Tác giả:

Thiết Thanh Thanh mặc đồ giản dị, đến trước cửa chính của Tiết gia. Khắp nơi đều có người hầu kẻ hạ, mọi thứ đều ở đây đều đáng giá ngàn vàng, có mơ cô cũng không nghĩ là bản thân mình có thể với đến được - tạm thời cứ ngồi đây (quản gia gọi Thanh Thanh vào) - vâng (Thanh Thanh cúi đầu) Người cô bỗng dưng run lên lẩy bẩy, cố gắng kiềm nén lại. Cô nghe tiếng bước chân đang tiến đến phía mình, bóng của người đó nhìn rất uy nghiêm, thoang thoát - cô này là ai? (một tiếng nói lạnh lùng cất lên) - thưa thiếu gia, đây là Thiết Thanh Thanh mà phu nhân đã nói với ngài -..... (Thanh Thanh không nói điều gì, chỉ im lặng) Hai chân người đó vắt chéo, bộ âu phục màu đen, có cả áo khoác bên ngoài, nhìn oai phong, lẫm liệt lắm - lui ra trước đi, ta có việc cần hỏi cô này (ra lệnh) Lúc này đây, không gian tuy rộng lớn nhưng không khí xung quanh lại đặc quánh hơn, cảm giác khó thở mỗi lúc một dồn dập Thanh Thanh. Tiết Hải chống tay lên gối 2 tay đan vào nhau. Hỏi Thanh Thanh bằng ngữ điệu lạnh lùng…

Chương 6: QUYẾT ĐỊNH (2)

10 Ngàn Vạn! Không Trả Hãy Làm Vợ TôiTác giả: Hảo Diệp ÂnTruyện Ngôn TìnhThiết Thanh Thanh mặc đồ giản dị, đến trước cửa chính của Tiết gia. Khắp nơi đều có người hầu kẻ hạ, mọi thứ đều ở đây đều đáng giá ngàn vàng, có mơ cô cũng không nghĩ là bản thân mình có thể với đến được - tạm thời cứ ngồi đây (quản gia gọi Thanh Thanh vào) - vâng (Thanh Thanh cúi đầu) Người cô bỗng dưng run lên lẩy bẩy, cố gắng kiềm nén lại. Cô nghe tiếng bước chân đang tiến đến phía mình, bóng của người đó nhìn rất uy nghiêm, thoang thoát - cô này là ai? (một tiếng nói lạnh lùng cất lên) - thưa thiếu gia, đây là Thiết Thanh Thanh mà phu nhân đã nói với ngài -..... (Thanh Thanh không nói điều gì, chỉ im lặng) Hai chân người đó vắt chéo, bộ âu phục màu đen, có cả áo khoác bên ngoài, nhìn oai phong, lẫm liệt lắm - lui ra trước đi, ta có việc cần hỏi cô này (ra lệnh) Lúc này đây, không gian tuy rộng lớn nhưng không khí xung quanh lại đặc quánh hơn, cảm giác khó thở mỗi lúc một dồn dập Thanh Thanh. Tiết Hải chống tay lên gối 2 tay đan vào nhau. Hỏi Thanh Thanh bằng ngữ điệu lạnh lùng… Thanh Thanh trả lời trong tình trạng hơi thở không đồng nhất, tâm lý bất thường.Còn riêng hắn, nụ cười chợt xuất hiện trên khóe môi. Đã lâu rồi, hắn mới có thể dùng nụ cười này trở lạiTiết Hải nhẹ nhàng đặt tay lên xoa đầu Thanh Thanh, theo phản xạ, Thanh Thanh nhắm nghiền mắt lại. Tiết Hải thừa thắng xông lên- trả nợ cô (môi chạm lên bờ môi kẹo ngọt của Thanh Thanh)- ưm...ư...Lại hôn? nụ hôn này cuồng nhiệt gấp những lần trước đó. Tiết Hải đè người Thanh Thanh xuống, 2 đôi mắt nhìn lấy nhau. - thiếu gia.... tôi ... tôi sẽ suy nghỉ lại,... sau khi bác sỉ nói về bệnh tình của mẹ- (ngồi ngay người lại) đã trả nợ xong, giờ còn cô nợ ta. Số tiền cô cần, ta đã hoàn tất thủ tục phí viện cho mẹ cô.... chuyện còn lại là ở côHắn đã biết gì về mình mà lại làm vậy? Cũng không sai, hắn là thiếu gia của 1 tập đoàn lớn như thế, bỏ ra vài đồng là mời được những thám tử siêu giỏi, điều tra về gia thế của cô là nhanh chóng biết hết tất cả thôi màThanh Thanh không dám nói gì nữa, đứng lên đi ra ngoài. Cô đang rối bời lắm, có chút gì đó khó xử trong việc nàyHắn cũng chẳng nói gì. Mặc nhiên đi đến bên bộ ném tên, phóng 1 lúc nhiều mủi tên dính lên trung tâm------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------Công việc cả ngày trời ở Tiết gia làm cho cô mệt nhoài, cô chạy nhanh đến bệnh viện thăm mẹ mình. Nhìn thấy mẹ mà cô xót xa trong lòng- xin lỗi, cô có phải là người nhà bệnh nhân không? (bác sỉ tiến đến phá tan bầu không khí trong lành)- vâng, là tôi, có chuyện gì sao bác sĩ?- tuy là cô đã đóng số tiền đầy đủ và yêu cầu bác sĩ giỏi nhất, cộng thêm bổ sung nhiều trang thiết bị hiện đại trong phòng này, nhưng .......- sao bác sĩ? (run sợ)- mẹ cô chắc không thể sống quá 2 tháng. Chúng tôi rất lấy làm tiếc-sao chứ? những thứ đó (do Tiết Hải yêu cầu) đắc đỏ như vậy, các người lại không thể cứu lấy 1 mạng người sao? các người có còn xứng đáng làm bác sĩ nửa không hả? ( nước mắt giàn giụa)Bất ngờ, có bàn tay ôm cô chặt vào lòng - đó là Tiết Hải- không sao, có ta ở đây (ngước nhìn bác sỉ với đôi mắt căm phẩn) bệnh viện này, các người có muốn đi vào dĩ vảng không?- mọi người xin bình tĩnh, thật sự chúng tôi đã cố gắng hết sức... bà ấy đã bước vào giai đoạn cuối của bệnh.... (thở dài)- được (quát lớn) tôi mua lại cái bệnh viện vô tích sự này! ngày mai, đừng hòng các người bước vào đây làm nữa, giờ thì cút Thanh Thanh chỉ dám nép bên Tiết Hải mà thút thít từng tiếng nấc nghẹn. Chưa bao giờ có ai vì cô mà làm điều đáng sợ này. Cũng chưa có ai vì cô mà đứng ra bảo vệ cô như hắn

Thanh Thanh trả lời trong tình trạng hơi thở không đồng nhất, tâm lý bất thường.Còn riêng hắn, nụ cười chợt xuất hiện trên khóe môi. Đã lâu rồi, hắn mới có thể dùng nụ cười này trở lại

Tiết Hải nhẹ nhàng đặt tay lên xoa đầu Thanh Thanh, theo phản xạ, Thanh Thanh nhắm nghiền mắt lại. Tiết Hải thừa thắng xông lên

- trả nợ cô (môi chạm lên bờ môi kẹo ngọt của Thanh Thanh)

- ưm...ư...

Lại hôn? nụ hôn này cuồng nhiệt gấp những lần trước đó. Tiết Hải đè người Thanh Thanh xuống, 2 đôi mắt nhìn lấy nhau. 

- thiếu gia.... tôi ... tôi sẽ suy nghỉ lại,... sau khi bác sỉ nói về bệnh tình của mẹ

- (ngồi ngay người lại) đã trả nợ xong, giờ còn cô nợ ta. Số tiền cô cần, ta đã hoàn tất thủ tục phí viện cho mẹ cô.... chuyện còn lại là ở cô

Hắn đã biết gì về mình mà lại làm vậy? Cũng không sai, hắn là thiếu gia của 1 tập đoàn lớn như thế, bỏ ra vài đồng là mời được những thám tử siêu giỏi, điều tra về gia thế của cô là nhanh chóng biết hết tất cả thôi mà

Thanh Thanh không dám nói gì nữa, đứng lên đi ra ngoài. Cô đang rối bời lắm, có chút gì đó khó xử trong việc này

Hắn cũng chẳng nói gì. Mặc nhiên đi đến bên bộ ném tên, phóng 1 lúc nhiều mủi tên dính lên trung tâm

------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Công việc cả ngày trời ở Tiết gia làm cho cô mệt nhoài, cô chạy nhanh đến bệnh viện thăm mẹ mình. Nhìn thấy mẹ mà cô xót xa trong lòng

- xin lỗi, cô có phải là người nhà bệnh nhân không? (bác sỉ tiến đến phá tan bầu không khí trong lành)

- vâng, là tôi, có chuyện gì sao bác sĩ?

- tuy là cô đã đóng số tiền đầy đủ và yêu cầu bác sĩ giỏi nhất, cộng thêm bổ sung nhiều trang thiết bị hiện đại trong phòng này, nhưng .......

- sao bác sĩ? (run sợ)

- mẹ cô chắc không thể sống quá 2 tháng. Chúng tôi rất lấy làm tiếc

-sao chứ? những thứ đó (do Tiết Hải yêu cầu) đắc đỏ như vậy, các người lại không thể cứu lấy 1 mạng người sao? các người có còn xứng đáng làm bác sĩ nửa không hả? ( nước mắt giàn giụa)

Bất ngờ, có bàn tay ôm cô chặt vào lòng - đó là Tiết Hải

- không sao, có ta ở đây (ngước nhìn bác sỉ với đôi mắt căm phẩn) bệnh viện này, các người có muốn đi vào dĩ vảng không?

- mọi người xin bình tĩnh, thật sự chúng tôi đã cố gắng hết sức... bà ấy đã bước vào giai đoạn cuối của bệnh.... (thở dài)

- được (quát lớn) tôi mua lại cái bệnh viện vô tích sự này! ngày mai, đừng hòng các người bước vào đây làm nữa, giờ thì cút 

Thanh Thanh chỉ dám nép bên Tiết Hải mà thút thít từng tiếng nấc nghẹn. Chưa bao giờ có ai vì cô mà làm điều đáng sợ này. Cũng chưa có ai vì cô mà đứng ra bảo vệ cô như hắn

10 Ngàn Vạn! Không Trả Hãy Làm Vợ TôiTác giả: Hảo Diệp ÂnTruyện Ngôn TìnhThiết Thanh Thanh mặc đồ giản dị, đến trước cửa chính của Tiết gia. Khắp nơi đều có người hầu kẻ hạ, mọi thứ đều ở đây đều đáng giá ngàn vàng, có mơ cô cũng không nghĩ là bản thân mình có thể với đến được - tạm thời cứ ngồi đây (quản gia gọi Thanh Thanh vào) - vâng (Thanh Thanh cúi đầu) Người cô bỗng dưng run lên lẩy bẩy, cố gắng kiềm nén lại. Cô nghe tiếng bước chân đang tiến đến phía mình, bóng của người đó nhìn rất uy nghiêm, thoang thoát - cô này là ai? (một tiếng nói lạnh lùng cất lên) - thưa thiếu gia, đây là Thiết Thanh Thanh mà phu nhân đã nói với ngài -..... (Thanh Thanh không nói điều gì, chỉ im lặng) Hai chân người đó vắt chéo, bộ âu phục màu đen, có cả áo khoác bên ngoài, nhìn oai phong, lẫm liệt lắm - lui ra trước đi, ta có việc cần hỏi cô này (ra lệnh) Lúc này đây, không gian tuy rộng lớn nhưng không khí xung quanh lại đặc quánh hơn, cảm giác khó thở mỗi lúc một dồn dập Thanh Thanh. Tiết Hải chống tay lên gối 2 tay đan vào nhau. Hỏi Thanh Thanh bằng ngữ điệu lạnh lùng… Thanh Thanh trả lời trong tình trạng hơi thở không đồng nhất, tâm lý bất thường.Còn riêng hắn, nụ cười chợt xuất hiện trên khóe môi. Đã lâu rồi, hắn mới có thể dùng nụ cười này trở lạiTiết Hải nhẹ nhàng đặt tay lên xoa đầu Thanh Thanh, theo phản xạ, Thanh Thanh nhắm nghiền mắt lại. Tiết Hải thừa thắng xông lên- trả nợ cô (môi chạm lên bờ môi kẹo ngọt của Thanh Thanh)- ưm...ư...Lại hôn? nụ hôn này cuồng nhiệt gấp những lần trước đó. Tiết Hải đè người Thanh Thanh xuống, 2 đôi mắt nhìn lấy nhau. - thiếu gia.... tôi ... tôi sẽ suy nghỉ lại,... sau khi bác sỉ nói về bệnh tình của mẹ- (ngồi ngay người lại) đã trả nợ xong, giờ còn cô nợ ta. Số tiền cô cần, ta đã hoàn tất thủ tục phí viện cho mẹ cô.... chuyện còn lại là ở côHắn đã biết gì về mình mà lại làm vậy? Cũng không sai, hắn là thiếu gia của 1 tập đoàn lớn như thế, bỏ ra vài đồng là mời được những thám tử siêu giỏi, điều tra về gia thế của cô là nhanh chóng biết hết tất cả thôi màThanh Thanh không dám nói gì nữa, đứng lên đi ra ngoài. Cô đang rối bời lắm, có chút gì đó khó xử trong việc nàyHắn cũng chẳng nói gì. Mặc nhiên đi đến bên bộ ném tên, phóng 1 lúc nhiều mủi tên dính lên trung tâm------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------Công việc cả ngày trời ở Tiết gia làm cho cô mệt nhoài, cô chạy nhanh đến bệnh viện thăm mẹ mình. Nhìn thấy mẹ mà cô xót xa trong lòng- xin lỗi, cô có phải là người nhà bệnh nhân không? (bác sỉ tiến đến phá tan bầu không khí trong lành)- vâng, là tôi, có chuyện gì sao bác sĩ?- tuy là cô đã đóng số tiền đầy đủ và yêu cầu bác sĩ giỏi nhất, cộng thêm bổ sung nhiều trang thiết bị hiện đại trong phòng này, nhưng .......- sao bác sĩ? (run sợ)- mẹ cô chắc không thể sống quá 2 tháng. Chúng tôi rất lấy làm tiếc-sao chứ? những thứ đó (do Tiết Hải yêu cầu) đắc đỏ như vậy, các người lại không thể cứu lấy 1 mạng người sao? các người có còn xứng đáng làm bác sĩ nửa không hả? ( nước mắt giàn giụa)Bất ngờ, có bàn tay ôm cô chặt vào lòng - đó là Tiết Hải- không sao, có ta ở đây (ngước nhìn bác sỉ với đôi mắt căm phẩn) bệnh viện này, các người có muốn đi vào dĩ vảng không?- mọi người xin bình tĩnh, thật sự chúng tôi đã cố gắng hết sức... bà ấy đã bước vào giai đoạn cuối của bệnh.... (thở dài)- được (quát lớn) tôi mua lại cái bệnh viện vô tích sự này! ngày mai, đừng hòng các người bước vào đây làm nữa, giờ thì cút Thanh Thanh chỉ dám nép bên Tiết Hải mà thút thít từng tiếng nấc nghẹn. Chưa bao giờ có ai vì cô mà làm điều đáng sợ này. Cũng chưa có ai vì cô mà đứng ra bảo vệ cô như hắn

Chương 6: QUYẾT ĐỊNH (2)