Tác giả:

Thiết Thanh Thanh mặc đồ giản dị, đến trước cửa chính của Tiết gia. Khắp nơi đều có người hầu kẻ hạ, mọi thứ đều ở đây đều đáng giá ngàn vàng, có mơ cô cũng không nghĩ là bản thân mình có thể với đến được - tạm thời cứ ngồi đây (quản gia gọi Thanh Thanh vào) - vâng (Thanh Thanh cúi đầu) Người cô bỗng dưng run lên lẩy bẩy, cố gắng kiềm nén lại. Cô nghe tiếng bước chân đang tiến đến phía mình, bóng của người đó nhìn rất uy nghiêm, thoang thoát - cô này là ai? (một tiếng nói lạnh lùng cất lên) - thưa thiếu gia, đây là Thiết Thanh Thanh mà phu nhân đã nói với ngài -..... (Thanh Thanh không nói điều gì, chỉ im lặng) Hai chân người đó vắt chéo, bộ âu phục màu đen, có cả áo khoác bên ngoài, nhìn oai phong, lẫm liệt lắm - lui ra trước đi, ta có việc cần hỏi cô này (ra lệnh) Lúc này đây, không gian tuy rộng lớn nhưng không khí xung quanh lại đặc quánh hơn, cảm giác khó thở mỗi lúc một dồn dập Thanh Thanh. Tiết Hải chống tay lên gối 2 tay đan vào nhau. Hỏi Thanh Thanh bằng ngữ điệu lạnh lùng…

Chương 17: NHỚ NHUNG (2)

10 Ngàn Vạn! Không Trả Hãy Làm Vợ TôiTác giả: Hảo Diệp ÂnTruyện Ngôn TìnhThiết Thanh Thanh mặc đồ giản dị, đến trước cửa chính của Tiết gia. Khắp nơi đều có người hầu kẻ hạ, mọi thứ đều ở đây đều đáng giá ngàn vàng, có mơ cô cũng không nghĩ là bản thân mình có thể với đến được - tạm thời cứ ngồi đây (quản gia gọi Thanh Thanh vào) - vâng (Thanh Thanh cúi đầu) Người cô bỗng dưng run lên lẩy bẩy, cố gắng kiềm nén lại. Cô nghe tiếng bước chân đang tiến đến phía mình, bóng của người đó nhìn rất uy nghiêm, thoang thoát - cô này là ai? (một tiếng nói lạnh lùng cất lên) - thưa thiếu gia, đây là Thiết Thanh Thanh mà phu nhân đã nói với ngài -..... (Thanh Thanh không nói điều gì, chỉ im lặng) Hai chân người đó vắt chéo, bộ âu phục màu đen, có cả áo khoác bên ngoài, nhìn oai phong, lẫm liệt lắm - lui ra trước đi, ta có việc cần hỏi cô này (ra lệnh) Lúc này đây, không gian tuy rộng lớn nhưng không khí xung quanh lại đặc quánh hơn, cảm giác khó thở mỗi lúc một dồn dập Thanh Thanh. Tiết Hải chống tay lên gối 2 tay đan vào nhau. Hỏi Thanh Thanh bằng ngữ điệu lạnh lùng… - cái tên này, thật là .... (cô mĩm cười hạnh phúc)Cô soi mình trong gương, chiếc dây chuyền này thật đẹp, không phải vì nó đẹp bởi tay nghề của người thợ nổi tiếng mà là vì được khắc tên 2 người đính trên mặt dây chuyền. Cô cứ nhìn nó mãi, rồi cô bắt đầu đưa mắt nhìn xung quanh căn phòngĐâu đâu cũng là hình Tiết Hải, hắn sợ cô nhớ hắn đến nao lòng, hắn sợ đến lúc hắn về cô sẽ quên đi khuôn mặt của hắn... ----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------Vườn hoa sau khi được chính bàn tay cô chăm sóc đã tươi mới hơn, nhìn rất lãng mạn. Cô cũng cảm thấy tự hào vì điều mình góp phần cho Tiết gia. Cô cũng tất bật sau chuổi ngày vắng hắn bên cạnh, mỗi khi đến bệnh viện chăm sóc cho mẹ, cô luôn luôn nhắc về hắn đến mẹ như một lời chào hỏi và gửi thămThấm thoát trôi qua nhanh, đến hôm nay cũng là ngày hắn công tác trở về. Cô háo hức vô cùng tận, trong lòng ngập tràn bao nỗi nhớ nhung! Cô cố gắng làm nhiều món ngon mà hắn thích, cứ thế cô làm việc quần quật mà lại chẳng thấy mệt tí nàoTiếng xe vang vang ở sảnh chính, mọi người trong nhà ra chào đón Tiết Hải, hắn trông lịch lãm và nam tính hơn nhiều so với tháng trước. Hắn đặt vali xuống đất, đi thật nhanh đến ôm chầm lấy Thanh Thanh- chào em!- (mùi hương thoang thoãng khiến cô đắm say) mừng ngài trở về!Đã lâu lắm rồi cảm giác thân quen này mới trở về bên cô. Nó lạ lắm, thân thuộc và mang mát trong tâm trí, nỗi cô đơn quẩn quanh khi thiếu vắng 1 bóng hình dần dần tan biến. Cô còn nhiều thứ muốn cho hắn biết lắm: như là chuyện trên bệnh viện, chuyện trong vườn cây, rồi cả chuyện của cô nữa....- thiếu gia.... (nu hôn bất ngờ từ Tiết Hải khiến tim cô như ngừng đập)Môi hòa môi, cuốn theo dòng xoáy tình yêu, nó khiến cả hai chìm đắm sâu vào tâm trí lẫn nhau... Tiết Hải càng tiến hơn thế nữa, Thanh Thanh hiểu cảm giác trống vắng khi hắn không cạnh bên, đáp trả mảnh liệt lạiĐây là lần đầu tiên Thanh Thanh bạo gan chủ động trong tình huống này, mọi người lúc nảy đã tránh mặt hết thảy. Tiết Hải hạnh phúc càng ôm chặt người con gái mình yêu vào lòng. Mái tóc của cô phảng phất mùi hương đặc biệt mà chưa hề có người con gái nào mang đến cho hắn cái sự phấn khích, lạ kì đến thế này- tối nay nhất định phải bù đắp cho anh! (Tiết Hải nhấn mạnh từng chữ một)Đúng là, người đàn ông đang đứng trước mặt cô là Tiết Hải, một người nói 1 là 1, hô mây gọi gió, lời hắn nói ra thì hắn nhất quyết thực hiện cho bằng được....

- cái tên này, thật là .... (cô mĩm cười hạnh phúc)

Cô soi mình trong gương, chiếc dây chuyền này thật đẹp, không phải vì nó đẹp bởi tay nghề của người thợ nổi tiếng mà là vì được khắc tên 2 người đính trên mặt dây chuyền. Cô cứ nhìn nó mãi, rồi cô bắt đầu đưa mắt nhìn xung quanh căn phòng

Đâu đâu cũng là hình Tiết Hải, hắn sợ cô nhớ hắn đến nao lòng, hắn sợ đến lúc hắn về cô sẽ quên đi khuôn mặt của hắn... 

----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Vườn hoa sau khi được chính bàn tay cô chăm sóc đã tươi mới hơn, nhìn rất lãng mạn. Cô cũng cảm thấy tự hào vì điều mình góp phần cho Tiết gia. Cô cũng tất bật sau chuổi ngày vắng hắn bên cạnh, mỗi khi đến bệnh viện chăm sóc cho mẹ, cô luôn luôn nhắc về hắn đến mẹ như một lời chào hỏi và gửi thăm

Thấm thoát trôi qua nhanh, đến hôm nay cũng là ngày hắn công tác trở về. Cô háo hức vô cùng tận, trong lòng ngập tràn bao nỗi nhớ nhung! Cô cố gắng làm nhiều món ngon mà hắn thích, cứ thế cô làm việc quần quật mà lại chẳng thấy mệt tí nào

Tiếng xe vang vang ở sảnh chính, mọi người trong nhà ra chào đón Tiết Hải, hắn trông lịch lãm và nam tính hơn nhiều so với tháng trước. Hắn đặt vali xuống đất, đi thật nhanh đến ôm chầm lấy Thanh Thanh

- chào em!

- (mùi hương thoang thoãng khiến cô đắm say) mừng ngài trở về!

Đã lâu lắm rồi cảm giác thân quen này mới trở về bên cô. Nó lạ lắm, thân thuộc và mang mát trong tâm trí, nỗi cô đơn quẩn quanh khi thiếu vắng 1 bóng hình dần dần tan biến. Cô còn nhiều thứ muốn cho hắn biết lắm: như là chuyện trên bệnh viện, chuyện trong vườn cây, rồi cả chuyện của cô nữa....

- thiếu gia.... (nu hôn bất ngờ từ Tiết Hải khiến tim cô như ngừng đập)

Môi hòa môi, cuốn theo dòng xoáy tình yêu, nó khiến cả hai chìm đắm sâu vào tâm trí lẫn nhau... Tiết Hải càng tiến hơn thế nữa, Thanh Thanh hiểu cảm giác trống vắng khi hắn không cạnh bên, đáp trả mảnh liệt lại

Đây là lần đầu tiên Thanh Thanh bạo gan chủ động trong tình huống này, mọi người lúc nảy đã tránh mặt hết thảy. Tiết Hải hạnh phúc càng ôm chặt người con gái mình yêu vào lòng. Mái tóc của cô phảng phất mùi hương đặc biệt mà chưa hề có người con gái nào mang đến cho hắn cái sự phấn khích, lạ kì đến thế này

- tối nay nhất định phải bù đắp cho anh! (Tiết Hải nhấn mạnh từng chữ một)

Đúng là, người đàn ông đang đứng trước mặt cô là Tiết Hải, một người nói 1 là 1, hô mây gọi gió, lời hắn nói ra thì hắn nhất quyết thực hiện cho bằng được....

10 Ngàn Vạn! Không Trả Hãy Làm Vợ TôiTác giả: Hảo Diệp ÂnTruyện Ngôn TìnhThiết Thanh Thanh mặc đồ giản dị, đến trước cửa chính của Tiết gia. Khắp nơi đều có người hầu kẻ hạ, mọi thứ đều ở đây đều đáng giá ngàn vàng, có mơ cô cũng không nghĩ là bản thân mình có thể với đến được - tạm thời cứ ngồi đây (quản gia gọi Thanh Thanh vào) - vâng (Thanh Thanh cúi đầu) Người cô bỗng dưng run lên lẩy bẩy, cố gắng kiềm nén lại. Cô nghe tiếng bước chân đang tiến đến phía mình, bóng của người đó nhìn rất uy nghiêm, thoang thoát - cô này là ai? (một tiếng nói lạnh lùng cất lên) - thưa thiếu gia, đây là Thiết Thanh Thanh mà phu nhân đã nói với ngài -..... (Thanh Thanh không nói điều gì, chỉ im lặng) Hai chân người đó vắt chéo, bộ âu phục màu đen, có cả áo khoác bên ngoài, nhìn oai phong, lẫm liệt lắm - lui ra trước đi, ta có việc cần hỏi cô này (ra lệnh) Lúc này đây, không gian tuy rộng lớn nhưng không khí xung quanh lại đặc quánh hơn, cảm giác khó thở mỗi lúc một dồn dập Thanh Thanh. Tiết Hải chống tay lên gối 2 tay đan vào nhau. Hỏi Thanh Thanh bằng ngữ điệu lạnh lùng… - cái tên này, thật là .... (cô mĩm cười hạnh phúc)Cô soi mình trong gương, chiếc dây chuyền này thật đẹp, không phải vì nó đẹp bởi tay nghề của người thợ nổi tiếng mà là vì được khắc tên 2 người đính trên mặt dây chuyền. Cô cứ nhìn nó mãi, rồi cô bắt đầu đưa mắt nhìn xung quanh căn phòngĐâu đâu cũng là hình Tiết Hải, hắn sợ cô nhớ hắn đến nao lòng, hắn sợ đến lúc hắn về cô sẽ quên đi khuôn mặt của hắn... ----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------Vườn hoa sau khi được chính bàn tay cô chăm sóc đã tươi mới hơn, nhìn rất lãng mạn. Cô cũng cảm thấy tự hào vì điều mình góp phần cho Tiết gia. Cô cũng tất bật sau chuổi ngày vắng hắn bên cạnh, mỗi khi đến bệnh viện chăm sóc cho mẹ, cô luôn luôn nhắc về hắn đến mẹ như một lời chào hỏi và gửi thămThấm thoát trôi qua nhanh, đến hôm nay cũng là ngày hắn công tác trở về. Cô háo hức vô cùng tận, trong lòng ngập tràn bao nỗi nhớ nhung! Cô cố gắng làm nhiều món ngon mà hắn thích, cứ thế cô làm việc quần quật mà lại chẳng thấy mệt tí nàoTiếng xe vang vang ở sảnh chính, mọi người trong nhà ra chào đón Tiết Hải, hắn trông lịch lãm và nam tính hơn nhiều so với tháng trước. Hắn đặt vali xuống đất, đi thật nhanh đến ôm chầm lấy Thanh Thanh- chào em!- (mùi hương thoang thoãng khiến cô đắm say) mừng ngài trở về!Đã lâu lắm rồi cảm giác thân quen này mới trở về bên cô. Nó lạ lắm, thân thuộc và mang mát trong tâm trí, nỗi cô đơn quẩn quanh khi thiếu vắng 1 bóng hình dần dần tan biến. Cô còn nhiều thứ muốn cho hắn biết lắm: như là chuyện trên bệnh viện, chuyện trong vườn cây, rồi cả chuyện của cô nữa....- thiếu gia.... (nu hôn bất ngờ từ Tiết Hải khiến tim cô như ngừng đập)Môi hòa môi, cuốn theo dòng xoáy tình yêu, nó khiến cả hai chìm đắm sâu vào tâm trí lẫn nhau... Tiết Hải càng tiến hơn thế nữa, Thanh Thanh hiểu cảm giác trống vắng khi hắn không cạnh bên, đáp trả mảnh liệt lạiĐây là lần đầu tiên Thanh Thanh bạo gan chủ động trong tình huống này, mọi người lúc nảy đã tránh mặt hết thảy. Tiết Hải hạnh phúc càng ôm chặt người con gái mình yêu vào lòng. Mái tóc của cô phảng phất mùi hương đặc biệt mà chưa hề có người con gái nào mang đến cho hắn cái sự phấn khích, lạ kì đến thế này- tối nay nhất định phải bù đắp cho anh! (Tiết Hải nhấn mạnh từng chữ một)Đúng là, người đàn ông đang đứng trước mặt cô là Tiết Hải, một người nói 1 là 1, hô mây gọi gió, lời hắn nói ra thì hắn nhất quyết thực hiện cho bằng được....

Chương 17: NHỚ NHUNG (2)