Tôi cứ ngỡ mình hiểu rất rõ Phó Lễ, dù sao chúng tôi cũng là thanh mai trúc mã lớn lên bên nhau, từ nhỏ đã có hôn ước. Tôi không bao giờ tưởng tượng được, có một ngày nào đó hắn sẽ nói với tôi rằng, cô em gái mười chín tuổi của tôi đã mang thai. Và ép tôi thế chỗ em gái đang mang thai làm con tin. Tôi nhìn hắn, giống như một kẻ ngốc, hỏi một câu không thể ngớ ngẩn hơn: “Đứa bé trong bụng em gái tôi là của ai?” Phó Lễ mím môi thành một đường thẳng, không trả lời. Tên bắt cóc cười cợt: “Đến tôi còn biết của ai nè.” Hắn châm một điếu thuốc, chỉ vào Phó Lễ: “Rốt cuộc ai làm con tin?” Phó Lễ mím môi, quay ngoắt đầu đi không nhìn tôi nữa. Lòng tôi bỗng chốc như chìm vào hầm băng. Tôi thực sự không thể ngờ được, người từ nhỏ luôn nói sẽ cưới tôi chính là Phó Lễ. Người từng nâng niu tôi như viên ngọc quý, cẩn thận che chở tôi, cũng là Phó Lễ. Người vì tôi mà không thèm nhìn những người phụ nữ khác lấy một cái, lại cũng là Phó Lễ. Lúc này đây, hắn lại lo lắng nhìn em gái tôi, dặn dò cô ấy cẩn…
Chương 17
Giữa Chúng Tôi, Luôn Có Một Người Thứ BaTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcTôi cứ ngỡ mình hiểu rất rõ Phó Lễ, dù sao chúng tôi cũng là thanh mai trúc mã lớn lên bên nhau, từ nhỏ đã có hôn ước. Tôi không bao giờ tưởng tượng được, có một ngày nào đó hắn sẽ nói với tôi rằng, cô em gái mười chín tuổi của tôi đã mang thai. Và ép tôi thế chỗ em gái đang mang thai làm con tin. Tôi nhìn hắn, giống như một kẻ ngốc, hỏi một câu không thể ngớ ngẩn hơn: “Đứa bé trong bụng em gái tôi là của ai?” Phó Lễ mím môi thành một đường thẳng, không trả lời. Tên bắt cóc cười cợt: “Đến tôi còn biết của ai nè.” Hắn châm một điếu thuốc, chỉ vào Phó Lễ: “Rốt cuộc ai làm con tin?” Phó Lễ mím môi, quay ngoắt đầu đi không nhìn tôi nữa. Lòng tôi bỗng chốc như chìm vào hầm băng. Tôi thực sự không thể ngờ được, người từ nhỏ luôn nói sẽ cưới tôi chính là Phó Lễ. Người từng nâng niu tôi như viên ngọc quý, cẩn thận che chở tôi, cũng là Phó Lễ. Người vì tôi mà không thèm nhìn những người phụ nữ khác lấy một cái, lại cũng là Phó Lễ. Lúc này đây, hắn lại lo lắng nhìn em gái tôi, dặn dò cô ấy cẩn… Tôi tưởng hắn bị bệnh, muốn tôi đến thăm, miễn cưỡng bảo thư ký đặt cho bó hoa mang đến.Nhưng đến nơi, tôi phát hiện Phó Lễ bảo tôi đến phòng khám sản.Tôi tất nhiên sẽ không cho rằng Phó Lễ tốt bụng đến mức muốn giúp tôi khám thai.Tôi lùi lại một bước, ném hoa xuống đất: “Anh muốn làm gì?”Trong mắt Phó Lễ hiện lên vẻ điên cuồng: “Tiếu Tiếu, anh muốn có lại em, anh không muốn mập mờ với em nữa.”Hắn nhìn vào cái bụng hơi nhô lên của tôi: “Anh muốn em lại thuộc về một mình anh.”Dù đã thất vọng về Phó Lễ, nhưng tôi không ngờ mình còn có thể thất vọng hơn nữa.Tôi cúi đầu xoa bụng: “Vậy nên anh muốn làm hại con tôi? Còn không nói trước với tôi một tiếng, muốn tiền trảm hậu tấu?”Phó Lễ tỏ ra khó xử: “Tiếu Tiếu, anh không thể nhìn em mắc hội chứng Stockholm, không biết suy nghĩ thực sự của bản thân. Anh đã mời bác sĩ tâm lý cho em. Nhưng đứa bé này phải bỏ trước.”Hắn an ủi tôi: “Sau này chúng ta sẽ có những đứa trẻ khác, tốt hơn đứa này.”Tôi vội vàng che miệng.Con tôi rất ngoan, từ khi mang thai chưa bao giờ làm tôi nôn nghén, nhưng bây giờ, ngay cả đứa con chưa chào đời của tôi cũng cảm thấy buồn nôn muốn chết.Tôi ôm miệng chạy ra ngoài, không kiềm chế được muốn nôn.Nhưng Phó Lễ lại chắn trước mặt tôi: “Tiếu Tiếu, em làm phẫu thuật xong rồi hẵng đi.”“Ngoan nào, em muốn có con, anh có thể cho em, chúng ta bỏ đứa con của tên tội phạm này đi…”Tôi bình tĩnh lại, cố gắng ngăn cảm giác buồn nôn.Cố gắng nói với con trong bụng, bé yêu, đợi chút, mẹ phải đánh người đã.Tay tôi nắm thành nắm đấm, trong lòng nhanh chóng tính toán.Kế hoạch đã gần hoàn thành. Không cần tiếp tục nữa.Tôi ngẩng đầu đối mặt với Phó Lễ, nghiêm túc hỏi hắn: “Ai cho phép anh, nói người tôi yêu là tội phạm?”Phó Lễ há miệng, chưa kịp nói gì, tôi đã đấm vào mặt hắn.Máu mũi của Phó Lễ chảy ra.Hắn nhìn tôi đầy kinh ngạc: “Tiếu Tiếu!”Tôi tiếp tục hỏi: “Ai cho phép anh nói con tôi là con của tội phạm?”Tôi lại đấm một cú vào hắn.Tuy nhiên, Phó Lễ đã tập võ từ nhỏ, lần này có đề phòng nên đã né được.Tôi kéo cà vạt của hắn, lau vết máu trên nắm tay: “Phó Lễ, sau này nói chuyện phải suy nghĩ kỹ, đừng quá tự tin. Anh cũng không phải là nhân dân tệ, sao tôi phải thích anh chứ?”Phó Lễ mím môi, khóe miệng hơi cụp xuống, giọng khàn khàn: “Tiếu Tiếu, rốt cuộc em đã ăn phải bùa mê thuốc lú gì? Thà sinh con cho một kẻ bắt cóc, còn hơn cho anh một cơ hội!”Đúng vậy.Ngay cả một cơ hội cũng không thèm cho hắn.Và sớm thôi, hắn sẽ hối hận vì đã chọc giận tôi.
Tôi tưởng hắn bị bệnh, muốn tôi đến thăm, miễn cưỡng bảo thư ký đặt cho bó hoa mang đến.
Nhưng đến nơi, tôi phát hiện Phó Lễ bảo tôi đến phòng khám sản.
Tôi tất nhiên sẽ không cho rằng Phó Lễ tốt bụng đến mức muốn giúp tôi khám thai.
Tôi lùi lại một bước, ném hoa xuống đất: “Anh muốn làm gì?”
Trong mắt Phó Lễ hiện lên vẻ điên cuồng: “Tiếu Tiếu, anh muốn có lại em, anh không muốn mập mờ với em nữa.”
Hắn nhìn vào cái bụng hơi nhô lên của tôi: “Anh muốn em lại thuộc về một mình anh.”
Dù đã thất vọng về Phó Lễ, nhưng tôi không ngờ mình còn có thể thất vọng hơn nữa.
Tôi cúi đầu xoa bụng: “Vậy nên anh muốn làm hại con tôi? Còn không nói trước với tôi một tiếng, muốn tiền trảm hậu tấu?”
Phó Lễ tỏ ra khó xử: “Tiếu Tiếu, anh không thể nhìn em mắc hội chứng Stockholm, không biết suy nghĩ thực sự của bản thân. Anh đã mời bác sĩ tâm lý cho em. Nhưng đứa bé này phải bỏ trước.”
Hắn an ủi tôi: “Sau này chúng ta sẽ có những đứa trẻ khác, tốt hơn đứa này.”
Tôi vội vàng che miệng.
Con tôi rất ngoan, từ khi mang thai chưa bao giờ làm tôi nôn nghén, nhưng bây giờ, ngay cả đứa con chưa chào đời của tôi cũng cảm thấy buồn nôn muốn chết.
Tôi ôm miệng chạy ra ngoài, không kiềm chế được muốn nôn.
Nhưng Phó Lễ lại chắn trước mặt tôi: “Tiếu Tiếu, em làm phẫu thuật xong rồi hẵng đi.”
“Ngoan nào, em muốn có con, anh có thể cho em, chúng ta bỏ đứa con của tên tội phạm này đi…”
Tôi bình tĩnh lại, cố gắng ngăn cảm giác buồn nôn.
Cố gắng nói với con trong bụng, bé yêu, đợi chút, mẹ phải đánh người đã.
Tay tôi nắm thành nắm đấm, trong lòng nhanh chóng tính toán.
Kế hoạch đã gần hoàn thành. Không cần tiếp tục nữa.
Tôi ngẩng đầu đối mặt với Phó Lễ, nghiêm túc hỏi hắn: “Ai cho phép anh, nói người tôi yêu là tội phạm?”
Phó Lễ há miệng, chưa kịp nói gì, tôi đã đấm vào mặt hắn.
Máu mũi của Phó Lễ chảy ra.
Hắn nhìn tôi đầy kinh ngạc: “Tiếu Tiếu!”
Tôi tiếp tục hỏi: “Ai cho phép anh nói con tôi là con của tội phạm?”
Tôi lại đấm một cú vào hắn.
Tuy nhiên, Phó Lễ đã tập võ từ nhỏ, lần này có đề phòng nên đã né được.
Tôi kéo cà vạt của hắn, lau vết máu trên nắm tay: “Phó Lễ, sau này nói chuyện phải suy nghĩ kỹ, đừng quá tự tin. Anh cũng không phải là nhân dân tệ, sao tôi phải thích anh chứ?”
Phó Lễ mím môi, khóe miệng hơi cụp xuống, giọng khàn khàn: “Tiếu Tiếu, rốt cuộc em đã ăn phải bùa mê thuốc lú gì? Thà sinh con cho một kẻ bắt cóc, còn hơn cho anh một cơ hội!”
Đúng vậy.
Ngay cả một cơ hội cũng không thèm cho hắn.
Và sớm thôi, hắn sẽ hối hận vì đã chọc giận tôi.
Giữa Chúng Tôi, Luôn Có Một Người Thứ BaTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcTôi cứ ngỡ mình hiểu rất rõ Phó Lễ, dù sao chúng tôi cũng là thanh mai trúc mã lớn lên bên nhau, từ nhỏ đã có hôn ước. Tôi không bao giờ tưởng tượng được, có một ngày nào đó hắn sẽ nói với tôi rằng, cô em gái mười chín tuổi của tôi đã mang thai. Và ép tôi thế chỗ em gái đang mang thai làm con tin. Tôi nhìn hắn, giống như một kẻ ngốc, hỏi một câu không thể ngớ ngẩn hơn: “Đứa bé trong bụng em gái tôi là của ai?” Phó Lễ mím môi thành một đường thẳng, không trả lời. Tên bắt cóc cười cợt: “Đến tôi còn biết của ai nè.” Hắn châm một điếu thuốc, chỉ vào Phó Lễ: “Rốt cuộc ai làm con tin?” Phó Lễ mím môi, quay ngoắt đầu đi không nhìn tôi nữa. Lòng tôi bỗng chốc như chìm vào hầm băng. Tôi thực sự không thể ngờ được, người từ nhỏ luôn nói sẽ cưới tôi chính là Phó Lễ. Người từng nâng niu tôi như viên ngọc quý, cẩn thận che chở tôi, cũng là Phó Lễ. Người vì tôi mà không thèm nhìn những người phụ nữ khác lấy một cái, lại cũng là Phó Lễ. Lúc này đây, hắn lại lo lắng nhìn em gái tôi, dặn dò cô ấy cẩn… Tôi tưởng hắn bị bệnh, muốn tôi đến thăm, miễn cưỡng bảo thư ký đặt cho bó hoa mang đến.Nhưng đến nơi, tôi phát hiện Phó Lễ bảo tôi đến phòng khám sản.Tôi tất nhiên sẽ không cho rằng Phó Lễ tốt bụng đến mức muốn giúp tôi khám thai.Tôi lùi lại một bước, ném hoa xuống đất: “Anh muốn làm gì?”Trong mắt Phó Lễ hiện lên vẻ điên cuồng: “Tiếu Tiếu, anh muốn có lại em, anh không muốn mập mờ với em nữa.”Hắn nhìn vào cái bụng hơi nhô lên của tôi: “Anh muốn em lại thuộc về một mình anh.”Dù đã thất vọng về Phó Lễ, nhưng tôi không ngờ mình còn có thể thất vọng hơn nữa.Tôi cúi đầu xoa bụng: “Vậy nên anh muốn làm hại con tôi? Còn không nói trước với tôi một tiếng, muốn tiền trảm hậu tấu?”Phó Lễ tỏ ra khó xử: “Tiếu Tiếu, anh không thể nhìn em mắc hội chứng Stockholm, không biết suy nghĩ thực sự của bản thân. Anh đã mời bác sĩ tâm lý cho em. Nhưng đứa bé này phải bỏ trước.”Hắn an ủi tôi: “Sau này chúng ta sẽ có những đứa trẻ khác, tốt hơn đứa này.”Tôi vội vàng che miệng.Con tôi rất ngoan, từ khi mang thai chưa bao giờ làm tôi nôn nghén, nhưng bây giờ, ngay cả đứa con chưa chào đời của tôi cũng cảm thấy buồn nôn muốn chết.Tôi ôm miệng chạy ra ngoài, không kiềm chế được muốn nôn.Nhưng Phó Lễ lại chắn trước mặt tôi: “Tiếu Tiếu, em làm phẫu thuật xong rồi hẵng đi.”“Ngoan nào, em muốn có con, anh có thể cho em, chúng ta bỏ đứa con của tên tội phạm này đi…”Tôi bình tĩnh lại, cố gắng ngăn cảm giác buồn nôn.Cố gắng nói với con trong bụng, bé yêu, đợi chút, mẹ phải đánh người đã.Tay tôi nắm thành nắm đấm, trong lòng nhanh chóng tính toán.Kế hoạch đã gần hoàn thành. Không cần tiếp tục nữa.Tôi ngẩng đầu đối mặt với Phó Lễ, nghiêm túc hỏi hắn: “Ai cho phép anh, nói người tôi yêu là tội phạm?”Phó Lễ há miệng, chưa kịp nói gì, tôi đã đấm vào mặt hắn.Máu mũi của Phó Lễ chảy ra.Hắn nhìn tôi đầy kinh ngạc: “Tiếu Tiếu!”Tôi tiếp tục hỏi: “Ai cho phép anh nói con tôi là con của tội phạm?”Tôi lại đấm một cú vào hắn.Tuy nhiên, Phó Lễ đã tập võ từ nhỏ, lần này có đề phòng nên đã né được.Tôi kéo cà vạt của hắn, lau vết máu trên nắm tay: “Phó Lễ, sau này nói chuyện phải suy nghĩ kỹ, đừng quá tự tin. Anh cũng không phải là nhân dân tệ, sao tôi phải thích anh chứ?”Phó Lễ mím môi, khóe miệng hơi cụp xuống, giọng khàn khàn: “Tiếu Tiếu, rốt cuộc em đã ăn phải bùa mê thuốc lú gì? Thà sinh con cho một kẻ bắt cóc, còn hơn cho anh một cơ hội!”Đúng vậy.Ngay cả một cơ hội cũng không thèm cho hắn.Và sớm thôi, hắn sẽ hối hận vì đã chọc giận tôi.