Tác giả:

Nếu ông trời có mắt, xin Người hãy giáng sét xuống đầu con, còn hơn là bắt con phải chịu kiếp nạn nằm chung phòng bệnh với Kỷ “lột da”. Cơn viêm ruột thừa hành hạ còn chưa đủ hay sao, mà còn phải đối mặt với một Kỷ Khâm Lâm dù đang nằm trên giường bệnh vẫn không quên dí mặt vào laptop để làm thêm giờ? Đã vậy, anh ta còn nhẫn tâm kéo theo con bé đáng thương là tôi đây cùng chịu trận. Nhưng tôi nào dám hó hé nửa lời. Ai bảo người ta đang nắm giữ yết hầu số phận, là vị sếp trực tiếp quyết định tấm vé ở lại hay ra đi của tôi cơ chứ? Tôi lê cái thân tàn đang cắm kim truyền, còng lưng sát lại gần màn hình máy tính của Kỷ “lột da”, nheo mắt nhìn vào bản kế hoạch mà tôi đã mất bao tâm huyết để hoàn thành, một kiệt tác mà tôi tin là không có lấy một tì vết. “Đúng, chính nó đấy. Cô nhìn lại cho kỹ một lần nữa xem, đã thấy vấn đề nằm ở đâu chưa?” Tôi liếc xéo Kỷ “lột da” một cái, rồi lại dời mắt xuống bản PPT. Từng chi tiết đều hoàn hảo không thể chê vào đâu được: bố cục trang nhã, phông chữ…

Chương 11

Viêm Ruột Thừa Gặp Sếp Cuồng Công ViệcTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNếu ông trời có mắt, xin Người hãy giáng sét xuống đầu con, còn hơn là bắt con phải chịu kiếp nạn nằm chung phòng bệnh với Kỷ “lột da”. Cơn viêm ruột thừa hành hạ còn chưa đủ hay sao, mà còn phải đối mặt với một Kỷ Khâm Lâm dù đang nằm trên giường bệnh vẫn không quên dí mặt vào laptop để làm thêm giờ? Đã vậy, anh ta còn nhẫn tâm kéo theo con bé đáng thương là tôi đây cùng chịu trận. Nhưng tôi nào dám hó hé nửa lời. Ai bảo người ta đang nắm giữ yết hầu số phận, là vị sếp trực tiếp quyết định tấm vé ở lại hay ra đi của tôi cơ chứ? Tôi lê cái thân tàn đang cắm kim truyền, còng lưng sát lại gần màn hình máy tính của Kỷ “lột da”, nheo mắt nhìn vào bản kế hoạch mà tôi đã mất bao tâm huyết để hoàn thành, một kiệt tác mà tôi tin là không có lấy một tì vết. “Đúng, chính nó đấy. Cô nhìn lại cho kỹ một lần nữa xem, đã thấy vấn đề nằm ở đâu chưa?” Tôi liếc xéo Kỷ “lột da” một cái, rồi lại dời mắt xuống bản PPT. Từng chi tiết đều hoàn hảo không thể chê vào đâu được: bố cục trang nhã, phông chữ… “Anh có còn là người không vậy? Kỳ nghỉ phép đã được duyệt rồi mà bây giờ anh lại muốn hủy bỏ? Với lại, anh đừng có cậy tôi thích anh mà muốn mắng chửi tôi thế nào cũng được! Trương Miên Chi tôi đây mặt xinh dáng chuẩn, muốn theo đuổi ai mà chẳng được? Sao cứ đến lượt anh thì tôi lại biến thành đồ ngốc chứ? Nghe cho rõ đây, Kỷ Khâm Lâm! Nghỉ phép, tôi vẫn sẽ nghỉ! Còn anh, tôi nhất định sẽ theo đuổi tới cùng! Tôi không tin mình không thể cưa đổ anh!”Kỷ Khâm Lâm ngây người ra.Và rồi, tôi cũng chết lặng.Sau một khoảng im lặng kéo dài, anh mới cất tiếng hỏi, giọng khàn đi:“Trương Miên Chi… em vừa nói gì thế?”Lúc này tôi mới nhận ra mình đã lỡ lời. Mặt tôi nóng bừng lên, nhưng vẫn cố giữ chút bình tĩnh cuối cùng: “Đúng vậy! Em nói là em thí…”“Khoan đã!” – anh đột ngột ngắt lời tôi, giọng điệu đầy kích động.Rồi anh bất ngờ đứng dậy, nắm lấy tay tôi và kéo tôi lao ra khỏi quán cà phê. Dưới ánh đèn đường vàng vọt, anh dịu dàng cúi xuống nhìn tôi, một nụ cười ấm áp nở trên môi:“Trương Miên Chi, chuyện tỏ tình quan trọng này, hãy để anh là người nói trước. Những lời em vừa nói… tạm thời không tính.”Bóng tối bị ánh đèn đường xé toạc, cơn gió đêm mơn man trên da thịt.Khoảnh khắc ấy tôi mới nhận ra – một nụ hôn sau khi ăn lẩu cay… hóa ra lại có thể ngọt ngào đến tan chảy cả cõi lòng.“Khép cửa lại.”Sợi dây kiên nhẫn trong tôi cuối cùng cũng đứt phựt. Uất ức dồn nén đến mức tôi không thể chịu đựng thêm một giây nào nữa! Yêu đương với cấp trên chẳng những không có chút đặc quyền nào, mà thân phận của tôi trong công ty này đôi khi còn chẳng bằng một nhân viên bình thường! Một ý định đã manh nha từ lâu giờ bùng lên mạnh mẽ — hay là dứt khoát nghỉ việc cho rồi.Bởi lẽ cứ tiếp diễn thế này, mỗi lần tranh luận với Kỷ Khâm Lâm, tôi đều bị anh dùng chức danh để áp chế, đến sức lực để phản kháng cũng không còn.Tôi dứt khoát đóng sập cánh cửa, nhưng ngay khi vừa xoay người lại, tôi đã va thẳng vào một lồng ngực rắn chắc và ấm áp.Anh thuận thế vòng tay ôm lấy eo tôi, kéo nhẹ tôi vào lòng rồi cúi đầu, định tìm đến môi tôi.Tôi nghiêng mặt đi để né tránh. Một tiếng cười trầm thấp bật ra từ lồng ngực anh: “Còn giận dỗi sao?”Tôi cố gắng đẩy anh ra nhưng bất thành, đành phải giữ vẻ mặt nghiêm nghị, dùng giọng điệu đanh thép đầy khí chất công tư phân minh:“Kỷ tổng, xin anh lưu ý đến hình ảnh của mình ở nơi công sở. Xét về lý, chúng ta hiện tại vẫn là quan hệ cấp trên và cấp dưới.”Anh vùi mặt vào hõm vai tôi, cọ nhẹ như một chú mèo lớn đang làm nũng, giọng nói nhuốm đầy vẻ tủi thân:“Nhưng từ sáng đến giờ, anh chỉ mong được ôm em một cái… Trương Miên Chi này, căn hộ mới của anh đã hoàn thiện rồi. Từ đó đi bộ đến công ty chỉ mất đúng mười phút.”Tôi còn chưa kịp thích ứng với màn chuyển chủ đề đột ngột như một cơn lốc của anh: “Ý của anh là gì?”Anh nâng khuôn mặt tôi lên, đặt lên môi tôi một nụ hôn phớt nhẹ, nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời:“Ý của anh là… Anh, Kỷ Khâm Lâm, xin được chính thức mời cô Trương Miên Chi đây — ngày mai cùng anh đi làm thủ tục đăng ký vân tay, chuyển hộ khẩu về nhà của anh.”Ngày thứ năm chúng tôi chính thức ở bên nhau rơi vào một ngày thứ Bảy đẹp trời.

“Anh có còn là người không vậy? Kỳ nghỉ phép đã được duyệt rồi mà bây giờ anh lại muốn hủy bỏ? Với lại, anh đừng có cậy tôi thích anh mà muốn mắng chửi tôi thế nào cũng được! Trương Miên Chi tôi đây mặt xinh dáng chuẩn, muốn theo đuổi ai mà chẳng được? Sao cứ đến lượt anh thì tôi lại biến thành đồ ngốc chứ? Nghe cho rõ đây, Kỷ Khâm Lâm! Nghỉ phép, tôi vẫn sẽ nghỉ! Còn anh, tôi nhất định sẽ theo đuổi tới cùng! Tôi không tin mình không thể cưa đổ anh!”

Kỷ Khâm Lâm ngây người ra.

Và rồi, tôi cũng chết lặng.

Sau một khoảng im lặng kéo dài, anh mới cất tiếng hỏi, giọng khàn đi:

“Trương Miên Chi… em vừa nói gì thế?”

Lúc này tôi mới nhận ra mình đã lỡ lời. Mặt tôi nóng bừng lên, nhưng vẫn cố giữ chút bình tĩnh cuối cùng: “Đúng vậy! Em nói là em thí…”

“Khoan đã!” – anh đột ngột ngắt lời tôi, giọng điệu đầy kích động.

Rồi anh bất ngờ đứng dậy, nắm lấy tay tôi và kéo tôi lao ra khỏi quán cà phê. Dưới ánh đèn đường vàng vọt, anh dịu dàng cúi xuống nhìn tôi, một nụ cười ấm áp nở trên môi:

“Trương Miên Chi, chuyện tỏ tình quan trọng này, hãy để anh là người nói trước. Những lời em vừa nói… tạm thời không tính.”

Bóng tối bị ánh đèn đường xé toạc, cơn gió đêm mơn man trên da thịt.

Khoảnh khắc ấy tôi mới nhận ra – một nụ hôn sau khi ăn lẩu cay… hóa ra lại có thể ngọt ngào đến tan chảy cả cõi lòng.

“Khép cửa lại.”

Sợi dây kiên nhẫn trong tôi cuối cùng cũng đứt phựt. Uất ức dồn nén đến mức tôi không thể chịu đựng thêm một giây nào nữa! Yêu đương với cấp trên chẳng những không có chút đặc quyền nào, mà thân phận của tôi trong công ty này đôi khi còn chẳng bằng một nhân viên bình thường! Một ý định đã manh nha từ lâu giờ bùng lên mạnh mẽ — hay là dứt khoát nghỉ việc cho rồi.

Bởi lẽ cứ tiếp diễn thế này, mỗi lần tranh luận với Kỷ Khâm Lâm, tôi đều bị anh dùng chức danh để áp chế, đến sức lực để phản kháng cũng không còn.

Tôi dứt khoát đóng sập cánh cửa, nhưng ngay khi vừa xoay người lại, tôi đã va thẳng vào một lồng ngực rắn chắc và ấm áp.

Anh thuận thế vòng tay ôm lấy eo tôi, kéo nhẹ tôi vào lòng rồi cúi đầu, định tìm đến môi tôi.

Tôi nghiêng mặt đi để né tránh. Một tiếng cười trầm thấp bật ra từ lồng ngực anh: “Còn giận dỗi sao?”

Tôi cố gắng đẩy anh ra nhưng bất thành, đành phải giữ vẻ mặt nghiêm nghị, dùng giọng điệu đanh thép đầy khí chất công tư phân minh:

“Kỷ tổng, xin anh lưu ý đến hình ảnh của mình ở nơi công sở. Xét về lý, chúng ta hiện tại vẫn là quan hệ cấp trên và cấp dưới.”

Anh vùi mặt vào hõm vai tôi, cọ nhẹ như một chú mèo lớn đang làm nũng, giọng nói nhuốm đầy vẻ tủi thân:

“Nhưng từ sáng đến giờ, anh chỉ mong được ôm em một cái… Trương Miên Chi này, căn hộ mới của anh đã hoàn thiện rồi. Từ đó đi bộ đến công ty chỉ mất đúng mười phút.”

Tôi còn chưa kịp thích ứng với màn chuyển chủ đề đột ngột như một cơn lốc của anh: “Ý của anh là gì?”

Anh nâng khuôn mặt tôi lên, đặt lên môi tôi một nụ hôn phớt nhẹ, nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời:

“Ý của anh là… Anh, Kỷ Khâm Lâm, xin được chính thức mời cô Trương Miên Chi đây — ngày mai cùng anh đi làm thủ tục đăng ký vân tay, chuyển hộ khẩu về nhà của anh.”

Ngày thứ năm chúng tôi chính thức ở bên nhau rơi vào một ngày thứ Bảy đẹp trời.

Viêm Ruột Thừa Gặp Sếp Cuồng Công ViệcTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNếu ông trời có mắt, xin Người hãy giáng sét xuống đầu con, còn hơn là bắt con phải chịu kiếp nạn nằm chung phòng bệnh với Kỷ “lột da”. Cơn viêm ruột thừa hành hạ còn chưa đủ hay sao, mà còn phải đối mặt với một Kỷ Khâm Lâm dù đang nằm trên giường bệnh vẫn không quên dí mặt vào laptop để làm thêm giờ? Đã vậy, anh ta còn nhẫn tâm kéo theo con bé đáng thương là tôi đây cùng chịu trận. Nhưng tôi nào dám hó hé nửa lời. Ai bảo người ta đang nắm giữ yết hầu số phận, là vị sếp trực tiếp quyết định tấm vé ở lại hay ra đi của tôi cơ chứ? Tôi lê cái thân tàn đang cắm kim truyền, còng lưng sát lại gần màn hình máy tính của Kỷ “lột da”, nheo mắt nhìn vào bản kế hoạch mà tôi đã mất bao tâm huyết để hoàn thành, một kiệt tác mà tôi tin là không có lấy một tì vết. “Đúng, chính nó đấy. Cô nhìn lại cho kỹ một lần nữa xem, đã thấy vấn đề nằm ở đâu chưa?” Tôi liếc xéo Kỷ “lột da” một cái, rồi lại dời mắt xuống bản PPT. Từng chi tiết đều hoàn hảo không thể chê vào đâu được: bố cục trang nhã, phông chữ… “Anh có còn là người không vậy? Kỳ nghỉ phép đã được duyệt rồi mà bây giờ anh lại muốn hủy bỏ? Với lại, anh đừng có cậy tôi thích anh mà muốn mắng chửi tôi thế nào cũng được! Trương Miên Chi tôi đây mặt xinh dáng chuẩn, muốn theo đuổi ai mà chẳng được? Sao cứ đến lượt anh thì tôi lại biến thành đồ ngốc chứ? Nghe cho rõ đây, Kỷ Khâm Lâm! Nghỉ phép, tôi vẫn sẽ nghỉ! Còn anh, tôi nhất định sẽ theo đuổi tới cùng! Tôi không tin mình không thể cưa đổ anh!”Kỷ Khâm Lâm ngây người ra.Và rồi, tôi cũng chết lặng.Sau một khoảng im lặng kéo dài, anh mới cất tiếng hỏi, giọng khàn đi:“Trương Miên Chi… em vừa nói gì thế?”Lúc này tôi mới nhận ra mình đã lỡ lời. Mặt tôi nóng bừng lên, nhưng vẫn cố giữ chút bình tĩnh cuối cùng: “Đúng vậy! Em nói là em thí…”“Khoan đã!” – anh đột ngột ngắt lời tôi, giọng điệu đầy kích động.Rồi anh bất ngờ đứng dậy, nắm lấy tay tôi và kéo tôi lao ra khỏi quán cà phê. Dưới ánh đèn đường vàng vọt, anh dịu dàng cúi xuống nhìn tôi, một nụ cười ấm áp nở trên môi:“Trương Miên Chi, chuyện tỏ tình quan trọng này, hãy để anh là người nói trước. Những lời em vừa nói… tạm thời không tính.”Bóng tối bị ánh đèn đường xé toạc, cơn gió đêm mơn man trên da thịt.Khoảnh khắc ấy tôi mới nhận ra – một nụ hôn sau khi ăn lẩu cay… hóa ra lại có thể ngọt ngào đến tan chảy cả cõi lòng.“Khép cửa lại.”Sợi dây kiên nhẫn trong tôi cuối cùng cũng đứt phựt. Uất ức dồn nén đến mức tôi không thể chịu đựng thêm một giây nào nữa! Yêu đương với cấp trên chẳng những không có chút đặc quyền nào, mà thân phận của tôi trong công ty này đôi khi còn chẳng bằng một nhân viên bình thường! Một ý định đã manh nha từ lâu giờ bùng lên mạnh mẽ — hay là dứt khoát nghỉ việc cho rồi.Bởi lẽ cứ tiếp diễn thế này, mỗi lần tranh luận với Kỷ Khâm Lâm, tôi đều bị anh dùng chức danh để áp chế, đến sức lực để phản kháng cũng không còn.Tôi dứt khoát đóng sập cánh cửa, nhưng ngay khi vừa xoay người lại, tôi đã va thẳng vào một lồng ngực rắn chắc và ấm áp.Anh thuận thế vòng tay ôm lấy eo tôi, kéo nhẹ tôi vào lòng rồi cúi đầu, định tìm đến môi tôi.Tôi nghiêng mặt đi để né tránh. Một tiếng cười trầm thấp bật ra từ lồng ngực anh: “Còn giận dỗi sao?”Tôi cố gắng đẩy anh ra nhưng bất thành, đành phải giữ vẻ mặt nghiêm nghị, dùng giọng điệu đanh thép đầy khí chất công tư phân minh:“Kỷ tổng, xin anh lưu ý đến hình ảnh của mình ở nơi công sở. Xét về lý, chúng ta hiện tại vẫn là quan hệ cấp trên và cấp dưới.”Anh vùi mặt vào hõm vai tôi, cọ nhẹ như một chú mèo lớn đang làm nũng, giọng nói nhuốm đầy vẻ tủi thân:“Nhưng từ sáng đến giờ, anh chỉ mong được ôm em một cái… Trương Miên Chi này, căn hộ mới của anh đã hoàn thiện rồi. Từ đó đi bộ đến công ty chỉ mất đúng mười phút.”Tôi còn chưa kịp thích ứng với màn chuyển chủ đề đột ngột như một cơn lốc của anh: “Ý của anh là gì?”Anh nâng khuôn mặt tôi lên, đặt lên môi tôi một nụ hôn phớt nhẹ, nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời:“Ý của anh là… Anh, Kỷ Khâm Lâm, xin được chính thức mời cô Trương Miên Chi đây — ngày mai cùng anh đi làm thủ tục đăng ký vân tay, chuyển hộ khẩu về nhà của anh.”Ngày thứ năm chúng tôi chính thức ở bên nhau rơi vào một ngày thứ Bảy đẹp trời.

Chương 11