Tác giả:

Tôi cứ ngỡ mình hiểu rất rõ Phó Lễ, dù sao chúng tôi cũng là thanh mai trúc mã lớn lên bên nhau, từ nhỏ đã có hôn ước. Tôi không bao giờ tưởng tượng được, có một ngày nào đó hắn sẽ nói với tôi rằng, cô em gái mười chín tuổi của tôi đã mang thai. Và ép tôi thế chỗ em gái đang mang thai làm con tin. Tôi nhìn hắn, giống như một kẻ ngốc, hỏi một câu không thể ngớ ngẩn hơn: “Đứa bé trong bụng em gái tôi là của ai?” Phó Lễ mím môi thành một đường thẳng, không trả lời. Tên bắt cóc cười cợt: “Đến tôi còn biết của ai nè.” Hắn châm một điếu thuốc, chỉ vào Phó Lễ: “Rốt cuộc ai làm con tin?” Phó Lễ mím môi, quay ngoắt đầu đi không nhìn tôi nữa. Lòng tôi bỗng chốc như chìm vào hầm băng. Tôi thực sự không thể ngờ được, người từ nhỏ luôn nói sẽ cưới tôi chính là Phó Lễ. Người từng nâng niu tôi như viên ngọc quý, cẩn thận che chở tôi, cũng là Phó Lễ. Người vì tôi mà không thèm nhìn những người phụ nữ khác lấy một cái, lại cũng là Phó Lễ. Lúc này đây, hắn lại lo lắng nhìn em gái tôi, dặn dò cô ấy cẩn…

Chương 15

Giữa Chúng Tôi, Luôn Có Một Người Thứ BaTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcTôi cứ ngỡ mình hiểu rất rõ Phó Lễ, dù sao chúng tôi cũng là thanh mai trúc mã lớn lên bên nhau, từ nhỏ đã có hôn ước. Tôi không bao giờ tưởng tượng được, có một ngày nào đó hắn sẽ nói với tôi rằng, cô em gái mười chín tuổi của tôi đã mang thai. Và ép tôi thế chỗ em gái đang mang thai làm con tin. Tôi nhìn hắn, giống như một kẻ ngốc, hỏi một câu không thể ngớ ngẩn hơn: “Đứa bé trong bụng em gái tôi là của ai?” Phó Lễ mím môi thành một đường thẳng, không trả lời. Tên bắt cóc cười cợt: “Đến tôi còn biết của ai nè.” Hắn châm một điếu thuốc, chỉ vào Phó Lễ: “Rốt cuộc ai làm con tin?” Phó Lễ mím môi, quay ngoắt đầu đi không nhìn tôi nữa. Lòng tôi bỗng chốc như chìm vào hầm băng. Tôi thực sự không thể ngờ được, người từ nhỏ luôn nói sẽ cưới tôi chính là Phó Lễ. Người từng nâng niu tôi như viên ngọc quý, cẩn thận che chở tôi, cũng là Phó Lễ. Người vì tôi mà không thèm nhìn những người phụ nữ khác lấy một cái, lại cũng là Phó Lễ. Lúc này đây, hắn lại lo lắng nhìn em gái tôi, dặn dò cô ấy cẩn… Mà nói đến cưỡng ép, quả thật Lục Triển có cưỡng ép tôi.Nhưng là cưỡng ép tôi làm những việc khác.Những việc làm tôi đau đớn nhưng mạnh mẽ hơn.Hắn ép tôi chấp nhận sự huấn luyện của hắn.Hắn nói người có thân thể mạnh mẽ, tinh thần cũng sẽ trở nên kiên cường.Hắn dạy tôi đấu võ, bắn súng, trinh sát và phản trinh sát, thậm chí săn bắn.Đứa trẻ từng đấu tranh sinh tử vì một cái đùi gà, lớn lên trên đường phố khắc nghiệt, sau đó trở thành lính đánh thuê.Khi thấy hắn săn bắn, tôi mới biết, người đã đưa tôi về núi hôm đó, dịu dàng biết bao nhiêu.Lúc săn bắn, Lục Triển là kẻ tàn bạo nhất ở đầu chuỗi thức ăn.Tôi nhìn vào ánh mắt lạnh lùng của hắn, nhìn hắn đấu với thú dữ, theo hắn huấn luyện, đột nhiên nhận ra những chuyện tôi khóc lóc, đau khổ chẳng đáng là gì.Thậm chí không đáng để tôi rơi nước mắt.Tôi thầm hứa sẽ không bao giờ rơi một giọt nước mắt nào nữa, không để bản thân yếu đuối lần nào nữa.Nhưng trong tháng cuối cùng ở bên Lục Triển, tôi vẫn khóc.Tôi mơ thấy mẹ, bà cười nói với tôi rằng, cuối cùng bà cũng yên tâm về tôi, có thể ra đi rồi.Dù cho tôi có gọi mẹ thế nào, bà cũng không ngoảnh đầu lại.Dù tôi có đau đớn đến tột cùng, khóc nức nở khi tỉnh dậy và lao vào lòng Lục Triển chạy đến.Cơ thể Lục Triển cứng đờ, sau đó ôm tôi vào lòng, khẽ hát ru dỗ dành tôi.Đó là ngày mà tôi mang trong mình đứa con của hắn.Một đứa con mà tôi sẵn lòng mang thai.Tôi vào làm ở công ty của bố.Chọn theo dõi dự án hợp tác với công ty của Phó Lễ.Bố tôi không muốn, mẹ kế và em gái tôi càng không muốn.Nhưng Phó Lễ thì đồng ý.Nhà Phó Lễ có thế lực, hắn đích thân yêu cầu tôi phụ trách, bố tôi đành phải nhẫn nhịn mà chấp nhận.Ông từng nói chuyện riêng với tôi: “Con gái à, bố biết con vừa bị bắt cóc vừa mang thai, nhất thời bị kích động, thực ra con vẫn là đứa con ngoan trước đây, đúng không?”“Con đừng giận em gái, nó sắp sinh rồi, được không con gái ngoan của bố?”Tôi cười, đứng dậy, nhẹ nhàng nói vào tai bố: “Không được.”Con người sẽ thay đổi.Người càng hiền lành, khi quyết định thay đổi lại càng kiên quyết và không thể vãn hồi.Vì vậy người ta mới nói, đừng chọc giận người hiền lành.Tiếc là bố tôi không hiểu điều này.Tôi và Phó Lễ thường xuyên qua lại vì công việc, thường xuyên họp cùng nhau.Em gái tôi trước đây luôn tỏ ra hiểu chuyện, đi theo phong cách thỏ trắng ngây thơ.Nhưng khi tôi và Phó Lễ họp đến khuya, hẹn nhau ăn cơm, uống cà phê, thậm chí khi tôi đi bệnh viện khám cảm, Phó Lễ cũng lái xe đưa tôi đi.Em gái tôi sụp đổ.Cô ta tìm Phó Lễ cãi nhau một trận.Nghe nói bị Phó Lễ đuổi ra khỏi văn phòng, chặn luôn WeChat.

Mà nói đến cưỡng ép, quả thật Lục Triển có cưỡng ép tôi.

Nhưng là cưỡng ép tôi làm những việc khác.

Những việc làm tôi đau đớn nhưng mạnh mẽ hơn.

Hắn ép tôi chấp nhận sự huấn luyện của hắn.

Hắn nói người có thân thể mạnh mẽ, tinh thần cũng sẽ trở nên kiên cường.

Hắn dạy tôi đấu võ, bắn súng, trinh sát và phản trinh sát, thậm chí săn bắn.

Đứa trẻ từng đấu tranh sinh tử vì một cái đùi gà, lớn lên trên đường phố khắc nghiệt, sau đó trở thành lính đánh thuê.

Khi thấy hắn săn bắn, tôi mới biết, người đã đưa tôi về núi hôm đó, dịu dàng biết bao nhiêu.

Lúc săn bắn, Lục Triển là kẻ tàn bạo nhất ở đầu chuỗi thức ăn.

Tôi nhìn vào ánh mắt lạnh lùng của hắn, nhìn hắn đấu với thú dữ, theo hắn huấn luyện, đột nhiên nhận ra những chuyện tôi khóc lóc, đau khổ chẳng đáng là gì.

Thậm chí không đáng để tôi rơi nước mắt.

Tôi thầm hứa sẽ không bao giờ rơi một giọt nước mắt nào nữa, không để bản thân yếu đuối lần nào nữa.

Nhưng trong tháng cuối cùng ở bên Lục Triển, tôi vẫn khóc.

Tôi mơ thấy mẹ, bà cười nói với tôi rằng, cuối cùng bà cũng yên tâm về tôi, có thể ra đi rồi.

Dù cho tôi có gọi mẹ thế nào, bà cũng không ngoảnh đầu lại.

Dù tôi có đau đớn đến tột cùng, khóc nức nở khi tỉnh dậy và lao vào lòng Lục Triển chạy đến.

Cơ thể Lục Triển cứng đờ, sau đó ôm tôi vào lòng, khẽ hát ru dỗ dành tôi.

Đó là ngày mà tôi mang trong mình đứa con của hắn.

Một đứa con mà tôi sẵn lòng mang thai.

Tôi vào làm ở công ty của bố.

Chọn theo dõi dự án hợp tác với công ty của Phó Lễ.

Bố tôi không muốn, mẹ kế và em gái tôi càng không muốn.

Nhưng Phó Lễ thì đồng ý.

Nhà Phó Lễ có thế lực, hắn đích thân yêu cầu tôi phụ trách, bố tôi đành phải nhẫn nhịn mà chấp nhận.

Ông từng nói chuyện riêng với tôi: “Con gái à, bố biết con vừa bị bắt cóc vừa mang thai, nhất thời bị kích động, thực ra con vẫn là đứa con ngoan trước đây, đúng không?”

“Con đừng giận em gái, nó sắp sinh rồi, được không con gái ngoan của bố?”

Tôi cười, đứng dậy, nhẹ nhàng nói vào tai bố: “Không được.”

Con người sẽ thay đổi.

Người càng hiền lành, khi quyết định thay đổi lại càng kiên quyết và không thể vãn hồi.

Vì vậy người ta mới nói, đừng chọc giận người hiền lành.

Tiếc là bố tôi không hiểu điều này.

Tôi và Phó Lễ thường xuyên qua lại vì công việc, thường xuyên họp cùng nhau.

Em gái tôi trước đây luôn tỏ ra hiểu chuyện, đi theo phong cách thỏ trắng ngây thơ.

Nhưng khi tôi và Phó Lễ họp đến khuya, hẹn nhau ăn cơm, uống cà phê, thậm chí khi tôi đi bệnh viện khám cảm, Phó Lễ cũng lái xe đưa tôi đi.

Em gái tôi sụp đổ.

Cô ta tìm Phó Lễ cãi nhau một trận.

Nghe nói bị Phó Lễ đuổi ra khỏi văn phòng, chặn luôn WeChat.

Giữa Chúng Tôi, Luôn Có Một Người Thứ BaTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcTôi cứ ngỡ mình hiểu rất rõ Phó Lễ, dù sao chúng tôi cũng là thanh mai trúc mã lớn lên bên nhau, từ nhỏ đã có hôn ước. Tôi không bao giờ tưởng tượng được, có một ngày nào đó hắn sẽ nói với tôi rằng, cô em gái mười chín tuổi của tôi đã mang thai. Và ép tôi thế chỗ em gái đang mang thai làm con tin. Tôi nhìn hắn, giống như một kẻ ngốc, hỏi một câu không thể ngớ ngẩn hơn: “Đứa bé trong bụng em gái tôi là của ai?” Phó Lễ mím môi thành một đường thẳng, không trả lời. Tên bắt cóc cười cợt: “Đến tôi còn biết của ai nè.” Hắn châm một điếu thuốc, chỉ vào Phó Lễ: “Rốt cuộc ai làm con tin?” Phó Lễ mím môi, quay ngoắt đầu đi không nhìn tôi nữa. Lòng tôi bỗng chốc như chìm vào hầm băng. Tôi thực sự không thể ngờ được, người từ nhỏ luôn nói sẽ cưới tôi chính là Phó Lễ. Người từng nâng niu tôi như viên ngọc quý, cẩn thận che chở tôi, cũng là Phó Lễ. Người vì tôi mà không thèm nhìn những người phụ nữ khác lấy một cái, lại cũng là Phó Lễ. Lúc này đây, hắn lại lo lắng nhìn em gái tôi, dặn dò cô ấy cẩn… Mà nói đến cưỡng ép, quả thật Lục Triển có cưỡng ép tôi.Nhưng là cưỡng ép tôi làm những việc khác.Những việc làm tôi đau đớn nhưng mạnh mẽ hơn.Hắn ép tôi chấp nhận sự huấn luyện của hắn.Hắn nói người có thân thể mạnh mẽ, tinh thần cũng sẽ trở nên kiên cường.Hắn dạy tôi đấu võ, bắn súng, trinh sát và phản trinh sát, thậm chí săn bắn.Đứa trẻ từng đấu tranh sinh tử vì một cái đùi gà, lớn lên trên đường phố khắc nghiệt, sau đó trở thành lính đánh thuê.Khi thấy hắn săn bắn, tôi mới biết, người đã đưa tôi về núi hôm đó, dịu dàng biết bao nhiêu.Lúc săn bắn, Lục Triển là kẻ tàn bạo nhất ở đầu chuỗi thức ăn.Tôi nhìn vào ánh mắt lạnh lùng của hắn, nhìn hắn đấu với thú dữ, theo hắn huấn luyện, đột nhiên nhận ra những chuyện tôi khóc lóc, đau khổ chẳng đáng là gì.Thậm chí không đáng để tôi rơi nước mắt.Tôi thầm hứa sẽ không bao giờ rơi một giọt nước mắt nào nữa, không để bản thân yếu đuối lần nào nữa.Nhưng trong tháng cuối cùng ở bên Lục Triển, tôi vẫn khóc.Tôi mơ thấy mẹ, bà cười nói với tôi rằng, cuối cùng bà cũng yên tâm về tôi, có thể ra đi rồi.Dù cho tôi có gọi mẹ thế nào, bà cũng không ngoảnh đầu lại.Dù tôi có đau đớn đến tột cùng, khóc nức nở khi tỉnh dậy và lao vào lòng Lục Triển chạy đến.Cơ thể Lục Triển cứng đờ, sau đó ôm tôi vào lòng, khẽ hát ru dỗ dành tôi.Đó là ngày mà tôi mang trong mình đứa con của hắn.Một đứa con mà tôi sẵn lòng mang thai.Tôi vào làm ở công ty của bố.Chọn theo dõi dự án hợp tác với công ty của Phó Lễ.Bố tôi không muốn, mẹ kế và em gái tôi càng không muốn.Nhưng Phó Lễ thì đồng ý.Nhà Phó Lễ có thế lực, hắn đích thân yêu cầu tôi phụ trách, bố tôi đành phải nhẫn nhịn mà chấp nhận.Ông từng nói chuyện riêng với tôi: “Con gái à, bố biết con vừa bị bắt cóc vừa mang thai, nhất thời bị kích động, thực ra con vẫn là đứa con ngoan trước đây, đúng không?”“Con đừng giận em gái, nó sắp sinh rồi, được không con gái ngoan của bố?”Tôi cười, đứng dậy, nhẹ nhàng nói vào tai bố: “Không được.”Con người sẽ thay đổi.Người càng hiền lành, khi quyết định thay đổi lại càng kiên quyết và không thể vãn hồi.Vì vậy người ta mới nói, đừng chọc giận người hiền lành.Tiếc là bố tôi không hiểu điều này.Tôi và Phó Lễ thường xuyên qua lại vì công việc, thường xuyên họp cùng nhau.Em gái tôi trước đây luôn tỏ ra hiểu chuyện, đi theo phong cách thỏ trắng ngây thơ.Nhưng khi tôi và Phó Lễ họp đến khuya, hẹn nhau ăn cơm, uống cà phê, thậm chí khi tôi đi bệnh viện khám cảm, Phó Lễ cũng lái xe đưa tôi đi.Em gái tôi sụp đổ.Cô ta tìm Phó Lễ cãi nhau một trận.Nghe nói bị Phó Lễ đuổi ra khỏi văn phòng, chặn luôn WeChat.

Chương 15