Tác giả:

Tôi cứ ngỡ mình hiểu rất rõ Phó Lễ, dù sao chúng tôi cũng là thanh mai trúc mã lớn lên bên nhau, từ nhỏ đã có hôn ước. Tôi không bao giờ tưởng tượng được, có một ngày nào đó hắn sẽ nói với tôi rằng, cô em gái mười chín tuổi của tôi đã mang thai. Và ép tôi thế chỗ em gái đang mang thai làm con tin. Tôi nhìn hắn, giống như một kẻ ngốc, hỏi một câu không thể ngớ ngẩn hơn: “Đứa bé trong bụng em gái tôi là của ai?” Phó Lễ mím môi thành một đường thẳng, không trả lời. Tên bắt cóc cười cợt: “Đến tôi còn biết của ai nè.” Hắn châm một điếu thuốc, chỉ vào Phó Lễ: “Rốt cuộc ai làm con tin?” Phó Lễ mím môi, quay ngoắt đầu đi không nhìn tôi nữa. Lòng tôi bỗng chốc như chìm vào hầm băng. Tôi thực sự không thể ngờ được, người từ nhỏ luôn nói sẽ cưới tôi chính là Phó Lễ. Người từng nâng niu tôi như viên ngọc quý, cẩn thận che chở tôi, cũng là Phó Lễ. Người vì tôi mà không thèm nhìn những người phụ nữ khác lấy một cái, lại cũng là Phó Lễ. Lúc này đây, hắn lại lo lắng nhìn em gái tôi, dặn dò cô ấy cẩn…

Chương 16

Giữa Chúng Tôi, Luôn Có Một Người Thứ BaTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcTôi cứ ngỡ mình hiểu rất rõ Phó Lễ, dù sao chúng tôi cũng là thanh mai trúc mã lớn lên bên nhau, từ nhỏ đã có hôn ước. Tôi không bao giờ tưởng tượng được, có một ngày nào đó hắn sẽ nói với tôi rằng, cô em gái mười chín tuổi của tôi đã mang thai. Và ép tôi thế chỗ em gái đang mang thai làm con tin. Tôi nhìn hắn, giống như một kẻ ngốc, hỏi một câu không thể ngớ ngẩn hơn: “Đứa bé trong bụng em gái tôi là của ai?” Phó Lễ mím môi thành một đường thẳng, không trả lời. Tên bắt cóc cười cợt: “Đến tôi còn biết của ai nè.” Hắn châm một điếu thuốc, chỉ vào Phó Lễ: “Rốt cuộc ai làm con tin?” Phó Lễ mím môi, quay ngoắt đầu đi không nhìn tôi nữa. Lòng tôi bỗng chốc như chìm vào hầm băng. Tôi thực sự không thể ngờ được, người từ nhỏ luôn nói sẽ cưới tôi chính là Phó Lễ. Người từng nâng niu tôi như viên ngọc quý, cẩn thận che chở tôi, cũng là Phó Lễ. Người vì tôi mà không thèm nhìn những người phụ nữ khác lấy một cái, lại cũng là Phó Lễ. Lúc này đây, hắn lại lo lắng nhìn em gái tôi, dặn dò cô ấy cẩn… Em gái lạnh lùng hỏi tôi: “Như vậy chị đã hài lòng chưa?”Tôi vừa xem tài liệu vừa huýt sáo: “Mới chỉ là bắt đầu thôi, em gái à. Phong thủy luân chuyển mà.”Em gái tôi cười lạnh: “Nhưng chị đừng quên, tôi mang thai con của Phó Lễ, còn trong bụng chị, chỉ là đứa con hoang.”Tôi gấp tài liệu lại, ngẩng đầu nhìn cô ta, chậm rãi đứng dậy.“Mẹ cô không dạy cô nói tiếng người sao?”Tôi cầm cốc cà phê, chậm rãi đổ lên đầu cô ta: “Cô không biết đứa trẻ trong bụng mình là con ai sao? Lấy tư cách gì nói tôi?”Em gái tôi hét lên muốn tránh, nhưng bị tôi giữ lại.Tôi lấy khăn giấy lau mặt cho cô ta.Em gái tức đỏ mặt: “Chị lau mặt cho tôi cũng vô ích, tôi sẽ nói với Phó Lễ, chị đã làm gì với tôi, a!!!”Lời chưa dứt, mặt cô ta đã ăn một cái tát thật mạnh.Tôi lau mặt cho cô ta chỉ vì không muốn dính cà phê.Em gái ôm mặt đau đớn, không nói được câu nào, khóc lóc chạy ra ngoài.Dù sao tôi cũng đã được Lục Triển huấn luyện, cái tát của tôi không phải là đánh chơi.Tôi tỉ mỉ lau từng ngón tay bằng khăn ướt, trong lòng có chút khó chịu.Tại sao tôi phải lãng phí thời gian, lãng phí cuộc đời với lũ yêu tinh, ma quỷ này?Tại sao Lục Triển của tôi lại phải ngồi tù vì một vụ bắt cóc được sắp đặt?Tôi nheo mắt.Tất cả ân oán, phải có một kết thúc.Tôi càng thường xuyên đến văn phòng của Phó Lễ để bàn về dự án với hắn.Có lúc bàn xong công việc, tôi cũng không đi, nói chuyện với Phó Lễ, nghe hắn bàn về quyết định đầu tư ở phía nam thành phố.Tôi pha cà phê, mang bánh ngọt đến: “Em muốn học từ anh, nếu được một nửa như anh, em cũng đã mãn nguyện rồi.”Phó Lễ cười dịu dàng: “Tiếu Tiếu, anh không ngờ em lại dễ thương như vậy.”Thực ra hắn quên rồi, trước khi gặp em gái tôi, suốt mười mấy năm hắn luôn khen tôi dễ thương.Chỉ trong vài năm ngắn ngủi em gái tôi xuất hiện, hắn chọn cách quên tôi.Tôi trở thành con tin để bảo vệ em gái tôi, không còn là cô gái hắn thề sẽ trân trọng.Nhưng Phó Lễ thực sự dạy tôi rất nhiều, từng quyết định đều giải thích kỹ lưỡng, chiến lược của đối thủ cũng dự đoán cho tôi nghe.Tôi chăm chú lắng nghe, ghi nhớ từng từ một.Trong mắt người khác, có vẻ như tôi và Phó Lễ đã tái hợp.Điều này khiến em gái và mẹ kế lo lắng.Nhưng bố tôi hiếm khi không giúp em gái.Tôi nghĩ là vì Phó Lễ mang đến hai dự án, bịt miệng ông lại.Nhìn xem, chỉ cần có tiền, dù Phó Lễ có chơi đùa hai cô con gái của ông thế nào, thì ông cũng sẽ vui vẻ đếm tiền.Sự thân mật giữa tôi và Phó Lễ kéo dài một tuần.Một ngày nọ, hắn gọi điện, bảo tôi đến bệnh viện tư nhân.

Em gái lạnh lùng hỏi tôi: “Như vậy chị đã hài lòng chưa?”

Tôi vừa xem tài liệu vừa huýt sáo: “Mới chỉ là bắt đầu thôi, em gái à. Phong thủy luân chuyển mà.”

Em gái tôi cười lạnh: “Nhưng chị đừng quên, tôi mang thai con của Phó Lễ, còn trong bụng chị, chỉ là đứa con hoang.”

Tôi gấp tài liệu lại, ngẩng đầu nhìn cô ta, chậm rãi đứng dậy.

“Mẹ cô không dạy cô nói tiếng người sao?”

Tôi cầm cốc cà phê, chậm rãi đổ lên đầu cô ta: “Cô không biết đứa trẻ trong bụng mình là con ai sao? Lấy tư cách gì nói tôi?”

Em gái tôi hét lên muốn tránh, nhưng bị tôi giữ lại.

Tôi lấy khăn giấy lau mặt cho cô ta.

Em gái tức đỏ mặt: “Chị lau mặt cho tôi cũng vô ích, tôi sẽ nói với Phó Lễ, chị đã làm gì với tôi, a!!!”

Lời chưa dứt, mặt cô ta đã ăn một cái tát thật mạnh.

Tôi lau mặt cho cô ta chỉ vì không muốn dính cà phê.

Em gái ôm mặt đau đớn, không nói được câu nào, khóc lóc chạy ra ngoài.

Dù sao tôi cũng đã được Lục Triển huấn luyện, cái tát của tôi không phải là đánh chơi.

Tôi tỉ mỉ lau từng ngón tay bằng khăn ướt, trong lòng có chút khó chịu.

Tại sao tôi phải lãng phí thời gian, lãng phí cuộc đời với lũ yêu tinh, ma quỷ này?

Tại sao Lục Triển của tôi lại phải ngồi tù vì một vụ bắt cóc được sắp đặt?

Tôi nheo mắt.

Tất cả ân oán, phải có một kết thúc.

Tôi càng thường xuyên đến văn phòng của Phó Lễ để bàn về dự án với hắn.

Có lúc bàn xong công việc, tôi cũng không đi, nói chuyện với Phó Lễ, nghe hắn bàn về quyết định đầu tư ở phía nam thành phố.

Tôi pha cà phê, mang bánh ngọt đến: “Em muốn học từ anh, nếu được một nửa như anh, em cũng đã mãn nguyện rồi.”

Phó Lễ cười dịu dàng: “Tiếu Tiếu, anh không ngờ em lại dễ thương như vậy.”

Thực ra hắn quên rồi, trước khi gặp em gái tôi, suốt mười mấy năm hắn luôn khen tôi dễ thương.

Chỉ trong vài năm ngắn ngủi em gái tôi xuất hiện, hắn chọn cách quên tôi.

Tôi trở thành con tin để bảo vệ em gái tôi, không còn là cô gái hắn thề sẽ trân trọng.

Nhưng Phó Lễ thực sự dạy tôi rất nhiều, từng quyết định đều giải thích kỹ lưỡng, chiến lược của đối thủ cũng dự đoán cho tôi nghe.

Tôi chăm chú lắng nghe, ghi nhớ từng từ một.

Trong mắt người khác, có vẻ như tôi và Phó Lễ đã tái hợp.

Điều này khiến em gái và mẹ kế lo lắng.

Nhưng bố tôi hiếm khi không giúp em gái.

Tôi nghĩ là vì Phó Lễ mang đến hai dự án, bịt miệng ông lại.

Nhìn xem, chỉ cần có tiền, dù Phó Lễ có chơi đùa hai cô con gái của ông thế nào, thì ông cũng sẽ vui vẻ đếm tiền.

Sự thân mật giữa tôi và Phó Lễ kéo dài một tuần.

Một ngày nọ, hắn gọi điện, bảo tôi đến bệnh viện tư nhân.

Giữa Chúng Tôi, Luôn Có Một Người Thứ BaTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcTôi cứ ngỡ mình hiểu rất rõ Phó Lễ, dù sao chúng tôi cũng là thanh mai trúc mã lớn lên bên nhau, từ nhỏ đã có hôn ước. Tôi không bao giờ tưởng tượng được, có một ngày nào đó hắn sẽ nói với tôi rằng, cô em gái mười chín tuổi của tôi đã mang thai. Và ép tôi thế chỗ em gái đang mang thai làm con tin. Tôi nhìn hắn, giống như một kẻ ngốc, hỏi một câu không thể ngớ ngẩn hơn: “Đứa bé trong bụng em gái tôi là của ai?” Phó Lễ mím môi thành một đường thẳng, không trả lời. Tên bắt cóc cười cợt: “Đến tôi còn biết của ai nè.” Hắn châm một điếu thuốc, chỉ vào Phó Lễ: “Rốt cuộc ai làm con tin?” Phó Lễ mím môi, quay ngoắt đầu đi không nhìn tôi nữa. Lòng tôi bỗng chốc như chìm vào hầm băng. Tôi thực sự không thể ngờ được, người từ nhỏ luôn nói sẽ cưới tôi chính là Phó Lễ. Người từng nâng niu tôi như viên ngọc quý, cẩn thận che chở tôi, cũng là Phó Lễ. Người vì tôi mà không thèm nhìn những người phụ nữ khác lấy một cái, lại cũng là Phó Lễ. Lúc này đây, hắn lại lo lắng nhìn em gái tôi, dặn dò cô ấy cẩn… Em gái lạnh lùng hỏi tôi: “Như vậy chị đã hài lòng chưa?”Tôi vừa xem tài liệu vừa huýt sáo: “Mới chỉ là bắt đầu thôi, em gái à. Phong thủy luân chuyển mà.”Em gái tôi cười lạnh: “Nhưng chị đừng quên, tôi mang thai con của Phó Lễ, còn trong bụng chị, chỉ là đứa con hoang.”Tôi gấp tài liệu lại, ngẩng đầu nhìn cô ta, chậm rãi đứng dậy.“Mẹ cô không dạy cô nói tiếng người sao?”Tôi cầm cốc cà phê, chậm rãi đổ lên đầu cô ta: “Cô không biết đứa trẻ trong bụng mình là con ai sao? Lấy tư cách gì nói tôi?”Em gái tôi hét lên muốn tránh, nhưng bị tôi giữ lại.Tôi lấy khăn giấy lau mặt cho cô ta.Em gái tức đỏ mặt: “Chị lau mặt cho tôi cũng vô ích, tôi sẽ nói với Phó Lễ, chị đã làm gì với tôi, a!!!”Lời chưa dứt, mặt cô ta đã ăn một cái tát thật mạnh.Tôi lau mặt cho cô ta chỉ vì không muốn dính cà phê.Em gái ôm mặt đau đớn, không nói được câu nào, khóc lóc chạy ra ngoài.Dù sao tôi cũng đã được Lục Triển huấn luyện, cái tát của tôi không phải là đánh chơi.Tôi tỉ mỉ lau từng ngón tay bằng khăn ướt, trong lòng có chút khó chịu.Tại sao tôi phải lãng phí thời gian, lãng phí cuộc đời với lũ yêu tinh, ma quỷ này?Tại sao Lục Triển của tôi lại phải ngồi tù vì một vụ bắt cóc được sắp đặt?Tôi nheo mắt.Tất cả ân oán, phải có một kết thúc.Tôi càng thường xuyên đến văn phòng của Phó Lễ để bàn về dự án với hắn.Có lúc bàn xong công việc, tôi cũng không đi, nói chuyện với Phó Lễ, nghe hắn bàn về quyết định đầu tư ở phía nam thành phố.Tôi pha cà phê, mang bánh ngọt đến: “Em muốn học từ anh, nếu được một nửa như anh, em cũng đã mãn nguyện rồi.”Phó Lễ cười dịu dàng: “Tiếu Tiếu, anh không ngờ em lại dễ thương như vậy.”Thực ra hắn quên rồi, trước khi gặp em gái tôi, suốt mười mấy năm hắn luôn khen tôi dễ thương.Chỉ trong vài năm ngắn ngủi em gái tôi xuất hiện, hắn chọn cách quên tôi.Tôi trở thành con tin để bảo vệ em gái tôi, không còn là cô gái hắn thề sẽ trân trọng.Nhưng Phó Lễ thực sự dạy tôi rất nhiều, từng quyết định đều giải thích kỹ lưỡng, chiến lược của đối thủ cũng dự đoán cho tôi nghe.Tôi chăm chú lắng nghe, ghi nhớ từng từ một.Trong mắt người khác, có vẻ như tôi và Phó Lễ đã tái hợp.Điều này khiến em gái và mẹ kế lo lắng.Nhưng bố tôi hiếm khi không giúp em gái.Tôi nghĩ là vì Phó Lễ mang đến hai dự án, bịt miệng ông lại.Nhìn xem, chỉ cần có tiền, dù Phó Lễ có chơi đùa hai cô con gái của ông thế nào, thì ông cũng sẽ vui vẻ đếm tiền.Sự thân mật giữa tôi và Phó Lễ kéo dài một tuần.Một ngày nọ, hắn gọi điện, bảo tôi đến bệnh viện tư nhân.

Chương 16