Tác giả:

Nếu ông trời có mắt, xin Người hãy giáng sét xuống đầu con, còn hơn là bắt con phải chịu kiếp nạn nằm chung phòng bệnh với Kỷ “lột da”. Cơn viêm ruột thừa hành hạ còn chưa đủ hay sao, mà còn phải đối mặt với một Kỷ Khâm Lâm dù đang nằm trên giường bệnh vẫn không quên dí mặt vào laptop để làm thêm giờ? Đã vậy, anh ta còn nhẫn tâm kéo theo con bé đáng thương là tôi đây cùng chịu trận. Nhưng tôi nào dám hó hé nửa lời. Ai bảo người ta đang nắm giữ yết hầu số phận, là vị sếp trực tiếp quyết định tấm vé ở lại hay ra đi của tôi cơ chứ? Tôi lê cái thân tàn đang cắm kim truyền, còng lưng sát lại gần màn hình máy tính của Kỷ “lột da”, nheo mắt nhìn vào bản kế hoạch mà tôi đã mất bao tâm huyết để hoàn thành, một kiệt tác mà tôi tin là không có lấy một tì vết. “Đúng, chính nó đấy. Cô nhìn lại cho kỹ một lần nữa xem, đã thấy vấn đề nằm ở đâu chưa?” Tôi liếc xéo Kỷ “lột da” một cái, rồi lại dời mắt xuống bản PPT. Từng chi tiết đều hoàn hảo không thể chê vào đâu được: bố cục trang nhã, phông chữ…

Truyện chữ
Truyện tranh

Đang cập nhật ...

Truyện Audio

Đang cập nhật ...