Ta được đưa vào phủ Tướng quân khi mới mười tuổi. Phụ mẫu nhận năm mươi lượng bạc, hai người vừa lau nước mắt, vừa ba bước một quay đầu nhìn lại. Sau đó mẫu thân lại chạy nhanh trở về, ôm chặt ta vào lòng: "Chiêu Chiêu, nếu con chịu uất ức, hãy viết thư cho mẫu thân. Ta sẽ mang bạc trả lại, rồi đến đón con." Ta ngây thơ gật đầu. Ta không trách bọn họ. Ta biết nỗi khó xử của bọn họ. Trong thôn liên tiếp mấy năm đại hạn, đất đai không còn một hạt lương thực nào. Chúng ta phải sống. Vì vậy, khi người của phủ Tướng quân tìm đến, ta bước lên, nói rằng mình bằng lòng. Ở phủ Tướng quân chỉ cần được ăn no là đủ, một mình ta chịu uất ức, dù sao cũng tốt hơn cả nhà phải chịu đói. Bá bá đứng đầu đoàn người là quản gia của phủ Tướng quân, ông ấy cười xoa đầu ta: "Sẽ không chịu uất ức đâu, tiểu thiếu gia sẽ thích Chiêu Chiêu thôi." Ông ấy nắm tay ta, dắt ta lên ngựa. Đó là lần đầu tiên ta cưỡi ngựa, cao thật đó, ta suýt nữa không lên được. Quản gia bá bá liền bế ta lên, ông ấy nói: "Ngựa có linh…
Chương 15
Nha Đầu Xung Hỉ - Thập Tam LiTác giả: Thập Tam LiTruyện Cổ Đại, Truyện Đoản Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTa được đưa vào phủ Tướng quân khi mới mười tuổi. Phụ mẫu nhận năm mươi lượng bạc, hai người vừa lau nước mắt, vừa ba bước một quay đầu nhìn lại. Sau đó mẫu thân lại chạy nhanh trở về, ôm chặt ta vào lòng: "Chiêu Chiêu, nếu con chịu uất ức, hãy viết thư cho mẫu thân. Ta sẽ mang bạc trả lại, rồi đến đón con." Ta ngây thơ gật đầu. Ta không trách bọn họ. Ta biết nỗi khó xử của bọn họ. Trong thôn liên tiếp mấy năm đại hạn, đất đai không còn một hạt lương thực nào. Chúng ta phải sống. Vì vậy, khi người của phủ Tướng quân tìm đến, ta bước lên, nói rằng mình bằng lòng. Ở phủ Tướng quân chỉ cần được ăn no là đủ, một mình ta chịu uất ức, dù sao cũng tốt hơn cả nhà phải chịu đói. Bá bá đứng đầu đoàn người là quản gia của phủ Tướng quân, ông ấy cười xoa đầu ta: "Sẽ không chịu uất ức đâu, tiểu thiếu gia sẽ thích Chiêu Chiêu thôi." Ông ấy nắm tay ta, dắt ta lên ngựa. Đó là lần đầu tiên ta cưỡi ngựa, cao thật đó, ta suýt nữa không lên được. Quản gia bá bá liền bế ta lên, ông ấy nói: "Ngựa có linh… Lần phản công của trận tập kích ban đêm này, đã khiến uy tín của ta trong quân tăng vọt.Thủ lĩnh quân địch mà ta bắt được, là phó tướng của Bắc Nhung.Thời gian gần đây bọn chúng liên tục giành chiến thắng, vị phó tướng này muốn độc chiếm công lao, liền dẫn một đội quân đến đây, muốn đánh úp bất ngờ, một mẻ hốt gọn.Nhưng không ngờ hôm qua ta vừa nhậm chức, bọn chúng chưa từng gặp ta, đương nhiên cho rằng ta là một vô danh tiểu tốt.Ngược lại đã cho ta nắm bắt được cơ hội.Ta viết thư về, báo cho Triệu Phùng Sinh tin tức mình đã lập công.Hắn hồi âm: "Nội tử dũng mãnh phi thường, thành hậu duệ của võ thánh, trí tuệ lại can đảm. Trong nhà vẫn an ổn, chớ lo. Phụ mẫu đã được báo tin nàng tòng quân, hai lão rất an lòng, cho rằng nàng là niềm vinh quang của gia môn. Khi hành quân, hãy cẩn thận đề phòng quân địch, đao binh không có mắt, phải tự bảo trọng."Nhìn một loạt những lời khen ngợi, ta không nhịn được bật cười thành tiếng.Tuy nhiên, quả thực rất hưởng thụ.Ta cất kỹ lá thư, đặt ở đầu giường, nhớ hắn thì lấy ra xem.Cùng với thư còn có vài chiếc bánh ngọt.Ta đang gặm bánh, Trình Trạch Lệ bước vào, bị bánh ngọt thu hút, cũng muốn nếm thử.Ta do dự một lát, có chút không nỡ.Trình Trạch Lệ nhướng mày: "Ngươi cái cô nương này g.i.ế.c địch dũng mãnh như vậy, không ngờ lại giấu cái ăn đến vậy. Thôi được, ngươi cứ ăn đi."Ta có chút ngượng ngùng cười, chuyển đề tài: "Huynh đến đây làm gì?""Là Đại tướng quân bảo ta đến, ông ấy nói ngươi không chỉ võ công cao cường, mà còn có trí có mưu, muốn hỏi ngươi tiếp theo sẽ phản công thế nào." Huynh ấy hỏi.Miếng bánh trong miệng ta còn chưa nuốt xuống, có chút nghẹn, thế là ta cố gắng nuốt xuống.Trình Trạch Lệ không nhịn được bật cười, rót một chén trà đưa đến miệng ta.Sau khi nuốt hết bánh, ta mới nói: "Hiện giờ đối phương vừa mất phó tướng, đang lúc cơn giận ngút trời, hơn nữa bọn chúng chiếm giữ lợi thế địa hình, chúng ta cứ án binh bất động là được."Đúng như binh pháp đã nói "Địch bất động ta bất động", bọn ta bây giờ đang ở thế yếu, không thích hợp để vội vàng xuất kích.Mỗi bước mỗi xaChỉ có thể mai phục, chờ thời cơ mà hành động.Bọn ta ngồi yên được, nhưng quân địch thì không.Đây là Đại mạc, nguồn nước khan hiếm. Bọn chúng đã cắt đứt thượng nguồn, dẫn đến hạ lưu bây giờ bị ngưng chảy.Nửa tháng nay, bọn ta không có nguồn nước cung cấp.Thi thể c.h.ế.t khát không ngừng được chuyển ra ngoài, thậm chí có người phản bội trốn sang doanh trại địch.Bắc Nhung kéo quân đến xâm phạm, muốn thừa cơ lúc bọn ta thiếu nước mà thừa thắng xông lên.Nhưng khi bọn chúng tiến vào, quân doanh đã trống rỗng.---Ta dẫn thuộc hạ công chiếm đồn trú của địch.Trong quân ta không một ai c.h.ế.t khát.Ngay từ ngày đầu tiên, ta đã lệnh cho tướng sĩ cởi bỏ áo giáp, lợi dụng đặc điểm chênh lệch nhiệt độ ngày đêm lớn ở Đại mạc vào buổi sáng, để thu thập những giọt nước đọng lại.Còn những kẻ phản bội kia, chẳng qua cũng chỉ là nội gián do ta sắp xếp mà thôi.Giúp ta dò la tin tức tấn công của bọn chúng, cùng với ta nội ứng ngoại hợp trực tiếp đánh hạ doanh trại địch.Còn doanh trại cũ của bọn ta, đã người đi nhà trống.Giờ đây cục diện đã thay đổi, bọn ta chiếm giữ lợi thế về nguồn nước và địa hình.Còn bọn chúng thì trở thành bên thiếu nước.Chỉ cần kéo dài thời gian là được, kéo đến khi đối phương không chịu nổi nữa.Lại nửa tháng trôi qua.Quân địch giương cờ trắng, toàn bộ đầu hàng.Thủ lĩnh đối phương vừa không muốn đánh mất tôn nghiêm nguyên soái mà phản quốc đầu hàng, lại không muốn nhìn thuộc hạ của mình sống tươi c.h.ế.t khát.Thế là ông ta tự vẫn, dùng cái c.h.ế.t để bảo vệ lòng kiêu hãnh của mình, cũng để lại một con đường sống cho thuộc hạ.Tin thắng trận này nhanh chóng truyền về kinh thành.Bọn ta không tốn một binh một tốt, dùng kế mà đại thắng.Hoàng đế rất vui mừng, trọng thưởng toàn quân.Bắc Nhung tổn thất vài đại tướng, cho nên tạm thời sẽ không đến xâm phạm nữa.Nhưng bọn chúng không đến đánh, bọn ta có thể sẽ đánh sang đó.Ba tòa thành trì mà Bắc Nhung chiếm đóng, vẫn còn chưa nhả ra đâu.
Lần phản công của trận tập kích ban đêm này, đã khiến uy tín của ta trong quân tăng vọt.
Thủ lĩnh quân địch mà ta bắt được, là phó tướng của Bắc Nhung.
Thời gian gần đây bọn chúng liên tục giành chiến thắng, vị phó tướng này muốn độc chiếm công lao, liền dẫn một đội quân đến đây, muốn đánh úp bất ngờ, một mẻ hốt gọn.
Nhưng không ngờ hôm qua ta vừa nhậm chức, bọn chúng chưa từng gặp ta, đương nhiên cho rằng ta là một vô danh tiểu tốt.
Ngược lại đã cho ta nắm bắt được cơ hội.
Ta viết thư về, báo cho Triệu Phùng Sinh tin tức mình đã lập công.
Hắn hồi âm: "Nội tử dũng mãnh phi thường, thành hậu duệ của võ thánh, trí tuệ lại can đảm. Trong nhà vẫn an ổn, chớ lo. Phụ mẫu đã được báo tin nàng tòng quân, hai lão rất an lòng, cho rằng nàng là niềm vinh quang của gia môn. Khi hành quân, hãy cẩn thận đề phòng quân địch, đao binh không có mắt, phải tự bảo trọng."
Nhìn một loạt những lời khen ngợi, ta không nhịn được bật cười thành tiếng.
Tuy nhiên, quả thực rất hưởng thụ.
Ta cất kỹ lá thư, đặt ở đầu giường, nhớ hắn thì lấy ra xem.
Cùng với thư còn có vài chiếc bánh ngọt.
Ta đang gặm bánh, Trình Trạch Lệ bước vào, bị bánh ngọt thu hút, cũng muốn nếm thử.
Ta do dự một lát, có chút không nỡ.
Trình Trạch Lệ nhướng mày: "Ngươi cái cô nương này g.i.ế.c địch dũng mãnh như vậy, không ngờ lại giấu cái ăn đến vậy. Thôi được, ngươi cứ ăn đi."
Ta có chút ngượng ngùng cười, chuyển đề tài: "Huynh đến đây làm gì?"
"Là Đại tướng quân bảo ta đến, ông ấy nói ngươi không chỉ võ công cao cường, mà còn có trí có mưu, muốn hỏi ngươi tiếp theo sẽ phản công thế nào." Huynh ấy hỏi.
Miếng bánh trong miệng ta còn chưa nuốt xuống, có chút nghẹn, thế là ta cố gắng nuốt xuống.
Trình Trạch Lệ không nhịn được bật cười, rót một chén trà đưa đến miệng ta.
Sau khi nuốt hết bánh, ta mới nói: "Hiện giờ đối phương vừa mất phó tướng, đang lúc cơn giận ngút trời, hơn nữa bọn chúng chiếm giữ lợi thế địa hình, chúng ta cứ án binh bất động là được."
Đúng như binh pháp đã nói "Địch bất động ta bất động", bọn ta bây giờ đang ở thế yếu, không thích hợp để vội vàng xuất kích.
Mỗi bước mỗi xa
Chỉ có thể mai phục, chờ thời cơ mà hành động.
Bọn ta ngồi yên được, nhưng quân địch thì không.
Đây là Đại mạc, nguồn nước khan hiếm. Bọn chúng đã cắt đứt thượng nguồn, dẫn đến hạ lưu bây giờ bị ngưng chảy.
Nửa tháng nay, bọn ta không có nguồn nước cung cấp.
Thi thể c.h.ế.t khát không ngừng được chuyển ra ngoài, thậm chí có người phản bội trốn sang doanh trại địch.
Bắc Nhung kéo quân đến xâm phạm, muốn thừa cơ lúc bọn ta thiếu nước mà thừa thắng xông lên.
Nhưng khi bọn chúng tiến vào, quân doanh đã trống rỗng.
---
Ta dẫn thuộc hạ công chiếm đồn trú của địch.
Trong quân ta không một ai c.h.ế.t khát.
Ngay từ ngày đầu tiên, ta đã lệnh cho tướng sĩ cởi bỏ áo giáp, lợi dụng đặc điểm chênh lệch nhiệt độ ngày đêm lớn ở Đại mạc vào buổi sáng, để thu thập những giọt nước đọng lại.
Còn những kẻ phản bội kia, chẳng qua cũng chỉ là nội gián do ta sắp xếp mà thôi.
Giúp ta dò la tin tức tấn công của bọn chúng, cùng với ta nội ứng ngoại hợp trực tiếp đánh hạ doanh trại địch.
Còn doanh trại cũ của bọn ta, đã người đi nhà trống.
Giờ đây cục diện đã thay đổi, bọn ta chiếm giữ lợi thế về nguồn nước và địa hình.
Còn bọn chúng thì trở thành bên thiếu nước.
Chỉ cần kéo dài thời gian là được, kéo đến khi đối phương không chịu nổi nữa.
Lại nửa tháng trôi qua.
Quân địch giương cờ trắng, toàn bộ đầu hàng.
Thủ lĩnh đối phương vừa không muốn đánh mất tôn nghiêm nguyên soái mà phản quốc đầu hàng, lại không muốn nhìn thuộc hạ của mình sống tươi c.h.ế.t khát.
Thế là ông ta tự vẫn, dùng cái c.h.ế.t để bảo vệ lòng kiêu hãnh của mình, cũng để lại một con đường sống cho thuộc hạ.
Tin thắng trận này nhanh chóng truyền về kinh thành.
Bọn ta không tốn một binh một tốt, dùng kế mà đại thắng.
Hoàng đế rất vui mừng, trọng thưởng toàn quân.
Bắc Nhung tổn thất vài đại tướng, cho nên tạm thời sẽ không đến xâm phạm nữa.
Nhưng bọn chúng không đến đánh, bọn ta có thể sẽ đánh sang đó.
Ba tòa thành trì mà Bắc Nhung chiếm đóng, vẫn còn chưa nhả ra đâu.
Nha Đầu Xung Hỉ - Thập Tam LiTác giả: Thập Tam LiTruyện Cổ Đại, Truyện Đoản Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTa được đưa vào phủ Tướng quân khi mới mười tuổi. Phụ mẫu nhận năm mươi lượng bạc, hai người vừa lau nước mắt, vừa ba bước một quay đầu nhìn lại. Sau đó mẫu thân lại chạy nhanh trở về, ôm chặt ta vào lòng: "Chiêu Chiêu, nếu con chịu uất ức, hãy viết thư cho mẫu thân. Ta sẽ mang bạc trả lại, rồi đến đón con." Ta ngây thơ gật đầu. Ta không trách bọn họ. Ta biết nỗi khó xử của bọn họ. Trong thôn liên tiếp mấy năm đại hạn, đất đai không còn một hạt lương thực nào. Chúng ta phải sống. Vì vậy, khi người của phủ Tướng quân tìm đến, ta bước lên, nói rằng mình bằng lòng. Ở phủ Tướng quân chỉ cần được ăn no là đủ, một mình ta chịu uất ức, dù sao cũng tốt hơn cả nhà phải chịu đói. Bá bá đứng đầu đoàn người là quản gia của phủ Tướng quân, ông ấy cười xoa đầu ta: "Sẽ không chịu uất ức đâu, tiểu thiếu gia sẽ thích Chiêu Chiêu thôi." Ông ấy nắm tay ta, dắt ta lên ngựa. Đó là lần đầu tiên ta cưỡi ngựa, cao thật đó, ta suýt nữa không lên được. Quản gia bá bá liền bế ta lên, ông ấy nói: "Ngựa có linh… Lần phản công của trận tập kích ban đêm này, đã khiến uy tín của ta trong quân tăng vọt.Thủ lĩnh quân địch mà ta bắt được, là phó tướng của Bắc Nhung.Thời gian gần đây bọn chúng liên tục giành chiến thắng, vị phó tướng này muốn độc chiếm công lao, liền dẫn một đội quân đến đây, muốn đánh úp bất ngờ, một mẻ hốt gọn.Nhưng không ngờ hôm qua ta vừa nhậm chức, bọn chúng chưa từng gặp ta, đương nhiên cho rằng ta là một vô danh tiểu tốt.Ngược lại đã cho ta nắm bắt được cơ hội.Ta viết thư về, báo cho Triệu Phùng Sinh tin tức mình đã lập công.Hắn hồi âm: "Nội tử dũng mãnh phi thường, thành hậu duệ của võ thánh, trí tuệ lại can đảm. Trong nhà vẫn an ổn, chớ lo. Phụ mẫu đã được báo tin nàng tòng quân, hai lão rất an lòng, cho rằng nàng là niềm vinh quang của gia môn. Khi hành quân, hãy cẩn thận đề phòng quân địch, đao binh không có mắt, phải tự bảo trọng."Nhìn một loạt những lời khen ngợi, ta không nhịn được bật cười thành tiếng.Tuy nhiên, quả thực rất hưởng thụ.Ta cất kỹ lá thư, đặt ở đầu giường, nhớ hắn thì lấy ra xem.Cùng với thư còn có vài chiếc bánh ngọt.Ta đang gặm bánh, Trình Trạch Lệ bước vào, bị bánh ngọt thu hút, cũng muốn nếm thử.Ta do dự một lát, có chút không nỡ.Trình Trạch Lệ nhướng mày: "Ngươi cái cô nương này g.i.ế.c địch dũng mãnh như vậy, không ngờ lại giấu cái ăn đến vậy. Thôi được, ngươi cứ ăn đi."Ta có chút ngượng ngùng cười, chuyển đề tài: "Huynh đến đây làm gì?""Là Đại tướng quân bảo ta đến, ông ấy nói ngươi không chỉ võ công cao cường, mà còn có trí có mưu, muốn hỏi ngươi tiếp theo sẽ phản công thế nào." Huynh ấy hỏi.Miếng bánh trong miệng ta còn chưa nuốt xuống, có chút nghẹn, thế là ta cố gắng nuốt xuống.Trình Trạch Lệ không nhịn được bật cười, rót một chén trà đưa đến miệng ta.Sau khi nuốt hết bánh, ta mới nói: "Hiện giờ đối phương vừa mất phó tướng, đang lúc cơn giận ngút trời, hơn nữa bọn chúng chiếm giữ lợi thế địa hình, chúng ta cứ án binh bất động là được."Đúng như binh pháp đã nói "Địch bất động ta bất động", bọn ta bây giờ đang ở thế yếu, không thích hợp để vội vàng xuất kích.Mỗi bước mỗi xaChỉ có thể mai phục, chờ thời cơ mà hành động.Bọn ta ngồi yên được, nhưng quân địch thì không.Đây là Đại mạc, nguồn nước khan hiếm. Bọn chúng đã cắt đứt thượng nguồn, dẫn đến hạ lưu bây giờ bị ngưng chảy.Nửa tháng nay, bọn ta không có nguồn nước cung cấp.Thi thể c.h.ế.t khát không ngừng được chuyển ra ngoài, thậm chí có người phản bội trốn sang doanh trại địch.Bắc Nhung kéo quân đến xâm phạm, muốn thừa cơ lúc bọn ta thiếu nước mà thừa thắng xông lên.Nhưng khi bọn chúng tiến vào, quân doanh đã trống rỗng.---Ta dẫn thuộc hạ công chiếm đồn trú của địch.Trong quân ta không một ai c.h.ế.t khát.Ngay từ ngày đầu tiên, ta đã lệnh cho tướng sĩ cởi bỏ áo giáp, lợi dụng đặc điểm chênh lệch nhiệt độ ngày đêm lớn ở Đại mạc vào buổi sáng, để thu thập những giọt nước đọng lại.Còn những kẻ phản bội kia, chẳng qua cũng chỉ là nội gián do ta sắp xếp mà thôi.Giúp ta dò la tin tức tấn công của bọn chúng, cùng với ta nội ứng ngoại hợp trực tiếp đánh hạ doanh trại địch.Còn doanh trại cũ của bọn ta, đã người đi nhà trống.Giờ đây cục diện đã thay đổi, bọn ta chiếm giữ lợi thế về nguồn nước và địa hình.Còn bọn chúng thì trở thành bên thiếu nước.Chỉ cần kéo dài thời gian là được, kéo đến khi đối phương không chịu nổi nữa.Lại nửa tháng trôi qua.Quân địch giương cờ trắng, toàn bộ đầu hàng.Thủ lĩnh đối phương vừa không muốn đánh mất tôn nghiêm nguyên soái mà phản quốc đầu hàng, lại không muốn nhìn thuộc hạ của mình sống tươi c.h.ế.t khát.Thế là ông ta tự vẫn, dùng cái c.h.ế.t để bảo vệ lòng kiêu hãnh của mình, cũng để lại một con đường sống cho thuộc hạ.Tin thắng trận này nhanh chóng truyền về kinh thành.Bọn ta không tốn một binh một tốt, dùng kế mà đại thắng.Hoàng đế rất vui mừng, trọng thưởng toàn quân.Bắc Nhung tổn thất vài đại tướng, cho nên tạm thời sẽ không đến xâm phạm nữa.Nhưng bọn chúng không đến đánh, bọn ta có thể sẽ đánh sang đó.Ba tòa thành trì mà Bắc Nhung chiếm đóng, vẫn còn chưa nhả ra đâu.