Tác giả:

Tôi cứ ngỡ mình hiểu rất rõ Phó Lễ, dù sao chúng tôi cũng là thanh mai trúc mã lớn lên bên nhau, từ nhỏ đã có hôn ước. Tôi không bao giờ tưởng tượng được, có một ngày nào đó hắn sẽ nói với tôi rằng, cô em gái mười chín tuổi của tôi đã mang thai. Và ép tôi thế chỗ em gái đang mang thai làm con tin. Tôi nhìn hắn, giống như một kẻ ngốc, hỏi một câu không thể ngớ ngẩn hơn: “Đứa bé trong bụng em gái tôi là của ai?” Phó Lễ mím môi thành một đường thẳng, không trả lời. Tên bắt cóc cười cợt: “Đến tôi còn biết của ai nè.” Hắn châm một điếu thuốc, chỉ vào Phó Lễ: “Rốt cuộc ai làm con tin?” Phó Lễ mím môi, quay ngoắt đầu đi không nhìn tôi nữa. Lòng tôi bỗng chốc như chìm vào hầm băng. Tôi thực sự không thể ngờ được, người từ nhỏ luôn nói sẽ cưới tôi chính là Phó Lễ. Người từng nâng niu tôi như viên ngọc quý, cẩn thận che chở tôi, cũng là Phó Lễ. Người vì tôi mà không thèm nhìn những người phụ nữ khác lấy một cái, lại cũng là Phó Lễ. Lúc này đây, hắn lại lo lắng nhìn em gái tôi, dặn dò cô ấy cẩn…

Chương 6

Giữa Chúng Tôi, Luôn Có Một Người Thứ BaTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcTôi cứ ngỡ mình hiểu rất rõ Phó Lễ, dù sao chúng tôi cũng là thanh mai trúc mã lớn lên bên nhau, từ nhỏ đã có hôn ước. Tôi không bao giờ tưởng tượng được, có một ngày nào đó hắn sẽ nói với tôi rằng, cô em gái mười chín tuổi của tôi đã mang thai. Và ép tôi thế chỗ em gái đang mang thai làm con tin. Tôi nhìn hắn, giống như một kẻ ngốc, hỏi một câu không thể ngớ ngẩn hơn: “Đứa bé trong bụng em gái tôi là của ai?” Phó Lễ mím môi thành một đường thẳng, không trả lời. Tên bắt cóc cười cợt: “Đến tôi còn biết của ai nè.” Hắn châm một điếu thuốc, chỉ vào Phó Lễ: “Rốt cuộc ai làm con tin?” Phó Lễ mím môi, quay ngoắt đầu đi không nhìn tôi nữa. Lòng tôi bỗng chốc như chìm vào hầm băng. Tôi thực sự không thể ngờ được, người từ nhỏ luôn nói sẽ cưới tôi chính là Phó Lễ. Người từng nâng niu tôi như viên ngọc quý, cẩn thận che chở tôi, cũng là Phó Lễ. Người vì tôi mà không thèm nhìn những người phụ nữ khác lấy một cái, lại cũng là Phó Lễ. Lúc này đây, hắn lại lo lắng nhìn em gái tôi, dặn dò cô ấy cẩn… Tôi quay người xuống lầu, không chút lưu luyến: “Tôi tốt nhất vẫn nên đến khách sạn ở.”Bố tôi gọi với theo sau: “Đứa bé trong bụng con còn chưa nói giải quyết thế nào!”Tôi còn nghe ông mắng tôi: “Không phải chỉ là một căn phòng thôi sao? Không thể nhường em gái chút à! Mẹ con ngày xưa dạy con thế nào, nhỏ nhen quá!”Tôi dừng bước.Mắng tôi thì cũng thôi đi, tại sao phải nhắc đến mẹ tôi.Nhắc đến người đã cùng ông dựng nên cơ nghiệp từ đôi bàn tay trắng, trải qua bao nhiêu ngày gian khổ.Tôi quay lại, nheo mắt: “Nếu là tôi, tôi sẽ bảo con gái mình thu dọn hành lý ngay tức khắc. Trước trưa mai, cô ta chắc chắn phải dọn đi.”Nói xong, tôi không quay đầu lại, trong tiếng mắng chửi của bố, rời khỏi căn nhà này.Nơi này không còn có thể gọi là nhà nữa.Khi bước ra khỏi cánh cổng chạm khắc, tiếng bước chân vang lên phía sau.Là Phó Lễ đuổi theo.Hắn nắm lấy tay tôi: “Chẳng phải chỉ là một căn phòng sao, em cần gì phải ra ngoài ở?”Tôi ngẩng đầu nhìn hắn: “Liên quan gì đến anh? Anh là gì của tôi?”Phó Lễ ngây người một chút, nhưng vẫn nắm chặt tay tôi: “Đứa bé trong bụng em, là nói dối đúng không?”Tôi không kiên nhẫn, lấy từ trong túi ra tờ giấy siêu âm: “Tự xem đi, nhanh lên, xem xong tôi còn phải gọi xe.”Phó Lễ lùi lại một chút, như thể tờ giấy đó là quái vật.Tay hắn siết chặt lại, làm tôi đau.Tôi “hừ” một tiếng, rút tay ra, cất tờ siêu âm đi, lấy điện thoại gọi xe.Phó Lễ mặt tái nhợt, đứng bên cạnh tôi: “Tiếu Tiếu, sao lại thành ra thế này?”Nỗi đau của hắn khiến tôi khó hiểu: “Đây chẳng phải điều anh muốn sao? Vị hôn thê cũ mang thai đứa bé của người khác, sẽ không còn dính dáng đến anh nữa, không cản trở anh và tình yêu đích thực nữa?”Phó Lễ hít một hơi, lắc đầu: “Anh không muốn như vậy.”Hắn xoa xoa thái dương: “Kể từ khi em mất tích, anh ngày nào cũng như trên mây, lúc đó anh mới nhận ra em thực sự rất quan trọng với…”“Stop, đừng nói mấy chuyện tình cảm nữa.” Tôi không kiên nhẫn, giơ tay cắt lời Phó Lễ: “Xe tôi gọi tới rồi.”Tôi bước lên xe.Lúc đóng cửa, Phó Lễ lại nắm lấy cửa xe, gấp gáp và hèn mọn: “Tiếu Tiếu, chúng ta bỏ đứa bé này đi được không? Đứa bé này làm anh đau khổ…”Tôi ngồi trong xe, nhìn người đàn ông trước mặt.Hắn tiều tụy, mắt đầy tia máu, môi mím chặt, trông rất lo lắng.Nhưng, lúc đó tại sao hắn không như vậy.Tôi từng ngón từng ngón, gỡ tay Phó Lễ ra.Vừa gỡ vừa cười hỏi: “Anh là ai mà bảo tôi phá thai? Phó Lễ, anh nói xem, anh là ai? Là em rể ư?”Phó Lễ im lặng.Tôi gỡ tay hắn ra, đóng cửa xe lại.

Tôi quay người xuống lầu, không chút lưu luyến: “Tôi tốt nhất vẫn nên đến khách sạn ở.”

Bố tôi gọi với theo sau: “Đứa bé trong bụng con còn chưa nói giải quyết thế nào!”

Tôi còn nghe ông mắng tôi: “Không phải chỉ là một căn phòng thôi sao? Không thể nhường em gái chút à! Mẹ con ngày xưa dạy con thế nào, nhỏ nhen quá!”

Tôi dừng bước.

Mắng tôi thì cũng thôi đi, tại sao phải nhắc đến mẹ tôi.

Nhắc đến người đã cùng ông dựng nên cơ nghiệp từ đôi bàn tay trắng, trải qua bao nhiêu ngày gian khổ.

Tôi quay lại, nheo mắt: “Nếu là tôi, tôi sẽ bảo con gái mình thu dọn hành lý ngay tức khắc. Trước trưa mai, cô ta chắc chắn phải dọn đi.”

Nói xong, tôi không quay đầu lại, trong tiếng mắng chửi của bố, rời khỏi căn nhà này.

Nơi này không còn có thể gọi là nhà nữa.

Khi bước ra khỏi cánh cổng chạm khắc, tiếng bước chân vang lên phía sau.

Là Phó Lễ đuổi theo.

Hắn nắm lấy tay tôi: “Chẳng phải chỉ là một căn phòng sao, em cần gì phải ra ngoài ở?”

Tôi ngẩng đầu nhìn hắn: “Liên quan gì đến anh? Anh là gì của tôi?”

Phó Lễ ngây người một chút, nhưng vẫn nắm chặt tay tôi: “Đứa bé trong bụng em, là nói dối đúng không?”

Tôi không kiên nhẫn, lấy từ trong túi ra tờ giấy siêu âm: “Tự xem đi, nhanh lên, xem xong tôi còn phải gọi xe.”

Phó Lễ lùi lại một chút, như thể tờ giấy đó là quái vật.

Tay hắn siết chặt lại, làm tôi đau.

Tôi “hừ” một tiếng, rút tay ra, cất tờ siêu âm đi, lấy điện thoại gọi xe.

Phó Lễ mặt tái nhợt, đứng bên cạnh tôi: “Tiếu Tiếu, sao lại thành ra thế này?”

Nỗi đau của hắn khiến tôi khó hiểu: “Đây chẳng phải điều anh muốn sao? Vị hôn thê cũ mang thai đứa bé của người khác, sẽ không còn dính dáng đến anh nữa, không cản trở anh và tình yêu đích thực nữa?”

Phó Lễ hít một hơi, lắc đầu: “Anh không muốn như vậy.”

Hắn xoa xoa thái dương: “Kể từ khi em mất tích, anh ngày nào cũng như trên mây, lúc đó anh mới nhận ra em thực sự rất quan trọng với…”

“Stop, đừng nói mấy chuyện tình cảm nữa.” Tôi không kiên nhẫn, giơ tay cắt lời Phó Lễ: “Xe tôi gọi tới rồi.”

Tôi bước lên xe.

Lúc đóng cửa, Phó Lễ lại nắm lấy cửa xe, gấp gáp và hèn mọn: “Tiếu Tiếu, chúng ta bỏ đứa bé này đi được không? Đứa bé này làm anh đau khổ…”

Tôi ngồi trong xe, nhìn người đàn ông trước mặt.

Hắn tiều tụy, mắt đầy tia máu, môi mím chặt, trông rất lo lắng.

Nhưng, lúc đó tại sao hắn không như vậy.

Tôi từng ngón từng ngón, gỡ tay Phó Lễ ra.

Vừa gỡ vừa cười hỏi: “Anh là ai mà bảo tôi phá thai? Phó Lễ, anh nói xem, anh là ai? Là em rể ư?”

Phó Lễ im lặng.

Tôi gỡ tay hắn ra, đóng cửa xe lại.

Giữa Chúng Tôi, Luôn Có Một Người Thứ BaTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcTôi cứ ngỡ mình hiểu rất rõ Phó Lễ, dù sao chúng tôi cũng là thanh mai trúc mã lớn lên bên nhau, từ nhỏ đã có hôn ước. Tôi không bao giờ tưởng tượng được, có một ngày nào đó hắn sẽ nói với tôi rằng, cô em gái mười chín tuổi của tôi đã mang thai. Và ép tôi thế chỗ em gái đang mang thai làm con tin. Tôi nhìn hắn, giống như một kẻ ngốc, hỏi một câu không thể ngớ ngẩn hơn: “Đứa bé trong bụng em gái tôi là của ai?” Phó Lễ mím môi thành một đường thẳng, không trả lời. Tên bắt cóc cười cợt: “Đến tôi còn biết của ai nè.” Hắn châm một điếu thuốc, chỉ vào Phó Lễ: “Rốt cuộc ai làm con tin?” Phó Lễ mím môi, quay ngoắt đầu đi không nhìn tôi nữa. Lòng tôi bỗng chốc như chìm vào hầm băng. Tôi thực sự không thể ngờ được, người từ nhỏ luôn nói sẽ cưới tôi chính là Phó Lễ. Người từng nâng niu tôi như viên ngọc quý, cẩn thận che chở tôi, cũng là Phó Lễ. Người vì tôi mà không thèm nhìn những người phụ nữ khác lấy một cái, lại cũng là Phó Lễ. Lúc này đây, hắn lại lo lắng nhìn em gái tôi, dặn dò cô ấy cẩn… Tôi quay người xuống lầu, không chút lưu luyến: “Tôi tốt nhất vẫn nên đến khách sạn ở.”Bố tôi gọi với theo sau: “Đứa bé trong bụng con còn chưa nói giải quyết thế nào!”Tôi còn nghe ông mắng tôi: “Không phải chỉ là một căn phòng thôi sao? Không thể nhường em gái chút à! Mẹ con ngày xưa dạy con thế nào, nhỏ nhen quá!”Tôi dừng bước.Mắng tôi thì cũng thôi đi, tại sao phải nhắc đến mẹ tôi.Nhắc đến người đã cùng ông dựng nên cơ nghiệp từ đôi bàn tay trắng, trải qua bao nhiêu ngày gian khổ.Tôi quay lại, nheo mắt: “Nếu là tôi, tôi sẽ bảo con gái mình thu dọn hành lý ngay tức khắc. Trước trưa mai, cô ta chắc chắn phải dọn đi.”Nói xong, tôi không quay đầu lại, trong tiếng mắng chửi của bố, rời khỏi căn nhà này.Nơi này không còn có thể gọi là nhà nữa.Khi bước ra khỏi cánh cổng chạm khắc, tiếng bước chân vang lên phía sau.Là Phó Lễ đuổi theo.Hắn nắm lấy tay tôi: “Chẳng phải chỉ là một căn phòng sao, em cần gì phải ra ngoài ở?”Tôi ngẩng đầu nhìn hắn: “Liên quan gì đến anh? Anh là gì của tôi?”Phó Lễ ngây người một chút, nhưng vẫn nắm chặt tay tôi: “Đứa bé trong bụng em, là nói dối đúng không?”Tôi không kiên nhẫn, lấy từ trong túi ra tờ giấy siêu âm: “Tự xem đi, nhanh lên, xem xong tôi còn phải gọi xe.”Phó Lễ lùi lại một chút, như thể tờ giấy đó là quái vật.Tay hắn siết chặt lại, làm tôi đau.Tôi “hừ” một tiếng, rút tay ra, cất tờ siêu âm đi, lấy điện thoại gọi xe.Phó Lễ mặt tái nhợt, đứng bên cạnh tôi: “Tiếu Tiếu, sao lại thành ra thế này?”Nỗi đau của hắn khiến tôi khó hiểu: “Đây chẳng phải điều anh muốn sao? Vị hôn thê cũ mang thai đứa bé của người khác, sẽ không còn dính dáng đến anh nữa, không cản trở anh và tình yêu đích thực nữa?”Phó Lễ hít một hơi, lắc đầu: “Anh không muốn như vậy.”Hắn xoa xoa thái dương: “Kể từ khi em mất tích, anh ngày nào cũng như trên mây, lúc đó anh mới nhận ra em thực sự rất quan trọng với…”“Stop, đừng nói mấy chuyện tình cảm nữa.” Tôi không kiên nhẫn, giơ tay cắt lời Phó Lễ: “Xe tôi gọi tới rồi.”Tôi bước lên xe.Lúc đóng cửa, Phó Lễ lại nắm lấy cửa xe, gấp gáp và hèn mọn: “Tiếu Tiếu, chúng ta bỏ đứa bé này đi được không? Đứa bé này làm anh đau khổ…”Tôi ngồi trong xe, nhìn người đàn ông trước mặt.Hắn tiều tụy, mắt đầy tia máu, môi mím chặt, trông rất lo lắng.Nhưng, lúc đó tại sao hắn không như vậy.Tôi từng ngón từng ngón, gỡ tay Phó Lễ ra.Vừa gỡ vừa cười hỏi: “Anh là ai mà bảo tôi phá thai? Phó Lễ, anh nói xem, anh là ai? Là em rể ư?”Phó Lễ im lặng.Tôi gỡ tay hắn ra, đóng cửa xe lại.

Chương 6