Tác giả:

Thành phố A, trong con hẻm cụt của khu phố cũ. “Con mẹ nó, chẳng phải đại thiếu gia nhà họ Vân rất giỏi đánh nhau à? Ai ngờ cũng có ngày hôm nay!” “Hạo ca, thằng nhãi này chảy nhiều m.á.u thế… lỡ tụi mình đánh c.h.ế.t nó rồi thì sao?” “Sợ cái gì! Có người lo liệu cả rồi! Hôm nay ông đây nhất định phải xả hết cục tức trước kia! Phải đánh nó bò dưới đất như chó, không ngóc đầu lên nổi!” Những tiếng đấm đá nặng nề xen lẫn tiếng chửi bới thô tục ầm ĩ đến mức làm Tô Ý thấy nhức hết cả đầu. Năm giác quan dần tỉnh táo, cô nhìn con hẻm nhỏ cũ kỹ, bẩn thỉu xung quanh mình, rồi cúi xuống nhìn bộ váy kiểu dáng sang trọng, tinh xảo mà mình đang mặc — cảm giác thật sự… rất phức tạp. Cô biết rõ, vừa rồi vì hóng hớt bố mẹ cãi nhau mà bị mẹ ruột đá một phát… rồi rơi thẳng vào cái thế giới quỷ quái nào đó. Là thiên kim tiểu thư nổi tiếng yếu ớt, nhõng nhẽo của Cục xuyên sách, điều mà Tô Ý ghét nhất chính là những nơi bẩn thỉu, lộn xộn và bốc mùi khó chịu cùng với những kẻ thô lỗ, mồm miệng đầy những…

Chương 88: Chương 25.1

Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện Mạt Thế, Được Nam Chính Cưng Chiều Đến NghiệnTác giả: Hác Đại NgaTruyện Dị Năng, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngThành phố A, trong con hẻm cụt của khu phố cũ. “Con mẹ nó, chẳng phải đại thiếu gia nhà họ Vân rất giỏi đánh nhau à? Ai ngờ cũng có ngày hôm nay!” “Hạo ca, thằng nhãi này chảy nhiều m.á.u thế… lỡ tụi mình đánh c.h.ế.t nó rồi thì sao?” “Sợ cái gì! Có người lo liệu cả rồi! Hôm nay ông đây nhất định phải xả hết cục tức trước kia! Phải đánh nó bò dưới đất như chó, không ngóc đầu lên nổi!” Những tiếng đấm đá nặng nề xen lẫn tiếng chửi bới thô tục ầm ĩ đến mức làm Tô Ý thấy nhức hết cả đầu. Năm giác quan dần tỉnh táo, cô nhìn con hẻm nhỏ cũ kỹ, bẩn thỉu xung quanh mình, rồi cúi xuống nhìn bộ váy kiểu dáng sang trọng, tinh xảo mà mình đang mặc — cảm giác thật sự… rất phức tạp. Cô biết rõ, vừa rồi vì hóng hớt bố mẹ cãi nhau mà bị mẹ ruột đá một phát… rồi rơi thẳng vào cái thế giới quỷ quái nào đó. Là thiên kim tiểu thư nổi tiếng yếu ớt, nhõng nhẽo của Cục xuyên sách, điều mà Tô Ý ghét nhất chính là những nơi bẩn thỉu, lộn xộn và bốc mùi khó chịu cùng với những kẻ thô lỗ, mồm miệng đầy những… Cô gái ngồi trong góc vẫn điềm nhiên khép hai đầu gối, ngón tay trắng mảnh khảnh khéo léo xoay vòng khẩu súng vừa đoạt được từ Phó Đông.  "Là cô đã giết hắn."  Giọng nói trầm đục khẳng định chắc chắn.  Phó Tây không thể tưởng tượng được tại sao cô gái trông vô hại này lại dám ra tay với Phó Đông.  Dù tính tình nóng nảy, nhưng về mặt võ thuật, Phó Đông luôn là một tay cừ khôi.  Ánh mắt sau cặp kính lóe lên tia giận dữ, nòng súng đen ngòm đã chĩa thẳng vào đầu cô gái.  "Đoàng—"  Tiếng súng đầu tiên vang lên trong xe, cùng với cú phanh gấp khiến một vệt máu khác bắn tung.  "Ôi trời, lái kiểu gì thế! Đầu tôi quý giá lắm đấy."  Tô Ý xoa xoa trán vừa đập vào cửa kính, đau đến mức hít một hơi lạnh.  Tài xế này thật không chuyên nghiệp, chưa từng nghe tiếng súng sao? Run tay run chân thế không biết!  "Đại ca..."  "Cứ lái xe đi, để tao xử lý con nhóc này."  Tiếng than phiền của cô gái khiến vẻ mặt điềm tĩnh thường ngày của Bạch Hàn trở nên sắc lạnh.  Hai anh em họ Phó thậm chí không xử lý nổi một con nhóc, làm lỡ việc đưa thuốc cho chủ nhân!  Bóng dáng nhỏ nhắn của cô gái bị khuất sau hàng ghế thứ hai, buộc Bạch Hàn phải cầm súng bước lên.  Nhị Ma Tử đã co rúm người run rẩy trong góc.  Bên cạnh hắn là Phó Tây nằm gục trên sàn, viên đạn xuyên ngay giữa trán tạo thành một đóa hoa máu, màn kính trong suốt giờ nhuốm màu đỏ thẫm.  Nhị Ma Tử đau đầu, hắn đã thấy nhiều kẻ cướp nhưng chưa thấy ai dám cướp đồ của nhà họ Bạch, huống chi lại là một cô gái - mà cô còn giết chết hai thuộc hạ của Bạch gia.  Nhưng giờ đây Bạch lão đại đích thân xuất hiện, cô gái kia xem như đã hết đường sống rồi.  Hắn chỉ biết cầu nguyện đừng vạ lây đến mình,a di đà phật, đạn không có mắt, đừng bay vào người hắn là được.  Bạch Hàn tuy có thân hình to lớn, nhưng động tác của hắn lại vô cùng nhanh nhẹn.  Thế nhưng khi ánh mắt sắc lạnh của hắn quét qua góc sau xe, bỗng trở nên kinh ngạc.  Không có ai cả!  Rõ ràng hắn nghe thấy giọng nói phát ra từ phía sau, lúc lên xe cũng thấy Phó Đông quăng cô gái vào ghế sau.  Ấy vậy mà, ngoài xác c.h.ế.t của Phó Đông, Phó Tây và tên nhát gan như chim cút kia, hoàn toàn không có bóng dáng cô gái đâu cả.  C.h.ế.t tiệt, đúng là gặp quỷ!  Nòng súng đen ngòm chĩa thẳng vào chỗ ngồi trống không, ánh mắt Bạch Hàn càng thêm âm trầm.  Chẳng lẽ cô cũng có năng lực kỳ lạ như Hắc Tử?  "Đang tìm tôi à?"  Giọng nói trong trẻo của cô gái vang lên ngay sau tai, mang theo chút hơi lạnh.  

Cô gái ngồi trong góc vẫn điềm nhiên khép hai đầu gối, ngón tay trắng mảnh khảnh khéo léo xoay vòng khẩu súng vừa đoạt được từ Phó Đông.  

"Là cô đã giết hắn."  

Giọng nói trầm đục khẳng định chắc chắn.  

Phó Tây không thể tưởng tượng được tại sao cô gái trông vô hại này lại dám ra tay với Phó Đông.  

Dù tính tình nóng nảy, nhưng về mặt võ thuật, Phó Đông luôn là một tay cừ khôi.  

Ánh mắt sau cặp kính lóe lên tia giận dữ, nòng súng đen ngòm đã chĩa thẳng vào đầu cô gái.  

"Đoàng—"  

Tiếng súng đầu tiên vang lên trong xe, cùng với cú phanh gấp khiến một vệt máu khác bắn tung.  

"Ôi trời, lái kiểu gì thế! Đầu tôi quý giá lắm đấy."  

Tô Ý xoa xoa trán vừa đập vào cửa kính, đau đến mức hít một hơi lạnh.  

Tài xế này thật không chuyên nghiệp, chưa từng nghe tiếng súng sao? Run tay run chân thế không biết!  

"Đại ca..."  

"Cứ lái xe đi, để tao xử lý con nhóc này."  

Tiếng than phiền của cô gái khiến vẻ mặt điềm tĩnh thường ngày của Bạch Hàn trở nên sắc lạnh.  

Hai anh em họ Phó thậm chí không xử lý nổi một con nhóc, làm lỡ việc đưa thuốc cho chủ nhân!  

Bóng dáng nhỏ nhắn của cô gái bị khuất sau hàng ghế thứ hai, buộc Bạch Hàn phải cầm súng bước lên.  

Nhị Ma Tử đã co rúm người run rẩy trong góc.  

Bên cạnh hắn là Phó Tây nằm gục trên sàn, viên đạn xuyên ngay giữa trán tạo thành một đóa hoa máu, màn kính trong suốt giờ nhuốm màu đỏ thẫm.  

Nhị Ma Tử đau đầu, hắn đã thấy nhiều kẻ cướp nhưng chưa thấy ai dám cướp đồ của nhà họ Bạch, huống chi lại là một cô gái - mà cô còn giết chết hai thuộc hạ của Bạch gia.  

Nhưng giờ đây Bạch lão đại đích thân xuất hiện, cô gái kia xem như đã hết đường sống rồi.  

Hắn chỉ biết cầu nguyện đừng vạ lây đến mình,a di đà phật, đạn không có mắt, đừng bay vào người hắn là được.  

Bạch Hàn tuy có thân hình to lớn, nhưng động tác của hắn lại vô cùng nhanh nhẹn.  

Thế nhưng khi ánh mắt sắc lạnh của hắn quét qua góc sau xe, bỗng trở nên kinh ngạc.  

Không có ai cả!  

Rõ ràng hắn nghe thấy giọng nói phát ra từ phía sau, lúc lên xe cũng thấy Phó Đông quăng cô gái vào ghế sau.  

Ấy vậy mà, ngoài xác c.h.ế.t của Phó Đông, Phó Tây và tên nhát gan như chim cút kia, hoàn toàn không có bóng dáng cô gái đâu cả.  

C.h.ế.t tiệt, đúng là gặp quỷ!  

Nòng súng đen ngòm chĩa thẳng vào chỗ ngồi trống không, ánh mắt Bạch Hàn càng thêm âm trầm.  

Chẳng lẽ cô cũng có năng lực kỳ lạ như Hắc Tử?  

"Đang tìm tôi à?"  

Giọng nói trong trẻo của cô gái vang lên ngay sau tai, mang theo chút hơi lạnh.  

Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện Mạt Thế, Được Nam Chính Cưng Chiều Đến NghiệnTác giả: Hác Đại NgaTruyện Dị Năng, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngThành phố A, trong con hẻm cụt của khu phố cũ. “Con mẹ nó, chẳng phải đại thiếu gia nhà họ Vân rất giỏi đánh nhau à? Ai ngờ cũng có ngày hôm nay!” “Hạo ca, thằng nhãi này chảy nhiều m.á.u thế… lỡ tụi mình đánh c.h.ế.t nó rồi thì sao?” “Sợ cái gì! Có người lo liệu cả rồi! Hôm nay ông đây nhất định phải xả hết cục tức trước kia! Phải đánh nó bò dưới đất như chó, không ngóc đầu lên nổi!” Những tiếng đấm đá nặng nề xen lẫn tiếng chửi bới thô tục ầm ĩ đến mức làm Tô Ý thấy nhức hết cả đầu. Năm giác quan dần tỉnh táo, cô nhìn con hẻm nhỏ cũ kỹ, bẩn thỉu xung quanh mình, rồi cúi xuống nhìn bộ váy kiểu dáng sang trọng, tinh xảo mà mình đang mặc — cảm giác thật sự… rất phức tạp. Cô biết rõ, vừa rồi vì hóng hớt bố mẹ cãi nhau mà bị mẹ ruột đá một phát… rồi rơi thẳng vào cái thế giới quỷ quái nào đó. Là thiên kim tiểu thư nổi tiếng yếu ớt, nhõng nhẽo của Cục xuyên sách, điều mà Tô Ý ghét nhất chính là những nơi bẩn thỉu, lộn xộn và bốc mùi khó chịu cùng với những kẻ thô lỗ, mồm miệng đầy những… Cô gái ngồi trong góc vẫn điềm nhiên khép hai đầu gối, ngón tay trắng mảnh khảnh khéo léo xoay vòng khẩu súng vừa đoạt được từ Phó Đông.  "Là cô đã giết hắn."  Giọng nói trầm đục khẳng định chắc chắn.  Phó Tây không thể tưởng tượng được tại sao cô gái trông vô hại này lại dám ra tay với Phó Đông.  Dù tính tình nóng nảy, nhưng về mặt võ thuật, Phó Đông luôn là một tay cừ khôi.  Ánh mắt sau cặp kính lóe lên tia giận dữ, nòng súng đen ngòm đã chĩa thẳng vào đầu cô gái.  "Đoàng—"  Tiếng súng đầu tiên vang lên trong xe, cùng với cú phanh gấp khiến một vệt máu khác bắn tung.  "Ôi trời, lái kiểu gì thế! Đầu tôi quý giá lắm đấy."  Tô Ý xoa xoa trán vừa đập vào cửa kính, đau đến mức hít một hơi lạnh.  Tài xế này thật không chuyên nghiệp, chưa từng nghe tiếng súng sao? Run tay run chân thế không biết!  "Đại ca..."  "Cứ lái xe đi, để tao xử lý con nhóc này."  Tiếng than phiền của cô gái khiến vẻ mặt điềm tĩnh thường ngày của Bạch Hàn trở nên sắc lạnh.  Hai anh em họ Phó thậm chí không xử lý nổi một con nhóc, làm lỡ việc đưa thuốc cho chủ nhân!  Bóng dáng nhỏ nhắn của cô gái bị khuất sau hàng ghế thứ hai, buộc Bạch Hàn phải cầm súng bước lên.  Nhị Ma Tử đã co rúm người run rẩy trong góc.  Bên cạnh hắn là Phó Tây nằm gục trên sàn, viên đạn xuyên ngay giữa trán tạo thành một đóa hoa máu, màn kính trong suốt giờ nhuốm màu đỏ thẫm.  Nhị Ma Tử đau đầu, hắn đã thấy nhiều kẻ cướp nhưng chưa thấy ai dám cướp đồ của nhà họ Bạch, huống chi lại là một cô gái - mà cô còn giết chết hai thuộc hạ của Bạch gia.  Nhưng giờ đây Bạch lão đại đích thân xuất hiện, cô gái kia xem như đã hết đường sống rồi.  Hắn chỉ biết cầu nguyện đừng vạ lây đến mình,a di đà phật, đạn không có mắt, đừng bay vào người hắn là được.  Bạch Hàn tuy có thân hình to lớn, nhưng động tác của hắn lại vô cùng nhanh nhẹn.  Thế nhưng khi ánh mắt sắc lạnh của hắn quét qua góc sau xe, bỗng trở nên kinh ngạc.  Không có ai cả!  Rõ ràng hắn nghe thấy giọng nói phát ra từ phía sau, lúc lên xe cũng thấy Phó Đông quăng cô gái vào ghế sau.  Ấy vậy mà, ngoài xác c.h.ế.t của Phó Đông, Phó Tây và tên nhát gan như chim cút kia, hoàn toàn không có bóng dáng cô gái đâu cả.  C.h.ế.t tiệt, đúng là gặp quỷ!  Nòng súng đen ngòm chĩa thẳng vào chỗ ngồi trống không, ánh mắt Bạch Hàn càng thêm âm trầm.  Chẳng lẽ cô cũng có năng lực kỳ lạ như Hắc Tử?  "Đang tìm tôi à?"  Giọng nói trong trẻo của cô gái vang lên ngay sau tai, mang theo chút hơi lạnh.  

Chương 88: Chương 25.1