Ta nhất thời không biết nên phản ứng ra sao, chỉ khẽ đưa tay, nhẹ nhàng khép chặt cánh cửa. Tựa người vào cánh gỗ lạnh lẽo, đầu ta chợt đau nhói. Một cơn choáng nhẹ dâng lên khiến bản thân phải nhắm mắt lại trong thoáng chốc. Quái lạ. Rõ ràng đã cẩn thận né tránh mọi khả năng chạm mặt hắn, cớ sao vẫn có thể gặp lại Nghiêm Bắc Lục? Giữa màn đêm yên tĩnh, bên ngoài truyền vào tiếng gọi quen thuộc: “Lâm đại phu, có nhà không?” Là giọng của Trương thúc — hàng xóm thân thuộc nhất của ta. Nghe tiếng ông, ta đành mở hé cửa, chừa một khe nhỏ. “Trương thúc, muộn thế này rồi còn tới tìm ta, có chuyện gì thế?” Ông khẽ thở dài, vẻ mặt có chút sốt ruột: “Thanh Dao, hôm nay ta và bà nhà lên núi, lúc về thì gặp một tiểu tử nằm bất tỉnh bên đường. Trông có vẻ thảm thương lắm. Ta đến gần sờ thử, thấy vẫn còn thở.” “Bà ấy nói, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tầng bảo tháp. Ta thấy cũng có đạo lý, sợ để lâu không cứu được, vội vã đưa người tới cho chắc xem thử đây.” Vừa nói, ông vừa chỉ về phía sau…
Chương 23
Ánh Trăng Treo Ngoài Cửa SổTác giả: Vọng NgônTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhTa nhất thời không biết nên phản ứng ra sao, chỉ khẽ đưa tay, nhẹ nhàng khép chặt cánh cửa. Tựa người vào cánh gỗ lạnh lẽo, đầu ta chợt đau nhói. Một cơn choáng nhẹ dâng lên khiến bản thân phải nhắm mắt lại trong thoáng chốc. Quái lạ. Rõ ràng đã cẩn thận né tránh mọi khả năng chạm mặt hắn, cớ sao vẫn có thể gặp lại Nghiêm Bắc Lục? Giữa màn đêm yên tĩnh, bên ngoài truyền vào tiếng gọi quen thuộc: “Lâm đại phu, có nhà không?” Là giọng của Trương thúc — hàng xóm thân thuộc nhất của ta. Nghe tiếng ông, ta đành mở hé cửa, chừa một khe nhỏ. “Trương thúc, muộn thế này rồi còn tới tìm ta, có chuyện gì thế?” Ông khẽ thở dài, vẻ mặt có chút sốt ruột: “Thanh Dao, hôm nay ta và bà nhà lên núi, lúc về thì gặp một tiểu tử nằm bất tỉnh bên đường. Trông có vẻ thảm thương lắm. Ta đến gần sờ thử, thấy vẫn còn thở.” “Bà ấy nói, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tầng bảo tháp. Ta thấy cũng có đạo lý, sợ để lâu không cứu được, vội vã đưa người tới cho chắc xem thử đây.” Vừa nói, ông vừa chỉ về phía sau… Tối hôm ấy, ta nhận được một mảnh giấy giấu trong sách thuốc — không đề tên, không dấu lạ, chỉ ghi một dòng:“Ngươi tra lầm hướng rồi.”Chữ viết xiêu vẹo, như vội, nhưng không giả.Ta ngồi dưới đèn, đọc đi đọc lại, câu chữ không dài, nhưng như ngón tay lạnh chạm vào gáy.“Lầm hướng”… nghĩa là sao?Ta điều tra dược thất, tra Trầm Chiêu Nghi, lần theo Tiểu Thược, bóc tách từng lớp trong hồ sơ y án cũ. Tất cả đều dẫn về một người — Ngụy Tể.Nhưng nếu “lầm hướng”, thì kẻ kia… đang đứng ở đâu?Lộ Dẫn đến ngay trong đêm.Ta đưa hắn xem mảnh giấy. Hắn xem xong, trầm mặc.“Giấy này… không phải từ trong cung,” hắn nói. “Là loại giấy lụa dùng trong thư viện của phủ Tả tướng.”Tay ta siết chặt.“Tả tướng… là người từng đề bạt Nghiêm Bắc Lục năm đầu tiên vào triều.”Lộ Dẫn gật đầu, ánh mắt sắc lạnh:“Nếu lần này không phải Ngụy Tể ra tay…thì có thể là một người cùng phe, nhưng âm thầm muốn đẩy Tể tướng ngã trước khi thế lực đủ mạnh.”Ta cảm thấy lạnh gáy. Không vì mưu tính ngoài kia, mà vì có một ai đó trong bóng tối, vẫn dõi theo từng bước đi của ta — và nhẫn nại chỉ điểm.Hắn không muốn ta sai đường.Nhưng cũng không muốn chính mình lộ mặt.Sáng hôm sau, bản kiểm kê mới của Thái y viện được trình lên. Trong đó có một dấu vết lạ:Một loại thuốc dưỡng khí, được gia thêm phụ dược lạ từ hai tháng trước.Mỗi tháng chỉ dùng trong cung hoàng hậu.Người phụ trách phối — là một y quan đã được điều từ viện ngoại vào gần đây.Tên hắn: Dương Thanh.Ta lật lại sổ cũ. Tên Dương Thanh từng xuất hiện trong một bản danh sách y đồng phụ tá… dưới quyền Trình Dụ.Không thể là trùng hợp.Hắn là người của Trình Dụ.Trình Dụ là người từng biết rõ đơn thuốc hoàng hậu bị sửa, nhưng im lặng.Mà giờ, người của hắn lại là người nắm thuốc của hoàng hậu hiện tại.Ta đến phòng dược, không báo trước.Dương Thanh đang phân loại thảo dược, thấy ta thì chững lại, sau đó hành lễ:“Lâm phó y lệnh.”“Gọi ngươi đến đây, là do ai tiến cử?”“Là… viện chính cũ.”Ta gật đầu. Không để lộ gì. Nhưng tay đã khẽ lướt qua mâm dược.Một loại rễ màu nâu xám, có mùi hăng nhẹ — không nằm trong bất kỳ phương thuốc nào được kê cho hoàng hậu.“Thứ này dùng để làm gì?” ta hỏi.Dương Thanh hơi khựng, rồi đáp:“Là… vị bổ khí phụ trợ, giúp giảm bốc hỏa.”“Ngươi chắc?”“… Có ghi chép.”Ta cầm lên, đưa gần sát ánh đèn.Lúc này, Lộ Dẫn từ ngoài bước vào, giọng lạnh:“Không cần soi nữa. Thứ đó là tán huyết hoán giả — dùng lâu sẽ khiến khí huyết hoàng hậu chậm phục hồi.”Dương Thanh biến sắc.Ta nhìn thẳng vào mắt hắn:“Ngươi là người của ai?”“Là Trình Dụ, hay… một bàn tay khác, giấu sau mặt nạ cũ?”Hắn không trả lời.Nhưng tay… đã run.Trình Dụ sống ở ngoại thành phía nam, trong một viện thuốc nhỏ có tên "Tĩnh An".Ta từng đến đây.Lần đầu, là để tin tưởng.Lần này, là để nghi ngờ.Hắn đón ta nơi cổng, không bất ngờ.“Ta biết ngươi sẽ quay lại.”Ta không khách sáo, không vòng vo:“Dương Thanh — y quan phụ trách dược cho hoàng hậu, là người ngươi từng dùng trong Thái y viện.”Hắn gật đầu.“Là ta tiến cử hắn.”liliii“Và ngươi biết,” ta nhìn thẳng vào mắt hắn, “trong thuốc có một vị tán huyết hoán giả bị lén thêm vào.”Trình Dụ im lặng.Ta cười nhạt:“Vẫn không nói?”Hắn chậm rãi đi vào phòng, tay châm trà, động tác thong thả như không hề có d.a.o kề cổ.Một lát sau, hắn mới khẽ đáp:“Ngươi nghĩ ta phản hoàng hậu sao?”Ta không đáp.Hắn nhìn vào chén trà trong tay, ánh mắt xa xăm:“Ba năm trước, ta im lặng… vì không đủ quyền để cứu.”“Giờ đây, ta vẫn im lặng…vì quyền ta có được, chỉ khi giữ miệng đúng lúc.”“Ngươi không hiểu đâu, Thanh Dao.Ngươi nghĩ mình đang đưa sự thật ra ánh sáng,nhưng ngươi có biết không…”Hắn ngẩng lên, ánh mắt tối như vực sâu:“Sự thật, nếu không được một kẻ mạnh đứng sau bảo vệ,sẽ chỉ trở thành mồi lửa —thiêu luôn cả người nói ra.”Ta đứng lặng.Một lúc sau, ta hỏi khẽ:“Vậy ngươi để mặc thuốc bị đổi? Để hoàng hậu uống từng ngày?”“Ta dặn Dương Thanh chỉ gia giảm liều, không đủ để gây hại.”“Không đủ để gây hại,” ta lặp lại, “nhưng đủ để kéo dài sự yếu ớt, đủ để hoàng hậu không thể mang thai lần nữa.”Trình Dụ không phủ nhận.Ta siết chặt tay.“Ngươi nói giữ im lặng là vì không có sức. Nhưng giờ ngươi có sức rồi, lại dùng nó… để giúp kẻ khác kéo hoàng hậu xuống.”“… Vì ai?”
Tối hôm ấy, ta nhận được một mảnh giấy giấu trong sách thuốc — không đề tên, không dấu lạ, chỉ ghi một dòng:
“Ngươi tra lầm hướng rồi.”
Chữ viết xiêu vẹo, như vội, nhưng không giả.
Ta ngồi dưới đèn, đọc đi đọc lại, câu chữ không dài, nhưng như ngón tay lạnh chạm vào gáy.
“Lầm hướng”… nghĩa là sao?
Ta điều tra dược thất, tra Trầm Chiêu Nghi, lần theo Tiểu Thược, bóc tách từng lớp trong hồ sơ y án cũ. Tất cả đều dẫn về một người —
Ng ụ y T ể
.
Nhưng nếu “lầm hướng”, thì kẻ kia… đang đứng ở đâu?
Lộ Dẫn đến ngay trong đêm.
Ta đưa hắn xem mảnh giấy. Hắn xem xong, trầm mặc.
“Giấy này… không phải từ trong cung,” hắn nói. “Là loại giấy lụa dùng trong thư viện của phủ Tả tướng.”
Tay ta siết chặt.
“Tả tướng… là người từng đề bạt Nghiêm Bắc Lục năm đầu tiên vào triều.”
Lộ Dẫn gật đầu, ánh mắt sắc lạnh:
“Nếu lần này không phải Ngụy Tể ra tay…
thì có thể là một
ng ườ i cùng phe, nh ư ng âm th ầ m mu ố n đẩ y T ể t ướ ng ngã tr ướ c khi th ế l ự c đủ m ạ nh.
”
Ta cảm thấy lạnh gáy. Không vì mưu tính ngoài kia, mà vì
có m ộ t ai đ ó trong bóng t ố i, v ẫ n dõi theo t ừ ng b ướ c đ i c ủ a ta — và nh ẫ n n ạ i ch ỉ đ i ể m.
Hắn không muốn ta sai đường.
Nhưng cũng không muốn chính mình lộ mặt.
Sáng hôm sau, bản kiểm kê mới của Thái y viện được trình lên. Trong đó có một dấu vết lạ:
M ộ t lo ạ i thu ố c d ưỡ ng khí, đượ c gia thêm ph ụ d ượ c l ạ t ừ hai tháng tr ướ c.
M
ỗ i tháng ch ỉ dùng trong cung hoàng h ậ u.
Ng
ườ i ph ụ trách ph ố i — là m ộ t y quan đ ã đượ c đ i ề u t ừ vi ệ n ngo ạ i vào g ầ n đ ây.
Tên hắn:
D ươ ng Thanh.
Ta lật lại sổ cũ. Tên Dương Thanh từng xuất hiện trong một bản danh sách y đồng phụ tá… dưới quyền Trình Dụ.
Không thể là trùng hợp.
Hắn là người của Trình Dụ.
Trình Dụ là người từng biết rõ đơn thuốc hoàng hậu bị sửa, nhưng im lặng.
Mà giờ, người của hắn lại là người nắm thuốc của hoàng hậu hiện tại.
Ta đến phòng dược, không báo trước.
Dương Thanh đang phân loại thảo dược, thấy ta thì chững lại, sau đó hành lễ:
“Lâm phó y lệnh.”
“Gọi ngươi đến đây, là do ai tiến cử?”
“Là… viện chính cũ.”
Ta gật đầu. Không để lộ gì. Nhưng tay đã khẽ lướt qua mâm dược.
Một loại rễ màu nâu xám, có mùi hăng nhẹ —
không n ằ m trong b ấ t k ỳ ph ươ ng thu ố c nào đượ c kê cho hoàng h ậ u.
“Thứ này dùng để làm gì?” ta hỏi.
Dương Thanh hơi khựng, rồi đáp:
“Là… vị bổ khí phụ trợ, giúp giảm bốc hỏa.”
“Ngươi chắc?”
“… Có ghi chép.”
Ta cầm lên, đưa gần sát ánh đèn.
Lúc này, Lộ Dẫn từ ngoài bước vào, giọng lạnh:
“Không cần soi nữa. Thứ đó là
tán huy ế t hoán gi ả
— dùng lâu sẽ khiến khí huyết hoàng hậu chậm phục hồi.”
Dương Thanh biến sắc.
Ta nhìn thẳng vào mắt hắn:
“Ngươi là người của ai?”
“Là Trình Dụ, hay… một bàn tay khác, giấu sau mặt nạ cũ?”
Hắn không trả lời.
Nhưng tay… đã run.
Trình Dụ sống ở ngoại thành phía nam, trong một viện thuốc nhỏ có tên "Tĩnh An".
Ta từng đến đây.
Lần đầu, là để tin tưởng.
Lần này, là để
nghi ng ờ .
Hắn đón ta nơi cổng, không bất ngờ.
“Ta biết ngươi sẽ quay lại.”
Ta không khách sáo, không vòng vo:
“Dương Thanh — y quan phụ trách dược cho hoàng hậu, là người ngươi từng dùng trong Thái y viện.”
Hắn gật đầu.
“Là ta tiến cử hắn.”
liliii
“Và ngươi biết,” ta nhìn thẳng vào mắt hắn, “trong thuốc có một vị tán huyết hoán giả bị lén thêm vào.”
Trình Dụ im lặng.
Ta cười nhạt:
“Vẫn không nói?”
Hắn chậm rãi đi vào phòng, tay châm trà, động tác thong thả như không hề có d.a.o kề cổ.
Một lát sau, hắn mới khẽ đáp:
“Ngươi nghĩ ta phản hoàng hậu sao?”
Ta không đáp.
Hắn nhìn vào chén trà trong tay, ánh mắt xa xăm:
“Ba năm trước, ta im lặng… vì không đủ quyền để cứu.”
“Giờ đây, ta vẫn im lặng…
vì quyền ta có được, chỉ khi giữ miệng đúng lúc.”
“Ngươi không hiểu đâu, Thanh Dao.
Ngươi nghĩ mình đang đưa sự thật ra ánh sáng,
nhưng ngươi có biết không…”
Hắn ngẩng lên, ánh mắt tối như vực sâu:
“Sự thật, nếu không được một kẻ mạnh đứng sau bảo vệ,
sẽ chỉ trở thành mồi lửa —
thiêu luôn cả người nói ra.”
Ta đứng lặng.
Một lúc sau, ta hỏi khẽ:
“Vậy ngươi để mặc thuốc bị đổi? Để hoàng hậu uống từng ngày?”
“Ta dặn Dương Thanh chỉ gia giảm liều, không đủ để gây hại.”
“Không đủ để gây hại,” ta lặp lại, “nhưng đủ để kéo dài sự yếu ớt, đủ để hoàng hậu không thể mang thai lần nữa.”
Trình Dụ không phủ nhận.
Ta siết chặt tay.
“Ngươi nói giữ im lặng là vì không có sức. Nhưng giờ ngươi có sức rồi, lại dùng nó… để giúp kẻ khác kéo hoàng hậu xuống.”
“… Vì ai?”
Ánh Trăng Treo Ngoài Cửa SổTác giả: Vọng NgônTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhTa nhất thời không biết nên phản ứng ra sao, chỉ khẽ đưa tay, nhẹ nhàng khép chặt cánh cửa. Tựa người vào cánh gỗ lạnh lẽo, đầu ta chợt đau nhói. Một cơn choáng nhẹ dâng lên khiến bản thân phải nhắm mắt lại trong thoáng chốc. Quái lạ. Rõ ràng đã cẩn thận né tránh mọi khả năng chạm mặt hắn, cớ sao vẫn có thể gặp lại Nghiêm Bắc Lục? Giữa màn đêm yên tĩnh, bên ngoài truyền vào tiếng gọi quen thuộc: “Lâm đại phu, có nhà không?” Là giọng của Trương thúc — hàng xóm thân thuộc nhất của ta. Nghe tiếng ông, ta đành mở hé cửa, chừa một khe nhỏ. “Trương thúc, muộn thế này rồi còn tới tìm ta, có chuyện gì thế?” Ông khẽ thở dài, vẻ mặt có chút sốt ruột: “Thanh Dao, hôm nay ta và bà nhà lên núi, lúc về thì gặp một tiểu tử nằm bất tỉnh bên đường. Trông có vẻ thảm thương lắm. Ta đến gần sờ thử, thấy vẫn còn thở.” “Bà ấy nói, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tầng bảo tháp. Ta thấy cũng có đạo lý, sợ để lâu không cứu được, vội vã đưa người tới cho chắc xem thử đây.” Vừa nói, ông vừa chỉ về phía sau… Tối hôm ấy, ta nhận được một mảnh giấy giấu trong sách thuốc — không đề tên, không dấu lạ, chỉ ghi một dòng:“Ngươi tra lầm hướng rồi.”Chữ viết xiêu vẹo, như vội, nhưng không giả.Ta ngồi dưới đèn, đọc đi đọc lại, câu chữ không dài, nhưng như ngón tay lạnh chạm vào gáy.“Lầm hướng”… nghĩa là sao?Ta điều tra dược thất, tra Trầm Chiêu Nghi, lần theo Tiểu Thược, bóc tách từng lớp trong hồ sơ y án cũ. Tất cả đều dẫn về một người — Ngụy Tể.Nhưng nếu “lầm hướng”, thì kẻ kia… đang đứng ở đâu?Lộ Dẫn đến ngay trong đêm.Ta đưa hắn xem mảnh giấy. Hắn xem xong, trầm mặc.“Giấy này… không phải từ trong cung,” hắn nói. “Là loại giấy lụa dùng trong thư viện của phủ Tả tướng.”Tay ta siết chặt.“Tả tướng… là người từng đề bạt Nghiêm Bắc Lục năm đầu tiên vào triều.”Lộ Dẫn gật đầu, ánh mắt sắc lạnh:“Nếu lần này không phải Ngụy Tể ra tay…thì có thể là một người cùng phe, nhưng âm thầm muốn đẩy Tể tướng ngã trước khi thế lực đủ mạnh.”Ta cảm thấy lạnh gáy. Không vì mưu tính ngoài kia, mà vì có một ai đó trong bóng tối, vẫn dõi theo từng bước đi của ta — và nhẫn nại chỉ điểm.Hắn không muốn ta sai đường.Nhưng cũng không muốn chính mình lộ mặt.Sáng hôm sau, bản kiểm kê mới của Thái y viện được trình lên. Trong đó có một dấu vết lạ:Một loại thuốc dưỡng khí, được gia thêm phụ dược lạ từ hai tháng trước.Mỗi tháng chỉ dùng trong cung hoàng hậu.Người phụ trách phối — là một y quan đã được điều từ viện ngoại vào gần đây.Tên hắn: Dương Thanh.Ta lật lại sổ cũ. Tên Dương Thanh từng xuất hiện trong một bản danh sách y đồng phụ tá… dưới quyền Trình Dụ.Không thể là trùng hợp.Hắn là người của Trình Dụ.Trình Dụ là người từng biết rõ đơn thuốc hoàng hậu bị sửa, nhưng im lặng.Mà giờ, người của hắn lại là người nắm thuốc của hoàng hậu hiện tại.Ta đến phòng dược, không báo trước.Dương Thanh đang phân loại thảo dược, thấy ta thì chững lại, sau đó hành lễ:“Lâm phó y lệnh.”“Gọi ngươi đến đây, là do ai tiến cử?”“Là… viện chính cũ.”Ta gật đầu. Không để lộ gì. Nhưng tay đã khẽ lướt qua mâm dược.Một loại rễ màu nâu xám, có mùi hăng nhẹ — không nằm trong bất kỳ phương thuốc nào được kê cho hoàng hậu.“Thứ này dùng để làm gì?” ta hỏi.Dương Thanh hơi khựng, rồi đáp:“Là… vị bổ khí phụ trợ, giúp giảm bốc hỏa.”“Ngươi chắc?”“… Có ghi chép.”Ta cầm lên, đưa gần sát ánh đèn.Lúc này, Lộ Dẫn từ ngoài bước vào, giọng lạnh:“Không cần soi nữa. Thứ đó là tán huyết hoán giả — dùng lâu sẽ khiến khí huyết hoàng hậu chậm phục hồi.”Dương Thanh biến sắc.Ta nhìn thẳng vào mắt hắn:“Ngươi là người của ai?”“Là Trình Dụ, hay… một bàn tay khác, giấu sau mặt nạ cũ?”Hắn không trả lời.Nhưng tay… đã run.Trình Dụ sống ở ngoại thành phía nam, trong một viện thuốc nhỏ có tên "Tĩnh An".Ta từng đến đây.Lần đầu, là để tin tưởng.Lần này, là để nghi ngờ.Hắn đón ta nơi cổng, không bất ngờ.“Ta biết ngươi sẽ quay lại.”Ta không khách sáo, không vòng vo:“Dương Thanh — y quan phụ trách dược cho hoàng hậu, là người ngươi từng dùng trong Thái y viện.”Hắn gật đầu.“Là ta tiến cử hắn.”liliii“Và ngươi biết,” ta nhìn thẳng vào mắt hắn, “trong thuốc có một vị tán huyết hoán giả bị lén thêm vào.”Trình Dụ im lặng.Ta cười nhạt:“Vẫn không nói?”Hắn chậm rãi đi vào phòng, tay châm trà, động tác thong thả như không hề có d.a.o kề cổ.Một lát sau, hắn mới khẽ đáp:“Ngươi nghĩ ta phản hoàng hậu sao?”Ta không đáp.Hắn nhìn vào chén trà trong tay, ánh mắt xa xăm:“Ba năm trước, ta im lặng… vì không đủ quyền để cứu.”“Giờ đây, ta vẫn im lặng…vì quyền ta có được, chỉ khi giữ miệng đúng lúc.”“Ngươi không hiểu đâu, Thanh Dao.Ngươi nghĩ mình đang đưa sự thật ra ánh sáng,nhưng ngươi có biết không…”Hắn ngẩng lên, ánh mắt tối như vực sâu:“Sự thật, nếu không được một kẻ mạnh đứng sau bảo vệ,sẽ chỉ trở thành mồi lửa —thiêu luôn cả người nói ra.”Ta đứng lặng.Một lúc sau, ta hỏi khẽ:“Vậy ngươi để mặc thuốc bị đổi? Để hoàng hậu uống từng ngày?”“Ta dặn Dương Thanh chỉ gia giảm liều, không đủ để gây hại.”“Không đủ để gây hại,” ta lặp lại, “nhưng đủ để kéo dài sự yếu ớt, đủ để hoàng hậu không thể mang thai lần nữa.”Trình Dụ không phủ nhận.Ta siết chặt tay.“Ngươi nói giữ im lặng là vì không có sức. Nhưng giờ ngươi có sức rồi, lại dùng nó… để giúp kẻ khác kéo hoàng hậu xuống.”“… Vì ai?”