Tác giả:

Thiết Thanh Thanh mặc đồ giản dị, đến trước cửa chính của Tiết gia. Khắp nơi đều có người hầu kẻ hạ, mọi thứ đều ở đây đều đáng giá ngàn vàng, có mơ cô cũng không nghĩ là bản thân mình có thể với đến được - tạm thời cứ ngồi đây (quản gia gọi Thanh Thanh vào) - vâng (Thanh Thanh cúi đầu) Người cô bỗng dưng run lên lẩy bẩy, cố gắng kiềm nén lại. Cô nghe tiếng bước chân đang tiến đến phía mình, bóng của người đó nhìn rất uy nghiêm, thoang thoát - cô này là ai? (một tiếng nói lạnh lùng cất lên) - thưa thiếu gia, đây là Thiết Thanh Thanh mà phu nhân đã nói với ngài -..... (Thanh Thanh không nói điều gì, chỉ im lặng) Hai chân người đó vắt chéo, bộ âu phục màu đen, có cả áo khoác bên ngoài, nhìn oai phong, lẫm liệt lắm - lui ra trước đi, ta có việc cần hỏi cô này (ra lệnh) Lúc này đây, không gian tuy rộng lớn nhưng không khí xung quanh lại đặc quánh hơn, cảm giác khó thở mỗi lúc một dồn dập Thanh Thanh. Tiết Hải chống tay lên gối 2 tay đan vào nhau. Hỏi Thanh Thanh bằng ngữ điệu lạnh lùng…

Chương 7: BẢO VỆ

10 Ngàn Vạn! Không Trả Hãy Làm Vợ TôiTác giả: Hảo Diệp ÂnTruyện Ngôn TìnhThiết Thanh Thanh mặc đồ giản dị, đến trước cửa chính của Tiết gia. Khắp nơi đều có người hầu kẻ hạ, mọi thứ đều ở đây đều đáng giá ngàn vàng, có mơ cô cũng không nghĩ là bản thân mình có thể với đến được - tạm thời cứ ngồi đây (quản gia gọi Thanh Thanh vào) - vâng (Thanh Thanh cúi đầu) Người cô bỗng dưng run lên lẩy bẩy, cố gắng kiềm nén lại. Cô nghe tiếng bước chân đang tiến đến phía mình, bóng của người đó nhìn rất uy nghiêm, thoang thoát - cô này là ai? (một tiếng nói lạnh lùng cất lên) - thưa thiếu gia, đây là Thiết Thanh Thanh mà phu nhân đã nói với ngài -..... (Thanh Thanh không nói điều gì, chỉ im lặng) Hai chân người đó vắt chéo, bộ âu phục màu đen, có cả áo khoác bên ngoài, nhìn oai phong, lẫm liệt lắm - lui ra trước đi, ta có việc cần hỏi cô này (ra lệnh) Lúc này đây, không gian tuy rộng lớn nhưng không khí xung quanh lại đặc quánh hơn, cảm giác khó thở mỗi lúc một dồn dập Thanh Thanh. Tiết Hải chống tay lên gối 2 tay đan vào nhau. Hỏi Thanh Thanh bằng ngữ điệu lạnh lùng… - đừng sợ, có ta đây rồi (ghì vai Thanh Thanh sát vào người mình)Cô như con mèo nhỏ, ngoan ngoãn đứng yên đó. Còn những người bác sĩ chỉ dám đứng đó cúi mặt, không dám nhút nhích- tranh thủ mà làm hết tối nay, sáng mai bệnh viện này không chứa các người nữa (câu nói mang đậm chất lạnh lùng)Tiết Hải dìu Thanh Thanh đi vào trong phòng bệnh, mặc cho đám người đó đi theo van xin, nài nĩMẹ cô vẫn nằm thoi thóp ở đó do biến chứng căn bệnh đã trở nên tệ hơn. Tiền thì cũng đã mượn rồi, giúp thì hắn cũng đả giúp cô rồi.... cô cảm thấy như mình đang vướn phải món nợ kinh khủng nhất cuộc đờiCô nắm tay mẹ thật chặt, hắn đứng bên cạnh, 2 tay bỏ vào túi quần, ánh mắt tỏ vẻ thương xót cho thân hình nhỏ bé của cô. Hắn xoay người đi, lặng lẽ tiến tới cánh cửa đang bị màn đêm bao phủ, nhìn ra dòng đường xe chạy- ta sẽ cố gắng tìm những người giỏi nhất để cứu mẹ cô....(giọng nói vang lên trong bầu không khí tĩnh mịch)Sao cô không trả lời? cổ họng tại sao lại ứ động ngay lúc này? có phải vì đau lòng cho mẹ mình hay nghĩ đến viễn cảnh tương lai sắp tới?- ngay hôm nay, cô chuyễn đến sống ở nhà ta, không cần phải trở về nhà-.... (tay vẫn cầm tay mẹ, mắt giàn giụa nước) cứ mặc kệ tôi đi, cuộc sống này thiết nghĩ không còn ý nghĩa gì nữa rồi- còn ta! nhất định ta sẽ bảo vệ cho cô.... và cả mẹ côThanh Thanh đặt tay mẹ xuống, ngồi dậy đi đến cạnh Tiết Hải- những gì thiếu gia làm cho tôi, tôi rất cảm kích. Nhưng liệu thiếu gia có kiên nhẫn bảo vệ 1 đứa như tôi suốt không? haha... là không đúng chứ? tôi chỉ còn mình mẹ thôi, thiếu gia nghĩ mua bệnh viện này, nói những lời đường mật là có thể xoa dịu vết thương sâu thẳm trong lòng 1 con người sao.... (cô nói hết những uất ức của chính mình)Hắn ôm chầm lấy Thanh Thanh, ngăn cản cô nói những lời tiếp theo. Hắn cảm nhận, vai áo mình ươn ướt, có lẽ đó là những giọt nước mắt đau khổ mà cô đã gánh chịu trong suốt thời gian qua. Tiết Hải đang động lòng ? Khi cô gái này cất tiếng nấc nghẹn, người hắn tựa vết dao đâm thẳng vào tim? - đừng nói gì cả, hãy là Tiểu Thanh mà ta từng gặp: vui vẻ, ngây thơ.... mọi chuyện buồn đau cứ để ta gánh vác (vuốt mái tóc suôn dài, vỗ nhẹ như đang dỗ nín 1 đứa trẻ con)Thanh Thanh càng khóc to hơn, đây là lần đầu tiên có người tốt với cô như vậy, một người xa lạ bỗng dưng xuất hiện và cưu mang cô. Đây có phải là giấc mơ mà trong truyện cổ tích cô thường được nghe?

- đừng sợ, có ta đây rồi (ghì vai Thanh Thanh sát vào người mình)

Cô như con mèo nhỏ, ngoan ngoãn đứng yên đó. Còn những người bác sĩ chỉ dám đứng đó cúi mặt, không dám nhút nhích

- tranh thủ mà làm hết tối nay, sáng mai bệnh viện này không chứa các người nữa (câu nói mang đậm chất lạnh lùng)

Tiết Hải dìu Thanh Thanh đi vào trong phòng bệnh, mặc cho đám người đó đi theo van xin, nài nĩ

Mẹ cô vẫn nằm thoi thóp ở đó do biến chứng căn bệnh đã trở nên tệ hơn. Tiền thì cũng đã mượn rồi, giúp thì hắn cũng đả giúp cô rồi.... cô cảm thấy như mình đang vướn phải món nợ kinh khủng nhất cuộc đời

Cô nắm tay mẹ thật chặt, hắn đứng bên cạnh, 2 tay bỏ vào túi quần, ánh mắt tỏ vẻ thương xót cho thân hình nhỏ bé của cô. Hắn xoay người đi, lặng lẽ tiến tới cánh cửa đang bị màn đêm bao phủ, nhìn ra dòng đường xe chạy

- ta sẽ cố gắng tìm những người giỏi nhất để cứu mẹ cô....(giọng nói vang lên trong bầu không khí tĩnh mịch)

Sao cô không trả lời? cổ họng tại sao lại ứ động ngay lúc này? có phải vì đau lòng cho mẹ mình hay nghĩ đến viễn cảnh tương lai sắp tới?

- ngay hôm nay, cô chuyễn đến sống ở nhà ta, không cần phải trở về nhà

-.... (tay vẫn cầm tay mẹ, mắt giàn giụa nước) cứ mặc kệ tôi đi, cuộc sống này thiết nghĩ không còn ý nghĩa gì nữa rồi

- còn ta! nhất định ta sẽ bảo vệ cho cô.... và cả mẹ cô

Thanh Thanh đặt tay mẹ xuống, ngồi dậy đi đến cạnh Tiết Hải

- những gì thiếu gia làm cho tôi, tôi rất cảm kích. Nhưng liệu thiếu gia có kiên nhẫn bảo vệ 1 đứa như tôi suốt không? haha... là không đúng chứ? tôi chỉ còn mình mẹ thôi, thiếu gia nghĩ mua bệnh viện này, nói những lời đường mật là có thể xoa dịu vết thương sâu thẳm trong lòng 1 con người sao.... (cô nói hết những uất ức của chính mình)

Hắn ôm chầm lấy Thanh Thanh, ngăn cản cô nói những lời tiếp theo. Hắn cảm nhận, vai áo mình ươn ướt, có lẽ đó là những giọt nước mắt đau khổ mà cô đã gánh chịu trong suốt thời gian qua. Tiết Hải đang động lòng ? Khi cô gái này cất tiếng nấc nghẹn, người hắn tựa vết dao đâm thẳng vào tim? 

- đừng nói gì cả, hãy là Tiểu Thanh mà ta từng gặp: vui vẻ, ngây thơ.... mọi chuyện buồn đau cứ để ta gánh vác (vuốt mái tóc suôn dài, vỗ nhẹ như đang dỗ nín 1 đứa trẻ con)

Thanh Thanh càng khóc to hơn, đây là lần đầu tiên có người tốt với cô như vậy, một người xa lạ bỗng dưng xuất hiện và cưu mang cô. Đây có phải là giấc mơ mà trong truyện cổ tích cô thường được nghe?

10 Ngàn Vạn! Không Trả Hãy Làm Vợ TôiTác giả: Hảo Diệp ÂnTruyện Ngôn TìnhThiết Thanh Thanh mặc đồ giản dị, đến trước cửa chính của Tiết gia. Khắp nơi đều có người hầu kẻ hạ, mọi thứ đều ở đây đều đáng giá ngàn vàng, có mơ cô cũng không nghĩ là bản thân mình có thể với đến được - tạm thời cứ ngồi đây (quản gia gọi Thanh Thanh vào) - vâng (Thanh Thanh cúi đầu) Người cô bỗng dưng run lên lẩy bẩy, cố gắng kiềm nén lại. Cô nghe tiếng bước chân đang tiến đến phía mình, bóng của người đó nhìn rất uy nghiêm, thoang thoát - cô này là ai? (một tiếng nói lạnh lùng cất lên) - thưa thiếu gia, đây là Thiết Thanh Thanh mà phu nhân đã nói với ngài -..... (Thanh Thanh không nói điều gì, chỉ im lặng) Hai chân người đó vắt chéo, bộ âu phục màu đen, có cả áo khoác bên ngoài, nhìn oai phong, lẫm liệt lắm - lui ra trước đi, ta có việc cần hỏi cô này (ra lệnh) Lúc này đây, không gian tuy rộng lớn nhưng không khí xung quanh lại đặc quánh hơn, cảm giác khó thở mỗi lúc một dồn dập Thanh Thanh. Tiết Hải chống tay lên gối 2 tay đan vào nhau. Hỏi Thanh Thanh bằng ngữ điệu lạnh lùng… - đừng sợ, có ta đây rồi (ghì vai Thanh Thanh sát vào người mình)Cô như con mèo nhỏ, ngoan ngoãn đứng yên đó. Còn những người bác sĩ chỉ dám đứng đó cúi mặt, không dám nhút nhích- tranh thủ mà làm hết tối nay, sáng mai bệnh viện này không chứa các người nữa (câu nói mang đậm chất lạnh lùng)Tiết Hải dìu Thanh Thanh đi vào trong phòng bệnh, mặc cho đám người đó đi theo van xin, nài nĩMẹ cô vẫn nằm thoi thóp ở đó do biến chứng căn bệnh đã trở nên tệ hơn. Tiền thì cũng đã mượn rồi, giúp thì hắn cũng đả giúp cô rồi.... cô cảm thấy như mình đang vướn phải món nợ kinh khủng nhất cuộc đờiCô nắm tay mẹ thật chặt, hắn đứng bên cạnh, 2 tay bỏ vào túi quần, ánh mắt tỏ vẻ thương xót cho thân hình nhỏ bé của cô. Hắn xoay người đi, lặng lẽ tiến tới cánh cửa đang bị màn đêm bao phủ, nhìn ra dòng đường xe chạy- ta sẽ cố gắng tìm những người giỏi nhất để cứu mẹ cô....(giọng nói vang lên trong bầu không khí tĩnh mịch)Sao cô không trả lời? cổ họng tại sao lại ứ động ngay lúc này? có phải vì đau lòng cho mẹ mình hay nghĩ đến viễn cảnh tương lai sắp tới?- ngay hôm nay, cô chuyễn đến sống ở nhà ta, không cần phải trở về nhà-.... (tay vẫn cầm tay mẹ, mắt giàn giụa nước) cứ mặc kệ tôi đi, cuộc sống này thiết nghĩ không còn ý nghĩa gì nữa rồi- còn ta! nhất định ta sẽ bảo vệ cho cô.... và cả mẹ côThanh Thanh đặt tay mẹ xuống, ngồi dậy đi đến cạnh Tiết Hải- những gì thiếu gia làm cho tôi, tôi rất cảm kích. Nhưng liệu thiếu gia có kiên nhẫn bảo vệ 1 đứa như tôi suốt không? haha... là không đúng chứ? tôi chỉ còn mình mẹ thôi, thiếu gia nghĩ mua bệnh viện này, nói những lời đường mật là có thể xoa dịu vết thương sâu thẳm trong lòng 1 con người sao.... (cô nói hết những uất ức của chính mình)Hắn ôm chầm lấy Thanh Thanh, ngăn cản cô nói những lời tiếp theo. Hắn cảm nhận, vai áo mình ươn ướt, có lẽ đó là những giọt nước mắt đau khổ mà cô đã gánh chịu trong suốt thời gian qua. Tiết Hải đang động lòng ? Khi cô gái này cất tiếng nấc nghẹn, người hắn tựa vết dao đâm thẳng vào tim? - đừng nói gì cả, hãy là Tiểu Thanh mà ta từng gặp: vui vẻ, ngây thơ.... mọi chuyện buồn đau cứ để ta gánh vác (vuốt mái tóc suôn dài, vỗ nhẹ như đang dỗ nín 1 đứa trẻ con)Thanh Thanh càng khóc to hơn, đây là lần đầu tiên có người tốt với cô như vậy, một người xa lạ bỗng dưng xuất hiện và cưu mang cô. Đây có phải là giấc mơ mà trong truyện cổ tích cô thường được nghe?

Chương 7: BẢO VỆ