Ta tự nhận là một sát thủ không chút tình cảm. Đêm đó, dưới ánh trăng khuất bóng và cơn gió lặng, ta thoăn thoắt lẻn vào tư dinh của đối tượng, thân pháp nhẹ nhàng như một áng mây, tuyệt không một tiếng động. Trong bóng tối bao trùm, ta cẩn trọng lắng tai nghe nhịp hô hấp đều đặn của hắn, đoạn rút thanh đoản đao giấu kỹ nơi tay áo, sẵn sàng cho một cú đoạt mạng. Bất thình lình... “Ngaooo~” Ta chợt dừng bước, cúi đầu nhìn xuống—thì ra là một sinh linh bé nhỏ đáng yêu. Nó vươn vai ngáp một cái thật kêu, rồi đủng đỉnh tiến lại gần, cọ nhẹ vào chân ta. Sau đó... chân ta như mọc rễ. Không tài nào kháng cự nổi, ta đưa tay ra, x0a nắn bé mèo một cách say sưa!!! Tiểu miêu thích thú lăn kềnh ra, để lộ chiếc bụng trắng muốt, mịn màng. Trái tim ta tức khắc tan chảy như nước, phải vội đưa tay lên che miệng để khỏi thốt lên câu “Ôi trời ơi, dễ thương chết mất!” Ngay khoảnh khắc tiếp theo—một luồng khí lạnh buốt bất ngờ chạm vào cổ, khiến ta hoàn hồn. Quay đầu lại, ta thấy kẻ đáng lẽ đã sớm thành…
Chương 11
Đại Nhân Cưng Chiều Mèo Hơn MạngTác giả: Khuyết DanhTruyện Kiếm Hiệp, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn TìnhTa tự nhận là một sát thủ không chút tình cảm. Đêm đó, dưới ánh trăng khuất bóng và cơn gió lặng, ta thoăn thoắt lẻn vào tư dinh của đối tượng, thân pháp nhẹ nhàng như một áng mây, tuyệt không một tiếng động. Trong bóng tối bao trùm, ta cẩn trọng lắng tai nghe nhịp hô hấp đều đặn của hắn, đoạn rút thanh đoản đao giấu kỹ nơi tay áo, sẵn sàng cho một cú đoạt mạng. Bất thình lình... “Ngaooo~” Ta chợt dừng bước, cúi đầu nhìn xuống—thì ra là một sinh linh bé nhỏ đáng yêu. Nó vươn vai ngáp một cái thật kêu, rồi đủng đỉnh tiến lại gần, cọ nhẹ vào chân ta. Sau đó... chân ta như mọc rễ. Không tài nào kháng cự nổi, ta đưa tay ra, x0a nắn bé mèo một cách say sưa!!! Tiểu miêu thích thú lăn kềnh ra, để lộ chiếc bụng trắng muốt, mịn màng. Trái tim ta tức khắc tan chảy như nước, phải vội đưa tay lên che miệng để khỏi thốt lên câu “Ôi trời ơi, dễ thương chết mất!” Ngay khoảnh khắc tiếp theo—một luồng khí lạnh buốt bất ngờ chạm vào cổ, khiến ta hoàn hồn. Quay đầu lại, ta thấy kẻ đáng lẽ đã sớm thành… "Sao hả? Bé cưng đã gọi ta bằng mẹ rồi, thì ắt hẳn là phải kính trọng cha của ta như ông ngoại của nó chứ! Chẳng lẽ đến cả việc ngồi một chút cũng không cho phép hay sao?!"Yến Minh Nhiên khẽ giật giật khóe môi: "Ta có nói gì đâu chứ?"Ta vừa mới cảm thấy hài lòng định bụng sẽ quay sang để tán gẫu vài câu với cha mình, thì ông ấy đã vội vàng túm lấy tay ta, giọng điệu hốt hoảng mà hỏi: "Cái gì mà bé cưng cơ chứ?! Rồi lại còn cái gì mà ông ngoại nữa?! Ta đã được lên chức rồi hay sao hả?!"Ta còn chưa kịp có bất kỳ phản ứng nào, ông ấy đã nhanh như cắt xông tới bắt tay Yến Minh Nhiên: "Vậy thì đây chắc hẳn phải là con rể của ta rồi đúng không?!"Rồi sau đó ông ấy bắt đầu... không ngớt lời tán dương và vỗ về hắn ta. Nào là khen hắn đẹp trai quá chừng! Dáng người thì lại chuẩn không cần chỉnh! Rồi lại còn khen hắn tốt tính đủ các kiểu nữa chứ.Thấy sắc mặt của Yến Minh Nhiên càng lúc lại càng trở nên đen hơn, ta sợ rằng chỉ một phút sau thôi là hắn ta sẽ ra tay bóp ch ết cha mình luôn mất, nên vội vàng chạy tới kéo ông ấy về: "Cha ơi!! Đây chính là Yến Minh Nhiên đó!!"Cha ta sững người lại ngay tại chỗ. Phải một lúc lâu sau ông ấy mới có thể phản ứng lại được.Không biết phải mở lời như thế nào cho phải, ta dứt khoát ôm lấy bé cưng rồi đặt nó vào trong lòng của ông:"Đây chính là bé cưng, là cháu ngoại của cha đó."Cha ta cuối cùng cũng đã hoàn hồn trở lại, ông cúi đầu xuống nhìn bé cưng rồi bắt đầu… cất lên một cái giọng nó dẹo hẳn đi: "Ôi dào ôi~~ ai mà lại có thể đáng yêu đến dữ vậy nè~~ a a a~~"Ngay vào khoảnh khắc bốn mắt của chúng ta chạm vào nhau, ta liền xoay người lại hướng về phía của Yến Minh Nhiên. Chợt nhận ra trong ánh mắt của hắn ta đang đan xen những cảm xúc vô cùng khác nhau. Khi hai đôi đồng tử của chúng ta va chạm vào nhau, hắn ta bỗng dư rừng lạnh lùng thu lại ánh mắt của mình.Sau khi cha ta dỗ dành bé cưng xong xuôi, cả căn phòng bỗng chốc trở nên im phăng phắc đến lạ thường.Cuối cùng thì vẫn là Yến Minh Nhiên lên tiếng trước để phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng ấy. Hắn lười biếng ngồi trên chiếc ghế chủ vị, một tay chống cằm, nở một nụ cười nửa miệng nhìn cha ta: "Vậy thì... không biết hôm nay ngài đến đây là đang có ý định muốn giết ta hay sao?"Cha ta trừng mắt nhìn hắn một cách giận dữ:"Cái thằng nhãi này! Ngươi dám nói chuyện với cha vợ của mình theo cái kiểu đó hả?!"Yến Minh Nhiên: "……"Cha ta ưỡn thẳng lưng lên, đôi mắt trợn trừng ra vẻ vô cùng gan dạ, nhưng ta đứng ngay bên cạnh thì lại có thể nhìn thấy rất rõ ràng rằng ông ấy đang run lên như cầy sấy vậy: "Đúng vậy! Ta đến đây chính là để giết ngươi! Cho dù ngươi với con gái của ta đã có với nhau một đứa bé cưng rồi, thì…"Ta: "……"Yến Minh Nhiên: "……"Cha ta siết chặt hai bàn tay lại thành nắm đấm, giọng nói nghiến ra từng chữ một: "Nhưng! Mối thù giết vợ, không thể nào không báo được!"Ta lập tức quay đầu lại ngay: "Người nói cái gì cơ ?!"Yến Minh Nhiên cũng khẽ nheo mắt lại: "Ngươi vừa mới nói cái gì?"Cha ta bị tiếng hét lớn của ta làm cho giật mình, giọng nói cũng theo đó mà run run lên: "Ph… phải rồi chứ sao nữa…"Rồi ông ấy lại bắt đầu ấp a ấp úng, kể lại đầu đuôi câu chuyện năm xưa mẹ của ta đã bị người ta hãm hại như thế nào. Nhưng ông ấy còn chưa kịp nói xong, đôi mắt của ta đã đỏ hoe lên rồi:
"Sao hả? Bé cưng đã gọi ta bằng mẹ rồi, thì ắt hẳn là phải kính trọng cha của ta như ông ngoại của nó chứ! Chẳng lẽ đến cả việc ngồi một chút cũng không cho phép hay sao?!"
Yến Minh Nhiên khẽ giật giật khóe môi: "Ta có nói gì đâu chứ?"
Ta vừa mới cảm thấy hài lòng định bụng sẽ quay sang để tán gẫu vài câu với cha mình, thì ông ấy đã vội vàng túm lấy tay ta, giọng điệu hốt hoảng mà hỏi: "Cái gì mà bé cưng cơ chứ?! Rồi lại còn cái gì mà ông ngoại nữa?! Ta đã được lên chức rồi hay sao hả?!"
Ta còn chưa kịp có bất kỳ phản ứng nào, ông ấy đã nhanh như cắt xông tới bắt tay Yến Minh Nhiên: "Vậy thì đây chắc hẳn phải là con rể của ta rồi đúng không?!"
Rồi sau đó ông ấy bắt đầu... không ngớt lời tán dương và vỗ về hắn ta. Nào là khen hắn đẹp trai quá chừng! Dáng người thì lại chuẩn không cần chỉnh! Rồi lại còn khen hắn tốt tính đủ các kiểu nữa chứ.
Thấy sắc mặt của Yến Minh Nhiên càng lúc lại càng trở nên đen hơn, ta sợ rằng chỉ một phút sau thôi là hắn ta sẽ ra tay bóp ch ết cha mình luôn mất, nên vội vàng chạy tới kéo ông ấy về: "Cha ơi!! Đây chính là Yến Minh Nhiên đó!!"
Cha ta sững người lại ngay tại chỗ. Phải một lúc lâu sau ông ấy mới có thể phản ứng lại được.
Không biết phải mở lời như thế nào cho phải, ta dứt khoát ôm lấy bé cưng rồi đặt nó vào trong lòng của ông:
"Đây chính là bé cưng, là cháu ngoại của cha đó."
Cha ta cuối cùng cũng đã hoàn hồn trở lại, ông cúi đầu xuống nhìn bé cưng rồi bắt đầu… cất lên một cái giọng nó dẹo hẳn đi: "Ôi dào ôi~~ ai mà lại có thể đáng yêu đến dữ vậy nè~~ a a a~~"
Ngay vào khoảnh khắc bốn mắt của chúng ta chạm vào nhau, ta liền xoay người lại hướng về phía của Yến Minh Nhiên. Chợt nhận ra trong ánh mắt của hắn ta đang đan xen những cảm xúc vô cùng khác nhau. Khi hai đôi đồng tử của chúng ta va chạm vào nhau, hắn ta bỗng dư rừng lạnh lùng thu lại ánh mắt của mình.
Sau khi cha ta dỗ dành bé cưng xong xuôi, cả căn phòng bỗng chốc trở nên im phăng phắc đến lạ thường.
Cuối cùng thì vẫn là Yến Minh Nhiên lên tiếng trước để phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng ấy. Hắn lười biếng ngồi trên chiếc ghế chủ vị, một tay chống cằm, nở một nụ cười nửa miệng nhìn cha ta: "Vậy thì... không biết hôm nay ngài đến đây là đang có ý định muốn giết ta hay sao?"
Cha ta trừng mắt nhìn hắn một cách giận dữ:
"Cái thằng nhãi này! Ngươi dám nói chuyện với cha vợ của mình theo cái kiểu đó hả?!"
Yến Minh Nhiên: "……"
Cha ta ưỡn thẳng lưng lên, đôi mắt trợn trừng ra vẻ vô cùng gan dạ, nhưng ta đứng ngay bên cạnh thì lại có thể nhìn thấy rất rõ ràng rằng ông ấy đang run lên như cầy sấy vậy: "Đúng vậy! Ta đến đây chính là để giết ngươi! Cho dù ngươi với con gái của ta đã có với nhau một đứa bé cưng rồi, thì…"
Ta: "……"
Yến Minh Nhiên: "……"
Cha ta siết chặt hai bàn tay lại thành nắm đấm, giọng nói nghiến ra từng chữ một: "Nhưng! Mối thù giết vợ, không thể nào không báo được!"
Ta lập tức quay đầu lại ngay: "Người nói cái gì cơ ?!"
Yến Minh Nhiên cũng khẽ nheo mắt lại: "Ngươi vừa mới nói cái gì?"
Cha ta bị tiếng hét lớn của ta làm cho giật mình, giọng nói cũng theo đó mà run run lên: "Ph… phải rồi chứ sao nữa…"
Rồi ông ấy lại bắt đầu ấp a ấp úng, kể lại đầu đuôi câu chuyện năm xưa mẹ của ta đã bị người ta hãm hại như thế nào. Nhưng ông ấy còn chưa kịp nói xong, đôi mắt của ta đã đỏ hoe lên rồi:
Đại Nhân Cưng Chiều Mèo Hơn MạngTác giả: Khuyết DanhTruyện Kiếm Hiệp, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn TìnhTa tự nhận là một sát thủ không chút tình cảm. Đêm đó, dưới ánh trăng khuất bóng và cơn gió lặng, ta thoăn thoắt lẻn vào tư dinh của đối tượng, thân pháp nhẹ nhàng như một áng mây, tuyệt không một tiếng động. Trong bóng tối bao trùm, ta cẩn trọng lắng tai nghe nhịp hô hấp đều đặn của hắn, đoạn rút thanh đoản đao giấu kỹ nơi tay áo, sẵn sàng cho một cú đoạt mạng. Bất thình lình... “Ngaooo~” Ta chợt dừng bước, cúi đầu nhìn xuống—thì ra là một sinh linh bé nhỏ đáng yêu. Nó vươn vai ngáp một cái thật kêu, rồi đủng đỉnh tiến lại gần, cọ nhẹ vào chân ta. Sau đó... chân ta như mọc rễ. Không tài nào kháng cự nổi, ta đưa tay ra, x0a nắn bé mèo một cách say sưa!!! Tiểu miêu thích thú lăn kềnh ra, để lộ chiếc bụng trắng muốt, mịn màng. Trái tim ta tức khắc tan chảy như nước, phải vội đưa tay lên che miệng để khỏi thốt lên câu “Ôi trời ơi, dễ thương chết mất!” Ngay khoảnh khắc tiếp theo—một luồng khí lạnh buốt bất ngờ chạm vào cổ, khiến ta hoàn hồn. Quay đầu lại, ta thấy kẻ đáng lẽ đã sớm thành… "Sao hả? Bé cưng đã gọi ta bằng mẹ rồi, thì ắt hẳn là phải kính trọng cha của ta như ông ngoại của nó chứ! Chẳng lẽ đến cả việc ngồi một chút cũng không cho phép hay sao?!"Yến Minh Nhiên khẽ giật giật khóe môi: "Ta có nói gì đâu chứ?"Ta vừa mới cảm thấy hài lòng định bụng sẽ quay sang để tán gẫu vài câu với cha mình, thì ông ấy đã vội vàng túm lấy tay ta, giọng điệu hốt hoảng mà hỏi: "Cái gì mà bé cưng cơ chứ?! Rồi lại còn cái gì mà ông ngoại nữa?! Ta đã được lên chức rồi hay sao hả?!"Ta còn chưa kịp có bất kỳ phản ứng nào, ông ấy đã nhanh như cắt xông tới bắt tay Yến Minh Nhiên: "Vậy thì đây chắc hẳn phải là con rể của ta rồi đúng không?!"Rồi sau đó ông ấy bắt đầu... không ngớt lời tán dương và vỗ về hắn ta. Nào là khen hắn đẹp trai quá chừng! Dáng người thì lại chuẩn không cần chỉnh! Rồi lại còn khen hắn tốt tính đủ các kiểu nữa chứ.Thấy sắc mặt của Yến Minh Nhiên càng lúc lại càng trở nên đen hơn, ta sợ rằng chỉ một phút sau thôi là hắn ta sẽ ra tay bóp ch ết cha mình luôn mất, nên vội vàng chạy tới kéo ông ấy về: "Cha ơi!! Đây chính là Yến Minh Nhiên đó!!"Cha ta sững người lại ngay tại chỗ. Phải một lúc lâu sau ông ấy mới có thể phản ứng lại được.Không biết phải mở lời như thế nào cho phải, ta dứt khoát ôm lấy bé cưng rồi đặt nó vào trong lòng của ông:"Đây chính là bé cưng, là cháu ngoại của cha đó."Cha ta cuối cùng cũng đã hoàn hồn trở lại, ông cúi đầu xuống nhìn bé cưng rồi bắt đầu… cất lên một cái giọng nó dẹo hẳn đi: "Ôi dào ôi~~ ai mà lại có thể đáng yêu đến dữ vậy nè~~ a a a~~"Ngay vào khoảnh khắc bốn mắt của chúng ta chạm vào nhau, ta liền xoay người lại hướng về phía của Yến Minh Nhiên. Chợt nhận ra trong ánh mắt của hắn ta đang đan xen những cảm xúc vô cùng khác nhau. Khi hai đôi đồng tử của chúng ta va chạm vào nhau, hắn ta bỗng dư rừng lạnh lùng thu lại ánh mắt của mình.Sau khi cha ta dỗ dành bé cưng xong xuôi, cả căn phòng bỗng chốc trở nên im phăng phắc đến lạ thường.Cuối cùng thì vẫn là Yến Minh Nhiên lên tiếng trước để phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng ấy. Hắn lười biếng ngồi trên chiếc ghế chủ vị, một tay chống cằm, nở một nụ cười nửa miệng nhìn cha ta: "Vậy thì... không biết hôm nay ngài đến đây là đang có ý định muốn giết ta hay sao?"Cha ta trừng mắt nhìn hắn một cách giận dữ:"Cái thằng nhãi này! Ngươi dám nói chuyện với cha vợ của mình theo cái kiểu đó hả?!"Yến Minh Nhiên: "……"Cha ta ưỡn thẳng lưng lên, đôi mắt trợn trừng ra vẻ vô cùng gan dạ, nhưng ta đứng ngay bên cạnh thì lại có thể nhìn thấy rất rõ ràng rằng ông ấy đang run lên như cầy sấy vậy: "Đúng vậy! Ta đến đây chính là để giết ngươi! Cho dù ngươi với con gái của ta đã có với nhau một đứa bé cưng rồi, thì…"Ta: "……"Yến Minh Nhiên: "……"Cha ta siết chặt hai bàn tay lại thành nắm đấm, giọng nói nghiến ra từng chữ một: "Nhưng! Mối thù giết vợ, không thể nào không báo được!"Ta lập tức quay đầu lại ngay: "Người nói cái gì cơ ?!"Yến Minh Nhiên cũng khẽ nheo mắt lại: "Ngươi vừa mới nói cái gì?"Cha ta bị tiếng hét lớn của ta làm cho giật mình, giọng nói cũng theo đó mà run run lên: "Ph… phải rồi chứ sao nữa…"Rồi ông ấy lại bắt đầu ấp a ấp úng, kể lại đầu đuôi câu chuyện năm xưa mẹ của ta đã bị người ta hãm hại như thế nào. Nhưng ông ấy còn chưa kịp nói xong, đôi mắt của ta đã đỏ hoe lên rồi: