Ta tự nhận là một sát thủ không chút tình cảm. Đêm đó, dưới ánh trăng khuất bóng và cơn gió lặng, ta thoăn thoắt lẻn vào tư dinh của đối tượng, thân pháp nhẹ nhàng như một áng mây, tuyệt không một tiếng động. Trong bóng tối bao trùm, ta cẩn trọng lắng tai nghe nhịp hô hấp đều đặn của hắn, đoạn rút thanh đoản đao giấu kỹ nơi tay áo, sẵn sàng cho một cú đoạt mạng. Bất thình lình... “Ngaooo~” Ta chợt dừng bước, cúi đầu nhìn xuống—thì ra là một sinh linh bé nhỏ đáng yêu. Nó vươn vai ngáp một cái thật kêu, rồi đủng đỉnh tiến lại gần, cọ nhẹ vào chân ta. Sau đó... chân ta như mọc rễ. Không tài nào kháng cự nổi, ta đưa tay ra, x0a nắn bé mèo một cách say sưa!!! Tiểu miêu thích thú lăn kềnh ra, để lộ chiếc bụng trắng muốt, mịn màng. Trái tim ta tức khắc tan chảy như nước, phải vội đưa tay lên che miệng để khỏi thốt lên câu “Ôi trời ơi, dễ thương chết mất!” Ngay khoảnh khắc tiếp theo—một luồng khí lạnh buốt bất ngờ chạm vào cổ, khiến ta hoàn hồn. Quay đầu lại, ta thấy kẻ đáng lẽ đã sớm thành…
Chương 12
Đại Nhân Cưng Chiều Mèo Hơn MạngTác giả: Khuyết DanhTruyện Kiếm Hiệp, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn TìnhTa tự nhận là một sát thủ không chút tình cảm. Đêm đó, dưới ánh trăng khuất bóng và cơn gió lặng, ta thoăn thoắt lẻn vào tư dinh của đối tượng, thân pháp nhẹ nhàng như một áng mây, tuyệt không một tiếng động. Trong bóng tối bao trùm, ta cẩn trọng lắng tai nghe nhịp hô hấp đều đặn của hắn, đoạn rút thanh đoản đao giấu kỹ nơi tay áo, sẵn sàng cho một cú đoạt mạng. Bất thình lình... “Ngaooo~” Ta chợt dừng bước, cúi đầu nhìn xuống—thì ra là một sinh linh bé nhỏ đáng yêu. Nó vươn vai ngáp một cái thật kêu, rồi đủng đỉnh tiến lại gần, cọ nhẹ vào chân ta. Sau đó... chân ta như mọc rễ. Không tài nào kháng cự nổi, ta đưa tay ra, x0a nắn bé mèo một cách say sưa!!! Tiểu miêu thích thú lăn kềnh ra, để lộ chiếc bụng trắng muốt, mịn màng. Trái tim ta tức khắc tan chảy như nước, phải vội đưa tay lên che miệng để khỏi thốt lên câu “Ôi trời ơi, dễ thương chết mất!” Ngay khoảnh khắc tiếp theo—một luồng khí lạnh buốt bất ngờ chạm vào cổ, khiến ta hoàn hồn. Quay đầu lại, ta thấy kẻ đáng lẽ đã sớm thành… "Tại sao cha lại không chịu nói sớm cho con biết cơ chứ!!"Nếu như ta mà biết sớm hơn… nếu như ta mà biết sớm hơn nữa…Thì ta đã không bao giờ để cho trái tim của mình phải rung động trước kẻ thù đã gi ết chết mẹ của ta, cho dù đó chỉ là một chút xíu thôi cũng không!Cha đã bảo ta đi giết Yến Minh Nhiên, nhưng lại chưa từng một lần nói rõ lý do tại sao. Chỉ nói qua loa đại khái rằng: "Ai da, con cứ đi thử xem sao, coi như là để rèn luyện tay chân thêm một chút, nếu như không được thì cứ quay về liền nhé~"Cổ họng của ta nghẹn đắng lại, không tài nào có thể nuốt trôi được nỗi chua xót đang dâng trào trong lòng.Đôi mắt của cha ta cũng đã đỏ hoe cả lên rồi: "Ta không muốn con phải sống một cuộc đời giống như ta — mỗi một ngày trôi qua đều bị mối thù hận che mờ cả hai mắt, sáng tối cũng chỉ biết nghĩ đến chuyện báo thù mà thôi!""Kể từ cái ngày mà con rời đi, ta đã phải hối hận trong từng giờ từng phút một! Ta hận bản thân mình quá vô dụng!""Lẽ ra ta không nên dạy cho con kiếm pháp, cũng không nên để cho con phải đi mạo hiểm như vậy, lại càng không nên để cho một mình con phải gánh vác hết tất cả mọi thứ!""Nếu như có bất kỳ chuyện gì không may xảy ra với con… thì ta thật sự không biết phải ăn nói như thế nào với mẹ của con nữa!"Ta nhắm nghiền mắt lại.Đúng vào lúc ấy, sau lưng ta bỗng dưng vang lên giọng nói lười nhác quen thuộc của Yến Minh Nhiên: "À… xin lỗi đã làm phiền hai vị một chút…"Ta vội vàng quay đầu lại, hắn ta vừa nhìn thấy gương mặt của ta thì liền sững người lại mất một nhịp. Hắn khẽ tặc lưỡi một cái: "Khóc cái gì ở đó vậy hả? Hối hận vì đã chưa kịp ra tay giết ta rồi hay sao?"Ta im lặng không đáp lại lời nào.Yến Minh Nhiên nhìn chằm chằm vào ta một lúc lâu, rồi bỗng dưng bật cười khẩy một tiếng: "Điều thứ nhất — ta chưa từng một lần nào đặt chân đến thành Liễu cả."Cả ta và cha đều đồng loạt nhìn về phía của hắn.Hắn ôm lấy bé mèo vào lòng, rồi cúi đầu xuống nhẹ nhàng vuốt v e bộ lông mềm mại của nó: "Điều thứ hai — trừ phi có kẻ nào đó tự mình tìm đến đường chết, còn không thì ta tuyệt đối sẽ không bao giờ ra tay giết người."Hắn ngẩng đầu lên nhìn sang phía chúng ta, rồi nghiến răng hỏi từng chữ một: "Cuối —— cùng —— thì ——""Vợ của ngươi đã bị người ta hãm hại vào lúc nào vậy hả?"Cha ta bị hắn ta trừng mắt nhìn đến nỗi toàn thân cũng phải run lên bần bật:"Là vào lúc An Nhi mới được hai tuổi…"An Nhi, tức là ta.Yến Minh Nhiên cau mày lại, rồi hỏi tiếp: "Ngươi dựa vào đâu mà lại cho rằng chính ta là người đã ra tay giết vợ của ngươi chứ?""Là do hàng xóm của ta đã nói như vậy."Cha ta gãi đầu một cái rõ mạnh: "Lúc ta trở về nhà… thì vợ của ta đã mất rồi. Có một người hàng xóm đã lắp ba lắp bắp nói rằng ông ấy đã nhìn thấy một người trông rất đẹp đến để giết nàng."Yến Minh Nhiên: "……"Cha ta lại tiếp tục nói thêm: "Võ công của vợ ta vốn không phải là dạng tầm thường, nếu không phải là cao thủ trong giới võ lâm thì không tài nào có thể hại được nàng ấy! Mà một người vừa có dung mạo tuấn tú lại vừa có võ công cao cường như vậy… thì ở trên giang hồ này hễ cứ ai nghe đến cũng đều sẽ nghĩ ngay đến ngươi mà thôi!"
"Tại sao cha lại không chịu nói sớm cho con biết cơ chứ!!"
Nếu như ta mà biết sớm hơn… nếu như ta mà biết sớm hơn nữa…
Thì ta đã không bao giờ để cho trái tim của mình phải rung động trước kẻ thù đã gi ết chết mẹ của ta, cho dù đó chỉ là một chút xíu thôi cũng không!
Cha đã bảo ta đi giết Yến Minh Nhiên, nhưng lại chưa từng một lần nói rõ lý do tại sao. Chỉ nói qua loa đại khái rằng: "Ai da, con cứ đi thử xem sao, coi như là để rèn luyện tay chân thêm một chút, nếu như không được thì cứ quay về liền nhé~"
Cổ họng của ta nghẹn đắng lại, không tài nào có thể nuốt trôi được nỗi chua xót đang dâng trào trong lòng.
Đôi mắt của cha ta cũng đã đỏ hoe cả lên rồi: "Ta không muốn con phải sống một cuộc đời giống như ta — mỗi một ngày trôi qua đều bị mối thù hận che mờ cả hai mắt, sáng tối cũng chỉ biết nghĩ đến chuyện báo thù mà thôi!"
"Kể từ cái ngày mà con rời đi, ta đã phải hối hận trong từng giờ từng phút một! Ta hận bản thân mình quá vô dụng!"
"Lẽ ra ta không nên dạy cho con kiếm pháp, cũng không nên để cho con phải đi mạo hiểm như vậy, lại càng không nên để cho một mình con phải gánh vác hết tất cả mọi thứ!"
"Nếu như có bất kỳ chuyện gì không may xảy ra với con… thì ta thật sự không biết phải ăn nói như thế nào với mẹ của con nữa!"
Ta nhắm nghiền mắt lại.
Đúng vào lúc ấy, sau lưng ta bỗng dưng vang lên giọng nói lười nhác quen thuộc của Yến Minh Nhiên: "À… xin lỗi đã làm phiền hai vị một chút…"
Ta vội vàng quay đầu lại, hắn ta vừa nhìn thấy gương mặt của ta thì liền sững người lại mất một nhịp. Hắn khẽ tặc lưỡi một cái: "Khóc cái gì ở đó vậy hả? Hối hận vì đã chưa kịp ra tay giết ta rồi hay sao?"
Ta im lặng không đáp lại lời nào.
Yến Minh Nhiên nhìn chằm chằm vào ta một lúc lâu, rồi bỗng dưng bật cười khẩy một tiếng: "Điều thứ nhất — ta chưa từng một lần nào đặt chân đến thành Liễu cả."
Cả ta và cha đều đồng loạt nhìn về phía của hắn.
Hắn ôm lấy bé mèo vào lòng, rồi cúi đầu xuống nhẹ nhàng vuốt v e bộ lông mềm mại của nó: "Điều thứ hai — trừ phi có kẻ nào đó tự mình tìm đến đường chết, còn không thì ta tuyệt đối sẽ không bao giờ ra tay giết người."
Hắn ngẩng đầu lên nhìn sang phía chúng ta, rồi nghiến răng hỏi từng chữ một: "Cuối —— cùng —— thì ——"
"Vợ của ngươi đã bị người ta hãm hại vào lúc nào vậy hả?"
Cha ta bị hắn ta trừng mắt nhìn đến nỗi toàn thân cũng phải run lên bần bật:
"Là vào lúc An Nhi mới được hai tuổi…"
An Nhi, tức là ta.
Yến Minh Nhiên cau mày lại, rồi hỏi tiếp: "Ngươi dựa vào đâu mà lại cho rằng chính ta là người đã ra tay giết vợ của ngươi chứ?"
"Là do hàng xóm của ta đã nói như vậy."
Cha ta gãi đầu một cái rõ mạnh: "Lúc ta trở về nhà… thì vợ của ta đã mất rồi. Có một người hàng xóm đã lắp ba lắp bắp nói rằng ông ấy đã nhìn thấy một người trông rất đẹp đến để giết nàng."
Yến Minh Nhiên: "……"
Cha ta lại tiếp tục nói thêm: "Võ công của vợ ta vốn không phải là dạng tầm thường, nếu không phải là cao thủ trong giới võ lâm thì không tài nào có thể hại được nàng ấy! Mà một người vừa có dung mạo tuấn tú lại vừa có võ công cao cường như vậy… thì ở trên giang hồ này hễ cứ ai nghe đến cũng đều sẽ nghĩ ngay đến ngươi mà thôi!"
Đại Nhân Cưng Chiều Mèo Hơn MạngTác giả: Khuyết DanhTruyện Kiếm Hiệp, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn TìnhTa tự nhận là một sát thủ không chút tình cảm. Đêm đó, dưới ánh trăng khuất bóng và cơn gió lặng, ta thoăn thoắt lẻn vào tư dinh của đối tượng, thân pháp nhẹ nhàng như một áng mây, tuyệt không một tiếng động. Trong bóng tối bao trùm, ta cẩn trọng lắng tai nghe nhịp hô hấp đều đặn của hắn, đoạn rút thanh đoản đao giấu kỹ nơi tay áo, sẵn sàng cho một cú đoạt mạng. Bất thình lình... “Ngaooo~” Ta chợt dừng bước, cúi đầu nhìn xuống—thì ra là một sinh linh bé nhỏ đáng yêu. Nó vươn vai ngáp một cái thật kêu, rồi đủng đỉnh tiến lại gần, cọ nhẹ vào chân ta. Sau đó... chân ta như mọc rễ. Không tài nào kháng cự nổi, ta đưa tay ra, x0a nắn bé mèo một cách say sưa!!! Tiểu miêu thích thú lăn kềnh ra, để lộ chiếc bụng trắng muốt, mịn màng. Trái tim ta tức khắc tan chảy như nước, phải vội đưa tay lên che miệng để khỏi thốt lên câu “Ôi trời ơi, dễ thương chết mất!” Ngay khoảnh khắc tiếp theo—một luồng khí lạnh buốt bất ngờ chạm vào cổ, khiến ta hoàn hồn. Quay đầu lại, ta thấy kẻ đáng lẽ đã sớm thành… "Tại sao cha lại không chịu nói sớm cho con biết cơ chứ!!"Nếu như ta mà biết sớm hơn… nếu như ta mà biết sớm hơn nữa…Thì ta đã không bao giờ để cho trái tim của mình phải rung động trước kẻ thù đã gi ết chết mẹ của ta, cho dù đó chỉ là một chút xíu thôi cũng không!Cha đã bảo ta đi giết Yến Minh Nhiên, nhưng lại chưa từng một lần nói rõ lý do tại sao. Chỉ nói qua loa đại khái rằng: "Ai da, con cứ đi thử xem sao, coi như là để rèn luyện tay chân thêm một chút, nếu như không được thì cứ quay về liền nhé~"Cổ họng của ta nghẹn đắng lại, không tài nào có thể nuốt trôi được nỗi chua xót đang dâng trào trong lòng.Đôi mắt của cha ta cũng đã đỏ hoe cả lên rồi: "Ta không muốn con phải sống một cuộc đời giống như ta — mỗi một ngày trôi qua đều bị mối thù hận che mờ cả hai mắt, sáng tối cũng chỉ biết nghĩ đến chuyện báo thù mà thôi!""Kể từ cái ngày mà con rời đi, ta đã phải hối hận trong từng giờ từng phút một! Ta hận bản thân mình quá vô dụng!""Lẽ ra ta không nên dạy cho con kiếm pháp, cũng không nên để cho con phải đi mạo hiểm như vậy, lại càng không nên để cho một mình con phải gánh vác hết tất cả mọi thứ!""Nếu như có bất kỳ chuyện gì không may xảy ra với con… thì ta thật sự không biết phải ăn nói như thế nào với mẹ của con nữa!"Ta nhắm nghiền mắt lại.Đúng vào lúc ấy, sau lưng ta bỗng dưng vang lên giọng nói lười nhác quen thuộc của Yến Minh Nhiên: "À… xin lỗi đã làm phiền hai vị một chút…"Ta vội vàng quay đầu lại, hắn ta vừa nhìn thấy gương mặt của ta thì liền sững người lại mất một nhịp. Hắn khẽ tặc lưỡi một cái: "Khóc cái gì ở đó vậy hả? Hối hận vì đã chưa kịp ra tay giết ta rồi hay sao?"Ta im lặng không đáp lại lời nào.Yến Minh Nhiên nhìn chằm chằm vào ta một lúc lâu, rồi bỗng dưng bật cười khẩy một tiếng: "Điều thứ nhất — ta chưa từng một lần nào đặt chân đến thành Liễu cả."Cả ta và cha đều đồng loạt nhìn về phía của hắn.Hắn ôm lấy bé mèo vào lòng, rồi cúi đầu xuống nhẹ nhàng vuốt v e bộ lông mềm mại của nó: "Điều thứ hai — trừ phi có kẻ nào đó tự mình tìm đến đường chết, còn không thì ta tuyệt đối sẽ không bao giờ ra tay giết người."Hắn ngẩng đầu lên nhìn sang phía chúng ta, rồi nghiến răng hỏi từng chữ một: "Cuối —— cùng —— thì ——""Vợ của ngươi đã bị người ta hãm hại vào lúc nào vậy hả?"Cha ta bị hắn ta trừng mắt nhìn đến nỗi toàn thân cũng phải run lên bần bật:"Là vào lúc An Nhi mới được hai tuổi…"An Nhi, tức là ta.Yến Minh Nhiên cau mày lại, rồi hỏi tiếp: "Ngươi dựa vào đâu mà lại cho rằng chính ta là người đã ra tay giết vợ của ngươi chứ?""Là do hàng xóm của ta đã nói như vậy."Cha ta gãi đầu một cái rõ mạnh: "Lúc ta trở về nhà… thì vợ của ta đã mất rồi. Có một người hàng xóm đã lắp ba lắp bắp nói rằng ông ấy đã nhìn thấy một người trông rất đẹp đến để giết nàng."Yến Minh Nhiên: "……"Cha ta lại tiếp tục nói thêm: "Võ công của vợ ta vốn không phải là dạng tầm thường, nếu không phải là cao thủ trong giới võ lâm thì không tài nào có thể hại được nàng ấy! Mà một người vừa có dung mạo tuấn tú lại vừa có võ công cao cường như vậy… thì ở trên giang hồ này hễ cứ ai nghe đến cũng đều sẽ nghĩ ngay đến ngươi mà thôi!"