Âm u, ẩm ướt, không có ánh mặt trời. Còn có tí tách, tí tách…Tiếng nước rơi không biết từ góc nào vang lên. Trước mắt đen kịt, đưa tay không thấy được năm ngón. Mỗi một chỗ trên cơ thể dường như đều bị thiêu đốt, giống như bị nướng trong ngọn lửa hết lần này đến lần khác. Cảm giác này giống với khi tỉnh dậy từ trong sự tê dại sau mỗi lần bị ngược đãi, chẳng qua là rất lâu rồi anh cũng không cảm nhận được chân thật như vậy. Bởi vì đã lặp lại trải qua vô số lần, cho nên anh biết —— Anh lại gặp cơn ác mộng đáng sợ nhất đó. Nhưng bây giờ anh đã không cảm thấy sợ. Anh bình thản chờ đợi, thậm chí có chút mong đợi. Bởi vì anh biết trong bóng tối trước mặt sẽ có một cánh cửa, cánh cửa ấy sẽ được mở ra. Sau đó rất mơ hồ, nơi con đường ấy hình như có bóng người ẩn mình trong vầng hào quang màu trắng sẽ xuất hiện. “Lạc Lạc.” Trong vầng hào quang, giọng cô gái dịu dàng mà yếu ớt. Năm ấy cô rời đi lúc vừa qua sinh nhật chín tuổi, đôi mắt mù lòa không nhìn rõ bất kỳ cái gì, phải tốn rất nhiều sức…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...