Tác giả:

Ta và Tạ Trọng Lâu đã đính ước mười sáu năm, hắn bỗng nhiên đến hủy hôn. Sau này ta đã thưa lên Thái hậu, buộc hắn phải cưới ta.   Sau khi thành thân, hắn đối xử với ta vô cùng sỉ nhục, lạnh nhạt, thậm chí còn dẫn một nữ tử về, tuyên bố muốn hưu thê rồi cưới người khác.   Lúc đó, Lục gia của ta đã suy yếu, ngay cả Thái hậu cũng không còn chịu đứng ra chủ trì công đạo cho ta nữa.   Thế nhưng, ta mang một thân cốt cách kiên cường, sao có thể chịu đựng được nỗi tủi nhục như vậy. Trong đêm tân hôn của bọn họ, ta đã châm lửa thiêu rụi Tướng quân phủ.   Khi mở mắt ra lần nữa, ta lại sống lại về một tháng trước khi hủy hôn.   Lần này, không đợi hắn mở lời, ta đã chủ động vào cung, thỉnh cầu Thái hậu ban một chỉ dụ: "Thần nữ cùng Tạ tướng quân hữu duyên vô phận, chi bằng cứ thế giải trừ hôn ước, mỗi người tự tìm lương duyên."   Hôn ước được giải trừ, Tạ Trọng Lâu vốn dĩ nên vui mừng mới phải, nhưng hắn sau khi nhận chỉ thì ngày ngày đều đến Lục gia cầu kiến ta.   Ta không chịu nổi sự quấy rầy…

Chương 14

Lục Chiêu ÝTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhTa và Tạ Trọng Lâu đã đính ước mười sáu năm, hắn bỗng nhiên đến hủy hôn. Sau này ta đã thưa lên Thái hậu, buộc hắn phải cưới ta.   Sau khi thành thân, hắn đối xử với ta vô cùng sỉ nhục, lạnh nhạt, thậm chí còn dẫn một nữ tử về, tuyên bố muốn hưu thê rồi cưới người khác.   Lúc đó, Lục gia của ta đã suy yếu, ngay cả Thái hậu cũng không còn chịu đứng ra chủ trì công đạo cho ta nữa.   Thế nhưng, ta mang một thân cốt cách kiên cường, sao có thể chịu đựng được nỗi tủi nhục như vậy. Trong đêm tân hôn của bọn họ, ta đã châm lửa thiêu rụi Tướng quân phủ.   Khi mở mắt ra lần nữa, ta lại sống lại về một tháng trước khi hủy hôn.   Lần này, không đợi hắn mở lời, ta đã chủ động vào cung, thỉnh cầu Thái hậu ban một chỉ dụ: "Thần nữ cùng Tạ tướng quân hữu duyên vô phận, chi bằng cứ thế giải trừ hôn ước, mỗi người tự tìm lương duyên."   Hôn ước được giải trừ, Tạ Trọng Lâu vốn dĩ nên vui mừng mới phải, nhưng hắn sau khi nhận chỉ thì ngày ngày đều đến Lục gia cầu kiến ta.   Ta không chịu nổi sự quấy rầy… Trên mặt nàng hiện lên một vẻ si mê kỳ lạ, ta biết món ám khí đó không phải Tạ Trọng Lâu muốn tặng cho nàng, nhưng cũng không có ý định giải thích, chỉ quay người rời khỏi trường diễn võ, phi ngựa về phía phủ tướng quân. Tạ Trọng Lâu hôn mê ròng rã hai ngày. Ngoài ta ra, Thẩm Tụ cũng túc trực ở phủ tướng quân, có lẽ là muốn chờ một kết quả. Tạ Trọng Lâu tỉnh lại vào hoàng hôn hai ngày sau đó. Hoàng hôn buông xuống, bầu trời mây đen giăng kín, dường như một cơn mưa lớn sắp đến. Hắn ở trên giường, từ từ mở mắt. Ta c.h.ế.t lặng nhìn chằm chằm hắn, cho đến khi... đối diện với một ánh mắt lạnh lẽo, độc ác. Tim ta đột ngột rơi thẳng xuống vực sâu không đáy. Thẩm Tụ kinh kêu một tiếng, mừng rỡ như điên lao về phía hắn. Hắn đưa tay ôm lấy Thẩm Tụ vào lòng, ngước mắt nhìn ta, giễu cợt nói: "Lục đại tiểu thư, thật đáng tiếc, trúc mã của cô e là không trở lại được nữa rồi." Trước khi trái tim bị nỗi sợ hãi tột cùng cuốn lấy, ta cắn chặt môi, cố ép mình bình tĩnh lại: "Vậy sao? Nếu hắn đã không thể trở lại nữa, vậy ngươi còn sợ hãi điều gì?" Khi thấy trên nét mặt hắn xuất hiện một tia tức giận, lòng ta ngược lại nhẹ nhõm hơn. "Ngươi rất thông minh, dám dùng sinh tử để đánh cược ta sẽ để hắn ra." Rất lâu sau, hắn cuối cùng cũng chậm rãi mở lời: "Nhưng có một số chuyện, là do kịch bản đã định sẵn từ trước, Tạ Trọng Lâu dù lợi hại đến mấy, cũng chỉ là người trong sách không thể thay đổi được số phận mà thôi. Các ngươi, không có phần thắng." Sự ngạo mạn trong ngữ khí của hắn hiện rõ mồn một, ánh mắt hắn nhìn ta cũng đầy vẻ khinh bỉ và khinh suất. Tạ Trọng Lâu có một khuôn mặt tuấn tú, việc hắn thể hiện vẻ mặt như vậy trông vô cùng kỳ lạ, nhưng người này dường như không hề nhận ra. Ngược lại, Thẩm Tụ đang vùi vào lòng hắn lại khẽ cứng đờ. Khoảnh khắc ấy, một ý nghĩ kỳ quái vụt qua trong đầu ta. Dường như... dù Thẩm Tụ khá thân mật với linh hồn kì lạ đang chiếm giữ thân xác Tạ Trọng Lâu này. Thế nhưng người mà trong lòng nàng thật sự hướng về, lại là Tạ Trọng Lâu thật. Sau khi trở về phủ Thái Phó, ban đêm, ta có một giấc mơ kỳ lạ. Trong mơ, ta và Tạ Trọng Lâu lại là những nhân vật trong thoại bản. Ta là đích nữ của Thái Phó, hắn là thiếu niên tướng quân, chúng ta là thanh mai trúc mã, lớn lên bên nhau không chút khoảng cách, đến năm mười sáu tuổi ta cập kê thì thuận lợi thành thân. Thế nhưng sau khi cưới, vì ca ca ta lập được chính tích khi nhậm chức, Tạ Trọng Lâu lại lập chiến công, Lục Tạ hai nhà quyền khuynh triều chính, khiến vua chúa kiêng kỵ, cho rằng Tạ gia có mưu phản, suýt chút nữa vướng vào họa tru di cửu tộc. Vào thời khắc then chốt, lại là Thẩm Tụ đứng ra, dùng chính sinh mệnh mình để đổi lấy một tia cơ hội thở d ốc cho Tạ gia. Mà nguyên nhân nàng làm như vậy, chỉ vì thuở thiếu thời, từng thoáng nhìn thấy Tạ Trọng Lâu phi ngựa ngang qua phố, liền từ đó mà phải lòng. Chỉ là... Thẩm Tụ trong mơ của ta, tính cách trầm lặng và nhút nhát, dù bị đích mẫu ức hiếp, lại ngay cả dũng khí phản kháng cũng không có, mặc cho bà ta gả mình cho Tĩnh Viễn Hầu đã ngoài năm mươi làm kế thất. Cả đời nàng, việc dũng cảm duy nhất từng làm, chính là vì Tạ gia, vì Tạ Trọng Lâu. Cảnh tượng trong mơ lướt qua như phù du, đến cuối cùng, ta chậm rãi mở mắt, trời đã sáng rõ. Ta chống trán từ từ ngồi dậy, tâm trí vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo khỏi giấc mơ. Ngày hôm qua ở phủ tướng quân, cái linh hồn xa lạ kia cứ khăng khăng nói, Tạ Trọng Lâu là người trong sách với số phận không thể thay đổi. Nếu đã như vậy, thì hắn và Thẩm Tụ, chẳng phải là người đọc sách sao? Thẩm Tụ bây giờ, tính cách khác biệt quá lớn so với Thẩm Tụ trong mơ của ta, phải chăng cũng như Tạ Trọng Lâu, bị một linh hồn lạ không rõ lai lịch chiếm giữ thân xác? Trước đây ta vốn không tin những chuyện hoang đường quỷ thần quái dị như vậy, thậm chí kiếp trước, khi tâm ý Tạ Trọng Lâu đột ngột thay đổi, cùng với tính cách cũng long trời lở đất, ta cũng chưa từng nghĩ đến như vậy. Nhưng giờ đây, ta đã tự mình trải qua chuyện kỳ diệu như sống lại một đời, những suy đoán táo bạo mới dần nổi lên, rồi từng bước được ta kiểm chứng. Khi dùng bữa sáng, mẫu thân lộ vẻ muốn nói lại thôi, ánh mắt nhìn ta đầy lo lắng: "Hôm nay trời mưa lớn, con vẫn muốn đến phủ tướng quân sao?" "Tất nhiên rồi." Ta sẽ ngày ngày đến phủ tướng quân, ngày ngày xuất hiện trước mặt cái linh hồn xa lạ và Thẩm Tụ kia, dù tạm thời không thể gọi Tạ Trọng Lâu trở về, nhưng cũng phải khiến bọn chúng ăn không ngon ngủ không yên.

Trên mặt nàng hiện lên một vẻ si mê kỳ lạ, ta biết món ám khí đó không phải Tạ Trọng Lâu muốn tặng cho nàng, nhưng cũng không có ý định giải thích, chỉ quay người rời khỏi trường diễn võ, phi ngựa về phía phủ tướng quân.

 

Tạ Trọng Lâu hôn mê ròng rã hai ngày.

 

Ngoài ta ra, Thẩm Tụ cũng túc trực ở phủ tướng quân, có lẽ là muốn chờ một kết quả.

 

Tạ Trọng Lâu tỉnh lại vào hoàng hôn hai ngày sau đó. Hoàng hôn buông xuống, bầu trời mây đen giăng kín, dường như một cơn mưa lớn sắp đến.

 

Hắn ở trên giường, từ từ mở mắt.

 

Ta c.h.ế.t lặng nhìn chằm chằm hắn, cho đến khi... đối diện với một ánh mắt lạnh lẽo, độc ác.

 

Tim ta đột ngột rơi thẳng xuống vực sâu không đáy.

 

Thẩm Tụ kinh kêu một tiếng, mừng rỡ như điên lao về phía hắn. Hắn đưa tay ôm lấy Thẩm Tụ vào lòng, ngước mắt nhìn ta, giễu cợt nói: "Lục đại tiểu thư, thật đáng tiếc, trúc mã của cô e là không trở lại được nữa rồi."

 

Trước khi trái tim bị nỗi sợ hãi tột cùng cuốn lấy, ta cắn chặt môi, cố ép mình bình tĩnh lại: "Vậy sao? Nếu hắn đã không thể trở lại nữa, vậy ngươi còn sợ hãi điều gì?"

 

Khi thấy trên nét mặt hắn xuất hiện một tia tức giận, lòng ta ngược lại nhẹ nhõm hơn.

 

"Ngươi rất thông minh, dám dùng sinh tử để đánh cược ta sẽ để hắn ra."

 

Rất lâu sau, hắn cuối cùng cũng chậm rãi mở lời: "Nhưng có một số chuyện, là do 

kịch bản đã định sẵn từ trước

, Tạ Trọng Lâu dù lợi hại đến mấy, cũng chỉ là 

người trong sách

 không thể thay đổi được số phận mà thôi. Các ngươi, không có phần thắng."

 

Sự ngạo mạn trong ngữ khí của hắn hiện rõ mồn một, ánh mắt hắn nhìn ta cũng đầy vẻ khinh bỉ và khinh suất.

 

Tạ Trọng Lâu có một khuôn mặt tuấn tú, việc hắn thể hiện vẻ mặt như vậy trông vô cùng kỳ lạ, nhưng người này dường như không hề nhận ra.

 

Ngược lại, Thẩm Tụ đang vùi vào lòng hắn lại khẽ cứng đờ. Khoảnh khắc ấy, một ý nghĩ kỳ quái vụt qua trong đầu ta.

 

Dường như... dù Thẩm Tụ khá thân mật với linh hồn kì lạ đang chiếm giữ thân xác Tạ Trọng Lâu này.

 

Thế nhưng người mà trong lòng nàng thật sự hướng về, lại là Tạ Trọng Lâu thật.

 

Sau khi trở về phủ Thái Phó, ban đêm, ta có một giấc mơ kỳ lạ. Trong mơ, ta và Tạ Trọng Lâu lại là những nhân vật trong thoại bản.

 

Ta là đích nữ của Thái Phó, hắn là thiếu niên tướng quân, chúng ta là thanh mai trúc mã, lớn lên bên nhau không chút khoảng cách, đến năm mười sáu tuổi ta cập kê thì thuận lợi thành thân.

 

Thế nhưng sau khi cưới, vì ca ca ta lập được chính tích khi nhậm chức, Tạ Trọng Lâu lại lập chiến công, Lục Tạ hai nhà quyền khuynh triều chính, khiến vua chúa kiêng kỵ, cho rằng Tạ gia có mưu phản, suýt chút nữa vướng vào họa tru di cửu tộc.

 

Vào thời khắc then chốt, lại là Thẩm Tụ đứng ra, dùng chính sinh mệnh mình để đổi lấy một tia cơ hội thở d ốc cho Tạ gia.

 

Mà nguyên nhân nàng làm như vậy, chỉ vì thuở thiếu thời, từng thoáng nhìn thấy Tạ Trọng Lâu phi ngựa ngang qua phố, liền từ đó mà phải lòng.

 

Chỉ là... Thẩm Tụ trong mơ của ta, tính cách trầm lặng và nhút nhát, dù bị đích mẫu ức hiếp, lại ngay cả dũng khí phản kháng cũng không có, mặc cho bà ta gả mình cho Tĩnh Viễn Hầu đã ngoài năm mươi làm kế thất.

 

Cả đời nàng, việc dũng cảm duy nhất từng làm, chính là vì Tạ gia, vì Tạ Trọng Lâu.

 

Cảnh tượng trong mơ lướt qua như phù du, đến cuối cùng, ta chậm rãi mở mắt, trời đã sáng rõ.

 

Ta chống trán từ từ ngồi dậy, tâm trí vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo khỏi giấc mơ.

 

Ngày hôm qua ở phủ tướng quân, cái linh hồn xa lạ kia cứ khăng khăng nói, Tạ Trọng Lâu là người trong sách với số phận không thể thay đổi.

 

Nếu đã như vậy, thì hắn và Thẩm Tụ, chẳng phải là người đọc sách sao?

 

Thẩm Tụ bây giờ, tính cách khác biệt quá lớn so với Thẩm Tụ trong mơ của ta, phải chăng cũng như Tạ Trọng Lâu, bị một linh hồn lạ không rõ lai lịch chiếm giữ thân xác?

 

Trước đây ta vốn không tin những chuyện hoang đường quỷ thần quái dị như vậy, thậm chí kiếp trước, khi tâm ý Tạ Trọng Lâu đột ngột thay đổi, cùng với tính cách cũng long trời lở đất, ta cũng chưa từng nghĩ đến như vậy.

 

Nhưng giờ đây, ta đã tự mình trải qua chuyện kỳ diệu như sống lại một đời, những suy đoán táo bạo mới dần nổi lên, rồi từng bước được ta kiểm chứng.

 

Khi dùng bữa sáng, mẫu thân lộ vẻ muốn nói lại thôi, ánh mắt nhìn ta đầy lo lắng: "Hôm nay trời mưa lớn, con vẫn muốn đến phủ tướng quân sao?"

 

"Tất nhiên rồi."

 

Ta sẽ ngày ngày đến phủ tướng quân, ngày ngày xuất hiện trước mặt cái linh hồn xa lạ và Thẩm Tụ kia, dù tạm thời không thể gọi Tạ Trọng Lâu trở về, nhưng cũng phải khiến bọn chúng ăn không ngon ngủ không yên.

Lục Chiêu ÝTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhTa và Tạ Trọng Lâu đã đính ước mười sáu năm, hắn bỗng nhiên đến hủy hôn. Sau này ta đã thưa lên Thái hậu, buộc hắn phải cưới ta.   Sau khi thành thân, hắn đối xử với ta vô cùng sỉ nhục, lạnh nhạt, thậm chí còn dẫn một nữ tử về, tuyên bố muốn hưu thê rồi cưới người khác.   Lúc đó, Lục gia của ta đã suy yếu, ngay cả Thái hậu cũng không còn chịu đứng ra chủ trì công đạo cho ta nữa.   Thế nhưng, ta mang một thân cốt cách kiên cường, sao có thể chịu đựng được nỗi tủi nhục như vậy. Trong đêm tân hôn của bọn họ, ta đã châm lửa thiêu rụi Tướng quân phủ.   Khi mở mắt ra lần nữa, ta lại sống lại về một tháng trước khi hủy hôn.   Lần này, không đợi hắn mở lời, ta đã chủ động vào cung, thỉnh cầu Thái hậu ban một chỉ dụ: "Thần nữ cùng Tạ tướng quân hữu duyên vô phận, chi bằng cứ thế giải trừ hôn ước, mỗi người tự tìm lương duyên."   Hôn ước được giải trừ, Tạ Trọng Lâu vốn dĩ nên vui mừng mới phải, nhưng hắn sau khi nhận chỉ thì ngày ngày đều đến Lục gia cầu kiến ta.   Ta không chịu nổi sự quấy rầy… Trên mặt nàng hiện lên một vẻ si mê kỳ lạ, ta biết món ám khí đó không phải Tạ Trọng Lâu muốn tặng cho nàng, nhưng cũng không có ý định giải thích, chỉ quay người rời khỏi trường diễn võ, phi ngựa về phía phủ tướng quân. Tạ Trọng Lâu hôn mê ròng rã hai ngày. Ngoài ta ra, Thẩm Tụ cũng túc trực ở phủ tướng quân, có lẽ là muốn chờ một kết quả. Tạ Trọng Lâu tỉnh lại vào hoàng hôn hai ngày sau đó. Hoàng hôn buông xuống, bầu trời mây đen giăng kín, dường như một cơn mưa lớn sắp đến. Hắn ở trên giường, từ từ mở mắt. Ta c.h.ế.t lặng nhìn chằm chằm hắn, cho đến khi... đối diện với một ánh mắt lạnh lẽo, độc ác. Tim ta đột ngột rơi thẳng xuống vực sâu không đáy. Thẩm Tụ kinh kêu một tiếng, mừng rỡ như điên lao về phía hắn. Hắn đưa tay ôm lấy Thẩm Tụ vào lòng, ngước mắt nhìn ta, giễu cợt nói: "Lục đại tiểu thư, thật đáng tiếc, trúc mã của cô e là không trở lại được nữa rồi." Trước khi trái tim bị nỗi sợ hãi tột cùng cuốn lấy, ta cắn chặt môi, cố ép mình bình tĩnh lại: "Vậy sao? Nếu hắn đã không thể trở lại nữa, vậy ngươi còn sợ hãi điều gì?" Khi thấy trên nét mặt hắn xuất hiện một tia tức giận, lòng ta ngược lại nhẹ nhõm hơn. "Ngươi rất thông minh, dám dùng sinh tử để đánh cược ta sẽ để hắn ra." Rất lâu sau, hắn cuối cùng cũng chậm rãi mở lời: "Nhưng có một số chuyện, là do kịch bản đã định sẵn từ trước, Tạ Trọng Lâu dù lợi hại đến mấy, cũng chỉ là người trong sách không thể thay đổi được số phận mà thôi. Các ngươi, không có phần thắng." Sự ngạo mạn trong ngữ khí của hắn hiện rõ mồn một, ánh mắt hắn nhìn ta cũng đầy vẻ khinh bỉ và khinh suất. Tạ Trọng Lâu có một khuôn mặt tuấn tú, việc hắn thể hiện vẻ mặt như vậy trông vô cùng kỳ lạ, nhưng người này dường như không hề nhận ra. Ngược lại, Thẩm Tụ đang vùi vào lòng hắn lại khẽ cứng đờ. Khoảnh khắc ấy, một ý nghĩ kỳ quái vụt qua trong đầu ta. Dường như... dù Thẩm Tụ khá thân mật với linh hồn kì lạ đang chiếm giữ thân xác Tạ Trọng Lâu này. Thế nhưng người mà trong lòng nàng thật sự hướng về, lại là Tạ Trọng Lâu thật. Sau khi trở về phủ Thái Phó, ban đêm, ta có một giấc mơ kỳ lạ. Trong mơ, ta và Tạ Trọng Lâu lại là những nhân vật trong thoại bản. Ta là đích nữ của Thái Phó, hắn là thiếu niên tướng quân, chúng ta là thanh mai trúc mã, lớn lên bên nhau không chút khoảng cách, đến năm mười sáu tuổi ta cập kê thì thuận lợi thành thân. Thế nhưng sau khi cưới, vì ca ca ta lập được chính tích khi nhậm chức, Tạ Trọng Lâu lại lập chiến công, Lục Tạ hai nhà quyền khuynh triều chính, khiến vua chúa kiêng kỵ, cho rằng Tạ gia có mưu phản, suýt chút nữa vướng vào họa tru di cửu tộc. Vào thời khắc then chốt, lại là Thẩm Tụ đứng ra, dùng chính sinh mệnh mình để đổi lấy một tia cơ hội thở d ốc cho Tạ gia. Mà nguyên nhân nàng làm như vậy, chỉ vì thuở thiếu thời, từng thoáng nhìn thấy Tạ Trọng Lâu phi ngựa ngang qua phố, liền từ đó mà phải lòng. Chỉ là... Thẩm Tụ trong mơ của ta, tính cách trầm lặng và nhút nhát, dù bị đích mẫu ức hiếp, lại ngay cả dũng khí phản kháng cũng không có, mặc cho bà ta gả mình cho Tĩnh Viễn Hầu đã ngoài năm mươi làm kế thất. Cả đời nàng, việc dũng cảm duy nhất từng làm, chính là vì Tạ gia, vì Tạ Trọng Lâu. Cảnh tượng trong mơ lướt qua như phù du, đến cuối cùng, ta chậm rãi mở mắt, trời đã sáng rõ. Ta chống trán từ từ ngồi dậy, tâm trí vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo khỏi giấc mơ. Ngày hôm qua ở phủ tướng quân, cái linh hồn xa lạ kia cứ khăng khăng nói, Tạ Trọng Lâu là người trong sách với số phận không thể thay đổi. Nếu đã như vậy, thì hắn và Thẩm Tụ, chẳng phải là người đọc sách sao? Thẩm Tụ bây giờ, tính cách khác biệt quá lớn so với Thẩm Tụ trong mơ của ta, phải chăng cũng như Tạ Trọng Lâu, bị một linh hồn lạ không rõ lai lịch chiếm giữ thân xác? Trước đây ta vốn không tin những chuyện hoang đường quỷ thần quái dị như vậy, thậm chí kiếp trước, khi tâm ý Tạ Trọng Lâu đột ngột thay đổi, cùng với tính cách cũng long trời lở đất, ta cũng chưa từng nghĩ đến như vậy. Nhưng giờ đây, ta đã tự mình trải qua chuyện kỳ diệu như sống lại một đời, những suy đoán táo bạo mới dần nổi lên, rồi từng bước được ta kiểm chứng. Khi dùng bữa sáng, mẫu thân lộ vẻ muốn nói lại thôi, ánh mắt nhìn ta đầy lo lắng: "Hôm nay trời mưa lớn, con vẫn muốn đến phủ tướng quân sao?" "Tất nhiên rồi." Ta sẽ ngày ngày đến phủ tướng quân, ngày ngày xuất hiện trước mặt cái linh hồn xa lạ và Thẩm Tụ kia, dù tạm thời không thể gọi Tạ Trọng Lâu trở về, nhưng cũng phải khiến bọn chúng ăn không ngon ngủ không yên.

Chương 14