Tác giả:

Tôi cứ ngỡ mình hiểu rất rõ Phó Lễ, dù sao chúng tôi cũng là thanh mai trúc mã lớn lên bên nhau, từ nhỏ đã có hôn ước. Tôi không bao giờ tưởng tượng được, có một ngày nào đó hắn sẽ nói với tôi rằng, cô em gái mười chín tuổi của tôi đã mang thai. Và ép tôi thế chỗ em gái đang mang thai làm con tin. Tôi nhìn hắn, giống như một kẻ ngốc, hỏi một câu không thể ngớ ngẩn hơn: “Đứa bé trong bụng em gái tôi là của ai?” Phó Lễ mím môi thành một đường thẳng, không trả lời. Tên bắt cóc cười cợt: “Đến tôi còn biết của ai nè.” Hắn châm một điếu thuốc, chỉ vào Phó Lễ: “Rốt cuộc ai làm con tin?” Phó Lễ mím môi, quay ngoắt đầu đi không nhìn tôi nữa. Lòng tôi bỗng chốc như chìm vào hầm băng. Tôi thực sự không thể ngờ được, người từ nhỏ luôn nói sẽ cưới tôi chính là Phó Lễ. Người từng nâng niu tôi như viên ngọc quý, cẩn thận che chở tôi, cũng là Phó Lễ. Người vì tôi mà không thèm nhìn những người phụ nữ khác lấy một cái, lại cũng là Phó Lễ. Lúc này đây, hắn lại lo lắng nhìn em gái tôi, dặn dò cô ấy cẩn…

Chương 5

Giữa Chúng Tôi, Luôn Có Một Người Thứ BaTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcTôi cứ ngỡ mình hiểu rất rõ Phó Lễ, dù sao chúng tôi cũng là thanh mai trúc mã lớn lên bên nhau, từ nhỏ đã có hôn ước. Tôi không bao giờ tưởng tượng được, có một ngày nào đó hắn sẽ nói với tôi rằng, cô em gái mười chín tuổi của tôi đã mang thai. Và ép tôi thế chỗ em gái đang mang thai làm con tin. Tôi nhìn hắn, giống như một kẻ ngốc, hỏi một câu không thể ngớ ngẩn hơn: “Đứa bé trong bụng em gái tôi là của ai?” Phó Lễ mím môi thành một đường thẳng, không trả lời. Tên bắt cóc cười cợt: “Đến tôi còn biết của ai nè.” Hắn châm một điếu thuốc, chỉ vào Phó Lễ: “Rốt cuộc ai làm con tin?” Phó Lễ mím môi, quay ngoắt đầu đi không nhìn tôi nữa. Lòng tôi bỗng chốc như chìm vào hầm băng. Tôi thực sự không thể ngờ được, người từ nhỏ luôn nói sẽ cưới tôi chính là Phó Lễ. Người từng nâng niu tôi như viên ngọc quý, cẩn thận che chở tôi, cũng là Phó Lễ. Người vì tôi mà không thèm nhìn những người phụ nữ khác lấy một cái, lại cũng là Phó Lễ. Lúc này đây, hắn lại lo lắng nhìn em gái tôi, dặn dò cô ấy cẩn… Đó là màu sắc tôi tuyệt đối không dùng để trang trí, giờ lại tràn ngập trong phòng tôi.Đây không còn là phòng của tôi nữa.Đây là phòng của em gái, chỉ có cô ta mới yêu thích màu hồng như vậy.Tôi thở dài.Khi mẹ tôi mất, chưa đầy ba ngày sau, toàn bộ nội thất và trang trí trong phòng bà đã bị thay đổi thành màu cam mà mẹ kế thích.Người bảo mẫu đã nuôi tôi từ nhỏ, chỉ bằng một câu “Phòng ngủ không còn trang nhã như trước nữa”, cũng bị mẹ kế đuổi việc.Giờ lại dùng chiêu cũ, tôi không còn chỗ ở.Em gái đi theo sau tôi nói: “Sau khi em mang thai cần ánh nắng mặt trời, nên đã đổi sang phòng chị, chị muốn em dọn về lại không?”Bố tôi không bận tâm: “Chị em mà tính toán cái gì, để chị ấy ở phòng con là được.”Tôi đóng sập cửa phòng: “Không ở, nhìn thấy thứ ghê tởm tôi sẽ buồn nôn.”Tôi quay người xuống lầu: “Tôi ra khách sạn ngủ.”Bố tôi ngẩn ra.Trước đây tôi tuyệt đối sẽ không cãi lại ông như vậy.Tôi chỉ biết im lặng khóc.Em gái tôi lại nghẹn ngào: “Chị ơi, em đã nói rồi, nếu chị không thích, em có thể dọn về lại mà…”Tôi nhíu mày, dừng bước: “Vậy cô dọn đi, tôi rõ ràng không thích, cô còn không nhìn ra sao?”Cô ta ngẩn người, nước mắt lăn dài trên má.Tôi làm động tác mời: “Cô dọn đi, tôi ở đây đợi.”Trước đây tôi rất dễ tính, không bao giờ nổi giận với ai, tôi nghĩ đó là sự tử tế.Nhưng có người từng nói với tôi, tính tình quá tốt là một sự dung túng.Dung túng người khác cưỡi lên đầu mình.Người đó là Lục Triển.Anh từng vuốt tóc tôi, nói với tôi: “Hứa với anh, đừng để ai bắt nạt em nữa, được không?”Tôi đã hứa với anh ấy.Vì vậy bây giờ tôi khoanh tay đứng ở hành lang, nhìn vào đôi mắt ầng ậc nước của em gái, nghe cô ta khóc thút thít, không nói một lời.Cô ta nói sẽ nhường phòng cho tôi.Đáng tiếc, tôi không đợi được hành động của cô ta, mà chỉ đợi được bố tôi đứng ra giải quyết: “Phòng này em con đã ở lâu rồi, dọn dẹp lại rất phiền phức, đồ đạc phải sắp xếp rất lâu.”Ông chỉ vào phòng đối diện: “Con qua phòng em mà ngủ.”Tôi nhìn theo hướng ông chỉ, căn phòng trước kia của em gái tôi.Đầu giường treo bức ảnh lớn của cô ta và Phó Lễ, trên tường còn treo ảnh cưới của bố tôi và mẹ kế.Bắt tôi ở trong phòng này, ngày đêm đối diện với hai bức ảnh này ư?Với tính cách trước đây của tôi, không điên hoàn toàn thì cũng nửa điên nửa dại rồi.Tôi nhìn người bố có chút xa lạ của mình.Khi còn nhỏ, ông cũng từng nâng niu tôi như một cô công chúa.Cũng đã từng nói rằng tôi là tất cả của ông, tất cả của ông cũng là của tôi.Nhưng tiếc thay tình thân cũng sẽ thay đổi chỉ trong chốc lát.

Đó là màu sắc tôi tuyệt đối không dùng để trang trí, giờ lại tràn ngập trong phòng tôi.

Đây không còn là phòng của tôi nữa.

Đây là phòng của em gái, chỉ có cô ta mới yêu thích màu hồng như vậy.

Tôi thở dài.

Khi mẹ tôi mất, chưa đầy ba ngày sau, toàn bộ nội thất và trang trí trong phòng bà đã bị thay đổi thành màu cam mà mẹ kế thích.

Người bảo mẫu đã nuôi tôi từ nhỏ, chỉ bằng một câu “Phòng ngủ không còn trang nhã như trước nữa”, cũng bị mẹ kế đuổi việc.

Giờ lại dùng chiêu cũ, tôi không còn chỗ ở.

Em gái đi theo sau tôi nói: “Sau khi em mang thai cần ánh nắng mặt trời, nên đã đổi sang phòng chị, chị muốn em dọn về lại không?”

Bố tôi không bận tâm: “Chị em mà tính toán cái gì, để chị ấy ở phòng con là được.”

Tôi đóng sập cửa phòng: “Không ở, nhìn thấy thứ ghê tởm tôi sẽ buồn nôn.”

Tôi quay người xuống lầu: “Tôi ra khách sạn ngủ.”

Bố tôi ngẩn ra.

Trước đây tôi tuyệt đối sẽ không cãi lại ông như vậy.

Tôi chỉ biết im lặng khóc.

Em gái tôi lại nghẹn ngào: “Chị ơi, em đã nói rồi, nếu chị không thích, em có thể dọn về lại mà…”

Tôi nhíu mày, dừng bước: “Vậy cô dọn đi, tôi rõ ràng không thích, cô còn không nhìn ra sao?”

Cô ta ngẩn người, nước mắt lăn dài trên má.

Tôi làm động tác mời: “Cô dọn đi, tôi ở đây đợi.”

Trước đây tôi rất dễ tính, không bao giờ nổi giận với ai, tôi nghĩ đó là sự tử tế.

Nhưng có người từng nói với tôi, tính tình quá tốt là một sự dung túng.

Dung túng người khác cưỡi lên đầu mình.

Người đó là Lục Triển.

Anh từng vuốt tóc tôi, nói với tôi: “Hứa với anh, đừng để ai bắt nạt em nữa, được không?”

Tôi đã hứa với anh ấy.

Vì vậy bây giờ tôi khoanh tay đứng ở hành lang, nhìn vào đôi mắt ầng ậc nước của em gái, nghe cô ta khóc thút thít, không nói một lời.

Cô ta nói sẽ nhường phòng cho tôi.

Đáng tiếc, tôi không đợi được hành động của cô ta, mà chỉ đợi được bố tôi đứng ra giải quyết: “Phòng này em con đã ở lâu rồi, dọn dẹp lại rất phiền phức, đồ đạc phải sắp xếp rất lâu.”

Ông chỉ vào phòng đối diện: “Con qua phòng em mà ngủ.”

Tôi nhìn theo hướng ông chỉ, căn phòng trước kia của em gái tôi.

Đầu giường treo bức ảnh lớn của cô ta và Phó Lễ, trên tường còn treo ảnh cưới của bố tôi và mẹ kế.

Bắt tôi ở trong phòng này, ngày đêm đối diện với hai bức ảnh này ư?

Với tính cách trước đây của tôi, không điên hoàn toàn thì cũng nửa điên nửa dại rồi.

Tôi nhìn người bố có chút xa lạ của mình.

Khi còn nhỏ, ông cũng từng nâng niu tôi như một cô công chúa.

Cũng đã từng nói rằng tôi là tất cả của ông, tất cả của ông cũng là của tôi.

Nhưng tiếc thay tình thân cũng sẽ thay đổi chỉ trong chốc lát.

Giữa Chúng Tôi, Luôn Có Một Người Thứ BaTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcTôi cứ ngỡ mình hiểu rất rõ Phó Lễ, dù sao chúng tôi cũng là thanh mai trúc mã lớn lên bên nhau, từ nhỏ đã có hôn ước. Tôi không bao giờ tưởng tượng được, có một ngày nào đó hắn sẽ nói với tôi rằng, cô em gái mười chín tuổi của tôi đã mang thai. Và ép tôi thế chỗ em gái đang mang thai làm con tin. Tôi nhìn hắn, giống như một kẻ ngốc, hỏi một câu không thể ngớ ngẩn hơn: “Đứa bé trong bụng em gái tôi là của ai?” Phó Lễ mím môi thành một đường thẳng, không trả lời. Tên bắt cóc cười cợt: “Đến tôi còn biết của ai nè.” Hắn châm một điếu thuốc, chỉ vào Phó Lễ: “Rốt cuộc ai làm con tin?” Phó Lễ mím môi, quay ngoắt đầu đi không nhìn tôi nữa. Lòng tôi bỗng chốc như chìm vào hầm băng. Tôi thực sự không thể ngờ được, người từ nhỏ luôn nói sẽ cưới tôi chính là Phó Lễ. Người từng nâng niu tôi như viên ngọc quý, cẩn thận che chở tôi, cũng là Phó Lễ. Người vì tôi mà không thèm nhìn những người phụ nữ khác lấy một cái, lại cũng là Phó Lễ. Lúc này đây, hắn lại lo lắng nhìn em gái tôi, dặn dò cô ấy cẩn… Đó là màu sắc tôi tuyệt đối không dùng để trang trí, giờ lại tràn ngập trong phòng tôi.Đây không còn là phòng của tôi nữa.Đây là phòng của em gái, chỉ có cô ta mới yêu thích màu hồng như vậy.Tôi thở dài.Khi mẹ tôi mất, chưa đầy ba ngày sau, toàn bộ nội thất và trang trí trong phòng bà đã bị thay đổi thành màu cam mà mẹ kế thích.Người bảo mẫu đã nuôi tôi từ nhỏ, chỉ bằng một câu “Phòng ngủ không còn trang nhã như trước nữa”, cũng bị mẹ kế đuổi việc.Giờ lại dùng chiêu cũ, tôi không còn chỗ ở.Em gái đi theo sau tôi nói: “Sau khi em mang thai cần ánh nắng mặt trời, nên đã đổi sang phòng chị, chị muốn em dọn về lại không?”Bố tôi không bận tâm: “Chị em mà tính toán cái gì, để chị ấy ở phòng con là được.”Tôi đóng sập cửa phòng: “Không ở, nhìn thấy thứ ghê tởm tôi sẽ buồn nôn.”Tôi quay người xuống lầu: “Tôi ra khách sạn ngủ.”Bố tôi ngẩn ra.Trước đây tôi tuyệt đối sẽ không cãi lại ông như vậy.Tôi chỉ biết im lặng khóc.Em gái tôi lại nghẹn ngào: “Chị ơi, em đã nói rồi, nếu chị không thích, em có thể dọn về lại mà…”Tôi nhíu mày, dừng bước: “Vậy cô dọn đi, tôi rõ ràng không thích, cô còn không nhìn ra sao?”Cô ta ngẩn người, nước mắt lăn dài trên má.Tôi làm động tác mời: “Cô dọn đi, tôi ở đây đợi.”Trước đây tôi rất dễ tính, không bao giờ nổi giận với ai, tôi nghĩ đó là sự tử tế.Nhưng có người từng nói với tôi, tính tình quá tốt là một sự dung túng.Dung túng người khác cưỡi lên đầu mình.Người đó là Lục Triển.Anh từng vuốt tóc tôi, nói với tôi: “Hứa với anh, đừng để ai bắt nạt em nữa, được không?”Tôi đã hứa với anh ấy.Vì vậy bây giờ tôi khoanh tay đứng ở hành lang, nhìn vào đôi mắt ầng ậc nước của em gái, nghe cô ta khóc thút thít, không nói một lời.Cô ta nói sẽ nhường phòng cho tôi.Đáng tiếc, tôi không đợi được hành động của cô ta, mà chỉ đợi được bố tôi đứng ra giải quyết: “Phòng này em con đã ở lâu rồi, dọn dẹp lại rất phiền phức, đồ đạc phải sắp xếp rất lâu.”Ông chỉ vào phòng đối diện: “Con qua phòng em mà ngủ.”Tôi nhìn theo hướng ông chỉ, căn phòng trước kia của em gái tôi.Đầu giường treo bức ảnh lớn của cô ta và Phó Lễ, trên tường còn treo ảnh cưới của bố tôi và mẹ kế.Bắt tôi ở trong phòng này, ngày đêm đối diện với hai bức ảnh này ư?Với tính cách trước đây của tôi, không điên hoàn toàn thì cũng nửa điên nửa dại rồi.Tôi nhìn người bố có chút xa lạ của mình.Khi còn nhỏ, ông cũng từng nâng niu tôi như một cô công chúa.Cũng đã từng nói rằng tôi là tất cả của ông, tất cả của ông cũng là của tôi.Nhưng tiếc thay tình thân cũng sẽ thay đổi chỉ trong chốc lát.

Chương 5