Tác giả:

1 Ta là đích nữ của phủ tướng quân, thân phận tôn quý, dung mạo khuynh thành. Từ khi đến tuổi cập kê, bà mối khắp kinh thành suýt giẫm nát bậc cửa nhà ta. Thế nhưng, tất cả những công tử thế gia từng bàn chuyện cưới xin với ta…không ai thoát khỏi vận rủi. Trong kinh đồn rằng ta khắc chồng. Hoàng đế không chịu nổi nữa, ban một đạo thánh chỉ, tuyên ta tiến cung làm phi. Thế nhưng, ngay ngày ban thánh chỉ, thánh thượng bỗng nhiên đau bụng quặn thắt, đi đại tiện không ngừng, sắc mặt trắng bệch, đi đứng phải vịn tường. Hoàng đế hoảng hốt, trong đêm vội vàng thu hồi thánh chỉ, long ngôn xác quyết: “Nữ tử này khắc phu quá đỗi hung tàn!” Thánh thượng kim khẩu ngọc ngôn, đã định luận như vậy, từ đó về sau cả kinh thành chẳng còn kẻ nào dám cưới ta. Mẫu thân ta lo lắng đến ưu sầu, duy chỉ có phụ thân vẫn ung dung không chút bận tâm.

Chương 20

Thánh Thể Khắc PhuTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng1 Ta là đích nữ của phủ tướng quân, thân phận tôn quý, dung mạo khuynh thành. Từ khi đến tuổi cập kê, bà mối khắp kinh thành suýt giẫm nát bậc cửa nhà ta. Thế nhưng, tất cả những công tử thế gia từng bàn chuyện cưới xin với ta…không ai thoát khỏi vận rủi. Trong kinh đồn rằng ta khắc chồng. Hoàng đế không chịu nổi nữa, ban một đạo thánh chỉ, tuyên ta tiến cung làm phi. Thế nhưng, ngay ngày ban thánh chỉ, thánh thượng bỗng nhiên đau bụng quặn thắt, đi đại tiện không ngừng, sắc mặt trắng bệch, đi đứng phải vịn tường. Hoàng đế hoảng hốt, trong đêm vội vàng thu hồi thánh chỉ, long ngôn xác quyết: “Nữ tử này khắc phu quá đỗi hung tàn!” Thánh thượng kim khẩu ngọc ngôn, đã định luận như vậy, từ đó về sau cả kinh thành chẳng còn kẻ nào dám cưới ta. Mẫu thân ta lo lắng đến ưu sầu, duy chỉ có phụ thân vẫn ung dung không chút bận tâm. 20.“Phó Chi Hằng, ta không thể theo chàng về… Ta khắc phu.” – ta đẩy cánh tay hắn, khẽ nói.“Yên nhi, tất cả đều là hiểu lầm. Nàng không hề khắc phu, từ đầu đến cuối, nàng luôn là nữ tử tốt nhất thế gian này.”Phó Chi Hằng xoay người ta lại, chăm chú nhìn vào mắt ta, thành khẩn nói.“Chàng không hiểu đâu. Nói thật với chàng, khi phụ thân ép chàng cưới ta, người vốn mang tâm tư xấu. Người… người muốn ta khắc c/h/ế/t chàng. Nhưng Phó Chi Hằng, ta chỉ mong chàng sống tốt, bình an cả đời. Cho nên, chàng đi đi, đi càng xa càng tốt!”Ta nhìn thẳng vào mắt hắn, nói ra tất cả.Từng cơn đau như xé rách lồng ngực, quặn chặt lấy tim ta. Bao nhiêu lưu luyến, cuối cùng vẫn phải buông tay.“Yên nhi, trên đời này, không ai có thể ép buộc ta cưới ai cả. Ta cưới nàng, chỉ vì một lý do duy nhất – ta thích nàng!”Ánh mắt Phó Chi Hằng lấp lánh như có sao trời, khiến ta cảm thấy mọi thứ như hư ảo.“Chàng… chàng đang nói gì vậy?” – ta lắp bắp.Phó Chi Hằng đưa đầu ngón tay dịu dàng vuốt ve má ta, thì thầm như nói mộng:“Yên nhi, ta nói, ta đã sớm đem lòng yêu nàng. Tình chẳng biết khởi từ đâu, mà sâu sắc không dứt. Từ rất lâu rồi, ta đã mơ ước được cưới nàng.”Từng lời từng chữ của hắn khiến lòng ta run rẩy, lay động mãnh liệt.“Ta luôn nghĩ, phải thật xuất sắc mới xứng đáng với Yên nhi. Nhưng ta không ngờ, đến khi ta đứng ở vị trí cao, lại trở thành đối địch của nhạc phụ. Ta từng cố gắng hết sức để tránh xung đột với nhạc phụ, nhưng đáng tiếc…” – ánh mắt đào hoa của hắn thoáng đỏ nơi đuôi mắt, trong giọng nói chứa đầy tiếc nuối và uất ức.“Yên nhi, ta từng nghĩ, kiếp này định sẵn chỉ có duyên không có phận với nàng. Vậy nên ta chỉ cần âm thầm bảo vệ nàng, chỉ cần nàng hạnh phúc là đủ. Nhưng nhạc phụ… ông ấy lại đồng ý cho những kẻ bất lương đến cầu hôn nàng.” – giọng hắn dần dần trở nên kích động.“Bất lương?” – ta hoàn toàn không hiểu.“Mấy công tử thế gia từng bàn chuyện cưới hỏi với nàng, bên ngoài hào nhoáng, thực chất hoặc là bọn ăn chơi vô dụng, hoặc nuôi ngoại thất, có người đã có con riêng mấy đứa, thậm chí… có kẻ là đoạn tụ. Ta sao có thể trơ mắt nhìn Yên nhi bước vào hố lửa? Vì vậy…” – nói tới đây, vành tai hắn thoáng ửng đỏ.Ta kinh ngạc trừng mắt, trong lòng dần mơ hồ hiểu ra vài phần, nhưng vẫn khó mà tin nổi.“Cho nên… ta khiến bọn họ nếm đủ khổ sở, cuối cùng phải chủ động từ hôn với nàng.” – Phó Chi Hằng cúi đầu, khẽ giọng nói.Thì ra là thế.Khó trách, hễ ai nhắc đến chuyện cưới hỏi với ta, đều gặp tai họa.Thì ra, kẻ đứng sau tất cả, chính là hắn.Bỗng dưng, một vấn đề c/h/ế/t người hiện lên trong đầu ta, ta không khỏi chỉ lên trời, thấp giọng hỏi:“Vậy… còn người trên kia thì sao?”“Thuốc xổ của Hoàng thượng, cũng là ta bỏ vào. Yên nhi, Hoàng thượng đã ngoài năm mươi, hậu cung ba ngàn mỹ nữ, ta không đành lòng nhìn nàng lãng phí cả đời trong chốn hậu cung. Vì vậy, hôm đó Hoàng thượng đến phủ ta uống trà, ta liền…” – Phó Chi Hằng bình thản nói.Ta liếc mắt nhìn Bạch công công đang đứng không xa, ôm phất trần ngửa mặt nhìn trời, liền vội vàng kéo Phó Chi Hằng vào phòng, khóa chặt cửa.“Phó Chi Hằng, chàng điên rồi sao?” – ta nhìn gương mặt tuấn mỹ, phong thần tuấn lãng trước mắt, thật khó mà tin được, hắn lại làm ra những chuyện điên cuồng đến vậy. 

20.

“Phó Chi Hằng, ta không thể theo chàng về… Ta khắc phu.” – ta đẩy cánh tay hắn, khẽ nói.

“Yên nhi, tất cả đều là hiểu lầm. Nàng không hề khắc phu, từ đầu đến cuối, nàng luôn là nữ tử tốt nhất thế gian này.”

Phó Chi Hằng xoay người ta lại, chăm chú nhìn vào mắt ta, thành khẩn nói.

“Chàng không hiểu đâu. Nói thật với chàng, khi phụ thân ép chàng cưới ta, người vốn mang tâm tư xấu. Người… người muốn ta khắc c/h/ế/t chàng. Nhưng Phó Chi Hằng, ta chỉ mong chàng sống tốt, bình an cả đời. Cho nên, chàng đi đi, đi càng xa càng tốt!”

Ta nhìn thẳng vào mắt hắn, nói ra tất cả.

Từng cơn đau như xé rách lồng ngực, quặn chặt lấy tim ta. Bao nhiêu lưu luyến, cuối cùng vẫn phải buông tay.

“Yên nhi, trên đời này, không ai có thể ép buộc ta cưới ai cả. Ta cưới nàng, chỉ vì một lý do duy nhất – ta thích nàng!”

Ánh mắt Phó Chi Hằng lấp lánh như có sao trời, khiến ta cảm thấy mọi thứ như hư ảo.

“Chàng… chàng đang nói gì vậy?” – ta lắp bắp.

Phó Chi Hằng đưa đầu ngón tay dịu dàng vuốt ve má ta, thì thầm như nói mộng:

“Yên nhi, ta nói, ta đã sớm đem lòng yêu nàng. Tình chẳng biết khởi từ đâu, mà sâu sắc không dứt. Từ rất lâu rồi, ta đã mơ ước được cưới nàng.”

Từng lời từng chữ của hắn khiến lòng ta run rẩy, lay động mãnh liệt.

“Ta luôn nghĩ, phải thật xuất sắc mới xứng đáng với Yên nhi. Nhưng ta không ngờ, đến khi ta đứng ở vị trí cao, lại trở thành đối địch của nhạc phụ. Ta từng cố gắng hết sức để tránh xung đột với nhạc phụ, nhưng đáng tiếc…” – ánh mắt đào hoa của hắn thoáng đỏ nơi đuôi mắt, trong giọng nói chứa đầy tiếc nuối và uất ức.

“Yên nhi, ta từng nghĩ, kiếp này định sẵn chỉ có duyên không có phận với nàng. Vậy nên ta chỉ cần âm thầm bảo vệ nàng, chỉ cần nàng hạnh phúc là đủ. Nhưng nhạc phụ… ông ấy lại đồng ý cho những kẻ bất lương đến cầu hôn nàng.” – giọng hắn dần dần trở nên kích động.

“Bất lương?” – ta hoàn toàn không hiểu.

“Mấy công tử thế gia từng bàn chuyện cưới hỏi với nàng, bên ngoài hào nhoáng, thực chất hoặc là bọn ăn chơi vô dụng, hoặc nuôi ngoại thất, có người đã có con riêng mấy đứa, thậm chí… có kẻ là đoạn tụ. Ta sao có thể trơ mắt nhìn Yên nhi bước vào hố lửa? Vì vậy…” – nói tới đây, vành tai hắn thoáng ửng đỏ.

Ta kinh ngạc trừng mắt, trong lòng dần mơ hồ hiểu ra vài phần, nhưng vẫn khó mà tin nổi.

“Cho nên… ta khiến bọn họ nếm đủ khổ sở, cuối cùng phải chủ động từ hôn với nàng.” – Phó Chi Hằng cúi đầu, khẽ giọng nói.

Thì ra là thế.

Khó trách, hễ ai nhắc đến chuyện cưới hỏi với ta, đều gặp tai họa.

Thì ra, kẻ đứng sau tất cả, chính là hắn.

Bỗng dưng, một vấn đề c/h/ế/t người hiện lên trong đầu ta, ta không khỏi chỉ lên trời, thấp giọng hỏi:

“Vậy… còn người trên kia thì sao?”

“Thuốc xổ của Hoàng thượng, cũng là ta bỏ vào. Yên nhi, Hoàng thượng đã ngoài năm mươi, hậu cung ba ngàn mỹ nữ, ta không đành lòng nhìn nàng lãng phí cả đời trong chốn hậu cung. Vì vậy, hôm đó Hoàng thượng đến phủ ta uống trà, ta liền…” – Phó Chi Hằng bình thản nói.

Ta liếc mắt nhìn Bạch công công đang đứng không xa, ôm phất trần ngửa mặt nhìn trời, liền vội vàng kéo Phó Chi Hằng vào phòng, khóa chặt cửa.

“Phó Chi Hằng, chàng điên rồi sao?” – ta nhìn gương mặt tuấn mỹ, phong thần tuấn lãng trước mắt, thật khó mà tin được, hắn lại làm ra những chuyện điên cuồng đến vậy.

 

Thánh Thể Khắc PhuTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng1 Ta là đích nữ của phủ tướng quân, thân phận tôn quý, dung mạo khuynh thành. Từ khi đến tuổi cập kê, bà mối khắp kinh thành suýt giẫm nát bậc cửa nhà ta. Thế nhưng, tất cả những công tử thế gia từng bàn chuyện cưới xin với ta…không ai thoát khỏi vận rủi. Trong kinh đồn rằng ta khắc chồng. Hoàng đế không chịu nổi nữa, ban một đạo thánh chỉ, tuyên ta tiến cung làm phi. Thế nhưng, ngay ngày ban thánh chỉ, thánh thượng bỗng nhiên đau bụng quặn thắt, đi đại tiện không ngừng, sắc mặt trắng bệch, đi đứng phải vịn tường. Hoàng đế hoảng hốt, trong đêm vội vàng thu hồi thánh chỉ, long ngôn xác quyết: “Nữ tử này khắc phu quá đỗi hung tàn!” Thánh thượng kim khẩu ngọc ngôn, đã định luận như vậy, từ đó về sau cả kinh thành chẳng còn kẻ nào dám cưới ta. Mẫu thân ta lo lắng đến ưu sầu, duy chỉ có phụ thân vẫn ung dung không chút bận tâm. 20.“Phó Chi Hằng, ta không thể theo chàng về… Ta khắc phu.” – ta đẩy cánh tay hắn, khẽ nói.“Yên nhi, tất cả đều là hiểu lầm. Nàng không hề khắc phu, từ đầu đến cuối, nàng luôn là nữ tử tốt nhất thế gian này.”Phó Chi Hằng xoay người ta lại, chăm chú nhìn vào mắt ta, thành khẩn nói.“Chàng không hiểu đâu. Nói thật với chàng, khi phụ thân ép chàng cưới ta, người vốn mang tâm tư xấu. Người… người muốn ta khắc c/h/ế/t chàng. Nhưng Phó Chi Hằng, ta chỉ mong chàng sống tốt, bình an cả đời. Cho nên, chàng đi đi, đi càng xa càng tốt!”Ta nhìn thẳng vào mắt hắn, nói ra tất cả.Từng cơn đau như xé rách lồng ngực, quặn chặt lấy tim ta. Bao nhiêu lưu luyến, cuối cùng vẫn phải buông tay.“Yên nhi, trên đời này, không ai có thể ép buộc ta cưới ai cả. Ta cưới nàng, chỉ vì một lý do duy nhất – ta thích nàng!”Ánh mắt Phó Chi Hằng lấp lánh như có sao trời, khiến ta cảm thấy mọi thứ như hư ảo.“Chàng… chàng đang nói gì vậy?” – ta lắp bắp.Phó Chi Hằng đưa đầu ngón tay dịu dàng vuốt ve má ta, thì thầm như nói mộng:“Yên nhi, ta nói, ta đã sớm đem lòng yêu nàng. Tình chẳng biết khởi từ đâu, mà sâu sắc không dứt. Từ rất lâu rồi, ta đã mơ ước được cưới nàng.”Từng lời từng chữ của hắn khiến lòng ta run rẩy, lay động mãnh liệt.“Ta luôn nghĩ, phải thật xuất sắc mới xứng đáng với Yên nhi. Nhưng ta không ngờ, đến khi ta đứng ở vị trí cao, lại trở thành đối địch của nhạc phụ. Ta từng cố gắng hết sức để tránh xung đột với nhạc phụ, nhưng đáng tiếc…” – ánh mắt đào hoa của hắn thoáng đỏ nơi đuôi mắt, trong giọng nói chứa đầy tiếc nuối và uất ức.“Yên nhi, ta từng nghĩ, kiếp này định sẵn chỉ có duyên không có phận với nàng. Vậy nên ta chỉ cần âm thầm bảo vệ nàng, chỉ cần nàng hạnh phúc là đủ. Nhưng nhạc phụ… ông ấy lại đồng ý cho những kẻ bất lương đến cầu hôn nàng.” – giọng hắn dần dần trở nên kích động.“Bất lương?” – ta hoàn toàn không hiểu.“Mấy công tử thế gia từng bàn chuyện cưới hỏi với nàng, bên ngoài hào nhoáng, thực chất hoặc là bọn ăn chơi vô dụng, hoặc nuôi ngoại thất, có người đã có con riêng mấy đứa, thậm chí… có kẻ là đoạn tụ. Ta sao có thể trơ mắt nhìn Yên nhi bước vào hố lửa? Vì vậy…” – nói tới đây, vành tai hắn thoáng ửng đỏ.Ta kinh ngạc trừng mắt, trong lòng dần mơ hồ hiểu ra vài phần, nhưng vẫn khó mà tin nổi.“Cho nên… ta khiến bọn họ nếm đủ khổ sở, cuối cùng phải chủ động từ hôn với nàng.” – Phó Chi Hằng cúi đầu, khẽ giọng nói.Thì ra là thế.Khó trách, hễ ai nhắc đến chuyện cưới hỏi với ta, đều gặp tai họa.Thì ra, kẻ đứng sau tất cả, chính là hắn.Bỗng dưng, một vấn đề c/h/ế/t người hiện lên trong đầu ta, ta không khỏi chỉ lên trời, thấp giọng hỏi:“Vậy… còn người trên kia thì sao?”“Thuốc xổ của Hoàng thượng, cũng là ta bỏ vào. Yên nhi, Hoàng thượng đã ngoài năm mươi, hậu cung ba ngàn mỹ nữ, ta không đành lòng nhìn nàng lãng phí cả đời trong chốn hậu cung. Vì vậy, hôm đó Hoàng thượng đến phủ ta uống trà, ta liền…” – Phó Chi Hằng bình thản nói.Ta liếc mắt nhìn Bạch công công đang đứng không xa, ôm phất trần ngửa mặt nhìn trời, liền vội vàng kéo Phó Chi Hằng vào phòng, khóa chặt cửa.“Phó Chi Hằng, chàng điên rồi sao?” – ta nhìn gương mặt tuấn mỹ, phong thần tuấn lãng trước mắt, thật khó mà tin được, hắn lại làm ra những chuyện điên cuồng đến vậy. 

Chương 20