Tác giả:

1. Năm mười ba tuổi, phụ thân ta lâm bệnh nặng qua đời. Người không yên tâm về ta, lúc lâm chung dặn dò ta đến nương nhờ một người bạn cũ ở tận Ung Châu. Bạn cũ họ Ninh, khi ta chưa ra đời đã cùng tam lang nhà đó định sẵn hôn ước. Cứ như vậy tìm đến tận cửa, cũng không coi là đường đột. Ai ngờ mang theo tín vật đến Ung Châu, mới biết vị hôn phu kia của ta đã tòng quân, trong nhà chỉ có đại lang đã cưới vợ phụng dưỡng mẹ góa. Ninh gia bá mẫu thân thể yếu ớt, nói hai câu đã phải thở hổn hển ba lần, nhưng đối với ta lại rất hòa ái. "Con ngoan, con tên Chiếu Huỳnh phải không? Tên của con, là do ta và mẹ con cùng nhau nghĩ ra đó. Con là tức phụ chưa qua cửa của tam lang, cũng là con của ta, cứ yên tâm ở lại." Ninh gia không phải nhà giàu có gì, trong nhà buôn bán hai gian hàng gạo, sau khi Ninh thế bá qua đời, hàng gạo liền giao cho Ninh gia đại lang. Đại lang khoan dung, biết ta đến còn cố ý mua rượu thịt về đãi ta, nữ nhi của huynh ấy là Tiểu Mãn thường ngày quấn quýt bên gối Ninh bá mẫu…

Chương 11

Ký Cẩm Thư - Vu Sơn DaoTác giả: Vu Sơn DaoTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường1. Năm mười ba tuổi, phụ thân ta lâm bệnh nặng qua đời. Người không yên tâm về ta, lúc lâm chung dặn dò ta đến nương nhờ một người bạn cũ ở tận Ung Châu. Bạn cũ họ Ninh, khi ta chưa ra đời đã cùng tam lang nhà đó định sẵn hôn ước. Cứ như vậy tìm đến tận cửa, cũng không coi là đường đột. Ai ngờ mang theo tín vật đến Ung Châu, mới biết vị hôn phu kia của ta đã tòng quân, trong nhà chỉ có đại lang đã cưới vợ phụng dưỡng mẹ góa. Ninh gia bá mẫu thân thể yếu ớt, nói hai câu đã phải thở hổn hển ba lần, nhưng đối với ta lại rất hòa ái. "Con ngoan, con tên Chiếu Huỳnh phải không? Tên của con, là do ta và mẹ con cùng nhau nghĩ ra đó. Con là tức phụ chưa qua cửa của tam lang, cũng là con của ta, cứ yên tâm ở lại." Ninh gia không phải nhà giàu có gì, trong nhà buôn bán hai gian hàng gạo, sau khi Ninh thế bá qua đời, hàng gạo liền giao cho Ninh gia đại lang. Đại lang khoan dung, biết ta đến còn cố ý mua rượu thịt về đãi ta, nữ nhi của huynh ấy là Tiểu Mãn thường ngày quấn quýt bên gối Ninh bá mẫu… Ta rốt cuộc vẫn không yên tâm, lại đến hẻm Hòe Hoa một chuyến, muốn nói chuyện này với Anh Nương.Ai ngờ Anh Nương đi ăn cỗ cưới nhà mẹ đẻ ở trấn bên cạnh, đại lang cũng đi cùng nàng.Ta liền đem chuyện này nói với Ninh bá mẫu.Bá mẫu im lặng hồi lâu, thở dài một tiếng: "Vị Hoa cô nương đó, là người có chủ kiến, ta thấy tam lang cũng răm rắp nghe lời nó. Thôi thôi, nó muốn xem sổ sách, thì cứ xem đi…"Chuyện nhà của Ninh gia ta đã không tiện xen vào, chỉ có thể lựa lời an ủi vài câu.Lại không ngờ, hành động này của Hoa Nga, thật sự gây ra tai họa.Đó là buổi chiều tối bảy ngày sau.Ta liên tiếp mấy ngày sớm đi tối về đến thành đông dò la tin tức của Ninh Duẫn Chi, vẫn không có kết quả. Buồn bã trở về nhà, đi ngang qua hẻm Hòe Hoa, lại phát hiện từng lớp người vây quanh cửa Ninh gia.Ta vội vàng chen vào, vừa hay có hai vị đại nương nhận ra ta, nhao nhao nói."Chiếu Huỳnh, Ninh gia gặp chuyện lớn rồi!"Ta định hỏi, lại nghe thấy tiếng khóc của Tiểu Mãn trong nhà, lập tức không còn để ý đến gì nữa, liều mạng chen vào. Hai vị đại nương đó còn chưa biết chuyện ta và Ninh Vân Chí hủy hôn, liền giúp ta hô hào."Nhường đường! Nhường đường! Vị hôn thê chưa qua cửa của Ninh tam lang đến rồi!"Trong nhà chính cũng ồn ào náo nhiệt, Ninh Vân Chí bị hai gã đô con đè xuống đất, bá mẫu ôm Tiểu Mãn, cũng bị mấy người nữ nhân to béo vây quanh.Ta không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng đã theo phản xạ xông tới, xô ngã mấy người nữ nhân đó, nhào đến trước mặt bá mẫu và Tiểu Mãn."Các người làm gì vậy?!"Một trong số những người nữ nhân đó, từng nhờ ta viết thư nhà cho đứa con trai nhỏ đi lính phương bắc, nên ngăn cản những người khác khuyên ta: "Chu cô nương, ta biết cô đã hủy hôn với Ninh tam lang rồi. Cô đi đi, đừng dính vào vũng nước đục này của Ninh gia."Ninh bá mẫu cũng đẩy ta: "Chiếu Huỳnh, bà ấy nói đúng, con mau đi đi."Ta lắc đầu, nắm chặt tay bá mẫu: "Người phải cho con biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì."Từ miệng bá mẫu, ta biết được đầu đuôi sự việc.Hoa Nga ôm đồm việc sổ sách, lại không tính toán xong trong hai ngày đó, ngược lại còn làm rối tung sổ sách ta đã sắp xếp gọn gàng, Anh Nương từ nhà mẹ đẻ trở về mang thai nặng nhọc tính toán cả đêm cũng không đếm được.Tiểu Mãn đến tìm ta, lại không gặp, thời gian xuống quê thu thóc không thể trì hoãn thêm nữa, Anh Nương đành phải lấy hết tiền bạc trong nhà ra, lại cầm cố thêm hai món trang sức, gom đủ hai mươi sáu lạng đưa cho đại lang.Thời buổi căng thẳng, đại lang xuống quê đều phải thuê người áp tải, nhưng lần này tiền bạc eo hẹp, đại lang liền không thuê tiêu sư, chỉ thuê sáu người làm công. Ai ngờ lại gặp phải bọn cướp, không chỉ cướp gạo, mà còn gi&t người.Sáu người làm công bốn người ch*t, hai người bị thương nặng, đại lang cũng không thoát nạn, đến bây giờ vẫn bất tỉnh nhân sự.Anh Nương sợ đến sinh non, được nhà mẹ đẻ đón về nghỉ ngơi, gia đình những người làm công tìm đến cửa, Ninh gia lại không có tiền bồi thường. Tiền dư trong nhà vốn đã bị đại lang mang đi thu mua thóc, bây giờ trang sức của bá mẫu và Anh Nương đều đã cầm cố, còn vay thêm một lạng bạc từ nhà mẹ đẻ Anh Nương, mới vừa đủ tiền thuốc men cho đại lang và hai người làm công bị thương."Không có tiền, thì bán tiệm đi!"Một người nữ nhân mắt đỏ hoe hét lên: "Chồng chúng ta chẳng lẽ chết oan sao?"Môi bá mẫu run rẩy, hồi lâu không nói được một lời.Ta nắm lấy tay bà, chỉ cảm thấy lạnh thấu xương."Tiệm, tiệm…"Bà run rẩy hồi lâu, cũng không nói được một câu trọn vẹn.Ngoài đám đông, lại vang lên một giọng nói khàn khàn: "Giấy tờ nhà của hai tiệm, đều bị Hoa Nga cầm cố rồi."Qua khe hở của những tà váy, ta đối diện với một đôi mắt trống rỗng.Là Ninh Vân Chí.Chàng nhìn ta, lẩm bẩm: "Nó trộm giấy tờ nhà, cầm lấy tiền, rồi bỏ trốn."

Ta rốt cuộc vẫn không yên tâm, lại đến hẻm Hòe Hoa một chuyến, muốn nói chuyện này với Anh Nương.

Ai ngờ Anh Nương đi ăn cỗ cưới nhà mẹ đẻ ở trấn bên cạnh, đại lang cũng đi cùng nàng.

Ta liền đem chuyện này nói với Ninh bá mẫu.

Bá mẫu im lặng hồi lâu, thở dài một tiếng: 

"Vị Hoa cô nương đó, là người có chủ kiến, ta thấy tam lang cũng răm rắp nghe lời nó. Thôi thôi, nó muốn xem sổ sách, thì cứ xem đi…"

Chuyện nhà của Ninh gia ta đã không tiện xen vào, chỉ có thể lựa lời an ủi vài câu.

Lại không ngờ, hành động này của Hoa Nga, thật sự gây ra tai họa.

Đó là buổi chiều tối bảy ngày sau.

Ta liên tiếp mấy ngày sớm đi tối về đến thành đông dò la tin tức của Ninh Duẫn Chi, vẫn không có kết quả. 

Buồn bã trở về nhà, đi ngang qua hẻm Hòe Hoa, lại phát hiện từng lớp người vây quanh cửa Ninh gia.

Ta vội vàng chen vào, vừa hay có hai vị đại nương nhận ra ta, nhao nhao nói.

"Chiếu Huỳnh, Ninh gia gặp chuyện lớn rồi!"

Ta định hỏi, lại nghe thấy tiếng khóc của Tiểu Mãn trong nhà, lập tức không còn để ý đến gì nữa, liều mạng chen vào. 

Hai vị đại nương đó còn chưa biết chuyện ta và Ninh Vân Chí hủy hôn, liền giúp ta hô hào.

"Nhường đường! Nhường đường! Vị hôn thê chưa qua cửa của Ninh tam lang đến rồi!"

Trong nhà chính cũng ồn ào náo nhiệt, Ninh Vân Chí bị hai gã đô con đè xuống đất, bá mẫu ôm Tiểu Mãn, cũng bị mấy người nữ nhân to béo vây quanh.

Ta không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng đã theo phản xạ xông tới, xô ngã mấy người nữ nhân đó, nhào đến trước mặt bá mẫu và Tiểu Mãn.

"Các người làm gì vậy?!"

Một trong số những người nữ nhân đó, từng nhờ ta viết thư nhà cho đứa con trai nhỏ đi lính phương bắc, nên ngăn cản những người khác khuyên ta: 

"Chu cô nương, ta biết cô đã hủy hôn với Ninh tam lang rồi. Cô đi đi, đừng dính vào vũng nước đục này của Ninh gia."

Ninh bá mẫu cũng đẩy ta: "Chiếu Huỳnh, bà ấy nói đúng, con mau đi đi."

Ta lắc đầu, nắm chặt tay bá mẫu: "Người phải cho con biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì."

Từ miệng bá mẫu, ta biết được đầu đuôi sự việc.

Hoa Nga ôm đồm việc sổ sách, lại không tính toán xong trong hai ngày đó, ngược lại còn làm rối tung sổ sách ta đã sắp xếp gọn gàng, Anh Nương từ nhà mẹ đẻ trở về mang thai nặng nhọc tính toán cả đêm cũng không đếm được.

Tiểu Mãn đến tìm ta, lại không gặp, thời gian xuống quê thu thóc không thể trì hoãn thêm nữa, Anh Nương đành phải lấy hết tiền bạc trong nhà ra, lại cầm cố thêm hai món trang sức, gom đủ hai mươi sáu lạng đưa cho đại lang.

Thời buổi căng thẳng, đại lang xuống quê đều phải thuê người áp tải, nhưng lần này tiền bạc eo hẹp, đại lang liền không thuê tiêu sư, chỉ thuê sáu người làm công. 

Ai ngờ lại gặp phải bọn cướp, không chỉ cướp gạo, mà còn gi&t người.

Sáu người làm công bốn người ch*t, hai người bị thương nặng, đại lang cũng không thoát nạn, đến bây giờ vẫn bất tỉnh nhân sự.

Anh Nương sợ đến sinh non, được nhà mẹ đẻ đón về nghỉ ngơi, gia đình những người làm công tìm đến cửa, Ninh gia lại không có tiền bồi thường. 

Tiền dư trong nhà vốn đã bị đại lang mang đi thu mua thóc, bây giờ trang sức của bá mẫu và Anh Nương đều đã cầm cố, còn vay thêm một lạng bạc từ nhà mẹ đẻ Anh Nương, mới vừa đủ tiền thuốc men cho đại lang và hai người làm công bị thương.

"Không có tiền, thì bán tiệm đi!"

Một người nữ nhân mắt đỏ hoe hét lên: "Chồng chúng ta chẳng lẽ chết oan sao?"

Môi bá mẫu run rẩy, hồi lâu không nói được một lời.

Ta nắm lấy tay bà, chỉ cảm thấy lạnh thấu xương.

"Tiệm, tiệm…"

Bà run rẩy hồi lâu, cũng không nói được một câu trọn vẹn.

Ngoài đám đông, lại vang lên một giọng nói khàn khàn: 

"Giấy tờ nhà của hai tiệm, đều bị Hoa Nga cầm cố rồi."

Qua khe hở của những tà váy, ta đối diện với một đôi mắt trống rỗng.

Là Ninh Vân Chí.

Chàng nhìn ta, lẩm bẩm: "Nó trộm giấy tờ nhà, cầm lấy tiền, rồi bỏ trốn."

Ký Cẩm Thư - Vu Sơn DaoTác giả: Vu Sơn DaoTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường1. Năm mười ba tuổi, phụ thân ta lâm bệnh nặng qua đời. Người không yên tâm về ta, lúc lâm chung dặn dò ta đến nương nhờ một người bạn cũ ở tận Ung Châu. Bạn cũ họ Ninh, khi ta chưa ra đời đã cùng tam lang nhà đó định sẵn hôn ước. Cứ như vậy tìm đến tận cửa, cũng không coi là đường đột. Ai ngờ mang theo tín vật đến Ung Châu, mới biết vị hôn phu kia của ta đã tòng quân, trong nhà chỉ có đại lang đã cưới vợ phụng dưỡng mẹ góa. Ninh gia bá mẫu thân thể yếu ớt, nói hai câu đã phải thở hổn hển ba lần, nhưng đối với ta lại rất hòa ái. "Con ngoan, con tên Chiếu Huỳnh phải không? Tên của con, là do ta và mẹ con cùng nhau nghĩ ra đó. Con là tức phụ chưa qua cửa của tam lang, cũng là con của ta, cứ yên tâm ở lại." Ninh gia không phải nhà giàu có gì, trong nhà buôn bán hai gian hàng gạo, sau khi Ninh thế bá qua đời, hàng gạo liền giao cho Ninh gia đại lang. Đại lang khoan dung, biết ta đến còn cố ý mua rượu thịt về đãi ta, nữ nhi của huynh ấy là Tiểu Mãn thường ngày quấn quýt bên gối Ninh bá mẫu… Ta rốt cuộc vẫn không yên tâm, lại đến hẻm Hòe Hoa một chuyến, muốn nói chuyện này với Anh Nương.Ai ngờ Anh Nương đi ăn cỗ cưới nhà mẹ đẻ ở trấn bên cạnh, đại lang cũng đi cùng nàng.Ta liền đem chuyện này nói với Ninh bá mẫu.Bá mẫu im lặng hồi lâu, thở dài một tiếng: "Vị Hoa cô nương đó, là người có chủ kiến, ta thấy tam lang cũng răm rắp nghe lời nó. Thôi thôi, nó muốn xem sổ sách, thì cứ xem đi…"Chuyện nhà của Ninh gia ta đã không tiện xen vào, chỉ có thể lựa lời an ủi vài câu.Lại không ngờ, hành động này của Hoa Nga, thật sự gây ra tai họa.Đó là buổi chiều tối bảy ngày sau.Ta liên tiếp mấy ngày sớm đi tối về đến thành đông dò la tin tức của Ninh Duẫn Chi, vẫn không có kết quả. Buồn bã trở về nhà, đi ngang qua hẻm Hòe Hoa, lại phát hiện từng lớp người vây quanh cửa Ninh gia.Ta vội vàng chen vào, vừa hay có hai vị đại nương nhận ra ta, nhao nhao nói."Chiếu Huỳnh, Ninh gia gặp chuyện lớn rồi!"Ta định hỏi, lại nghe thấy tiếng khóc của Tiểu Mãn trong nhà, lập tức không còn để ý đến gì nữa, liều mạng chen vào. Hai vị đại nương đó còn chưa biết chuyện ta và Ninh Vân Chí hủy hôn, liền giúp ta hô hào."Nhường đường! Nhường đường! Vị hôn thê chưa qua cửa của Ninh tam lang đến rồi!"Trong nhà chính cũng ồn ào náo nhiệt, Ninh Vân Chí bị hai gã đô con đè xuống đất, bá mẫu ôm Tiểu Mãn, cũng bị mấy người nữ nhân to béo vây quanh.Ta không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng đã theo phản xạ xông tới, xô ngã mấy người nữ nhân đó, nhào đến trước mặt bá mẫu và Tiểu Mãn."Các người làm gì vậy?!"Một trong số những người nữ nhân đó, từng nhờ ta viết thư nhà cho đứa con trai nhỏ đi lính phương bắc, nên ngăn cản những người khác khuyên ta: "Chu cô nương, ta biết cô đã hủy hôn với Ninh tam lang rồi. Cô đi đi, đừng dính vào vũng nước đục này của Ninh gia."Ninh bá mẫu cũng đẩy ta: "Chiếu Huỳnh, bà ấy nói đúng, con mau đi đi."Ta lắc đầu, nắm chặt tay bá mẫu: "Người phải cho con biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì."Từ miệng bá mẫu, ta biết được đầu đuôi sự việc.Hoa Nga ôm đồm việc sổ sách, lại không tính toán xong trong hai ngày đó, ngược lại còn làm rối tung sổ sách ta đã sắp xếp gọn gàng, Anh Nương từ nhà mẹ đẻ trở về mang thai nặng nhọc tính toán cả đêm cũng không đếm được.Tiểu Mãn đến tìm ta, lại không gặp, thời gian xuống quê thu thóc không thể trì hoãn thêm nữa, Anh Nương đành phải lấy hết tiền bạc trong nhà ra, lại cầm cố thêm hai món trang sức, gom đủ hai mươi sáu lạng đưa cho đại lang.Thời buổi căng thẳng, đại lang xuống quê đều phải thuê người áp tải, nhưng lần này tiền bạc eo hẹp, đại lang liền không thuê tiêu sư, chỉ thuê sáu người làm công. Ai ngờ lại gặp phải bọn cướp, không chỉ cướp gạo, mà còn gi&t người.Sáu người làm công bốn người ch*t, hai người bị thương nặng, đại lang cũng không thoát nạn, đến bây giờ vẫn bất tỉnh nhân sự.Anh Nương sợ đến sinh non, được nhà mẹ đẻ đón về nghỉ ngơi, gia đình những người làm công tìm đến cửa, Ninh gia lại không có tiền bồi thường. Tiền dư trong nhà vốn đã bị đại lang mang đi thu mua thóc, bây giờ trang sức của bá mẫu và Anh Nương đều đã cầm cố, còn vay thêm một lạng bạc từ nhà mẹ đẻ Anh Nương, mới vừa đủ tiền thuốc men cho đại lang và hai người làm công bị thương."Không có tiền, thì bán tiệm đi!"Một người nữ nhân mắt đỏ hoe hét lên: "Chồng chúng ta chẳng lẽ chết oan sao?"Môi bá mẫu run rẩy, hồi lâu không nói được một lời.Ta nắm lấy tay bà, chỉ cảm thấy lạnh thấu xương."Tiệm, tiệm…"Bà run rẩy hồi lâu, cũng không nói được một câu trọn vẹn.Ngoài đám đông, lại vang lên một giọng nói khàn khàn: "Giấy tờ nhà của hai tiệm, đều bị Hoa Nga cầm cố rồi."Qua khe hở của những tà váy, ta đối diện với một đôi mắt trống rỗng.Là Ninh Vân Chí.Chàng nhìn ta, lẩm bẩm: "Nó trộm giấy tờ nhà, cầm lấy tiền, rồi bỏ trốn."

Chương 11