Tác giả:

Tiết Thải Tảo lặng trong viện, từ xa bóng dáng tiểu sư đang luyện công. Đây là một bộ công pháp khá kỳ quái, động tác nhanh gấp, hình loáng một cái liền lắc tránh sang bên trái, kế đó đột ngột xoay vòng, dẫm nhẹ lên mũi cỏ, ảnh giống như quỷ mị mà biến mất giữa mấy tán cây thấp. Lại thấy nhún chân một cái, cả nhẹ như cánh én lao vút lên trong khoảnh khắc hạ xuống, tay áo phất phơ, tư thế thoạt vụng về cứng nhắc. Tiết Thải Tảo ngẩn . Nàng vốn định thẳng thắn góp ý, nhưng cẩn thận kỹ thì phát hiện tuy dáng vẻ phần lộn xộn, tư thế chẳng lấy làm mắt, thế nhưng tốc độ cực nhanh, khí tức cũng định, từng để lộ chút sơ hở nào. Chẳng qua… tiểu sư mặt mày ửng đỏ, rõ ràng là ngượng ngùng. Tiết Thải Tảo khẽ nhíu mày, trong lòng thầm nghĩ: “Chẳng lẽ tự ti vì cảm thấy tư thế quá xí?” Nàng bình tĩnh quan sát một lượt, cảm thấy động tác tuy mắt thật, nhưng công pháp vốn trọng dụng là , nhất thiết ? Hiển nhiên, tiểu sư thì nghĩ như . Hắn càng luyện, mặt càng đỏ bừng, cả xoắn xuýt đến mức nên làm cho…

Chương 16

Thuần Phục Bệnh Kiều - Hàn TêTác giả: Hàn TêTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpTiết Thải Tảo lặng trong viện, từ xa bóng dáng tiểu sư đang luyện công. Đây là một bộ công pháp khá kỳ quái, động tác nhanh gấp, hình loáng một cái liền lắc tránh sang bên trái, kế đó đột ngột xoay vòng, dẫm nhẹ lên mũi cỏ, ảnh giống như quỷ mị mà biến mất giữa mấy tán cây thấp. Lại thấy nhún chân một cái, cả nhẹ như cánh én lao vút lên trong khoảnh khắc hạ xuống, tay áo phất phơ, tư thế thoạt vụng về cứng nhắc. Tiết Thải Tảo ngẩn . Nàng vốn định thẳng thắn góp ý, nhưng cẩn thận kỹ thì phát hiện tuy dáng vẻ phần lộn xộn, tư thế chẳng lấy làm mắt, thế nhưng tốc độ cực nhanh, khí tức cũng định, từng để lộ chút sơ hở nào. Chẳng qua… tiểu sư mặt mày ửng đỏ, rõ ràng là ngượng ngùng. Tiết Thải Tảo khẽ nhíu mày, trong lòng thầm nghĩ: “Chẳng lẽ tự ti vì cảm thấy tư thế quá xí?” Nàng bình tĩnh quan sát một lượt, cảm thấy động tác tuy mắt thật, nhưng công pháp vốn trọng dụng là , nhất thiết ? Hiển nhiên, tiểu sư thì nghĩ như . Hắn càng luyện, mặt càng đỏ bừng, cả xoắn xuýt đến mức nên làm cho… Tiết Thải Tảo một hồi đám lông xù đáng yêu tấn công đến thần hồn điên đảo, rốt cuộc cũng nhớ chính là võ tu, quên chính sự, nghiêm mặt hỏi: “Những thứ thể công kích ?”Tiết Huyền gật đầu.Còn kịp mở miệng giải thích, Tiết Thải Tảo đưa ngón tay thọc thẳng miệng con mèo con đang trong lòng .Kết quả, mèo con nào cắn nàng, chỉ dùng mấy cái răng sữa nhỏ cọ cọ lòng bàn tay, làm nũng.Tiết Thải Tảo trầm ngâm một lát: “Ngươi công kích là dục niệm của khác… Vậy nếu công kích thành công thì ? Khiến đối phương vô dục vô cầu?”Quả là một ý tưởng lớn. Cái mà đưa Phật môn, khác gì chí bảo.Tiết Huyền lắc đầu: “Không . Dục niệm của vốn liên hệ chặt chẽ với thần hồn. Một khi cắn nuốt, chính là hình thần câu diệt.”Nói đoạn, đầu ngón tay của thuận thế nhẹ nhàng chạm cổ Tiết Thải Tảo, như mèo con cọ cọ .Tiết Thải Tảo nhíu mày, vốn định trách vô lễ, ai ngờ mới mặt đổi thành một khác.“Vị Vô Danh đạo , thỉnh tự trọng.” Nàng lãnh đạm nhắc nhở."Tiết Huyền" , trong mắt mang theo vài phần bất mãn: “Ngươi cũng thật nhạy. Tiểu quỷ thế nào thần hồn chấn động lợi hại, bèn tiện thể ngoài xem thử.”Hắn tiện tay bế con mèo con trong lòng nàng lên.“Tiểu quỷ niệm lực yếu ớt quá.”[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -Nói , mèo con lập tức tan biến trong tay.Tiết Thải Tảo nhướng mày: “Ngươi cũng thể điều khiển "niệm"?”"Tiết Huyền" kiêu căng gật đầu, còn mang theo chút đắc ý: “So với tiểu quỷ thì mạnh hơn nhiều.”Hắn vung tay áo một cái, lập tức Tiết Thải Tảo xuất hiện một con linh báo to lớn, dũng mãnh mà mỹ lệ, lông vằn óng ánh, uy áp tỏa bốn phía.“Thế nào?”Người nọ xinh càn rỡ, cả mặt đều là vẻ đắc ý. Hắn cũng nhận , so với ngày đầu tiên nàng gặp, hiện tại bản biến đổi quá nhiều.Hắn thoáng thấy chính chút trẻ con, nhưng tạm thời vẫn quy hết lý do cho việc trả thù tiểu quỷ .Tiết Thải Tảo đối với sinh vật cường đại mỹ lệ thì sức chống cự.Nàng hé môi, do dự một chút phát hiện bản vẫn nên gọi vị đạo hữu là gì. Kêu “sư ” thì quái quái."Tiết Huyền" như sớm đoán , nhàn nhã : “Ta vốn vô danh, ngươi cứ gọi Vô Danh là .”Lại lẩm bẩm một câu đầy ghét bỏ: “Đừng gọi Tiết Huyền.”Dứt lời, còn học theo giọng điệu Tiết Huyền, gọi một tiếng “sư tỷ”.Tiết Thải Tảo: … “Người bệnh ?”

Tiết Thải Tảo một hồi đám lông xù đáng yêu tấn công đến thần hồn điên đảo, rốt cuộc cũng nhớ chính là võ tu, quên chính sự, nghiêm mặt hỏi: “Những thứ thể công kích ?”

Tiết Huyền gật đầu.

Còn kịp mở miệng giải thích, Tiết Thải Tảo đưa ngón tay thọc thẳng miệng con mèo con đang trong lòng .

Kết quả, mèo con nào cắn nàng, chỉ dùng mấy cái răng sữa nhỏ cọ cọ lòng bàn tay, làm nũng.

Tiết Thải Tảo trầm ngâm một lát: “Ngươi công kích là dục niệm của khác… Vậy nếu công kích thành công thì ? Khiến đối phương vô dục vô cầu?”

Quả là một ý tưởng lớn. Cái mà đưa Phật môn, khác gì chí bảo.

Tiết Huyền lắc đầu: “Không . Dục niệm của vốn liên hệ chặt chẽ với thần hồn. Một khi cắn nuốt, chính là hình thần câu diệt.”

Nói đoạn, đầu ngón tay của thuận thế nhẹ nhàng chạm cổ Tiết Thải Tảo, như mèo con cọ cọ .

Tiết Thải Tảo nhíu mày, vốn định trách vô lễ, ai ngờ mới mặt đổi thành một khác.

“Vị Vô Danh đạo , thỉnh tự trọng.” Nàng lãnh đạm nhắc nhở.

"Tiết Huyền" , trong mắt mang theo vài phần bất mãn: “Ngươi cũng thật nhạy. Tiểu quỷ thế nào thần hồn chấn động lợi hại, bèn tiện thể ngoài xem thử.”

Hắn tiện tay bế con mèo con trong lòng nàng lên.

“Tiểu quỷ niệm lực yếu ớt quá.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nói , mèo con lập tức tan biến trong tay.

Tiết Thải Tảo nhướng mày: “Ngươi cũng thể điều khiển "niệm"?”

"Tiết Huyền" kiêu căng gật đầu, còn mang theo chút đắc ý: “So với tiểu quỷ thì mạnh hơn nhiều.”

Hắn vung tay áo một cái, lập tức Tiết Thải Tảo xuất hiện một con linh báo to lớn, dũng mãnh mà mỹ lệ, lông vằn óng ánh, uy áp tỏa bốn phía.

“Thế nào?”

Người nọ xinh càn rỡ, cả mặt đều là vẻ đắc ý. Hắn cũng nhận , so với ngày đầu tiên nàng gặp, hiện tại bản biến đổi quá nhiều.

Hắn thoáng thấy chính chút trẻ con, nhưng tạm thời vẫn quy hết lý do cho việc trả thù tiểu quỷ .

Tiết Thải Tảo đối với sinh vật cường đại mỹ lệ thì sức chống cự.

Nàng hé môi, do dự một chút phát hiện bản vẫn nên gọi vị đạo hữu là gì. Kêu “sư ” thì quái quái.

"Tiết Huyền" như sớm đoán , nhàn nhã : “Ta vốn vô danh, ngươi cứ gọi Vô Danh là .”

Lại lẩm bẩm một câu đầy ghét bỏ: “Đừng gọi Tiết Huyền.”

Dứt lời, còn học theo giọng điệu Tiết Huyền, gọi một tiếng “sư tỷ”.

Tiết Thải Tảo: … “Người bệnh ?”

Thuần Phục Bệnh Kiều - Hàn TêTác giả: Hàn TêTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpTiết Thải Tảo lặng trong viện, từ xa bóng dáng tiểu sư đang luyện công. Đây là một bộ công pháp khá kỳ quái, động tác nhanh gấp, hình loáng một cái liền lắc tránh sang bên trái, kế đó đột ngột xoay vòng, dẫm nhẹ lên mũi cỏ, ảnh giống như quỷ mị mà biến mất giữa mấy tán cây thấp. Lại thấy nhún chân một cái, cả nhẹ như cánh én lao vút lên trong khoảnh khắc hạ xuống, tay áo phất phơ, tư thế thoạt vụng về cứng nhắc. Tiết Thải Tảo ngẩn . Nàng vốn định thẳng thắn góp ý, nhưng cẩn thận kỹ thì phát hiện tuy dáng vẻ phần lộn xộn, tư thế chẳng lấy làm mắt, thế nhưng tốc độ cực nhanh, khí tức cũng định, từng để lộ chút sơ hở nào. Chẳng qua… tiểu sư mặt mày ửng đỏ, rõ ràng là ngượng ngùng. Tiết Thải Tảo khẽ nhíu mày, trong lòng thầm nghĩ: “Chẳng lẽ tự ti vì cảm thấy tư thế quá xí?” Nàng bình tĩnh quan sát một lượt, cảm thấy động tác tuy mắt thật, nhưng công pháp vốn trọng dụng là , nhất thiết ? Hiển nhiên, tiểu sư thì nghĩ như . Hắn càng luyện, mặt càng đỏ bừng, cả xoắn xuýt đến mức nên làm cho… Tiết Thải Tảo một hồi đám lông xù đáng yêu tấn công đến thần hồn điên đảo, rốt cuộc cũng nhớ chính là võ tu, quên chính sự, nghiêm mặt hỏi: “Những thứ thể công kích ?”Tiết Huyền gật đầu.Còn kịp mở miệng giải thích, Tiết Thải Tảo đưa ngón tay thọc thẳng miệng con mèo con đang trong lòng .Kết quả, mèo con nào cắn nàng, chỉ dùng mấy cái răng sữa nhỏ cọ cọ lòng bàn tay, làm nũng.Tiết Thải Tảo trầm ngâm một lát: “Ngươi công kích là dục niệm của khác… Vậy nếu công kích thành công thì ? Khiến đối phương vô dục vô cầu?”Quả là một ý tưởng lớn. Cái mà đưa Phật môn, khác gì chí bảo.Tiết Huyền lắc đầu: “Không . Dục niệm của vốn liên hệ chặt chẽ với thần hồn. Một khi cắn nuốt, chính là hình thần câu diệt.”Nói đoạn, đầu ngón tay của thuận thế nhẹ nhàng chạm cổ Tiết Thải Tảo, như mèo con cọ cọ .Tiết Thải Tảo nhíu mày, vốn định trách vô lễ, ai ngờ mới mặt đổi thành một khác.“Vị Vô Danh đạo , thỉnh tự trọng.” Nàng lãnh đạm nhắc nhở."Tiết Huyền" , trong mắt mang theo vài phần bất mãn: “Ngươi cũng thật nhạy. Tiểu quỷ thế nào thần hồn chấn động lợi hại, bèn tiện thể ngoài xem thử.”Hắn tiện tay bế con mèo con trong lòng nàng lên.“Tiểu quỷ niệm lực yếu ớt quá.”[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -Nói , mèo con lập tức tan biến trong tay.Tiết Thải Tảo nhướng mày: “Ngươi cũng thể điều khiển "niệm"?”"Tiết Huyền" kiêu căng gật đầu, còn mang theo chút đắc ý: “So với tiểu quỷ thì mạnh hơn nhiều.”Hắn vung tay áo một cái, lập tức Tiết Thải Tảo xuất hiện một con linh báo to lớn, dũng mãnh mà mỹ lệ, lông vằn óng ánh, uy áp tỏa bốn phía.“Thế nào?”Người nọ xinh càn rỡ, cả mặt đều là vẻ đắc ý. Hắn cũng nhận , so với ngày đầu tiên nàng gặp, hiện tại bản biến đổi quá nhiều.Hắn thoáng thấy chính chút trẻ con, nhưng tạm thời vẫn quy hết lý do cho việc trả thù tiểu quỷ .Tiết Thải Tảo đối với sinh vật cường đại mỹ lệ thì sức chống cự.Nàng hé môi, do dự một chút phát hiện bản vẫn nên gọi vị đạo hữu là gì. Kêu “sư ” thì quái quái."Tiết Huyền" như sớm đoán , nhàn nhã : “Ta vốn vô danh, ngươi cứ gọi Vô Danh là .”Lại lẩm bẩm một câu đầy ghét bỏ: “Đừng gọi Tiết Huyền.”Dứt lời, còn học theo giọng điệu Tiết Huyền, gọi một tiếng “sư tỷ”.Tiết Thải Tảo: … “Người bệnh ?”

Chương 16