Ta tự nhận là một sát thủ không chút tình cảm. Đêm đó, dưới ánh trăng khuất bóng và cơn gió lặng, ta thoăn thoắt lẻn vào tư dinh của đối tượng, thân pháp nhẹ nhàng như một áng mây, tuyệt không một tiếng động. Trong bóng tối bao trùm, ta cẩn trọng lắng tai nghe nhịp hô hấp đều đặn của hắn, đoạn rút thanh đoản đao giấu kỹ nơi tay áo, sẵn sàng cho một cú đoạt mạng. Bất thình lình... “Ngaooo~” Ta chợt dừng bước, cúi đầu nhìn xuống—thì ra là một sinh linh bé nhỏ đáng yêu. Nó vươn vai ngáp một cái thật kêu, rồi đủng đỉnh tiến lại gần, cọ nhẹ vào chân ta. Sau đó... chân ta như mọc rễ. Không tài nào kháng cự nổi, ta đưa tay ra, x0a nắn bé mèo một cách say sưa!!! Tiểu miêu thích thú lăn kềnh ra, để lộ chiếc bụng trắng muốt, mịn màng. Trái tim ta tức khắc tan chảy như nước, phải vội đưa tay lên che miệng để khỏi thốt lên câu “Ôi trời ơi, dễ thương chết mất!” Ngay khoảnh khắc tiếp theo—một luồng khí lạnh buốt bất ngờ chạm vào cổ, khiến ta hoàn hồn. Quay đầu lại, ta thấy kẻ đáng lẽ đã sớm thành…
Chương 10
Đại Nhân Cưng Chiều Mèo Hơn MạngTác giả: Khuyết DanhTruyện Kiếm Hiệp, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn TìnhTa tự nhận là một sát thủ không chút tình cảm. Đêm đó, dưới ánh trăng khuất bóng và cơn gió lặng, ta thoăn thoắt lẻn vào tư dinh của đối tượng, thân pháp nhẹ nhàng như một áng mây, tuyệt không một tiếng động. Trong bóng tối bao trùm, ta cẩn trọng lắng tai nghe nhịp hô hấp đều đặn của hắn, đoạn rút thanh đoản đao giấu kỹ nơi tay áo, sẵn sàng cho một cú đoạt mạng. Bất thình lình... “Ngaooo~” Ta chợt dừng bước, cúi đầu nhìn xuống—thì ra là một sinh linh bé nhỏ đáng yêu. Nó vươn vai ngáp một cái thật kêu, rồi đủng đỉnh tiến lại gần, cọ nhẹ vào chân ta. Sau đó... chân ta như mọc rễ. Không tài nào kháng cự nổi, ta đưa tay ra, x0a nắn bé mèo một cách say sưa!!! Tiểu miêu thích thú lăn kềnh ra, để lộ chiếc bụng trắng muốt, mịn màng. Trái tim ta tức khắc tan chảy như nước, phải vội đưa tay lên che miệng để khỏi thốt lên câu “Ôi trời ơi, dễ thương chết mất!” Ngay khoảnh khắc tiếp theo—một luồng khí lạnh buốt bất ngờ chạm vào cổ, khiến ta hoàn hồn. Quay đầu lại, ta thấy kẻ đáng lẽ đã sớm thành… Hai đứa chúng ta đứng nhìn một lúc lâu sau, cuối cùng cũng nhận ra rằng mỗi một người chỉ ôm nó đi được có hai bước chân, về cơ bản thì bé cưng chẳng cần phải tự mình đi lại chút nào cả.Ta: "……"Yến Minh Nhiên: "……"Ngay trong đêm hôm đó, Yến Minh Nhiên đã hạ lệnh:Kể từ ngày hôm nay trở đi, ở trong cung Bích Thuỷ này – ngoại trừ ta và hắn ra – tuyệt đối không một ai được phép ôm bé cưng nữa.Lệnh vừa mới được truyền xuống, cả cung Bích Thuỷ như thể rơi vào một đêm bi thương tang tóc. Thậm chí còn có người lén lút gọi bé cưng ra để nựng nịu nó lần cuối cùng nữa. Việc đó đã làm cho ta suốt cả một đêm dài không tài nào dám nhắm mắt lại được.Nửa tháng thấm thoắt trôi qua, bé cưng vẫn cứ tròn vo như một trái banh vậy. Ta đành phải nghiến răng nghiến lợi mà lôi Yến Minh Nhiên đến để cùng nhau bàn bạc về việc thay đổi thực đơn dinh dưỡng cho bé.Đêm hôm ấy, cả hai chúng ta đều không tài nào ngủ được.Dưới ánh nến chập chờn leo lét, Yến Minh Nhiên ôm chặt bé cưng vào trong lòng, đôi mắt của hắn đỏ hoe lên.Ta nhìn hắn mà không biết nên cười hay là nên khóc nữa:"Không phải là như vậy chứ hả, bé cưng chỉ bị giảm khẩu phần ăn đi một chút thôi mà, ngươi việc gì mà phải khóc lóc thảm thiết đến như thế chứ?!"Yến Minh Nhiên vừa nhẹ nhàng vuốt v e bé cưng từng cái một, lại vừa sụt sùi khóc lóc như một đứa trẻ con vậy:"Bé cưng của ta sắp phải chịu khổ rồi... ta thật sự không nỡ lòng nào mà… Hức…"Ta giật phắt luôn bé mèo ra khỏi lòng hắn, rồi đặt nó xuống đất: "Nếu như không phải tại ngươi ngày nào cũng ôm nó khư khư như một con búp bê, thì bây giờ nó đã gầy đi rồi đấy!"Yến Minh Nhiên bĩu môi tỏ vẻ không đồng tình, lại còn trừng trừng mắt nhìn vào tờ thực đơn mà ta vừa mới viết xong.Ta định bụng sẽ giải thích cặn kẽ cho hắn hiểu rằng đây chính là một thực đơn giảm béo khoa học được thiết kế dành riêng cho những chú mèo thuộc dòng dõi quý tộc, thì đột nhiên Yến Minh Nhiên lại nghiêng đầu nhìn ra phía cửa: "Ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi hả, đi đường thì phải cố gắng phát ra tiếng động một chút chứ!"Ta cũng vội vàng quay đầu lại nhìn theo — thì liền nhìn thấy chị Tư Hoan, người đã từng tha cho ta một mạng trước đây, đang xách cổ một tên bịt mặt mặc đồ đen sì sì.Miệng của tên kia thì đang bị nhét một miếng giẻ lau, tay thì vẫn còn đang run run cầm một con dao găm.…Ủa, tại sao trông lại có vẻ quen thuộc đến thế này nhỉ?"Sao hả? Nhìn thấy quen lắm đúng không?" – Yến Minh Nhiên đang đứng ở bên cạnh ta lạnh lùng lên tiếng.Tỷ tỷ Tư Hoan liếc nhìn ta một cái: "Ta cũng cảm thấy trông có vẻ quen quen cho nên mới không giết hắn ta ngay, mà mang qua đây để hỏi thử xem sao."Ta và tên đó nhìn nhau chăm chú trong vài giây... rồi cả hai cùng nhau chớp mắt lia lịa.Ta: "Cha?!"Tên kia: "Ưmm!!"Yến Minh Nhiên: "……"Tư Hoan chỉ cười khúc khích một tiếng, rồi quay người rời đi luôn.Ta vội vàng cởi trói cho cha mình, rồi đỡ ông ngồi xuống ghế. Vừa mới ngoái cổ lại đã thấy gương mặt của Yến Minh Nhiên đen như đít nồi rồi.Sau ba tháng ròng rã rèn luyện cả về tâm trí lẫn thể chất, giờ đây vòng eo của ta tuy vẫn chưa được thon gọn cho lắm nhưng dũng khí thì đã đầy ắp cả người rồi, ta liền khoa tay múa chân mà nói:
Hai đứa chúng ta đứng nhìn một lúc lâu sau, cuối cùng cũng nhận ra rằng mỗi một người chỉ ôm nó đi được có hai bước chân, về cơ bản thì bé cưng chẳng cần phải tự mình đi lại chút nào cả.
Ta: "……"
Yến Minh Nhiên: "……"
Ngay trong đêm hôm đó, Yến Minh Nhiên đã hạ lệnh:
Kể từ ngày hôm nay trở đi, ở trong cung Bích Thuỷ này – ngoại trừ ta và hắn ra – tuyệt đối không một ai được phép ôm bé cưng nữa.
Lệnh vừa mới được truyền xuống, cả cung Bích Thuỷ như thể rơi vào một đêm bi thương tang tóc. Thậm chí còn có người lén lút gọi bé cưng ra để nựng nịu nó lần cuối cùng nữa. Việc đó đã làm cho ta suốt cả một đêm dài không tài nào dám nhắm mắt lại được.
Nửa tháng thấm thoắt trôi qua, bé cưng vẫn cứ tròn vo như một trái banh vậy. Ta đành phải nghiến răng nghiến lợi mà lôi Yến Minh Nhiên đến để cùng nhau bàn bạc về việc thay đổi thực đơn dinh dưỡng cho bé.
Đêm hôm ấy, cả hai chúng ta đều không tài nào ngủ được.
Dưới ánh nến chập chờn leo lét, Yến Minh Nhiên ôm chặt bé cưng vào trong lòng, đôi mắt của hắn đỏ hoe lên.
Ta nhìn hắn mà không biết nên cười hay là nên khóc nữa:
"Không phải là như vậy chứ hả, bé cưng chỉ bị giảm khẩu phần ăn đi một chút thôi mà, ngươi việc gì mà phải khóc lóc thảm thiết đến như thế chứ?!"
Yến Minh Nhiên vừa nhẹ nhàng vuốt v e bé cưng từng cái một, lại vừa sụt sùi khóc lóc như một đứa trẻ con vậy:
"Bé cưng của ta sắp phải chịu khổ rồi... ta thật sự không nỡ lòng nào mà… Hức…"
Ta giật phắt luôn bé mèo ra khỏi lòng hắn, rồi đặt nó xuống đất: "Nếu như không phải tại ngươi ngày nào cũng ôm nó khư khư như một con búp bê, thì bây giờ nó đã gầy đi rồi đấy!"
Yến Minh Nhiên bĩu môi tỏ vẻ không đồng tình, lại còn trừng trừng mắt nhìn vào tờ thực đơn mà ta vừa mới viết xong.
Ta định bụng sẽ giải thích cặn kẽ cho hắn hiểu rằng đây chính là một thực đơn giảm béo khoa học được thiết kế dành riêng cho những chú mèo thuộc dòng dõi quý tộc, thì đột nhiên Yến Minh Nhiên lại nghiêng đầu nhìn ra phía cửa: "Ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi hả, đi đường thì phải cố gắng phát ra tiếng động một chút chứ!"
Ta cũng vội vàng quay đầu lại nhìn theo — thì liền nhìn thấy chị Tư Hoan, người đã từng tha cho ta một mạng trước đây, đang xách cổ một tên bịt mặt mặc đồ đen sì sì.
Miệng của tên kia thì đang bị nhét một miếng giẻ lau, tay thì vẫn còn đang run run cầm một con dao găm.
…Ủa, tại sao trông lại có vẻ quen thuộc đến thế này nhỉ?
"Sao hả? Nhìn thấy quen lắm đúng không?" – Yến Minh Nhiên đang đứng ở bên cạnh ta lạnh lùng lên tiếng.
Tỷ tỷ Tư Hoan liếc nhìn ta một cái: "Ta cũng cảm thấy trông có vẻ quen quen cho nên mới không giết hắn ta ngay, mà mang qua đây để hỏi thử xem sao."
Ta và tên đó nhìn nhau chăm chú trong vài giây... rồi cả hai cùng nhau chớp mắt lia lịa.
Ta: "Cha?!"
Tên kia: "Ưmm!!"
Yến Minh Nhiên: "……"
Tư Hoan chỉ cười khúc khích một tiếng, rồi quay người rời đi luôn.
Ta vội vàng cởi trói cho cha mình, rồi đỡ ông ngồi xuống ghế. Vừa mới ngoái cổ lại đã thấy gương mặt của Yến Minh Nhiên đen như đít nồi rồi.
Sau ba tháng ròng rã rèn luyện cả về tâm trí lẫn thể chất, giờ đây vòng eo của ta tuy vẫn chưa được thon gọn cho lắm nhưng dũng khí thì đã đầy ắp cả người rồi, ta liền khoa tay múa chân mà nói:
Đại Nhân Cưng Chiều Mèo Hơn MạngTác giả: Khuyết DanhTruyện Kiếm Hiệp, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn TìnhTa tự nhận là một sát thủ không chút tình cảm. Đêm đó, dưới ánh trăng khuất bóng và cơn gió lặng, ta thoăn thoắt lẻn vào tư dinh của đối tượng, thân pháp nhẹ nhàng như một áng mây, tuyệt không một tiếng động. Trong bóng tối bao trùm, ta cẩn trọng lắng tai nghe nhịp hô hấp đều đặn của hắn, đoạn rút thanh đoản đao giấu kỹ nơi tay áo, sẵn sàng cho một cú đoạt mạng. Bất thình lình... “Ngaooo~” Ta chợt dừng bước, cúi đầu nhìn xuống—thì ra là một sinh linh bé nhỏ đáng yêu. Nó vươn vai ngáp một cái thật kêu, rồi đủng đỉnh tiến lại gần, cọ nhẹ vào chân ta. Sau đó... chân ta như mọc rễ. Không tài nào kháng cự nổi, ta đưa tay ra, x0a nắn bé mèo một cách say sưa!!! Tiểu miêu thích thú lăn kềnh ra, để lộ chiếc bụng trắng muốt, mịn màng. Trái tim ta tức khắc tan chảy như nước, phải vội đưa tay lên che miệng để khỏi thốt lên câu “Ôi trời ơi, dễ thương chết mất!” Ngay khoảnh khắc tiếp theo—một luồng khí lạnh buốt bất ngờ chạm vào cổ, khiến ta hoàn hồn. Quay đầu lại, ta thấy kẻ đáng lẽ đã sớm thành… Hai đứa chúng ta đứng nhìn một lúc lâu sau, cuối cùng cũng nhận ra rằng mỗi một người chỉ ôm nó đi được có hai bước chân, về cơ bản thì bé cưng chẳng cần phải tự mình đi lại chút nào cả.Ta: "……"Yến Minh Nhiên: "……"Ngay trong đêm hôm đó, Yến Minh Nhiên đã hạ lệnh:Kể từ ngày hôm nay trở đi, ở trong cung Bích Thuỷ này – ngoại trừ ta và hắn ra – tuyệt đối không một ai được phép ôm bé cưng nữa.Lệnh vừa mới được truyền xuống, cả cung Bích Thuỷ như thể rơi vào một đêm bi thương tang tóc. Thậm chí còn có người lén lút gọi bé cưng ra để nựng nịu nó lần cuối cùng nữa. Việc đó đã làm cho ta suốt cả một đêm dài không tài nào dám nhắm mắt lại được.Nửa tháng thấm thoắt trôi qua, bé cưng vẫn cứ tròn vo như một trái banh vậy. Ta đành phải nghiến răng nghiến lợi mà lôi Yến Minh Nhiên đến để cùng nhau bàn bạc về việc thay đổi thực đơn dinh dưỡng cho bé.Đêm hôm ấy, cả hai chúng ta đều không tài nào ngủ được.Dưới ánh nến chập chờn leo lét, Yến Minh Nhiên ôm chặt bé cưng vào trong lòng, đôi mắt của hắn đỏ hoe lên.Ta nhìn hắn mà không biết nên cười hay là nên khóc nữa:"Không phải là như vậy chứ hả, bé cưng chỉ bị giảm khẩu phần ăn đi một chút thôi mà, ngươi việc gì mà phải khóc lóc thảm thiết đến như thế chứ?!"Yến Minh Nhiên vừa nhẹ nhàng vuốt v e bé cưng từng cái một, lại vừa sụt sùi khóc lóc như một đứa trẻ con vậy:"Bé cưng của ta sắp phải chịu khổ rồi... ta thật sự không nỡ lòng nào mà… Hức…"Ta giật phắt luôn bé mèo ra khỏi lòng hắn, rồi đặt nó xuống đất: "Nếu như không phải tại ngươi ngày nào cũng ôm nó khư khư như một con búp bê, thì bây giờ nó đã gầy đi rồi đấy!"Yến Minh Nhiên bĩu môi tỏ vẻ không đồng tình, lại còn trừng trừng mắt nhìn vào tờ thực đơn mà ta vừa mới viết xong.Ta định bụng sẽ giải thích cặn kẽ cho hắn hiểu rằng đây chính là một thực đơn giảm béo khoa học được thiết kế dành riêng cho những chú mèo thuộc dòng dõi quý tộc, thì đột nhiên Yến Minh Nhiên lại nghiêng đầu nhìn ra phía cửa: "Ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi hả, đi đường thì phải cố gắng phát ra tiếng động một chút chứ!"Ta cũng vội vàng quay đầu lại nhìn theo — thì liền nhìn thấy chị Tư Hoan, người đã từng tha cho ta một mạng trước đây, đang xách cổ một tên bịt mặt mặc đồ đen sì sì.Miệng của tên kia thì đang bị nhét một miếng giẻ lau, tay thì vẫn còn đang run run cầm một con dao găm.…Ủa, tại sao trông lại có vẻ quen thuộc đến thế này nhỉ?"Sao hả? Nhìn thấy quen lắm đúng không?" – Yến Minh Nhiên đang đứng ở bên cạnh ta lạnh lùng lên tiếng.Tỷ tỷ Tư Hoan liếc nhìn ta một cái: "Ta cũng cảm thấy trông có vẻ quen quen cho nên mới không giết hắn ta ngay, mà mang qua đây để hỏi thử xem sao."Ta và tên đó nhìn nhau chăm chú trong vài giây... rồi cả hai cùng nhau chớp mắt lia lịa.Ta: "Cha?!"Tên kia: "Ưmm!!"Yến Minh Nhiên: "……"Tư Hoan chỉ cười khúc khích một tiếng, rồi quay người rời đi luôn.Ta vội vàng cởi trói cho cha mình, rồi đỡ ông ngồi xuống ghế. Vừa mới ngoái cổ lại đã thấy gương mặt của Yến Minh Nhiên đen như đít nồi rồi.Sau ba tháng ròng rã rèn luyện cả về tâm trí lẫn thể chất, giờ đây vòng eo của ta tuy vẫn chưa được thon gọn cho lắm nhưng dũng khí thì đã đầy ắp cả người rồi, ta liền khoa tay múa chân mà nói: