Tác giả:

Thành phố A, trong con hẻm cụt của khu phố cũ. “Con mẹ nó, chẳng phải đại thiếu gia nhà họ Vân rất giỏi đánh nhau à? Ai ngờ cũng có ngày hôm nay!” “Hạo ca, thằng nhãi này chảy nhiều m.á.u thế… lỡ tụi mình đánh c.h.ế.t nó rồi thì sao?” “Sợ cái gì! Có người lo liệu cả rồi! Hôm nay ông đây nhất định phải xả hết cục tức trước kia! Phải đánh nó bò dưới đất như chó, không ngóc đầu lên nổi!” Những tiếng đấm đá nặng nề xen lẫn tiếng chửi bới thô tục ầm ĩ đến mức làm Tô Ý thấy nhức hết cả đầu. Năm giác quan dần tỉnh táo, cô nhìn con hẻm nhỏ cũ kỹ, bẩn thỉu xung quanh mình, rồi cúi xuống nhìn bộ váy kiểu dáng sang trọng, tinh xảo mà mình đang mặc — cảm giác thật sự… rất phức tạp. Cô biết rõ, vừa rồi vì hóng hớt bố mẹ cãi nhau mà bị mẹ ruột đá một phát… rồi rơi thẳng vào cái thế giới quỷ quái nào đó. Là thiên kim tiểu thư nổi tiếng yếu ớt, nhõng nhẽo của Cục xuyên sách, điều mà Tô Ý ghét nhất chính là những nơi bẩn thỉu, lộn xộn và bốc mùi khó chịu cùng với những kẻ thô lỗ, mồm miệng đầy những…

Chương 87: Chương 24.4

Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện Mạt Thế, Được Nam Chính Cưng Chiều Đến NghiệnTác giả: Hác Đại NgaTruyện Dị Năng, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngThành phố A, trong con hẻm cụt của khu phố cũ. “Con mẹ nó, chẳng phải đại thiếu gia nhà họ Vân rất giỏi đánh nhau à? Ai ngờ cũng có ngày hôm nay!” “Hạo ca, thằng nhãi này chảy nhiều m.á.u thế… lỡ tụi mình đánh c.h.ế.t nó rồi thì sao?” “Sợ cái gì! Có người lo liệu cả rồi! Hôm nay ông đây nhất định phải xả hết cục tức trước kia! Phải đánh nó bò dưới đất như chó, không ngóc đầu lên nổi!” Những tiếng đấm đá nặng nề xen lẫn tiếng chửi bới thô tục ầm ĩ đến mức làm Tô Ý thấy nhức hết cả đầu. Năm giác quan dần tỉnh táo, cô nhìn con hẻm nhỏ cũ kỹ, bẩn thỉu xung quanh mình, rồi cúi xuống nhìn bộ váy kiểu dáng sang trọng, tinh xảo mà mình đang mặc — cảm giác thật sự… rất phức tạp. Cô biết rõ, vừa rồi vì hóng hớt bố mẹ cãi nhau mà bị mẹ ruột đá một phát… rồi rơi thẳng vào cái thế giới quỷ quái nào đó. Là thiên kim tiểu thư nổi tiếng yếu ớt, nhõng nhẽo của Cục xuyên sách, điều mà Tô Ý ghét nhất chính là những nơi bẩn thỉu, lộn xộn và bốc mùi khó chịu cùng với những kẻ thô lỗ, mồm miệng đầy những… Phó Đông nằm bất động giữa vũng máu trên ghế sau, mắt trợn trừng, nửa sau đầu bị đập nát, hai tay vẫn đang ở tư thế định rút súng - rõ ràng là đã chết ngay tức khắc mà không kịp phản ứng.  Ban đầu cô chỉ định lấy một ít súng đạn thôi, nhưng bây giờ, cô muốn luôn cả cái kho.  "Em gái, không nhìn ra sao? Đương nhiên là ông đây đang chuẩn bị cướp sắc đấy."  Phó Đông sờ sờ chòm râu xanh lởm chởm trên cằm, rồi không chút e dè bắt đầu cởi quần áo.  Nơi này cách chỗ nghỉ chân của bọn họ không xa, lên xe rồi, hắn hoàn toàn không cần lo lắng gì nữa.  [Á! Đồ khốn! Thề chết bảo vệ sự trong trắng của ký chủ! Ký chủ, tôi sẽ quay thưởng ngay đồ dùng để xử lý bọn chúng, đợi... *bíp*-]Tốt lắm, bị cơ chế bảo vệ trẻ vị thành niên nhốt vào phòng tối rồi...  Hệ thống: C.h.ế.t tiệt...  Tô Ý chớp chớp mắt một cách thong thả, như một chú thỏ trắng không hề nhận thức được nguy hiểm, ngây thơ rơi vào giữa bầy sói.  Thỏ trắng? Không, Tô Ý từ chối cách ví von này.  "Ồ, cướp à? Hay là cho tôi tham gia với?"  Góc hộp thuốc lòi ra từ ba lô khiến Tô Ý mất hứng, buồn quá, lại không phải đạn dược.  "?"  Phó Đông ngớ người ra.  Hai tay đang định kéo quần đột nhiên đơ lại, chắc không phải cô gái này bị dọa tới mức ngu đi rồi chứ? Nói cái gì thế?  Đến cả mấy người phía trước cũng không khỏi nghi ngờ cô gái này có vấn đề về đầu óc.  Nhưng dù nghi ngờ thế nào, mấy tên trong xe dường như không hề đề phòng cô gái ngoan ngoãn yên lặng này.Cướp?  Cô có thể cướp bằng cái gì chứ?  "Á!"  Một tiếng thét ngắn đột ngột vang lên từ ghế sau.  Tô Ý khinh khỉnh liếc nhìn chiếc váy đã vấy khá nhiều máu, tay ném đi viên gạch nhuốm đầy màu đỏ thẫm.  Ngay sau đó, cô nhẹ nhàng vươn tay, rút khẩu súng ngắn từ thắt lưng người đàn ông đã tắt thở.  Tô Ý hơi đau lòng, cô nhận ra rằng có vẻ sau quá nhiều lần bị vấy bẩn, khả năng chịu đựng của mình đã tăng lên một cách đáng báo động.  Nhưng khi nhìn lại khẩu súng ngắn, cô lại thấy cũng không quá thiệt thòi.Ôi, so với khẩu súng trường bị gã kia vứt lăn lóc một góc, Tô Ý vẫn thấy khẩu súng ngắn màu đen này hợp với mình hơn - vừa nhẹ nhàng lại ưa nhìn.  Giọng nói bình thản của cô gái vang lên trong không gian, như thể chẳng hề run sợ trước cảnh tượng đẫm máu này, thậm chí còn tỏ ra quá đỗi thản nhiên:  "Các người cướp sắc, tôi cướp súng - công bằng đấy chứ?"  "Phó Đông!"  Người đầu tiên quay lại là Phó Tây đang ngồi ở hàng ghế thứ hai.  Gần như ngay sau tiếng thét cuối cùng của Phó Đông, hắn đã lên sẵn đạn. Phó Đông nằm bất động giữa vũng máu trên ghế sau, mắt trợn trừng, nửa sau đầu bị đ.ậ.p nát, hai tay vẫn đang ở tư thế định rút súng - rõ ràng là đã c.h.ế.t ngay tức khắc mà không kịp phản ứng.  

Phó Đông nằm bất động giữa vũng máu trên ghế sau, mắt trợn trừng, nửa sau đầu bị đập nát, hai tay vẫn đang ở tư thế định rút súng - rõ ràng là đã chết ngay tức khắc mà không kịp phản ứng.  Ban đầu cô chỉ định lấy một ít súng đạn thôi, nhưng bây giờ, cô muốn luôn cả cái kho.  

"Em gái, không nhìn ra sao? Đương nhiên là ông đây đang chuẩn bị cướp sắc đấy."  

Phó Đông sờ sờ chòm râu xanh lởm chởm trên cằm, rồi không chút e dè bắt đầu cởi quần áo.  

Nơi này cách chỗ nghỉ chân của bọn họ không xa, lên xe rồi, hắn hoàn toàn không cần lo lắng gì nữa.  

[Á! Đồ khốn! Thề chết bảo vệ sự trong trắng của ký chủ! Ký chủ, tôi sẽ quay thưởng ngay đồ dùng để xử lý bọn chúng, đợi... *bíp*-]

Tốt lắm, bị cơ chế bảo vệ trẻ vị thành niên nhốt vào phòng tối rồi...  

Hệ thống: C.h.ế.t tiệt...  

Tô Ý chớp chớp mắt một cách thong thả, như một chú thỏ trắng không hề nhận thức được nguy hiểm, ngây thơ rơi vào giữa bầy sói.  

Thỏ trắng? Không, Tô Ý từ chối cách ví von này.  

"Ồ, cướp à? Hay là cho tôi tham gia với?"  

Góc hộp thuốc lòi ra từ ba lô khiến Tô Ý mất hứng, buồn quá, lại không phải đạn dược.  

"?"  

Phó Đông ngớ người ra.  

Hai tay đang định kéo quần đột nhiên đơ lại, chắc không phải cô gái này bị dọa tới mức ngu đi rồi chứ? Nói cái gì thế?  

Đến cả mấy người phía trước cũng không khỏi nghi ngờ cô gái này có vấn đề về đầu óc.  

Nhưng dù nghi ngờ thế nào, mấy tên trong xe dường như không hề đề phòng cô gái ngoan ngoãn yên lặng này.

Cướp?  

Cô có thể cướp bằng cái gì chứ?  

"Á!"  

Một tiếng thét ngắn đột ngột vang lên từ ghế sau.  

Tô Ý khinh khỉnh liếc nhìn chiếc váy đã vấy khá nhiều máu, tay ném đi viên gạch nhuốm đầy màu đỏ thẫm.  

Ngay sau đó, cô nhẹ nhàng vươn tay, rút khẩu súng ngắn từ thắt lưng người đàn ông đã tắt thở.  

Tô Ý hơi đau lòng, cô nhận ra rằng có vẻ sau quá nhiều lần bị vấy bẩn, khả năng chịu đựng của mình đã tăng lên một cách đáng báo động.  

Nhưng khi nhìn lại khẩu súng ngắn, cô lại thấy cũng không quá thiệt thòi.

Ôi, so với khẩu súng trường bị gã kia vứt lăn lóc một góc, Tô Ý vẫn thấy khẩu súng ngắn màu đen này hợp với mình hơn - vừa nhẹ nhàng lại ưa nhìn.  

Giọng nói bình thản của cô gái vang lên trong không gian, như thể chẳng hề run sợ trước cảnh tượng đẫm máu này, thậm chí còn tỏ ra quá đỗi thản nhiên:  

"Các người cướp sắc, tôi cướp súng - công bằng đấy chứ?"  

"Phó Đông!"  

Người đầu tiên quay lại là Phó Tây đang ngồi ở hàng ghế thứ hai.  

Gần như ngay sau tiếng thét cuối cùng của Phó Đông, hắn đã lên sẵn đạn. 

Phó Đông nằm bất động giữa vũng máu trên ghế sau, mắt trợn trừng, nửa sau đầu bị đ.ậ.p nát, hai tay vẫn đang ở tư thế định rút súng - rõ ràng là đã c.h.ế.t ngay tức khắc mà không kịp phản ứng.  

Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện Mạt Thế, Được Nam Chính Cưng Chiều Đến NghiệnTác giả: Hác Đại NgaTruyện Dị Năng, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngThành phố A, trong con hẻm cụt của khu phố cũ. “Con mẹ nó, chẳng phải đại thiếu gia nhà họ Vân rất giỏi đánh nhau à? Ai ngờ cũng có ngày hôm nay!” “Hạo ca, thằng nhãi này chảy nhiều m.á.u thế… lỡ tụi mình đánh c.h.ế.t nó rồi thì sao?” “Sợ cái gì! Có người lo liệu cả rồi! Hôm nay ông đây nhất định phải xả hết cục tức trước kia! Phải đánh nó bò dưới đất như chó, không ngóc đầu lên nổi!” Những tiếng đấm đá nặng nề xen lẫn tiếng chửi bới thô tục ầm ĩ đến mức làm Tô Ý thấy nhức hết cả đầu. Năm giác quan dần tỉnh táo, cô nhìn con hẻm nhỏ cũ kỹ, bẩn thỉu xung quanh mình, rồi cúi xuống nhìn bộ váy kiểu dáng sang trọng, tinh xảo mà mình đang mặc — cảm giác thật sự… rất phức tạp. Cô biết rõ, vừa rồi vì hóng hớt bố mẹ cãi nhau mà bị mẹ ruột đá một phát… rồi rơi thẳng vào cái thế giới quỷ quái nào đó. Là thiên kim tiểu thư nổi tiếng yếu ớt, nhõng nhẽo của Cục xuyên sách, điều mà Tô Ý ghét nhất chính là những nơi bẩn thỉu, lộn xộn và bốc mùi khó chịu cùng với những kẻ thô lỗ, mồm miệng đầy những… Phó Đông nằm bất động giữa vũng máu trên ghế sau, mắt trợn trừng, nửa sau đầu bị đập nát, hai tay vẫn đang ở tư thế định rút súng - rõ ràng là đã chết ngay tức khắc mà không kịp phản ứng.  Ban đầu cô chỉ định lấy một ít súng đạn thôi, nhưng bây giờ, cô muốn luôn cả cái kho.  "Em gái, không nhìn ra sao? Đương nhiên là ông đây đang chuẩn bị cướp sắc đấy."  Phó Đông sờ sờ chòm râu xanh lởm chởm trên cằm, rồi không chút e dè bắt đầu cởi quần áo.  Nơi này cách chỗ nghỉ chân của bọn họ không xa, lên xe rồi, hắn hoàn toàn không cần lo lắng gì nữa.  [Á! Đồ khốn! Thề chết bảo vệ sự trong trắng của ký chủ! Ký chủ, tôi sẽ quay thưởng ngay đồ dùng để xử lý bọn chúng, đợi... *bíp*-]Tốt lắm, bị cơ chế bảo vệ trẻ vị thành niên nhốt vào phòng tối rồi...  Hệ thống: C.h.ế.t tiệt...  Tô Ý chớp chớp mắt một cách thong thả, như một chú thỏ trắng không hề nhận thức được nguy hiểm, ngây thơ rơi vào giữa bầy sói.  Thỏ trắng? Không, Tô Ý từ chối cách ví von này.  "Ồ, cướp à? Hay là cho tôi tham gia với?"  Góc hộp thuốc lòi ra từ ba lô khiến Tô Ý mất hứng, buồn quá, lại không phải đạn dược.  "?"  Phó Đông ngớ người ra.  Hai tay đang định kéo quần đột nhiên đơ lại, chắc không phải cô gái này bị dọa tới mức ngu đi rồi chứ? Nói cái gì thế?  Đến cả mấy người phía trước cũng không khỏi nghi ngờ cô gái này có vấn đề về đầu óc.  Nhưng dù nghi ngờ thế nào, mấy tên trong xe dường như không hề đề phòng cô gái ngoan ngoãn yên lặng này.Cướp?  Cô có thể cướp bằng cái gì chứ?  "Á!"  Một tiếng thét ngắn đột ngột vang lên từ ghế sau.  Tô Ý khinh khỉnh liếc nhìn chiếc váy đã vấy khá nhiều máu, tay ném đi viên gạch nhuốm đầy màu đỏ thẫm.  Ngay sau đó, cô nhẹ nhàng vươn tay, rút khẩu súng ngắn từ thắt lưng người đàn ông đã tắt thở.  Tô Ý hơi đau lòng, cô nhận ra rằng có vẻ sau quá nhiều lần bị vấy bẩn, khả năng chịu đựng của mình đã tăng lên một cách đáng báo động.  Nhưng khi nhìn lại khẩu súng ngắn, cô lại thấy cũng không quá thiệt thòi.Ôi, so với khẩu súng trường bị gã kia vứt lăn lóc một góc, Tô Ý vẫn thấy khẩu súng ngắn màu đen này hợp với mình hơn - vừa nhẹ nhàng lại ưa nhìn.  Giọng nói bình thản của cô gái vang lên trong không gian, như thể chẳng hề run sợ trước cảnh tượng đẫm máu này, thậm chí còn tỏ ra quá đỗi thản nhiên:  "Các người cướp sắc, tôi cướp súng - công bằng đấy chứ?"  "Phó Đông!"  Người đầu tiên quay lại là Phó Tây đang ngồi ở hàng ghế thứ hai.  Gần như ngay sau tiếng thét cuối cùng của Phó Đông, hắn đã lên sẵn đạn. Phó Đông nằm bất động giữa vũng máu trên ghế sau, mắt trợn trừng, nửa sau đầu bị đ.ậ.p nát, hai tay vẫn đang ở tư thế định rút súng - rõ ràng là đã c.h.ế.t ngay tức khắc mà không kịp phản ứng.  

Chương 87: Chương 24.4