Edit: Heo Ánh trăng lọt vào phòng từ những kẽ hở trên rèm, uốn lượn chảy trên mặt giường, che khuất đi vẻ diễm lệ ôn nhu. Giản Mộ nằm lỳ trên giường, hơn nửa khuôn mặt chìm vào trong chiếc gối mềm mại. Tạ Bắc Vọng dùng ngón tay lau mồ hôi mỏng trên lưng, khiến Giản Mộ rùng mình một chút. “Sờ ở đây cũng thoải mái?” Tạ Bắc Vọng trầm thấp nở nụ cười, như thể đã tìm được công tắc thần kỳ. “Ngứa.” Giản Mộ vặn vẹo không cho hắn nói tiếp, mồ hôi ướt tóc mái buông xuống che hơn nửa đôi mắt đẹp. “Khi nào thì cắt tóc?” Tạ Bắc Vọng vén tóc mái của Giản Mộ lên, cọ vào hàng mi dài đen dài. Mí mắt Giản Mộ run lên, anh ngáp một cái, ngoan ngoãn nằm ở bên người Tạ Bắc Vọng, “Hơ khô thẻ tre xong mới có thể cắt đi.” *hơ khô thẻ trẻ: khi một diễn viên đóng máy, hoàn tất nhân vật của mình “Ngày mai đi diễn?”  “Ừ.” Giản Mộ hoãn lại sức lực, chống khuỷu tay lên, “Tôi đi tắm đây.” “Đi đi.” Tạ Bắc Vọng vỗ vỗ cái mông trần trụi của anh, lôi kéo người nhận một cái hôn, hơi thở dính nị quấn quýt chốc lát, đột…

Chương 9

Ý Động LòngTác giả: Hạp Gia Hoan NhạcTruyện Đam Mỹ, Truyện Đoản VănEdit: Heo Ánh trăng lọt vào phòng từ những kẽ hở trên rèm, uốn lượn chảy trên mặt giường, che khuất đi vẻ diễm lệ ôn nhu. Giản Mộ nằm lỳ trên giường, hơn nửa khuôn mặt chìm vào trong chiếc gối mềm mại. Tạ Bắc Vọng dùng ngón tay lau mồ hôi mỏng trên lưng, khiến Giản Mộ rùng mình một chút. “Sờ ở đây cũng thoải mái?” Tạ Bắc Vọng trầm thấp nở nụ cười, như thể đã tìm được công tắc thần kỳ. “Ngứa.” Giản Mộ vặn vẹo không cho hắn nói tiếp, mồ hôi ướt tóc mái buông xuống che hơn nửa đôi mắt đẹp. “Khi nào thì cắt tóc?” Tạ Bắc Vọng vén tóc mái của Giản Mộ lên, cọ vào hàng mi dài đen dài. Mí mắt Giản Mộ run lên, anh ngáp một cái, ngoan ngoãn nằm ở bên người Tạ Bắc Vọng, “Hơ khô thẻ tre xong mới có thể cắt đi.” *hơ khô thẻ trẻ: khi một diễn viên đóng máy, hoàn tất nhân vật của mình “Ngày mai đi diễn?”  “Ừ.” Giản Mộ hoãn lại sức lực, chống khuỷu tay lên, “Tôi đi tắm đây.” “Đi đi.” Tạ Bắc Vọng vỗ vỗ cái mông trần trụi của anh, lôi kéo người nhận một cái hôn, hơi thở dính nị quấn quýt chốc lát, đột… Edit: HeoTạ Bắc Vọng như thể bốc hơi khỏi thế giới, đến tối cũng mới trả lời tin nhắn, lúc đó Giản Mộ vừa uống thuốc xong liền ngã xuống giường.Tạ Bắc Vọng: Hỏi Tiểu Hà.Giản Mộ xem xong cũng không buồn phản ứng, bởi vì Tạ Bắc Vọng đã gián tiếp dập tắt ý nghĩ đẹp đẽ của anh.Quăng điện thoại, Giản Mộ chìm vào giấc ngủ.Nhưng anh ngủ không yên, cảnh trong mơ cũng giống như trong phim, có lúc anh mơ thấy lần đầu gặp gỡ Tạ Bắc Vọng, chốc chốc lại mơ thấy bạch nguyệt quang của Tạ Bắc Vọng.Giấc mơ quá buồn nôn khiến Giản Mộ buồn nôn tỉnh dậy. Anh lau mồ hôi lạnh trên đầu, cứng ngắc ngồi dậy, không khỏi nghĩ về Tạ Bắc Vọng.Trước khi gặp Tạ Bắc Vọng, anh khi ấy còn chưa nổi tiếng.Anh thuộc kiểu người làm cờ thí trên phim trường, là em trai ngoài phim trường.Người quản lý cũ coi anh như một con trâu để sai khiến, cầm lương của quản lý, nhưng tim thì của tú bà.Người kia nói cho êm tai thì là quản lý, nói thẳng toẹt thì chính là ma cô, cái loại ỷ vào công ty nhỏ không nghiêm nên gây sóng gió.Giản Mộ lúc ấy còn nhỏ, tính khí cũng kiêu ngạo, người quản lý đem chủ ý kiếm khách lên người Giản Mộ, anh nổi điên ngay lập tức, suýt chút nữa đã trực tiếp đánh người.Nhưng anh không biết chọn chỗ  động thủ, xung quanh nhiều người, miễn cưỡng bị ngăn lại, Giản Mộ phải trả giá cho sự lỗ mãng của mình, trực tiếp bị *đóng băng (hoạt động).*Nguyên văn: tuyết tàngGiản Mộ sau khi đóng băng có một cuộc sống khá tồi tàn, anh xấu hổ không dám đòi tiền gia đình, chỉ có thể phùng má giả làm người mập.*Phùng má giả làm người mập (打肿脸充胖子) ý để chỉ trích những người làm chuyện vượt quá khả năng của mình.) Người quản lý cũ vẫn không từ bỏ tiềm lực của Giản Mộ, châm chọc một hồi cảm thấy Giản Mộ khẳng định nghe lời, cho nên hắn lập một cuộc rượu.Giản Mộ tìm một bộ quần áo tử tế nhất, sắc mặt lạnh lùng nhìn vị đại nhân đang nói cười trên bàn rượu, vài nghệ sĩ cùng công ty cười run rẩy cả người.Cho dù sắc mặt của Giản Mộ có tối hơn, nhưng do anh lớn lên rất đẹp, Giản Mộ 20 tuổi chỗ nào cũng đẹp, ánh đèn trong phòng chiếu vào khuôn mặt trắng như tuyết, khiến người ta thương nhớ, Giản Mộ không chủ động cũng có thể lọt vào mắt ông chủ.Người quản lý cũ điều chỉnh hướng gió, kéo Giản Mộ đi nâng ly chúc mừng các ông chủ, thay phiên nhau nâng ly chúc mừng, sau khi uống Giản Mộ chóng mặt, chỉ muốn nôn mửa.Một trong những ông tổng giấu tên luôn đến gần Giản Mộ, vừa cười vừa chạm vào đùi Giản Mộ dưới gầm bàn, cầm ly rượu lên thuyết phục Giản Mộ lại cùng hắn ta lần nữa, tay kia thì như rắn trườn, hận không thể trực tiếp mò tới bắp đùi, Giản Mộ không thể chịu đựng được, đứng phắt dậy ngay lập tức. “Tôi đi vệ sinh.”Anh loạng choạng bước ra khỏi bữa tiệc, vào nhà vệ sinh thì nôn ngay, say rượu là một mặt, nhưng buồn nôn bởi một ông già lại là một mặt khác.Người quản lý cũ sợ rằng anh sẽ đi vệ sinh rồi chạy trốn, vì vậy Giản Mộ mới vừa thoải mái xuống dưới hắn ta đã rất nóng lòng gửi cho anh một tin nhắn, [Giản Mộ, nắm bắt cơ hội, đừng bỏ lỡ kịch bản nam chính của cậu.】Giản Mộ nhìn chằm chằm vào điện thoại, buồn nôn.Nhà vệ sinh không có bất kỳ ai, Giản Mộ căn bản cũng không nổi danh, cho nên lười kiêng kỵ, không có chút hình tượng chút nào ngồi ở bồn rửa tay, một bên dựa vào thùng rác rút một điếu thuốc.Khi Tạ Bắc Vọng mặc một chiếc áo sơ mi trắng bước vào.So với Giản Mộ chật vật, hắn hoàn mỹ như người mẫu từ lễ trao giải đi ra, toàn thân tản ra quý khí dễ thấy, không cần nhìn nhiều liền biết người kia nhất định là nhân sĩ thành công.Tạ Bắc Vọng không có hứng thú nhìn xung quanh nên không đưa mắt về phía Giản Mộ, Giản Mộ nhìn chằm chằm người đi tới bồn rửa tay vặn vòi, xoa xoa ngón tay một cái rồi kéo một mảnh giấy, chậm rãi tiêu sái đến trước mặt Giản Mộ.“Nhường một chút?” Tạ Bắc Vọng nói.Giản Mộ nhìn anh chằm chằm một lúc rồi mới phản ứng lại, đùi anh cong lên để lộ miệng thùng rác đã được đậy nắp.“Anh tùy ý.”Tạ Bắc Vọng đem khăn tay thấm ướt ném vào thùng rác, ngờ vực hỏi: “Nhân viên quản lý nhà vệ sinh?”Giản Mộ: ….

Edit: Heo

Tạ Bắc Vọng như thể bốc hơi khỏi thế giới, đến tối cũng mới trả lời tin nhắn, lúc đó Giản Mộ vừa uống thuốc xong liền ngã xuống giường.

Tạ Bắc Vọng: Hỏi Tiểu Hà.

Giản Mộ xem xong cũng không buồn phản ứng, bởi vì Tạ Bắc Vọng đã gián tiếp dập tắt ý nghĩ đẹp đẽ của anh.

Quăng điện thoại, Giản Mộ chìm vào giấc ngủ.

Nhưng anh ngủ không yên, cảnh trong mơ cũng giống như trong phim, có lúc anh mơ thấy lần đầu gặp gỡ Tạ Bắc Vọng, chốc chốc lại mơ thấy bạch nguyệt quang của Tạ Bắc Vọng.

Giấc mơ quá buồn nôn khiến Giản Mộ buồn nôn tỉnh dậy. 

Anh lau mồ hôi lạnh trên đầu, cứng ngắc ngồi dậy, không khỏi nghĩ về Tạ Bắc Vọng.

Trước khi gặp Tạ Bắc Vọng, anh khi ấy còn chưa nổi tiếng.

Anh thuộc kiểu người làm cờ thí trên phim trường, là em trai ngoài phim trường.

Người quản lý cũ coi anh như một con trâu để sai khiến, cầm lương của quản lý, nhưng tim thì của tú bà.

Người kia nói cho êm tai thì là quản lý, nói thẳng toẹt thì chính là ma cô, cái loại ỷ vào công ty nhỏ không nghiêm nên gây sóng gió.

Giản Mộ lúc ấy còn nhỏ, tính khí cũng kiêu ngạo, người quản lý đem chủ ý kiếm khách lên người Giản Mộ, anh nổi điên ngay lập tức, suýt chút nữa đã trực tiếp đánh người.

Nhưng anh không biết chọn chỗ  động thủ, xung quanh nhiều người, miễn cưỡng bị ngăn lại, Giản Mộ phải trả giá cho sự lỗ mãng của mình, trực tiếp bị *đóng băng (hoạt động).

*Nguyên văn: tuyết tàng

Giản Mộ sau khi đóng băng có một cuộc sống khá tồi tàn, anh xấu hổ không dám đòi tiền gia đình, chỉ có thể phùng má giả làm người mập.

*Phùng má giả làm người mập (打肿脸充胖子) ý để chỉ trích những người làm chuyện vượt quá khả năng của mình.) 

Người quản lý cũ vẫn không từ bỏ tiềm lực của Giản Mộ, châm chọc một hồi cảm thấy Giản Mộ khẳng định nghe lời, cho nên hắn lập một cuộc rượu.

Giản Mộ tìm một bộ quần áo tử tế nhất, sắc mặt lạnh lùng nhìn vị đại nhân đang nói cười trên bàn rượu, vài nghệ sĩ cùng công ty cười run rẩy cả người.

Cho dù sắc mặt của Giản Mộ có tối hơn, nhưng do anh lớn lên rất đẹp, Giản Mộ 20 tuổi chỗ nào cũng đẹp, ánh đèn trong phòng chiếu vào khuôn mặt trắng như tuyết, khiến người ta thương nhớ, Giản Mộ không chủ động cũng có thể lọt vào mắt ông chủ.

Người quản lý cũ điều chỉnh hướng gió, kéo Giản Mộ đi nâng ly chúc mừng các ông chủ, thay phiên nhau nâng ly chúc mừng, sau khi uống Giản Mộ chóng mặt, chỉ muốn nôn mửa.

Một trong những ông tổng giấu tên luôn đến gần Giản Mộ, vừa cười vừa chạm vào đùi Giản Mộ dưới gầm bàn, cầm ly rượu lên thuyết phục Giản Mộ lại cùng hắn ta lần nữa, tay kia thì như rắn trườn, hận không thể trực tiếp mò tới bắp đùi, Giản Mộ không thể chịu đựng được, đứng phắt dậy ngay lập tức. 

“Tôi đi vệ sinh.”

Anh loạng choạng bước ra khỏi bữa tiệc, vào nhà vệ sinh thì nôn ngay, say rượu là một mặt, nhưng buồn nôn bởi một ông già lại là một mặt khác.

Người quản lý cũ sợ rằng anh sẽ đi vệ sinh rồi chạy trốn, vì vậy Giản Mộ mới vừa thoải mái xuống dưới hắn ta đã rất nóng lòng gửi cho anh một tin nhắn, [Giản Mộ, nắm bắt cơ hội, đừng bỏ lỡ kịch bản nam chính của cậu.

Giản Mộ nhìn chằm chằm vào điện thoại, buồn nôn.

Nhà vệ sinh không có bất kỳ ai, Giản Mộ căn bản cũng không nổi danh, cho nên lười kiêng kỵ, không có chút hình tượng chút nào ngồi ở bồn rửa tay, một bên dựa vào thùng rác rút một điếu thuốc.

Khi Tạ Bắc Vọng mặc một chiếc áo sơ mi trắng bước vào.

So với Giản Mộ chật vật, hắn hoàn mỹ như người mẫu từ lễ trao giải đi ra, toàn thân tản ra quý khí dễ thấy, không cần nhìn nhiều liền biết người kia nhất định là nhân sĩ thành công.

Tạ Bắc Vọng không có hứng thú nhìn xung quanh nên không đưa mắt về phía Giản Mộ, Giản Mộ nhìn chằm chằm người đi tới bồn rửa tay vặn vòi, xoa xoa ngón tay một cái rồi kéo một mảnh giấy, chậm rãi tiêu sái đến trước mặt Giản Mộ.

“Nhường một chút?” Tạ Bắc Vọng nói.

Giản Mộ nhìn anh chằm chằm một lúc rồi mới phản ứng lại, đùi anh cong lên để lộ miệng thùng rác đã được đậy nắp.

“Anh tùy ý.”

Tạ Bắc Vọng đem khăn tay thấm ướt ném vào thùng rác, ngờ vực hỏi: “Nhân viên quản lý nhà vệ sinh?”

Giản Mộ: ….

Ý Động LòngTác giả: Hạp Gia Hoan NhạcTruyện Đam Mỹ, Truyện Đoản VănEdit: Heo Ánh trăng lọt vào phòng từ những kẽ hở trên rèm, uốn lượn chảy trên mặt giường, che khuất đi vẻ diễm lệ ôn nhu. Giản Mộ nằm lỳ trên giường, hơn nửa khuôn mặt chìm vào trong chiếc gối mềm mại. Tạ Bắc Vọng dùng ngón tay lau mồ hôi mỏng trên lưng, khiến Giản Mộ rùng mình một chút. “Sờ ở đây cũng thoải mái?” Tạ Bắc Vọng trầm thấp nở nụ cười, như thể đã tìm được công tắc thần kỳ. “Ngứa.” Giản Mộ vặn vẹo không cho hắn nói tiếp, mồ hôi ướt tóc mái buông xuống che hơn nửa đôi mắt đẹp. “Khi nào thì cắt tóc?” Tạ Bắc Vọng vén tóc mái của Giản Mộ lên, cọ vào hàng mi dài đen dài. Mí mắt Giản Mộ run lên, anh ngáp một cái, ngoan ngoãn nằm ở bên người Tạ Bắc Vọng, “Hơ khô thẻ tre xong mới có thể cắt đi.” *hơ khô thẻ trẻ: khi một diễn viên đóng máy, hoàn tất nhân vật của mình “Ngày mai đi diễn?”  “Ừ.” Giản Mộ hoãn lại sức lực, chống khuỷu tay lên, “Tôi đi tắm đây.” “Đi đi.” Tạ Bắc Vọng vỗ vỗ cái mông trần trụi của anh, lôi kéo người nhận một cái hôn, hơi thở dính nị quấn quýt chốc lát, đột… Edit: HeoTạ Bắc Vọng như thể bốc hơi khỏi thế giới, đến tối cũng mới trả lời tin nhắn, lúc đó Giản Mộ vừa uống thuốc xong liền ngã xuống giường.Tạ Bắc Vọng: Hỏi Tiểu Hà.Giản Mộ xem xong cũng không buồn phản ứng, bởi vì Tạ Bắc Vọng đã gián tiếp dập tắt ý nghĩ đẹp đẽ của anh.Quăng điện thoại, Giản Mộ chìm vào giấc ngủ.Nhưng anh ngủ không yên, cảnh trong mơ cũng giống như trong phim, có lúc anh mơ thấy lần đầu gặp gỡ Tạ Bắc Vọng, chốc chốc lại mơ thấy bạch nguyệt quang của Tạ Bắc Vọng.Giấc mơ quá buồn nôn khiến Giản Mộ buồn nôn tỉnh dậy. Anh lau mồ hôi lạnh trên đầu, cứng ngắc ngồi dậy, không khỏi nghĩ về Tạ Bắc Vọng.Trước khi gặp Tạ Bắc Vọng, anh khi ấy còn chưa nổi tiếng.Anh thuộc kiểu người làm cờ thí trên phim trường, là em trai ngoài phim trường.Người quản lý cũ coi anh như một con trâu để sai khiến, cầm lương của quản lý, nhưng tim thì của tú bà.Người kia nói cho êm tai thì là quản lý, nói thẳng toẹt thì chính là ma cô, cái loại ỷ vào công ty nhỏ không nghiêm nên gây sóng gió.Giản Mộ lúc ấy còn nhỏ, tính khí cũng kiêu ngạo, người quản lý đem chủ ý kiếm khách lên người Giản Mộ, anh nổi điên ngay lập tức, suýt chút nữa đã trực tiếp đánh người.Nhưng anh không biết chọn chỗ  động thủ, xung quanh nhiều người, miễn cưỡng bị ngăn lại, Giản Mộ phải trả giá cho sự lỗ mãng của mình, trực tiếp bị *đóng băng (hoạt động).*Nguyên văn: tuyết tàngGiản Mộ sau khi đóng băng có một cuộc sống khá tồi tàn, anh xấu hổ không dám đòi tiền gia đình, chỉ có thể phùng má giả làm người mập.*Phùng má giả làm người mập (打肿脸充胖子) ý để chỉ trích những người làm chuyện vượt quá khả năng của mình.) Người quản lý cũ vẫn không từ bỏ tiềm lực của Giản Mộ, châm chọc một hồi cảm thấy Giản Mộ khẳng định nghe lời, cho nên hắn lập một cuộc rượu.Giản Mộ tìm một bộ quần áo tử tế nhất, sắc mặt lạnh lùng nhìn vị đại nhân đang nói cười trên bàn rượu, vài nghệ sĩ cùng công ty cười run rẩy cả người.Cho dù sắc mặt của Giản Mộ có tối hơn, nhưng do anh lớn lên rất đẹp, Giản Mộ 20 tuổi chỗ nào cũng đẹp, ánh đèn trong phòng chiếu vào khuôn mặt trắng như tuyết, khiến người ta thương nhớ, Giản Mộ không chủ động cũng có thể lọt vào mắt ông chủ.Người quản lý cũ điều chỉnh hướng gió, kéo Giản Mộ đi nâng ly chúc mừng các ông chủ, thay phiên nhau nâng ly chúc mừng, sau khi uống Giản Mộ chóng mặt, chỉ muốn nôn mửa.Một trong những ông tổng giấu tên luôn đến gần Giản Mộ, vừa cười vừa chạm vào đùi Giản Mộ dưới gầm bàn, cầm ly rượu lên thuyết phục Giản Mộ lại cùng hắn ta lần nữa, tay kia thì như rắn trườn, hận không thể trực tiếp mò tới bắp đùi, Giản Mộ không thể chịu đựng được, đứng phắt dậy ngay lập tức. “Tôi đi vệ sinh.”Anh loạng choạng bước ra khỏi bữa tiệc, vào nhà vệ sinh thì nôn ngay, say rượu là một mặt, nhưng buồn nôn bởi một ông già lại là một mặt khác.Người quản lý cũ sợ rằng anh sẽ đi vệ sinh rồi chạy trốn, vì vậy Giản Mộ mới vừa thoải mái xuống dưới hắn ta đã rất nóng lòng gửi cho anh một tin nhắn, [Giản Mộ, nắm bắt cơ hội, đừng bỏ lỡ kịch bản nam chính của cậu.】Giản Mộ nhìn chằm chằm vào điện thoại, buồn nôn.Nhà vệ sinh không có bất kỳ ai, Giản Mộ căn bản cũng không nổi danh, cho nên lười kiêng kỵ, không có chút hình tượng chút nào ngồi ở bồn rửa tay, một bên dựa vào thùng rác rút một điếu thuốc.Khi Tạ Bắc Vọng mặc một chiếc áo sơ mi trắng bước vào.So với Giản Mộ chật vật, hắn hoàn mỹ như người mẫu từ lễ trao giải đi ra, toàn thân tản ra quý khí dễ thấy, không cần nhìn nhiều liền biết người kia nhất định là nhân sĩ thành công.Tạ Bắc Vọng không có hứng thú nhìn xung quanh nên không đưa mắt về phía Giản Mộ, Giản Mộ nhìn chằm chằm người đi tới bồn rửa tay vặn vòi, xoa xoa ngón tay một cái rồi kéo một mảnh giấy, chậm rãi tiêu sái đến trước mặt Giản Mộ.“Nhường một chút?” Tạ Bắc Vọng nói.Giản Mộ nhìn anh chằm chằm một lúc rồi mới phản ứng lại, đùi anh cong lên để lộ miệng thùng rác đã được đậy nắp.“Anh tùy ý.”Tạ Bắc Vọng đem khăn tay thấm ướt ném vào thùng rác, ngờ vực hỏi: “Nhân viên quản lý nhà vệ sinh?”Giản Mộ: ….

Chương 9