồng hồ... làm cho Sa Sa choáng cả mắt Bà gọi người giúp việc vào, yêu cầu họ nhanh chóng mang vali của thiếu gia lên lầu rồi quay sang nói với Sa Sa. - sau này, người con luôn bên cạnh là con của ta : Khải Hoàng Ân! Cô chưa hoàng hồn vì ngạc…
Chương 35: LÒNG TRẮC ẨN (3)
Hạnh Phúc Của EmTác giả: Hảo Diệp ÂnTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcSau khi được đưa về từ trại mồ cô, lúc này Thy Sa Sa vừa tròn 17 tuổi, thân hình mảnh mai, yêu kiều, dáng vẻ thướt tha làm mê đắm bao người ở nhà Khải gia. Những người giúp việc chạy ra chạy vô như kiến, khiến cho Sa Sa cảm thấy rụt rè vì thấy cảnh đông người - con đừng lo - Khải phu nhân cầm tay Sa Sa nói - nơi đây sẽ là nhà con, con hãy từ từ làm quen nhé - dạ,... thưa phu nhân - cô khẽ cất lời đáp. Bà cười nhẹ, lòng dâng chút hạnh phúc. - sau này, nếu con thích, cứ gọi ta là mẹ, ta rất thích có một đứa con gái giống như con Đang lúc nói chuyện, mọi người trong nhà bỗng dừng lại, hô to "đại thiếu gia đã về". Từ xa, một chiếc siêu xe đời mới đã được dựng trước cổng chính, bước ra là một thanh niên cao to, mái tóc phất phơi trước gió, áo vest đồng hồ... làm cho Sa Sa choáng cả mắt Bà gọi người giúp việc vào, yêu cầu họ nhanh chóng mang vali của thiếu gia lên lầu rồi quay sang nói với Sa Sa. - sau này, người con luôn bên cạnh là con của ta : Khải Hoàng Ân! Cô chưa hoàng hồn vì ngạc… - (xoa bụng mình) con của mẹ thật tội nghiệp, ba và nội đều không thương yêu, vậy thì còn ở đây làm gì nữa...... (ngó sang xem thái độ phu nhân)Phu nhân vì mong mỏi đứa cháu, vả lại cũng vì thương con trai mình, bà đành ngậm ngùi xuống nước, kìm nén để nâng niu Liễu Trinh- mẹ biết rồi.... (phu nhân gượng ép mình nói ra từ ấy)Liễu Trinh cười nửa miệng, bỏ lên phòng. Lúc đi ngang qua phòng Hoàng Ân, cô lén vào để khám xét. Một hồi lâu cũng chẳng thấy bộ dạng của chiếc chìa khóa đâu. Trong đầu lại nảy ra ý tưởng mới- à há, có trò này khá hay đâyCô lấy 1 chiếc áo somi mang qua phòng Sa Sa, đặt nó trên đầu giường rồi nhẹ nhàng khép cửa lại, bình thản như chưa từng có chuyện gì xảy ra rồi trở về phòng mình. Cô cố gắng liên lạc với tổ chức nhằm báo cáo tình hình- Trịnh Trâm, 2 ông bà có nhầm không? chìa khóa "Chu An" không có ở đây!- cô đã tìm kỉ càng chưa? (ông trùm áo đen ở đầu dây) nhất định phải tìm bằng được. Tôi sẽ nhắc lại cô nhớ: người giết cha mẹ cô, không ai khác là gia đình thằng họ Khải đó, một lúc cô nhân nhượng, mối thù này mãi không đi về đâu!Mỗi một lời mà ông trùm nói ra, cô không sao không nhói. Nếu quả thật là Khải gia đả nhẫn tâm tàn sát gia đình cô thì những gì cô làm cho họ hoàn toàn xứng đáng , "nợ máu phải trả bằng máu" điều này là đương nhiên---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------Trời cũng nhập nhòa tối, Chí Dĩnh đưa Sa Sa về Khải gia, khuôn mặt cô nở rõ nụ cười tươi như hoa, đây là nụ cười rất lâu rồi mới nở trên môi cô từ khi cô đặt chân đến đây- nhớ là lúc nào cũng phải đến đó (Chí Dĩnh buồn buồn tạm biệt Sa Sa)- không biết khi nào tôi mới có dịp đi chơi như hôm nay, vạn sự tùy duyên (vẩy tay rồi bước đi)Chí Dĩnh nhìn theo bóng dáng nhỏ bé của cô nhóc đang đi phía trước, ánh mắt anh hiện lên dòng tâm trạng vui vẻ. Liệu đây có phải người con gái mà anh tìm kiếm lâu nay? liệu có phải như mọi người hay gọi đó là "tình yêu sét đánh?"Xe Chí Dĩnh đi mất, xe Hoàng Ân vừa về đến, hắn nhận ra hình ảnh của người đàn ông đó. Lòng câm phẫn vẫn không nguôi ngoai! tay bóp chặt tay lái, răng nghiến keng két... Sa Sa mở cửa phòng, mùi hương thân quen ập đến: là Hoàng Ân? Chiếc áo của hắn sao lại nằm ở phòng mình? cô hấp tấp vứt đồ của mình qua 1 bên, nhanh chóng mang chiếc áo đó trở về vị trí ban đầuCô rón rén bước đến tủ quần áo Hoàng Ân, đặt nó ngay ngắn, cô chẳng dám nhìn xung quanh vì sợ hãi. Đúng là người tính không bằng trời tính, Hoàng Ân đi đến mở đèn phòng, thân hình cô hiện ra ngay trước mặt hắnHôm nay hắn lại uống rượu? Người hắn lại nồng nặc mùi cồn. Gân trên tay, trên người hắn nổi ửng lên. Cô nuốt sợ sệt vào trong, cúi đầu rồi bỏ chạy về phòng. Bàn tay Hoàng Ân đóng chặt cửa phòng lại- ở bên anh, em không được vui? (lạnh lùng hỏi)-....Tiếng thở Hoàng Ân lấn áp đi nhịp đập của Sa Sa, cô lâm vào tình cảnh không thể trốn tránh được- em thật sự không cần anh? (bàn tay tiến đến ôm chặt lấy Sa Sa)- thiếu gia (khẩn cầu) người bây giờ đã có con rồi, xin người hảy vì Liễu Trinh mà đừng làm những chuyện có lổi với chị ấy nữa, xin người- em nghĩ anh là hạng người đó? (ngày tiến đến hơn)- mọi thứ quá rõ ràng, có muốn tin hay không thì cũng không giải quyết được gì (tránh né ánh mắt)Không để Sa Sa nói hết, Hoàng Ân đã nuốt chửng đôi môi mọng nước của Sa Sa. Hắn ngấu nghiến nếm mùi vị mà lâu rồi hắn mới được thưởng thức
- (xoa bụng mình) con của mẹ thật tội nghiệp, ba và nội đều không thương yêu, vậy thì còn ở đây làm gì nữa...... (ngó sang xem thái độ phu nhân)
Phu nhân vì mong mỏi đứa cháu, vả lại cũng vì thương con trai mình, bà đành ngậm ngùi xuống nước, kìm nén để nâng niu Liễu Trinh
- mẹ biết rồi.... (phu nhân gượng ép mình nói ra từ ấy)
Liễu Trinh cười nửa miệng, bỏ lên phòng. Lúc đi ngang qua phòng Hoàng Ân, cô lén vào để khám xét. Một hồi lâu cũng chẳng thấy bộ dạng của chiếc chìa khóa đâu. Trong đầu lại nảy ra ý tưởng mới
- à há, có trò này khá hay đây
Cô lấy 1 chiếc áo somi mang qua phòng Sa Sa, đặt nó trên đầu giường rồi nhẹ nhàng khép cửa lại, bình thản như chưa từng có chuyện gì xảy ra rồi trở về phòng mình. Cô cố gắng liên lạc với tổ chức nhằm báo cáo tình hình
- Trịnh Trâm, 2 ông bà có nhầm không? chìa khóa "Chu An" không có ở đây!
- cô đã tìm kỉ càng chưa? (ông trùm áo đen ở đầu dây) nhất định phải tìm bằng được. Tôi sẽ nhắc lại cô nhớ: người giết cha mẹ cô, không ai khác là gia đình thằng họ Khải đó, một lúc cô nhân nhượng, mối thù này mãi không đi về đâu!
Mỗi một lời mà ông trùm nói ra, cô không sao không nhói. Nếu quả thật là Khải gia đả nhẫn tâm tàn sát gia đình cô thì những gì cô làm cho họ hoàn toàn xứng đáng , "nợ máu phải trả bằng máu" điều này là đương nhiên
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Trời cũng nhập nhòa tối, Chí Dĩnh đưa Sa Sa về Khải gia, khuôn mặt cô nở rõ nụ cười tươi như hoa, đây là nụ cười rất lâu rồi mới nở trên môi cô từ khi cô đặt chân đến đây
- nhớ là lúc nào cũng phải đến đó (Chí Dĩnh buồn buồn tạm biệt Sa Sa)
- không biết khi nào tôi mới có dịp đi chơi như hôm nay, vạn sự tùy duyên (vẩy tay rồi bước đi)
Chí Dĩnh nhìn theo bóng dáng nhỏ bé của cô nhóc đang đi phía trước, ánh mắt anh hiện lên dòng tâm trạng vui vẻ. Liệu đây có phải người con gái mà anh tìm kiếm lâu nay? liệu có phải như mọi người hay gọi đó là "tình yêu sét đánh?"
Xe Chí Dĩnh đi mất, xe Hoàng Ân vừa về đến, hắn nhận ra hình ảnh của người đàn ông đó. Lòng câm phẫn vẫn không nguôi ngoai! tay bóp chặt tay lái, răng nghiến keng két...
Sa Sa mở cửa phòng, mùi hương thân quen ập đến: là Hoàng Ân? Chiếc áo của hắn sao lại nằm ở phòng mình? cô hấp tấp vứt đồ của mình qua 1 bên, nhanh chóng mang chiếc áo đó trở về vị trí ban đầu
Cô rón rén bước đến tủ quần áo Hoàng Ân, đặt nó ngay ngắn, cô chẳng dám nhìn xung quanh vì sợ hãi. Đúng là người tính không bằng trời tính, Hoàng Ân đi đến mở đèn phòng, thân hình cô hiện ra ngay trước mặt hắn
Hôm nay hắn lại uống rượu? Người hắn lại nồng nặc mùi cồn. Gân trên tay, trên người hắn nổi ửng lên. Cô nuốt sợ sệt vào trong, cúi đầu rồi bỏ chạy về phòng. Bàn tay Hoàng Ân đóng chặt cửa phòng lại
- ở bên anh, em không được vui? (lạnh lùng hỏi)
-....
Tiếng thở Hoàng Ân lấn áp đi nhịp đập của Sa Sa, cô lâm vào tình cảnh không thể trốn tránh được
- em thật sự không cần anh? (bàn tay tiến đến ôm chặt lấy Sa Sa)
- thiếu gia (khẩn cầu) người bây giờ đã có con rồi, xin người hảy vì Liễu Trinh mà đừng làm những chuyện có lổi với chị ấy nữa, xin người
- em nghĩ anh là hạng người đó? (ngày tiến đến hơn)
- mọi thứ quá rõ ràng, có muốn tin hay không thì cũng không giải quyết được gì (tránh né ánh mắt)
Không để Sa Sa nói hết, Hoàng Ân đã nuốt chửng đôi môi mọng nước của Sa Sa. Hắn ngấu nghiến nếm mùi vị mà lâu rồi hắn mới được thưởng thức
Hạnh Phúc Của EmTác giả: Hảo Diệp ÂnTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcSau khi được đưa về từ trại mồ cô, lúc này Thy Sa Sa vừa tròn 17 tuổi, thân hình mảnh mai, yêu kiều, dáng vẻ thướt tha làm mê đắm bao người ở nhà Khải gia. Những người giúp việc chạy ra chạy vô như kiến, khiến cho Sa Sa cảm thấy rụt rè vì thấy cảnh đông người - con đừng lo - Khải phu nhân cầm tay Sa Sa nói - nơi đây sẽ là nhà con, con hãy từ từ làm quen nhé - dạ,... thưa phu nhân - cô khẽ cất lời đáp. Bà cười nhẹ, lòng dâng chút hạnh phúc. - sau này, nếu con thích, cứ gọi ta là mẹ, ta rất thích có một đứa con gái giống như con Đang lúc nói chuyện, mọi người trong nhà bỗng dừng lại, hô to "đại thiếu gia đã về". Từ xa, một chiếc siêu xe đời mới đã được dựng trước cổng chính, bước ra là một thanh niên cao to, mái tóc phất phơi trước gió, áo vest đồng hồ... làm cho Sa Sa choáng cả mắt Bà gọi người giúp việc vào, yêu cầu họ nhanh chóng mang vali của thiếu gia lên lầu rồi quay sang nói với Sa Sa. - sau này, người con luôn bên cạnh là con của ta : Khải Hoàng Ân! Cô chưa hoàng hồn vì ngạc… - (xoa bụng mình) con của mẹ thật tội nghiệp, ba và nội đều không thương yêu, vậy thì còn ở đây làm gì nữa...... (ngó sang xem thái độ phu nhân)Phu nhân vì mong mỏi đứa cháu, vả lại cũng vì thương con trai mình, bà đành ngậm ngùi xuống nước, kìm nén để nâng niu Liễu Trinh- mẹ biết rồi.... (phu nhân gượng ép mình nói ra từ ấy)Liễu Trinh cười nửa miệng, bỏ lên phòng. Lúc đi ngang qua phòng Hoàng Ân, cô lén vào để khám xét. Một hồi lâu cũng chẳng thấy bộ dạng của chiếc chìa khóa đâu. Trong đầu lại nảy ra ý tưởng mới- à há, có trò này khá hay đâyCô lấy 1 chiếc áo somi mang qua phòng Sa Sa, đặt nó trên đầu giường rồi nhẹ nhàng khép cửa lại, bình thản như chưa từng có chuyện gì xảy ra rồi trở về phòng mình. Cô cố gắng liên lạc với tổ chức nhằm báo cáo tình hình- Trịnh Trâm, 2 ông bà có nhầm không? chìa khóa "Chu An" không có ở đây!- cô đã tìm kỉ càng chưa? (ông trùm áo đen ở đầu dây) nhất định phải tìm bằng được. Tôi sẽ nhắc lại cô nhớ: người giết cha mẹ cô, không ai khác là gia đình thằng họ Khải đó, một lúc cô nhân nhượng, mối thù này mãi không đi về đâu!Mỗi một lời mà ông trùm nói ra, cô không sao không nhói. Nếu quả thật là Khải gia đả nhẫn tâm tàn sát gia đình cô thì những gì cô làm cho họ hoàn toàn xứng đáng , "nợ máu phải trả bằng máu" điều này là đương nhiên---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------Trời cũng nhập nhòa tối, Chí Dĩnh đưa Sa Sa về Khải gia, khuôn mặt cô nở rõ nụ cười tươi như hoa, đây là nụ cười rất lâu rồi mới nở trên môi cô từ khi cô đặt chân đến đây- nhớ là lúc nào cũng phải đến đó (Chí Dĩnh buồn buồn tạm biệt Sa Sa)- không biết khi nào tôi mới có dịp đi chơi như hôm nay, vạn sự tùy duyên (vẩy tay rồi bước đi)Chí Dĩnh nhìn theo bóng dáng nhỏ bé của cô nhóc đang đi phía trước, ánh mắt anh hiện lên dòng tâm trạng vui vẻ. Liệu đây có phải người con gái mà anh tìm kiếm lâu nay? liệu có phải như mọi người hay gọi đó là "tình yêu sét đánh?"Xe Chí Dĩnh đi mất, xe Hoàng Ân vừa về đến, hắn nhận ra hình ảnh của người đàn ông đó. Lòng câm phẫn vẫn không nguôi ngoai! tay bóp chặt tay lái, răng nghiến keng két... Sa Sa mở cửa phòng, mùi hương thân quen ập đến: là Hoàng Ân? Chiếc áo của hắn sao lại nằm ở phòng mình? cô hấp tấp vứt đồ của mình qua 1 bên, nhanh chóng mang chiếc áo đó trở về vị trí ban đầuCô rón rén bước đến tủ quần áo Hoàng Ân, đặt nó ngay ngắn, cô chẳng dám nhìn xung quanh vì sợ hãi. Đúng là người tính không bằng trời tính, Hoàng Ân đi đến mở đèn phòng, thân hình cô hiện ra ngay trước mặt hắnHôm nay hắn lại uống rượu? Người hắn lại nồng nặc mùi cồn. Gân trên tay, trên người hắn nổi ửng lên. Cô nuốt sợ sệt vào trong, cúi đầu rồi bỏ chạy về phòng. Bàn tay Hoàng Ân đóng chặt cửa phòng lại- ở bên anh, em không được vui? (lạnh lùng hỏi)-....Tiếng thở Hoàng Ân lấn áp đi nhịp đập của Sa Sa, cô lâm vào tình cảnh không thể trốn tránh được- em thật sự không cần anh? (bàn tay tiến đến ôm chặt lấy Sa Sa)- thiếu gia (khẩn cầu) người bây giờ đã có con rồi, xin người hảy vì Liễu Trinh mà đừng làm những chuyện có lổi với chị ấy nữa, xin người- em nghĩ anh là hạng người đó? (ngày tiến đến hơn)- mọi thứ quá rõ ràng, có muốn tin hay không thì cũng không giải quyết được gì (tránh né ánh mắt)Không để Sa Sa nói hết, Hoàng Ân đã nuốt chửng đôi môi mọng nước của Sa Sa. Hắn ngấu nghiến nếm mùi vị mà lâu rồi hắn mới được thưởng thức