Tác giả:

“A Quỳ, là thế này… Tháng trước mẫu thân đã định cho ta một mối hôn sự, đối phương là biểu muội xa của ta.” “Nàng cũng biết đấy, tổ phụ ta tuổi tác đã cao, mong ta sớm lập gia đình. Ta không thể đợi nàng đến năm hai mươi lăm tuổi xuất cung…” “Thật xin lỗi, ta thật sự không còn mặt mũi nào gặp nàng… Đây là số tiền ta tích cóp nhiều năm, cầu mong nàng nhất định phải nhận lấy, nếu không trong lòng ta khó an…” Một túi tiền căng phồng được nhét vào tay Vân Quỳ, nàng thầm ước lượng, đúng là không ít. Dù trong lòng đã mắng mỏ nghìn lần, nhưng Vân Quỳ vẫn bày ra trên mặt vẻ thấu hiểu lòng người, mỉm cười chúc phúc: “Triệu đại ca, huynh cũng có nỗi khổ tâm, ta không trách huynh, còn chưa kịp chúc mừng tân hôn của huynh.” Người đàn ông luyến tiếc nhìn nàng. Thiếu nữ búi tóc hai vòng, bên trên chỉ điểm xuyết hai đóa hoa lụa màu hồng nhạt, nhưng lại sở hữu dung mạo tươi tắn rạng rỡ như hoa mùa xuân. Mũi quỳnh môi anh đào, mắt sáng da trắng, ngũ quan tinh xảo không tì vết. Mặc dù không trang điểm…

Chương 103

Nam Chính Đọc Thấu Được TôiTác giả: Khuyết DanhTruyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“A Quỳ, là thế này… Tháng trước mẫu thân đã định cho ta một mối hôn sự, đối phương là biểu muội xa của ta.” “Nàng cũng biết đấy, tổ phụ ta tuổi tác đã cao, mong ta sớm lập gia đình. Ta không thể đợi nàng đến năm hai mươi lăm tuổi xuất cung…” “Thật xin lỗi, ta thật sự không còn mặt mũi nào gặp nàng… Đây là số tiền ta tích cóp nhiều năm, cầu mong nàng nhất định phải nhận lấy, nếu không trong lòng ta khó an…” Một túi tiền căng phồng được nhét vào tay Vân Quỳ, nàng thầm ước lượng, đúng là không ít. Dù trong lòng đã mắng mỏ nghìn lần, nhưng Vân Quỳ vẫn bày ra trên mặt vẻ thấu hiểu lòng người, mỉm cười chúc phúc: “Triệu đại ca, huynh cũng có nỗi khổ tâm, ta không trách huynh, còn chưa kịp chúc mừng tân hôn của huynh.” Người đàn ông luyến tiếc nhìn nàng. Thiếu nữ búi tóc hai vòng, bên trên chỉ điểm xuyết hai đóa hoa lụa màu hồng nhạt, nhưng lại sở hữu dung mạo tươi tắn rạng rỡ như hoa mùa xuân. Mũi quỳnh môi anh đào, mắt sáng da trắng, ngũ quan tinh xảo không tì vết. Mặc dù không trang điểm… Căn mật thất ở Thừa Quang Điện này xưa nay giam cầm không ít hoàng thân quốc thích, gian thần hại nước hại dân, thậm chí cả những sát thủ võ công cái thế. Nhưng chưa từng có ai có thể toàn vẹn bước ra khỏi nơi này.Cho nàng ta ở đây tự tỉnh ngộ, cũng coi như đã nể nang nàng lắm rồi.Trước khi rời đi Thái tử còn cảnh cáo: “Không được phép lộn xộn! Nơi này cơ quan trùng trùng, dù chỉ khẽ chạm vào một viên gạch bình thường nhất cũng có thể có tên lạnh bất ngờ phóng ra, xuyên thủng cổ ngươi!”Sắc mặt Vân Quỳ trắng bệch, bàn tay vừa mới đưa ra một nửa vội vàng rụt về, nắm chặt trong tay áo.Giọng nàng có chút run rẩy, lại mang theo vài phần ấm ức: “Nô tỳ không rõ vì sao điện hạ nổi giận, lại càng không biết vì sao điện hạ muốn giam cầm nô tỳ.”「Ta không bao giờ làm điểm tâm cho ngài nữa!」Thái tử: “…”Nghe thấy câu này, thậm chí hắn còn ngẩn người một lát. Đến khi hiểu ra ý tứ bên trong, sắc mặt lập tức trở nên xanh mét.Vốn dĩ còn nghĩ nếu nàng ngoan ngoãn cầu xin, có lẽ hắn sẽ cân nhắc tha cho nàng một lần. Nào ngờ lại nghe thấy những lời hỗn xược như vậy, lửa giận trong lòng hắn bùng lên ngùn ngụt, nghiến răng nghiến lợi quát: “Ngươi to gan lớn mật! Dám hết lần này đến lần khác mạo phạm cô, chẳng lẽ thật sự cho rằng cô sẽ không nổi giận sao?”Trước đây hắn dung túng quá mức, đối với những ý nghĩ đại nghịch bất đạo của nàng, hắn đều cố tình làm ngơ, đến nỗi khiến nàng được nước lấn tới, cái gì cũng dám nói, cái gì cũng dám làm.Hôm nay nàng không chỉ dám chửi thầm hắn trong lòng, lại còn dám dùng cái bánh bao đào tiên kia để dụ dỗ hắn. Nàng cho rằng hắn nhất định sẽ mắc câu, sẽ mê muội nàng không dứt ra được hay sao?Nếu không sớm loại bỏ cái thói ngang ngược của nàng lại, ngày mai nàng sẽ cậy sủng mà kiêu, trèo lên tận nóc nhà lật ngói!Thái tử nhìn đôi tai thỏ rũ xuống hai bên má nàng và đôi môi mím chặt, quay đầu dời mắt đi.“Ngày mai nếu ngươi vẫn không biết mình sai ở đâu, thì cứ tiếp tục ở đây mà tự ngẫm nghĩ, đến khi nào biết lỗi, cô sẽ thả ngươi ra.”“Điện hạ, ta…”Cánh cửa vừa đóng lại, ánh sáng trong mật thất lập tức tối sầm xuống, chỉ còn lại ngọn nến le lói trên chiếc giá nến ở góc phòng.Vân Quỳ tức giận dậm chân, vừa dậm hai cái lại nhớ tới lời hắn nói nơi này cơ quan trùng trùng. Nàng không dám động đậy nữa, cẩn thận dè dặt nhìn ngó xung quanh.Cũng may mật thất này không đáng sợ như hình phòng bên ngoài, không có mùi m.á.u tanh nồng nặc và tiếng kêu la thảm thiết. Hơn nữa chỉ có một mình nàng ở đây, không có người hành hình thẩm vấn, vung roi về phía nàng.Quen với sự tĩnh lặng, nàng không còn cảm thấy sợ hãi như trước nữa.Phòng tối nhỏ này, thực ra nàng đã từng thấy qua trong một quyển thoại bản không mấy đứng đắn.Trong thoại bản kể về hai huynh đệ tranh giành nữ chính. Vốn dĩ nữ chính sắp sửa gả cho người em, nhưng trước ngày đại hôn lại bị nam chính âm hiểm bá đạo bắt giam vào phòng tối nhỏ, mỗi ngày đều bị hắn cưỡng ép làm những chuyện xấu hổ.Cốt truyện nàng đã quên gần hết, cũng chỉ khi tận mắt nhìn thấy chiếc giường hình và những xiềng xích trước mặt, nàng mới liên tưởng tới những hình ảnh miêu tả tr.ần tr.ụi trong quyển thoại bản kia.Cũng là một chiếc giường hình, nữ chính bị nam chính dùng xiềng xích sắt khóa chặt cổ tay, bịt kín mắt, một chân bị treo cao, sợi roi da lạnh lẽo thô ráp chậm rãi lướt qua eo thon và đùi nàng…Càng nghĩ mặt Vân Quỳ càng đỏ bừng, những hình cụ khiến người ta nghe thôi đã sợ mất mật này, trong đầu nàng lại biến thành những món đồ chơi có thể trợ hứng.Không được nghĩ nữa, nghĩ nữa cả người sẽ khó chịu lắm.Hay là mắng Thái tử đi!Mắng Thái tử mới phù hợp với tâm trạng hiện tại của nàng.Hắn bảo nàng tự kiểm điểm, nhưng nàng căn bản không biết mình sai ở đâu.Chẳng lẽ trách nàng đã nhìn thấy giấc mơ hoang đường của hắn, khiến hắn mất mặt?Hay là trách nàng đã làm cái bánh bao đào tiên kia? Nhưng cho dù hắn có hiểu sai, cho rằng nàng cố ý, cũng không đến nỗi phạt nàng cấm túc chứ!Đương nhiên nếu như những ý nghĩ thầm mắng hắn, thèm thuồng hắn, tâm tư khinh nhờn ngày thường bị hắn biết được, thì nàng không còn gì để nói nữa…Đúng là tội ác tày trời.

Căn mật thất ở Thừa Quang Điện này xưa nay giam cầm không ít hoàng thân quốc thích, gian thần hại nước hại dân, thậm chí cả những sát thủ võ công cái thế. Nhưng chưa từng có ai có thể toàn vẹn bước ra khỏi nơi này.

Cho nàng ta ở đây tự tỉnh ngộ, cũng coi như đã nể nang nàng lắm rồi.

Trước khi rời đi Thái tử còn cảnh cáo: “Không được phép lộn xộn! Nơi này cơ quan trùng trùng, dù chỉ khẽ chạm vào một viên gạch bình thường nhất cũng có thể có tên lạnh bất ngờ phóng ra, xuyên thủng cổ ngươi!”

Sắc mặt Vân Quỳ trắng bệch, bàn tay vừa mới đưa ra một nửa vội vàng rụt về, nắm chặt trong tay áo.

Giọng nàng có chút run rẩy, lại mang theo vài phần ấm ức: “Nô tỳ không rõ vì sao điện hạ nổi giận, lại càng không biết vì sao điện hạ muốn giam cầm nô tỳ.”

「Ta không bao giờ làm điểm tâm cho ngài nữa!」

Thái tử: “…”

Nghe thấy câu này, thậm chí hắn còn ngẩn người một lát. Đến khi hiểu ra ý tứ bên trong, sắc mặt lập tức trở nên xanh mét.

Vốn dĩ còn nghĩ nếu nàng ngoan ngoãn cầu xin, có lẽ hắn sẽ cân nhắc tha cho nàng một lần. Nào ngờ lại nghe thấy những lời hỗn xược như vậy, lửa giận trong lòng hắn bùng lên ngùn ngụt, nghiến răng nghiến lợi quát: “Ngươi to gan lớn mật! Dám hết lần này đến lần khác mạo phạm cô, chẳng lẽ thật sự cho rằng cô sẽ không nổi giận sao?”

Trước đây hắn dung túng quá mức, đối với những ý nghĩ đại nghịch bất đạo của nàng, hắn đều cố tình làm ngơ, đến nỗi khiến nàng được nước lấn tới, cái gì cũng dám nói, cái gì cũng dám làm.

Hôm nay nàng không chỉ dám chửi thầm hắn trong lòng, lại còn dám dùng cái bánh bao đào tiên kia để dụ dỗ hắn. Nàng cho rằng hắn nhất định sẽ mắc câu, sẽ mê muội nàng không dứt ra được hay sao?

Nếu không sớm loại bỏ cái thói ngang ngược của nàng lại, ngày mai nàng sẽ cậy sủng mà kiêu, trèo lên tận nóc nhà lật ngói!

Thái tử nhìn đôi tai thỏ rũ xuống hai bên má nàng và đôi môi mím chặt, quay đầu dời mắt đi.

“Ngày mai nếu ngươi vẫn không biết mình sai ở đâu, thì cứ tiếp tục ở đây mà tự ngẫm nghĩ, đến khi nào biết lỗi, cô sẽ thả ngươi ra.”

“Điện hạ, ta…”

Cánh cửa vừa đóng lại, ánh sáng trong mật thất lập tức tối sầm xuống, chỉ còn lại ngọn nến le lói trên chiếc giá nến ở góc phòng.

Vân Quỳ tức giận dậm chân, vừa dậm hai cái lại nhớ tới lời hắn nói nơi này cơ quan trùng trùng. Nàng không dám động đậy nữa, cẩn thận dè dặt nhìn ngó xung quanh.

Cũng may mật thất này không đáng sợ như hình phòng bên ngoài, không có mùi m.á.u tanh nồng nặc và tiếng kêu la thảm thiết. Hơn nữa chỉ có một mình nàng ở đây, không có người hành hình thẩm vấn, vung roi về phía nàng.

Quen với sự tĩnh lặng, nàng không còn cảm thấy sợ hãi như trước nữa.

Phòng tối nhỏ này, thực ra nàng đã từng thấy qua trong một quyển thoại bản không mấy đứng đắn.

Trong thoại bản kể về hai huynh đệ tranh giành nữ chính. Vốn dĩ nữ chính sắp sửa gả cho người em, nhưng trước ngày đại hôn lại bị nam chính âm hiểm bá đạo bắt giam vào phòng tối nhỏ, mỗi ngày đều bị hắn cưỡng ép làm những chuyện xấu hổ.

Cốt truyện nàng đã quên gần hết, cũng chỉ khi tận mắt nhìn thấy chiếc giường hình và những xiềng xích trước mặt, nàng mới liên tưởng tới những hình ảnh miêu tả tr.ần tr.ụi trong quyển thoại bản kia.

Cũng là một chiếc giường hình, nữ chính bị nam chính dùng xiềng xích sắt khóa chặt cổ tay, bịt kín mắt, một chân bị treo cao, sợi roi da lạnh lẽo thô ráp chậm rãi lướt qua eo thon và đùi nàng…

Càng nghĩ mặt Vân Quỳ càng đỏ bừng, những hình cụ khiến người ta nghe thôi đã sợ mất mật này, trong đầu nàng lại biến thành những món đồ chơi có thể trợ hứng.

Không được nghĩ nữa, nghĩ nữa cả người sẽ khó chịu lắm.

Hay là mắng Thái tử đi!

Mắng Thái tử mới phù hợp với tâm trạng hiện tại của nàng.

Hắn bảo nàng tự kiểm điểm, nhưng nàng căn bản không biết mình sai ở đâu.

Chẳng lẽ trách nàng đã nhìn thấy giấc mơ hoang đường của hắn, khiến hắn mất mặt?

Hay là trách nàng đã làm cái bánh bao đào tiên kia? Nhưng cho dù hắn có hiểu sai, cho rằng nàng cố ý, cũng không đến nỗi phạt nàng cấm túc chứ!

Đương nhiên nếu như những ý nghĩ thầm mắng hắn, thèm thuồng hắn, tâm tư khinh nhờn ngày thường bị hắn biết được, thì nàng không còn gì để nói nữa…

Đúng là tội ác tày trời.

Nam Chính Đọc Thấu Được TôiTác giả: Khuyết DanhTruyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“A Quỳ, là thế này… Tháng trước mẫu thân đã định cho ta một mối hôn sự, đối phương là biểu muội xa của ta.” “Nàng cũng biết đấy, tổ phụ ta tuổi tác đã cao, mong ta sớm lập gia đình. Ta không thể đợi nàng đến năm hai mươi lăm tuổi xuất cung…” “Thật xin lỗi, ta thật sự không còn mặt mũi nào gặp nàng… Đây là số tiền ta tích cóp nhiều năm, cầu mong nàng nhất định phải nhận lấy, nếu không trong lòng ta khó an…” Một túi tiền căng phồng được nhét vào tay Vân Quỳ, nàng thầm ước lượng, đúng là không ít. Dù trong lòng đã mắng mỏ nghìn lần, nhưng Vân Quỳ vẫn bày ra trên mặt vẻ thấu hiểu lòng người, mỉm cười chúc phúc: “Triệu đại ca, huynh cũng có nỗi khổ tâm, ta không trách huynh, còn chưa kịp chúc mừng tân hôn của huynh.” Người đàn ông luyến tiếc nhìn nàng. Thiếu nữ búi tóc hai vòng, bên trên chỉ điểm xuyết hai đóa hoa lụa màu hồng nhạt, nhưng lại sở hữu dung mạo tươi tắn rạng rỡ như hoa mùa xuân. Mũi quỳnh môi anh đào, mắt sáng da trắng, ngũ quan tinh xảo không tì vết. Mặc dù không trang điểm… Căn mật thất ở Thừa Quang Điện này xưa nay giam cầm không ít hoàng thân quốc thích, gian thần hại nước hại dân, thậm chí cả những sát thủ võ công cái thế. Nhưng chưa từng có ai có thể toàn vẹn bước ra khỏi nơi này.Cho nàng ta ở đây tự tỉnh ngộ, cũng coi như đã nể nang nàng lắm rồi.Trước khi rời đi Thái tử còn cảnh cáo: “Không được phép lộn xộn! Nơi này cơ quan trùng trùng, dù chỉ khẽ chạm vào một viên gạch bình thường nhất cũng có thể có tên lạnh bất ngờ phóng ra, xuyên thủng cổ ngươi!”Sắc mặt Vân Quỳ trắng bệch, bàn tay vừa mới đưa ra một nửa vội vàng rụt về, nắm chặt trong tay áo.Giọng nàng có chút run rẩy, lại mang theo vài phần ấm ức: “Nô tỳ không rõ vì sao điện hạ nổi giận, lại càng không biết vì sao điện hạ muốn giam cầm nô tỳ.”「Ta không bao giờ làm điểm tâm cho ngài nữa!」Thái tử: “…”Nghe thấy câu này, thậm chí hắn còn ngẩn người một lát. Đến khi hiểu ra ý tứ bên trong, sắc mặt lập tức trở nên xanh mét.Vốn dĩ còn nghĩ nếu nàng ngoan ngoãn cầu xin, có lẽ hắn sẽ cân nhắc tha cho nàng một lần. Nào ngờ lại nghe thấy những lời hỗn xược như vậy, lửa giận trong lòng hắn bùng lên ngùn ngụt, nghiến răng nghiến lợi quát: “Ngươi to gan lớn mật! Dám hết lần này đến lần khác mạo phạm cô, chẳng lẽ thật sự cho rằng cô sẽ không nổi giận sao?”Trước đây hắn dung túng quá mức, đối với những ý nghĩ đại nghịch bất đạo của nàng, hắn đều cố tình làm ngơ, đến nỗi khiến nàng được nước lấn tới, cái gì cũng dám nói, cái gì cũng dám làm.Hôm nay nàng không chỉ dám chửi thầm hắn trong lòng, lại còn dám dùng cái bánh bao đào tiên kia để dụ dỗ hắn. Nàng cho rằng hắn nhất định sẽ mắc câu, sẽ mê muội nàng không dứt ra được hay sao?Nếu không sớm loại bỏ cái thói ngang ngược của nàng lại, ngày mai nàng sẽ cậy sủng mà kiêu, trèo lên tận nóc nhà lật ngói!Thái tử nhìn đôi tai thỏ rũ xuống hai bên má nàng và đôi môi mím chặt, quay đầu dời mắt đi.“Ngày mai nếu ngươi vẫn không biết mình sai ở đâu, thì cứ tiếp tục ở đây mà tự ngẫm nghĩ, đến khi nào biết lỗi, cô sẽ thả ngươi ra.”“Điện hạ, ta…”Cánh cửa vừa đóng lại, ánh sáng trong mật thất lập tức tối sầm xuống, chỉ còn lại ngọn nến le lói trên chiếc giá nến ở góc phòng.Vân Quỳ tức giận dậm chân, vừa dậm hai cái lại nhớ tới lời hắn nói nơi này cơ quan trùng trùng. Nàng không dám động đậy nữa, cẩn thận dè dặt nhìn ngó xung quanh.Cũng may mật thất này không đáng sợ như hình phòng bên ngoài, không có mùi m.á.u tanh nồng nặc và tiếng kêu la thảm thiết. Hơn nữa chỉ có một mình nàng ở đây, không có người hành hình thẩm vấn, vung roi về phía nàng.Quen với sự tĩnh lặng, nàng không còn cảm thấy sợ hãi như trước nữa.Phòng tối nhỏ này, thực ra nàng đã từng thấy qua trong một quyển thoại bản không mấy đứng đắn.Trong thoại bản kể về hai huynh đệ tranh giành nữ chính. Vốn dĩ nữ chính sắp sửa gả cho người em, nhưng trước ngày đại hôn lại bị nam chính âm hiểm bá đạo bắt giam vào phòng tối nhỏ, mỗi ngày đều bị hắn cưỡng ép làm những chuyện xấu hổ.Cốt truyện nàng đã quên gần hết, cũng chỉ khi tận mắt nhìn thấy chiếc giường hình và những xiềng xích trước mặt, nàng mới liên tưởng tới những hình ảnh miêu tả tr.ần tr.ụi trong quyển thoại bản kia.Cũng là một chiếc giường hình, nữ chính bị nam chính dùng xiềng xích sắt khóa chặt cổ tay, bịt kín mắt, một chân bị treo cao, sợi roi da lạnh lẽo thô ráp chậm rãi lướt qua eo thon và đùi nàng…Càng nghĩ mặt Vân Quỳ càng đỏ bừng, những hình cụ khiến người ta nghe thôi đã sợ mất mật này, trong đầu nàng lại biến thành những món đồ chơi có thể trợ hứng.Không được nghĩ nữa, nghĩ nữa cả người sẽ khó chịu lắm.Hay là mắng Thái tử đi!Mắng Thái tử mới phù hợp với tâm trạng hiện tại của nàng.Hắn bảo nàng tự kiểm điểm, nhưng nàng căn bản không biết mình sai ở đâu.Chẳng lẽ trách nàng đã nhìn thấy giấc mơ hoang đường của hắn, khiến hắn mất mặt?Hay là trách nàng đã làm cái bánh bao đào tiên kia? Nhưng cho dù hắn có hiểu sai, cho rằng nàng cố ý, cũng không đến nỗi phạt nàng cấm túc chứ!Đương nhiên nếu như những ý nghĩ thầm mắng hắn, thèm thuồng hắn, tâm tư khinh nhờn ngày thường bị hắn biết được, thì nàng không còn gì để nói nữa…Đúng là tội ác tày trời.

Chương 103