Ta nhất thời không biết nên phản ứng ra sao, chỉ khẽ đưa tay, nhẹ nhàng khép chặt cánh cửa. Tựa người vào cánh gỗ lạnh lẽo, đầu ta chợt đau nhói. Một cơn choáng nhẹ dâng lên khiến bản thân phải nhắm mắt lại trong thoáng chốc. Quái lạ. Rõ ràng đã cẩn thận né tránh mọi khả năng chạm mặt hắn, cớ sao vẫn có thể gặp lại Nghiêm Bắc Lục? Giữa màn đêm yên tĩnh, bên ngoài truyền vào tiếng gọi quen thuộc: “Lâm đại phu, có nhà không?” Là giọng của Trương thúc — hàng xóm thân thuộc nhất của ta. Nghe tiếng ông, ta đành mở hé cửa, chừa một khe nhỏ. “Trương thúc, muộn thế này rồi còn tới tìm ta, có chuyện gì thế?” Ông khẽ thở dài, vẻ mặt có chút sốt ruột: “Thanh Dao, hôm nay ta và bà nhà lên núi, lúc về thì gặp một tiểu tử nằm bất tỉnh bên đường. Trông có vẻ thảm thương lắm. Ta đến gần sờ thử, thấy vẫn còn thở.” “Bà ấy nói, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tầng bảo tháp. Ta thấy cũng có đạo lý, sợ để lâu không cứu được, vội vã đưa người tới cho chắc xem thử đây.” Vừa nói, ông vừa chỉ về phía sau…
Chương 22
Ánh Trăng Treo Ngoài Cửa SổTác giả: Vọng NgônTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhTa nhất thời không biết nên phản ứng ra sao, chỉ khẽ đưa tay, nhẹ nhàng khép chặt cánh cửa. Tựa người vào cánh gỗ lạnh lẽo, đầu ta chợt đau nhói. Một cơn choáng nhẹ dâng lên khiến bản thân phải nhắm mắt lại trong thoáng chốc. Quái lạ. Rõ ràng đã cẩn thận né tránh mọi khả năng chạm mặt hắn, cớ sao vẫn có thể gặp lại Nghiêm Bắc Lục? Giữa màn đêm yên tĩnh, bên ngoài truyền vào tiếng gọi quen thuộc: “Lâm đại phu, có nhà không?” Là giọng của Trương thúc — hàng xóm thân thuộc nhất của ta. Nghe tiếng ông, ta đành mở hé cửa, chừa một khe nhỏ. “Trương thúc, muộn thế này rồi còn tới tìm ta, có chuyện gì thế?” Ông khẽ thở dài, vẻ mặt có chút sốt ruột: “Thanh Dao, hôm nay ta và bà nhà lên núi, lúc về thì gặp một tiểu tử nằm bất tỉnh bên đường. Trông có vẻ thảm thương lắm. Ta đến gần sờ thử, thấy vẫn còn thở.” “Bà ấy nói, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tầng bảo tháp. Ta thấy cũng có đạo lý, sợ để lâu không cứu được, vội vã đưa người tới cho chắc xem thử đây.” Vừa nói, ông vừa chỉ về phía sau… Ánh đèn trong phòng vụt lay động theo gió.Hắn đứng lặng giữa ánh sáng chao nghiêng, gương mặt trắng bệch như lần đầu ta gặp hắn trên giường bệnh năm nào.“… Nàng nói gì?”Ta chậm rãi bước lên một bước:“Người cứu huynh là Trầm Chiêu Nghi. Đêm tuyết rơi, nàng đưa ngươi vào điện, giấu thương tích, dưỡng trong ba ngày.”“Nàng giữ kín, không cầu ơn, không đòi danh.Và sau đó… mang thai.”“Đứa trẻ… không giữ được.”“Không phải vì nàng yếu.Mà vì thuốc bị đổi.Vì có người sợ… đứa trẻ ấy có dòng m.á.u không nên tồn tại.”Hắn ngồi xuống, như không còn đứng nổi nữa.Gió ngoài cửa thổi mạnh, hất tung một xấp tấu chương rơi tán loạn.Ta không đợi hắn trả lời.liliiiChỉ để lại một câu:“Huynh là người thông minh, đừng làm ra vẻ không biết.”“Nàng chưa từng trách huynh.Nhưng ta… không muốn thấy một đứa bé c.h.ế.t đi rồi vẫn bị lãng quên như một cơn gió lạc mùa.”Ta quay đi, rời khỏi phủ, trời đã bắt đầu có mưa.Ta từng nghĩ… khi nói ra, lòng mình sẽ bình an.Nhưng không.Tim ta, từng nhịp như gõ vào hư không.Phía sau, không có tiếng bước chân đuổi theo.Không ai giữ lại.Không có lời nào gọi tên ta.Chỉ có tiếng mưa rơi — tí tách trên phiến đá — lặng như nước mắt chưa kịp rơi của một người từng có con…mà chưa từng hay biết.Ngày hôm sau, trời không mưa.Gió đầu hạ thổi qua từng mái ngói đỏ thẫm, mang theo mùi hoa quế nở sớm. Kinh thành vẫn tĩnh lặng, không ai biết, trong hậu cung… một người sắp gặp lại kẻ từng đi qua đời nàng như một trận tuyết đầu đông, để lại lạnh, rồi tan.Trầm Chiêu Nghi vẫn sống trong tẩm điện cũ, được hoàng hậu cho phép dọn về.Không còn trang sức, không còn tùy nữ hầu hạ.Chỉ có một mình nàng, và một chậu hoa mai nở muộn trên bàn đá.Khi bước vào, Nghiêm Bắc Lục không nói lời nào.Còn nàng, chỉ lặng lẽ rót một chén trà, đẩy về phía trước, rồi ngẩng đầu:“Ngươi đến rồi.”Hắn đứng im, rất lâu mới cất tiếng:“Là ta… đã quên.”Trầm Chiêu Nghi cười nhẹ, cúi đầu vuốt v e cánh mai đã rụng một nửa:“Không, ngươi không quên. Ngươi chỉ chưa bao giờ biết rõ.”“Chuyện giữa ta và ngươi… chưa từng bắt đầu.Ta cứu ngươi, là vì không đành lòng.Còn giữ đứa bé ấy… là vì ta muốn có một điều thuộc về riêng ta.”Hắn siết tay.“Ta đáng lẽ phải biết.”“Biết để làm gì?” nàng ngẩng lên, ánh mắt dịu dàng, nhưng không còn ấm:“Ngươi là Tể tướng.Còn ta… chỉ là một phi tần được ban cho trong một ván cờ hôn phối.”“Lúc ta mất con, ngươi đang tranh luận giữa triều vì một đạo sắc lệnh.Lúc ta bị đưa đi, ngươi đang bàn chính sự về biên giới.”“Nếu hôm nay ta nói — ta oán ngươi. Ngươi gánh nổi sao?”Hắn không trả lời.Chỉ bước đến, chậm rãi quỳ xuống trước mặt nàng.Giọng run:“Cho ta một cơ hội… để chuộc lại.”“Ta không cần ngươi chuộc.” Trầm Chiêu Nghi lắc đầu, giọng nhẹ như gió sớm:“Ta chỉ mong… ngươi nhớ đến nó.”“Nó không tên, không mặt, chưa từng được sinh ra.Nhưng là con ta.Cũng là… một phần m.á.u trong ngươi.”Lúc hắn ra khỏi điện, không ai đi theo.Không xe ngựa, không lọng che, không thị vệ.Chỉ là một người đàn ông mặc quan bào, đi rất chậm dưới hành lang gạch đỏ, lưng như đã gập xuống một phần.Và phía sau, một nữ nhân tự rót chén trà nguội, tự nhìn hoa mai rụng bên bàn, không rơi lệ.Chỉ thì thầm một mình:“Chỉ cần ngươi nhớ, là đủ rồi.Không cần quay lại.”
Ánh đèn trong phòng vụt lay động theo gió.
Hắn đứng lặng giữa ánh sáng chao nghiêng, gương mặt trắng bệch như lần đầu ta gặp hắn trên giường bệnh năm nào.
“… Nàng nói gì?”
Ta chậm rãi bước lên một bước:
“Người cứu huynh là Trầm Chiêu Nghi. Đêm tuyết rơi, nàng đưa ngươi vào điện, giấu thương tích, dưỡng trong ba ngày.”
“Nàng giữ kín, không cầu ơn, không đòi danh.
Và sau đó… mang thai.”
“Đứa trẻ… không giữ được.”
“Không phải vì nàng yếu.
Mà vì thuốc bị đổi.
Vì có người sợ… đứa trẻ ấy có dòng m.á.u không nên tồn tại.”
Hắn ngồi xuống, như không còn đứng nổi nữa.
Gió ngoài cửa thổi mạnh, hất tung một xấp tấu chương rơi tán loạn.
Ta không đợi hắn trả lời.
liliii
Chỉ để lại một câu:
“Huynh là người thông minh, đừng làm ra vẻ không biết.”
“Nàng chưa từng trách huynh.
Nhưng ta… không muốn thấy một đứa bé c.h.ế.t đi rồi vẫn bị lãng quên như một cơn gió lạc mùa.”
Ta quay đi, rời khỏi phủ, trời đã bắt đầu có mưa.
Ta từng nghĩ… khi nói ra, lòng mình sẽ bình an.
Nhưng không.
Tim ta, từng nhịp như gõ vào hư không.
Phía sau, không có tiếng bước chân đuổi theo.
Không ai giữ lại.
Không có lời nào gọi tên ta.
Chỉ có tiếng mưa rơi — tí tách trên phiến đá — lặng như nước mắt chưa kịp rơi của một người từng có con…
mà chưa từng hay biết.
Ngày hôm sau, trời không mưa.
Gió đầu hạ thổi qua từng mái ngói đỏ thẫm, mang theo mùi hoa quế nở sớm. Kinh thành vẫn tĩnh lặng, không ai biết, trong hậu cung… một người sắp gặp lại kẻ từng đi qua đời nàng như một trận tuyết đầu đông, để lại lạnh, rồi tan.
Trầm Chiêu Nghi vẫn sống trong tẩm điện cũ, được hoàng hậu cho phép dọn về.
Không còn trang sức, không còn tùy nữ hầu hạ.
Chỉ có một mình nàng, và một chậu hoa mai nở muộn trên bàn đá.
Khi bước vào, Nghiêm Bắc Lục không nói lời nào.
Còn nàng, chỉ lặng lẽ rót một chén trà, đẩy về phía trước, rồi ngẩng đầu:
“Ngươi đến rồi.”
Hắn đứng im, rất lâu mới cất tiếng:
“Là ta… đã quên.”
Trầm Chiêu Nghi cười nhẹ, cúi đầu vuốt v e cánh mai đã rụng một nửa:
“Không, ngươi không quên. Ngươi chỉ chưa bao giờ biết rõ.”
“Chuyện giữa ta và ngươi… chưa từng bắt đầu.
Ta cứu ngươi, là vì không đành lòng.
Còn giữ đứa bé ấy… là vì ta muốn có một điều thuộc về riêng ta.”
Hắn siết tay.
“Ta đáng lẽ phải biết.”
“Biết để làm gì?” nàng ngẩng lên, ánh mắt dịu dàng, nhưng không còn ấm:
“Ngươi là Tể tướng.
Còn ta… chỉ là một phi tần được ban cho trong một ván cờ hôn phối.”
“Lúc ta mất con, ngươi đang tranh luận giữa triều vì một đạo sắc lệnh.
Lúc ta bị đưa đi, ngươi đang bàn chính sự về biên giới.”
“Nếu hôm nay ta nói — ta oán ngươi. Ngươi gánh nổi sao?”
Hắn không trả lời.
Chỉ bước đến, chậm rãi quỳ xuống trước mặt nàng.
Giọng run:
“Cho ta một cơ hội… để chuộc lại.”
“Ta không cần ngươi chuộc.” Trầm Chiêu Nghi lắc đầu, giọng nhẹ như gió sớm:
“Ta chỉ mong… ngươi nhớ đến nó.”
“Nó không tên, không mặt, chưa từng được sinh ra.
Nhưng là con ta.
Cũng là… một phần m.á.u trong ngươi.”
Lúc hắn ra khỏi điện, không ai đi theo.
Không xe ngựa, không lọng che, không thị vệ.
Chỉ là một người đàn ông mặc quan bào, đi rất chậm dưới hành lang gạch đỏ, lưng như đã gập xuống một phần.
Và phía sau, một nữ nhân tự rót chén trà nguội, tự nhìn hoa mai rụng bên bàn, không rơi lệ.
Chỉ thì thầm một mình:
“Chỉ cần ngươi nhớ, là đủ rồi.
Không cần quay lại.”
Ánh Trăng Treo Ngoài Cửa SổTác giả: Vọng NgônTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhTa nhất thời không biết nên phản ứng ra sao, chỉ khẽ đưa tay, nhẹ nhàng khép chặt cánh cửa. Tựa người vào cánh gỗ lạnh lẽo, đầu ta chợt đau nhói. Một cơn choáng nhẹ dâng lên khiến bản thân phải nhắm mắt lại trong thoáng chốc. Quái lạ. Rõ ràng đã cẩn thận né tránh mọi khả năng chạm mặt hắn, cớ sao vẫn có thể gặp lại Nghiêm Bắc Lục? Giữa màn đêm yên tĩnh, bên ngoài truyền vào tiếng gọi quen thuộc: “Lâm đại phu, có nhà không?” Là giọng của Trương thúc — hàng xóm thân thuộc nhất của ta. Nghe tiếng ông, ta đành mở hé cửa, chừa một khe nhỏ. “Trương thúc, muộn thế này rồi còn tới tìm ta, có chuyện gì thế?” Ông khẽ thở dài, vẻ mặt có chút sốt ruột: “Thanh Dao, hôm nay ta và bà nhà lên núi, lúc về thì gặp một tiểu tử nằm bất tỉnh bên đường. Trông có vẻ thảm thương lắm. Ta đến gần sờ thử, thấy vẫn còn thở.” “Bà ấy nói, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tầng bảo tháp. Ta thấy cũng có đạo lý, sợ để lâu không cứu được, vội vã đưa người tới cho chắc xem thử đây.” Vừa nói, ông vừa chỉ về phía sau… Ánh đèn trong phòng vụt lay động theo gió.Hắn đứng lặng giữa ánh sáng chao nghiêng, gương mặt trắng bệch như lần đầu ta gặp hắn trên giường bệnh năm nào.“… Nàng nói gì?”Ta chậm rãi bước lên một bước:“Người cứu huynh là Trầm Chiêu Nghi. Đêm tuyết rơi, nàng đưa ngươi vào điện, giấu thương tích, dưỡng trong ba ngày.”“Nàng giữ kín, không cầu ơn, không đòi danh.Và sau đó… mang thai.”“Đứa trẻ… không giữ được.”“Không phải vì nàng yếu.Mà vì thuốc bị đổi.Vì có người sợ… đứa trẻ ấy có dòng m.á.u không nên tồn tại.”Hắn ngồi xuống, như không còn đứng nổi nữa.Gió ngoài cửa thổi mạnh, hất tung một xấp tấu chương rơi tán loạn.Ta không đợi hắn trả lời.liliiiChỉ để lại một câu:“Huynh là người thông minh, đừng làm ra vẻ không biết.”“Nàng chưa từng trách huynh.Nhưng ta… không muốn thấy một đứa bé c.h.ế.t đi rồi vẫn bị lãng quên như một cơn gió lạc mùa.”Ta quay đi, rời khỏi phủ, trời đã bắt đầu có mưa.Ta từng nghĩ… khi nói ra, lòng mình sẽ bình an.Nhưng không.Tim ta, từng nhịp như gõ vào hư không.Phía sau, không có tiếng bước chân đuổi theo.Không ai giữ lại.Không có lời nào gọi tên ta.Chỉ có tiếng mưa rơi — tí tách trên phiến đá — lặng như nước mắt chưa kịp rơi của một người từng có con…mà chưa từng hay biết.Ngày hôm sau, trời không mưa.Gió đầu hạ thổi qua từng mái ngói đỏ thẫm, mang theo mùi hoa quế nở sớm. Kinh thành vẫn tĩnh lặng, không ai biết, trong hậu cung… một người sắp gặp lại kẻ từng đi qua đời nàng như một trận tuyết đầu đông, để lại lạnh, rồi tan.Trầm Chiêu Nghi vẫn sống trong tẩm điện cũ, được hoàng hậu cho phép dọn về.Không còn trang sức, không còn tùy nữ hầu hạ.Chỉ có một mình nàng, và một chậu hoa mai nở muộn trên bàn đá.Khi bước vào, Nghiêm Bắc Lục không nói lời nào.Còn nàng, chỉ lặng lẽ rót một chén trà, đẩy về phía trước, rồi ngẩng đầu:“Ngươi đến rồi.”Hắn đứng im, rất lâu mới cất tiếng:“Là ta… đã quên.”Trầm Chiêu Nghi cười nhẹ, cúi đầu vuốt v e cánh mai đã rụng một nửa:“Không, ngươi không quên. Ngươi chỉ chưa bao giờ biết rõ.”“Chuyện giữa ta và ngươi… chưa từng bắt đầu.Ta cứu ngươi, là vì không đành lòng.Còn giữ đứa bé ấy… là vì ta muốn có một điều thuộc về riêng ta.”Hắn siết tay.“Ta đáng lẽ phải biết.”“Biết để làm gì?” nàng ngẩng lên, ánh mắt dịu dàng, nhưng không còn ấm:“Ngươi là Tể tướng.Còn ta… chỉ là một phi tần được ban cho trong một ván cờ hôn phối.”“Lúc ta mất con, ngươi đang tranh luận giữa triều vì một đạo sắc lệnh.Lúc ta bị đưa đi, ngươi đang bàn chính sự về biên giới.”“Nếu hôm nay ta nói — ta oán ngươi. Ngươi gánh nổi sao?”Hắn không trả lời.Chỉ bước đến, chậm rãi quỳ xuống trước mặt nàng.Giọng run:“Cho ta một cơ hội… để chuộc lại.”“Ta không cần ngươi chuộc.” Trầm Chiêu Nghi lắc đầu, giọng nhẹ như gió sớm:“Ta chỉ mong… ngươi nhớ đến nó.”“Nó không tên, không mặt, chưa từng được sinh ra.Nhưng là con ta.Cũng là… một phần m.á.u trong ngươi.”Lúc hắn ra khỏi điện, không ai đi theo.Không xe ngựa, không lọng che, không thị vệ.Chỉ là một người đàn ông mặc quan bào, đi rất chậm dưới hành lang gạch đỏ, lưng như đã gập xuống một phần.Và phía sau, một nữ nhân tự rót chén trà nguội, tự nhìn hoa mai rụng bên bàn, không rơi lệ.Chỉ thì thầm một mình:“Chỉ cần ngươi nhớ, là đủ rồi.Không cần quay lại.”