Tác giả:

Ta được đưa vào phủ Tướng quân khi mới mười tuổi. Phụ mẫu nhận năm mươi lượng bạc, hai người vừa lau nước mắt, vừa ba bước một quay đầu nhìn lại. Sau đó mẫu thân lại chạy nhanh trở về, ôm chặt ta vào lòng: "Chiêu Chiêu, nếu con chịu uất ức, hãy viết thư cho mẫu thân. Ta sẽ mang bạc trả lại, rồi đến đón con." Ta ngây thơ gật đầu. Ta không trách bọn họ. Ta biết nỗi khó xử của bọn họ. Trong thôn liên tiếp mấy năm đại hạn, đất đai không còn một hạt lương thực nào. Chúng ta phải sống. Vì vậy, khi người của phủ Tướng quân tìm đến, ta bước lên, nói rằng mình bằng lòng. Ở phủ Tướng quân chỉ cần được ăn no là đủ, một mình ta chịu uất ức, dù sao cũng tốt hơn cả nhà phải chịu đói. Bá bá đứng đầu đoàn người là quản gia của phủ Tướng quân, ông ấy cười xoa đầu ta: "Sẽ không chịu uất ức đâu, tiểu thiếu gia sẽ thích Chiêu Chiêu thôi." Ông ấy nắm tay ta, dắt ta lên ngựa. Đó là lần đầu tiên ta cưỡi ngựa, cao thật đó, ta suýt nữa không lên được. Quản gia bá bá liền bế ta lên, ông ấy nói: "Ngựa có linh…

Chương 10

Nha Đầu Xung Hỉ - Thập Tam LiTác giả: Thập Tam LiTruyện Cổ Đại, Truyện Đoản Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTa được đưa vào phủ Tướng quân khi mới mười tuổi. Phụ mẫu nhận năm mươi lượng bạc, hai người vừa lau nước mắt, vừa ba bước một quay đầu nhìn lại. Sau đó mẫu thân lại chạy nhanh trở về, ôm chặt ta vào lòng: "Chiêu Chiêu, nếu con chịu uất ức, hãy viết thư cho mẫu thân. Ta sẽ mang bạc trả lại, rồi đến đón con." Ta ngây thơ gật đầu. Ta không trách bọn họ. Ta biết nỗi khó xử của bọn họ. Trong thôn liên tiếp mấy năm đại hạn, đất đai không còn một hạt lương thực nào. Chúng ta phải sống. Vì vậy, khi người của phủ Tướng quân tìm đến, ta bước lên, nói rằng mình bằng lòng. Ở phủ Tướng quân chỉ cần được ăn no là đủ, một mình ta chịu uất ức, dù sao cũng tốt hơn cả nhà phải chịu đói. Bá bá đứng đầu đoàn người là quản gia của phủ Tướng quân, ông ấy cười xoa đầu ta: "Sẽ không chịu uất ức đâu, tiểu thiếu gia sẽ thích Chiêu Chiêu thôi." Ông ấy nắm tay ta, dắt ta lên ngựa. Đó là lần đầu tiên ta cưỡi ngựa, cao thật đó, ta suýt nữa không lên được. Quản gia bá bá liền bế ta lên, ông ấy nói: "Ngựa có linh… Quản gia run rẩy đưa tờ cấp báo từ tiền tuyến đến, ông ấy quỳ xuống đất, mặt đã đẫm lệ:"Biên quan vốn đã đại thắng, nhưng gặp phải kẻ địch vùng vẫy trong cơn hấp hối, phát động tấn công bất ngờ. Tướng quân đã tử thủ thành trì, cuối cùng cũng đẩy lùi đợt quân địch cuối cùng, nhưng Tướng quân bị trọng thương, không cứu được..."Bên tai ta vang lên một tiếng ù ù.Triệu phu nhân loạng choạng suýt ngã, ta vội vàng đỡ lấy bà.Ngực bà phập phồng nhanh chóng, thở hổn hển.Cuối cùng bà cũng rơi một hàng nước mắt trong suốt, nắm c.h.ặ.t t.a.y ta run rẩy không ngừng."Phu nhân, phu nhân..."Ta gọi bà từng tiếng, nhưng bà dường như không nghe thấy, chỉ một mực bước thẳng về phía trước.Phía trước là cửa lớn phủ Tướng quân, xa hơn nữa là cửa thành, xa hơn nữa là biên quan nơi Tướng quân đã lấy thân mình tuẫn quốc.Bà muốn đi tìm ông.Nhưng đi được hai bước, bà chợt nhận ra, tướng quân đã không còn nữa rồi.Bà sẽ không bao giờ tìm thấy ông nữa...Triệu phu nhân ngã xuống, được ta và một người khác đồng thời đỡ lấy.Ta cúi đầu, nước mắt rơi xuống mu bàn tay hắn.Triệu Phùng Sinh đứng trước mặt ta, còn âm trầm hơn lần đầu ta gặp hắn."Đỡ mẫu thân ta đi nghỉ ngơi đi." Hắn nói.Giọng điệu bình tĩnh, như vũng nước đọng.---Quan tài của Đại tướng quân được khiêng từ ngoài thành vào phủ.Dân chúng kinh thành tiễn đưa mười dặm phố dài, tiếng nức nở và khóc than không ngừng vang lên.Tang sự diễn ra bảy ngày.Triệu phu nhân bệnh đến mức không thể rời giường, hoặc là mê sảng gọi tên Triệu tướng quân trong mơ, hoặc là tỉnh dậy thì nôn mửa phát sốt không ngừng.Thế là tang sự được giao cho Triệu Phùng Sinh.Mỗi bước mỗi xaBảy ngày ấy, Triệu Phùng Sinh tiếp đón khách khứa. Hắn không nhìn thấy, nên ta phải ở bên cạnh nắm tay hắn.Tay hắn lạnh buốt như tuyết không tan, thế là ta chỉ có thể nắm chặt hơn một chút, truyền hơi ấm của mình cho hắn.Những người thuộc hai phe vốn đối lập, không ưa gì nhau, là thanh lưu và quyền quý, đều tề tựu đến phủ tiễn biệt. Ngay cả đối thủ lúc sinh thời của Triệu tướng quân cũng quỳ trước linh cữu của ông, cung kính tiễn đưa ông đoạn đường cuối cùng.Ông là vị đồng liêu đức cao vọng trọng trên triều đình, là chiến thần hộ quốc an dân trong lòng dân chúng.Tất cả mọi người đều khóc, chỉ có Triệu Phùng Sinh, hắn không thể khóc.Triệu tướng quân lúc này còn chưa phải là phụ thân mà hắn có thể quỳ lạy.Hắn phải gắng gượng, gắng gượng cho đến khi tang sự kết thúc."Chiêu Chiêu, ở bên ta."Hắn nói với ta hết lần này đến lần khác.Cuối cùng, tang sự này cũng sắp kết thúc.Nhưng trong nửa canh giờ cuối cùng của việc đóng cửa không tiếp khách, một vị khách không mời mà đến.Không có tùy tùng, không có mũ miện, không có gấm vóc lụa là.Người này mặc bộ bạch sam đơn giản nhất, đứng ngoài cửa suốt bảy ngày.Cho đến nửa canh giờ cuối cùng, ông ta mới bước vào.Ông ta quỳ xuống, đốt một chậu lại một chậu tiền giấy cho Triệu tướng quân.Ta định hỏi ông ta là ai, nhưng bị Triệu Phùng Sinh ngăn lại.Ngoài linh đường lại xuất hiện thêm một bóng người, là Triệu quản gia.Ông ấy quỳ bên cạnh nam nhân đó, đưa ba con búp bê đất nung đến trước mắt ông ta:"Thảo dân khấu kiến Thánh thượng, tướng quân nhà thảo dân trước khi c.h.ế.t ôm chặt ba con búp bê đất nung này không buông tay, nhất quyết muốn người mang về kinh thành chôn cùng. Trước khi ngài ấy c.h.ế.t không ngừng kêu gọi 'Nhị đệ' 'Tam muội', đáng tiếc, Tướng quân nhà thảo dân đã không thể gặp được nhị đệ của ngài ấy nữa rồi."Hoàng đế nhìn ba con búp bê đất nung đó, thân thể bắt đầu run rẩy, những giọt nước mắt lớn rơi xuống, đọng trên những con búp bê.Trên những con búp bê đất nung khắc tên ba người "Triệu Hữu" "Triệu Sương Nhu" "Trần Định Thương", phía trên còn có một dòng chữ cực nhỏ, viết "Không rời không bỏ, đồng sinh cộng tử".Hoàng đế rốt cuộc không nhịn được nữa, ông ta bổ nhào lên linh cữu của Triệu tướng quân, từng tiếng gọi: "Đại ca, nhị đệ sai rồi, nhị đệ sai rồi..."Triệu Phùng Sinh quay mặt đi, ta giơ tay lên, lau khô giọt lệ thấm ra khóe mắt hắn.

Quản gia run rẩy đưa tờ cấp báo từ tiền tuyến đến, ông ấy quỳ xuống đất, mặt đã đẫm lệ:

"Biên quan vốn đã đại thắng, nhưng gặp phải kẻ địch vùng vẫy trong cơn hấp hối, phát động tấn công bất ngờ. Tướng quân đã tử thủ thành trì, cuối cùng cũng đẩy lùi đợt quân địch cuối cùng, nhưng Tướng quân bị trọng thương, không cứu được..."

Bên tai ta vang lên một tiếng ù ù.

Triệu phu nhân loạng choạng suýt ngã, ta vội vàng đỡ lấy bà.

Ngực bà phập phồng nhanh chóng, thở hổn hển.

Cuối cùng bà cũng rơi một hàng nước mắt trong suốt, nắm c.h.ặ.t t.a.y ta run rẩy không ngừng.

"Phu nhân, phu nhân..."

Ta gọi bà từng tiếng, nhưng bà dường như không nghe thấy, chỉ một mực bước thẳng về phía trước.

Phía trước là cửa lớn phủ Tướng quân, xa hơn nữa là cửa thành, xa hơn nữa là biên quan nơi Tướng quân đã lấy thân mình tuẫn quốc.

Bà muốn đi tìm ông.

Nhưng đi được hai bước, bà chợt nhận ra, tướng quân đã không còn nữa rồi.

Bà sẽ không bao giờ tìm thấy ông nữa...

Triệu phu nhân ngã xuống, được ta và một người khác đồng thời đỡ lấy.

Ta cúi đầu, nước mắt rơi xuống mu bàn tay hắn.

Triệu Phùng Sinh đứng trước mặt ta, còn âm trầm hơn lần đầu ta gặp hắn.

"Đỡ mẫu thân ta đi nghỉ ngơi đi." Hắn nói.

Giọng điệu bình tĩnh, như vũng nước đọng.

---

Quan tài của Đại tướng quân được khiêng từ ngoài thành vào phủ.

Dân chúng kinh thành tiễn đưa mười dặm phố dài, tiếng nức nở và khóc than không ngừng vang lên.

Tang sự diễn ra bảy ngày.

Triệu phu nhân bệnh đến mức không thể rời giường, hoặc là mê sảng gọi tên Triệu tướng quân trong mơ, hoặc là tỉnh dậy thì nôn mửa phát sốt không ngừng.

Thế là tang sự được giao cho Triệu Phùng Sinh.

Mỗi bước mỗi xa

Bảy ngày ấy, Triệu Phùng Sinh tiếp đón khách khứa. Hắn không nhìn thấy, nên ta phải ở bên cạnh nắm tay hắn.

Tay hắn lạnh buốt như tuyết không tan, thế là ta chỉ có thể nắm chặt hơn một chút, truyền hơi ấm của mình cho hắn.

Những người thuộc hai phe vốn đối lập, không ưa gì nhau, là thanh lưu và quyền quý, đều tề tựu đến phủ tiễn biệt. Ngay cả đối thủ lúc sinh thời của Triệu tướng quân cũng quỳ trước linh cữu của ông, cung kính tiễn đưa ông đoạn đường cuối cùng.

Ông là vị đồng liêu đức cao vọng trọng trên triều đình, là chiến thần hộ quốc an dân trong lòng dân chúng.

Tất cả mọi người đều khóc, chỉ có Triệu Phùng Sinh, hắn không thể khóc.

Triệu tướng quân lúc này còn chưa phải là phụ thân mà hắn có thể quỳ lạy.

Hắn phải gắng gượng, gắng gượng cho đến khi tang sự kết thúc.

"Chiêu Chiêu, ở bên ta."

Hắn nói với ta hết lần này đến lần khác.

Cuối cùng, tang sự này cũng sắp kết thúc.

Nhưng trong nửa canh giờ cuối cùng của việc đóng cửa không tiếp khách, một vị khách không mời mà đến.

Không có tùy tùng, không có mũ miện, không có gấm vóc lụa là.

Người này mặc bộ bạch sam đơn giản nhất, đứng ngoài cửa suốt bảy ngày.

Cho đến nửa canh giờ cuối cùng, ông ta mới bước vào.

Ông ta quỳ xuống, đốt một chậu lại một chậu tiền giấy cho Triệu tướng quân.

Ta định hỏi ông ta là ai, nhưng bị Triệu Phùng Sinh ngăn lại.

Ngoài linh đường lại xuất hiện thêm một bóng người, là Triệu quản gia.

Ông ấy quỳ bên cạnh nam nhân đó, đưa ba con búp bê đất nung đến trước mắt ông ta:

"Thảo dân khấu kiến Thánh thượng, tướng quân nhà thảo dân trước khi c.h.ế.t ôm chặt ba con búp bê đất nung này không buông tay, nhất quyết muốn người mang về kinh thành chôn cùng. Trước khi ngài ấy c.h.ế.t không ngừng kêu gọi 'Nhị đệ' 'Tam muội', đáng tiếc, Tướng quân nhà thảo dân đã không thể gặp được nhị đệ của ngài ấy nữa rồi."

Hoàng đế nhìn ba con búp bê đất nung đó, thân thể bắt đầu run rẩy, những giọt nước mắt lớn rơi xuống, đọng trên những con búp bê.

Trên những con búp bê đất nung khắc tên ba người "Triệu Hữu" "Triệu Sương Nhu" "Trần Định Thương", phía trên còn có một dòng chữ cực nhỏ, viết "Không rời không bỏ, đồng sinh cộng tử".

Hoàng đế rốt cuộc không nhịn được nữa, ông ta bổ nhào lên linh cữu của Triệu tướng quân, từng tiếng gọi: "Đại ca, nhị đệ sai rồi, nhị đệ sai rồi..."

Triệu Phùng Sinh quay mặt đi, ta giơ tay lên, lau khô giọt lệ thấm ra khóe mắt hắn.

Nha Đầu Xung Hỉ - Thập Tam LiTác giả: Thập Tam LiTruyện Cổ Đại, Truyện Đoản Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTa được đưa vào phủ Tướng quân khi mới mười tuổi. Phụ mẫu nhận năm mươi lượng bạc, hai người vừa lau nước mắt, vừa ba bước một quay đầu nhìn lại. Sau đó mẫu thân lại chạy nhanh trở về, ôm chặt ta vào lòng: "Chiêu Chiêu, nếu con chịu uất ức, hãy viết thư cho mẫu thân. Ta sẽ mang bạc trả lại, rồi đến đón con." Ta ngây thơ gật đầu. Ta không trách bọn họ. Ta biết nỗi khó xử của bọn họ. Trong thôn liên tiếp mấy năm đại hạn, đất đai không còn một hạt lương thực nào. Chúng ta phải sống. Vì vậy, khi người của phủ Tướng quân tìm đến, ta bước lên, nói rằng mình bằng lòng. Ở phủ Tướng quân chỉ cần được ăn no là đủ, một mình ta chịu uất ức, dù sao cũng tốt hơn cả nhà phải chịu đói. Bá bá đứng đầu đoàn người là quản gia của phủ Tướng quân, ông ấy cười xoa đầu ta: "Sẽ không chịu uất ức đâu, tiểu thiếu gia sẽ thích Chiêu Chiêu thôi." Ông ấy nắm tay ta, dắt ta lên ngựa. Đó là lần đầu tiên ta cưỡi ngựa, cao thật đó, ta suýt nữa không lên được. Quản gia bá bá liền bế ta lên, ông ấy nói: "Ngựa có linh… Quản gia run rẩy đưa tờ cấp báo từ tiền tuyến đến, ông ấy quỳ xuống đất, mặt đã đẫm lệ:"Biên quan vốn đã đại thắng, nhưng gặp phải kẻ địch vùng vẫy trong cơn hấp hối, phát động tấn công bất ngờ. Tướng quân đã tử thủ thành trì, cuối cùng cũng đẩy lùi đợt quân địch cuối cùng, nhưng Tướng quân bị trọng thương, không cứu được..."Bên tai ta vang lên một tiếng ù ù.Triệu phu nhân loạng choạng suýt ngã, ta vội vàng đỡ lấy bà.Ngực bà phập phồng nhanh chóng, thở hổn hển.Cuối cùng bà cũng rơi một hàng nước mắt trong suốt, nắm c.h.ặ.t t.a.y ta run rẩy không ngừng."Phu nhân, phu nhân..."Ta gọi bà từng tiếng, nhưng bà dường như không nghe thấy, chỉ một mực bước thẳng về phía trước.Phía trước là cửa lớn phủ Tướng quân, xa hơn nữa là cửa thành, xa hơn nữa là biên quan nơi Tướng quân đã lấy thân mình tuẫn quốc.Bà muốn đi tìm ông.Nhưng đi được hai bước, bà chợt nhận ra, tướng quân đã không còn nữa rồi.Bà sẽ không bao giờ tìm thấy ông nữa...Triệu phu nhân ngã xuống, được ta và một người khác đồng thời đỡ lấy.Ta cúi đầu, nước mắt rơi xuống mu bàn tay hắn.Triệu Phùng Sinh đứng trước mặt ta, còn âm trầm hơn lần đầu ta gặp hắn."Đỡ mẫu thân ta đi nghỉ ngơi đi." Hắn nói.Giọng điệu bình tĩnh, như vũng nước đọng.---Quan tài của Đại tướng quân được khiêng từ ngoài thành vào phủ.Dân chúng kinh thành tiễn đưa mười dặm phố dài, tiếng nức nở và khóc than không ngừng vang lên.Tang sự diễn ra bảy ngày.Triệu phu nhân bệnh đến mức không thể rời giường, hoặc là mê sảng gọi tên Triệu tướng quân trong mơ, hoặc là tỉnh dậy thì nôn mửa phát sốt không ngừng.Thế là tang sự được giao cho Triệu Phùng Sinh.Mỗi bước mỗi xaBảy ngày ấy, Triệu Phùng Sinh tiếp đón khách khứa. Hắn không nhìn thấy, nên ta phải ở bên cạnh nắm tay hắn.Tay hắn lạnh buốt như tuyết không tan, thế là ta chỉ có thể nắm chặt hơn một chút, truyền hơi ấm của mình cho hắn.Những người thuộc hai phe vốn đối lập, không ưa gì nhau, là thanh lưu và quyền quý, đều tề tựu đến phủ tiễn biệt. Ngay cả đối thủ lúc sinh thời của Triệu tướng quân cũng quỳ trước linh cữu của ông, cung kính tiễn đưa ông đoạn đường cuối cùng.Ông là vị đồng liêu đức cao vọng trọng trên triều đình, là chiến thần hộ quốc an dân trong lòng dân chúng.Tất cả mọi người đều khóc, chỉ có Triệu Phùng Sinh, hắn không thể khóc.Triệu tướng quân lúc này còn chưa phải là phụ thân mà hắn có thể quỳ lạy.Hắn phải gắng gượng, gắng gượng cho đến khi tang sự kết thúc."Chiêu Chiêu, ở bên ta."Hắn nói với ta hết lần này đến lần khác.Cuối cùng, tang sự này cũng sắp kết thúc.Nhưng trong nửa canh giờ cuối cùng của việc đóng cửa không tiếp khách, một vị khách không mời mà đến.Không có tùy tùng, không có mũ miện, không có gấm vóc lụa là.Người này mặc bộ bạch sam đơn giản nhất, đứng ngoài cửa suốt bảy ngày.Cho đến nửa canh giờ cuối cùng, ông ta mới bước vào.Ông ta quỳ xuống, đốt một chậu lại một chậu tiền giấy cho Triệu tướng quân.Ta định hỏi ông ta là ai, nhưng bị Triệu Phùng Sinh ngăn lại.Ngoài linh đường lại xuất hiện thêm một bóng người, là Triệu quản gia.Ông ấy quỳ bên cạnh nam nhân đó, đưa ba con búp bê đất nung đến trước mắt ông ta:"Thảo dân khấu kiến Thánh thượng, tướng quân nhà thảo dân trước khi c.h.ế.t ôm chặt ba con búp bê đất nung này không buông tay, nhất quyết muốn người mang về kinh thành chôn cùng. Trước khi ngài ấy c.h.ế.t không ngừng kêu gọi 'Nhị đệ' 'Tam muội', đáng tiếc, Tướng quân nhà thảo dân đã không thể gặp được nhị đệ của ngài ấy nữa rồi."Hoàng đế nhìn ba con búp bê đất nung đó, thân thể bắt đầu run rẩy, những giọt nước mắt lớn rơi xuống, đọng trên những con búp bê.Trên những con búp bê đất nung khắc tên ba người "Triệu Hữu" "Triệu Sương Nhu" "Trần Định Thương", phía trên còn có một dòng chữ cực nhỏ, viết "Không rời không bỏ, đồng sinh cộng tử".Hoàng đế rốt cuộc không nhịn được nữa, ông ta bổ nhào lên linh cữu của Triệu tướng quân, từng tiếng gọi: "Đại ca, nhị đệ sai rồi, nhị đệ sai rồi..."Triệu Phùng Sinh quay mặt đi, ta giơ tay lên, lau khô giọt lệ thấm ra khóe mắt hắn.

Chương 10