“A Quỳ, là thế này… Tháng trước mẫu thân đã định cho ta một mối hôn sự, đối phương là biểu muội xa của ta.” “Nàng cũng biết đấy, tổ phụ ta tuổi tác đã cao, mong ta sớm lập gia đình. Ta không thể đợi nàng đến năm hai mươi lăm tuổi xuất cung…” “Thật xin lỗi, ta thật sự không còn mặt mũi nào gặp nàng… Đây là số tiền ta tích cóp nhiều năm, cầu mong nàng nhất định phải nhận lấy, nếu không trong lòng ta khó an…” Một túi tiền căng phồng được nhét vào tay Vân Quỳ, nàng thầm ước lượng, đúng là không ít. Dù trong lòng đã mắng mỏ nghìn lần, nhưng Vân Quỳ vẫn bày ra trên mặt vẻ thấu hiểu lòng người, mỉm cười chúc phúc: “Triệu đại ca, huynh cũng có nỗi khổ tâm, ta không trách huynh, còn chưa kịp chúc mừng tân hôn của huynh.” Người đàn ông luyến tiếc nhìn nàng. Thiếu nữ búi tóc hai vòng, bên trên chỉ điểm xuyết hai đóa hoa lụa màu hồng nhạt, nhưng lại sở hữu dung mạo tươi tắn rạng rỡ như hoa mùa xuân. Mũi quỳnh môi anh đào, mắt sáng da trắng, ngũ quan tinh xảo không tì vết. Mặc dù không trang điểm…
Chương 104
Nam Chính Đọc Thấu Được TôiTác giả: Khuyết DanhTruyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“A Quỳ, là thế này… Tháng trước mẫu thân đã định cho ta một mối hôn sự, đối phương là biểu muội xa của ta.” “Nàng cũng biết đấy, tổ phụ ta tuổi tác đã cao, mong ta sớm lập gia đình. Ta không thể đợi nàng đến năm hai mươi lăm tuổi xuất cung…” “Thật xin lỗi, ta thật sự không còn mặt mũi nào gặp nàng… Đây là số tiền ta tích cóp nhiều năm, cầu mong nàng nhất định phải nhận lấy, nếu không trong lòng ta khó an…” Một túi tiền căng phồng được nhét vào tay Vân Quỳ, nàng thầm ước lượng, đúng là không ít. Dù trong lòng đã mắng mỏ nghìn lần, nhưng Vân Quỳ vẫn bày ra trên mặt vẻ thấu hiểu lòng người, mỉm cười chúc phúc: “Triệu đại ca, huynh cũng có nỗi khổ tâm, ta không trách huynh, còn chưa kịp chúc mừng tân hôn của huynh.” Người đàn ông luyến tiếc nhìn nàng. Thiếu nữ búi tóc hai vòng, bên trên chỉ điểm xuyết hai đóa hoa lụa màu hồng nhạt, nhưng lại sở hữu dung mạo tươi tắn rạng rỡ như hoa mùa xuân. Mũi quỳnh môi anh đào, mắt sáng da trắng, ngũ quan tinh xảo không tì vết. Mặc dù không trang điểm… Thái tử bước ra từ mật thất, Cao Nguyên Lộc đứng hầu ngoài điện lau vội mồ hôi lạnh, run rẩy tiến lên quỳ xuống.“Là nô tài thấy điện hạ dùng bữa tối quá ít nên mới sai Vân Quỳ cô nương làm chút điểm tâm. Ngài muốn phạt thì cứ phạt nô tài đi!”Thái tử lạnh lùng liếc ông ấy: “Kiểu dáng của món điểm tâm đó cũng là ngươi dạy nàng?”“Cái này thì không phải.” Tào Nguyên Lộc mặt đỏ tía tai, “Nhưng nô tài dám chắc cô nương không có ý xấu, cùng lắm cũng chỉ là muốn thân cận với điện hạ mà thôi.”Ông ấy biết rõ điện hạ nhà mình thông minh hơn người. Đặc biệt là từ khi hồi kinh từ Bắc Cương, thuộc hạ chỉ cần nói một câu, thậm chí có một biểu cảm, hắn cũng có thể nhìn ra rất nhiều điều mà người khác không thấy.Những kẻ bị xử trí kia quả thực trong lòng có quỷ, nhưng Tào Nguyên Lộc tự nhận mình đã lăn lộn trong cung vua mấy chục năm, cũng có chút khả năng nhìn người. Vân Quỳ là người như thế nào, ông ấy nhìn được rõ ràng, điện hạ chắc chắn cũng nhìn ra. Nha đầu này đêm đó cũng chỉ lỡ lời một lần, ngày thường ngoan ngoãn hiền lành. Ngay cả khi bị người khác hạ độc uy h.i.ế.p cũng không hề có ý định ám sát điện hạ, vậy mà điện hạ vẫn muốn phạt nàng!Tào Nguyên Lộc thở dài: “Cái mật thất đó là nơi nào chứ, kêu trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng hay. Một cô nương nhỏ bé như vậy, gan chỉ bé bằng hạt vừng, làm sao chịu nổi sự kinh hãi?”「Khó khăn lắm mới có một cô nương chịu quan tâm đến ngài, ngài cứ âm thầm mà vui đi! Còn dọa người ta chạy mất, ngài hối hận cũng không kịp đâu!」Thái tử nghe thấy những lời vô lễ to gan trong lòng ông ta. Hắn thầm nắm chặt tay, lạnh giọng đuổi người: “Đi ra.”Tào Nguyên Lộc bất đắc dĩ, chỉ đành cáo lui trước.Thái tử ngồi một mình trên giường, day day thái dương.Hơn hai mươi năm qua sống trong cảnh bị người lừa ta gạt, đã rèn cho hắn bản lĩnh hỉ nộ ái ố không hiện ra mặt, đối diện với mọi việc đều có thể ứng phó dễ dàng. Đã lâu lắm rồi không có ai có thể khiến hắn d.a.o động cảm xúc đến vậy.Thậm chí ngay cả bản thân hắn cũng không hiểu.Có lẽ là cảm thấy hắn đường đường là trữ quân một nước, không nên bị một nha hoàn nhỏ bé bất kính như vậy.Có lẽ là sự thân cận hiếm hoi kia khiến hắn cảm thấy xa lạ, theo bản năng sinh ra cảnh giác và phòng bị.Hắn đã thấy quá nhiều sự nịnh nọt kín đáo có mục đích, a dua gãi đúng chỗ ngứa, cũng đã trải qua sự phản bội của những người thân cận nhất, từ lâu đã không còn muốn trao đi những tình cảm dư thừa cho những người không liên quan.Ở vị trí cao cái lạnh thấu xương, huống chi thân phận hắn lại như vậy, xung quanh toàn là sói đói rình rập, sớm tối khó lường. Hắn không cần những lời nịnh hót giả dối để điều hòa cuộc sống, lừa mình dối người.Sự xuất hiện của nàng quả thực rất đặc biệt, mùi hương hoa hướng dương độc đáo trên người nàng có thể giúp hắn giảm bớt chứng đau đầu. Còn những lời nói ngông cuồng trong lòng nàng, khiến hắn kinh ngạc, tức giận, nhưng cũng khiến hắn cảm nhận được hơi thở cuộc sống chân thật, không đeo mặt nạ đã lâu lắm rồi hắn mới cảm nhận được. Vậy nên thỉnh thoảng nàng buột miệng bông đùa vài câu cũng chẳng đủ để hẳn thật sự nổi giận.Điều hắn thực sự bài xích, là bất kỳ sự tiếp cận cố ý nào. Là cái cảm giác bị nàng nắm thóp được cảm xúc chỉ bằng vài ba câu. Là sự bực bội vì nàng hết lần này đến lần khác dùng lời lẽ mạo phạm hắn, tích tụ đến tận bây giờ mà mất kiểm soát.Ngón tay khẽ chạm vào giữa lông mày, hắn nhớ lại đôi môi mím chặt của nàng khi hắn rời đi và vẻ mặt ấm ức của nàng.Sẽ không thật sự bị dọa khóc chú?Gian mật thất này cách âm cực tốt, dù bên trong có kêu la thảm thiết đến xé lòng xé phổi, người ở bên ngoài bình phong cũng không nghe thấy bất kỳ động tĩnh nào.Nếu nhốt ở đây vài ngày vài đêm, hoàn toàn cắt đứt liên lạc với bên ngoài, dưới sự sợ hãi và áp lực nặng nề, cho dù là tử sĩ có ý chí kiên cường đến đâu cũng có khả năng phát điên.Nàng dù có to gan lớn mật đến đâu, cũng chỉ là một nha đầu non nớt chưa trải sự đời, có lẽ giờ phút này đang ở bên trong khóc lóc cầu xin.Nhưng mới nhốt có một canh giờ đã thả người ra, chẳng phải sẽ biến hắn thành người lật lọng, không hề uy tín.Thôi vậy, chấp nhặt với nàng làm gì.Xưa giờ nàng vốn không có dáng vẻ đoan trang, chẳng phải hắn đã sớm biết rồi sao?
Thái tử bước ra từ mật thất, Cao Nguyên Lộc đứng hầu ngoài điện lau vội mồ hôi lạnh, run rẩy tiến lên quỳ xuống.
“Là nô tài thấy điện hạ dùng bữa tối quá ít nên mới sai Vân Quỳ cô nương làm chút điểm tâm. Ngài muốn phạt thì cứ phạt nô tài đi!”
Thái tử lạnh lùng liếc ông ấy: “Kiểu dáng của món điểm tâm đó cũng là ngươi dạy nàng?”
“Cái này thì không phải.” Tào Nguyên Lộc mặt đỏ tía tai, “Nhưng nô tài dám chắc cô nương không có ý xấu, cùng lắm cũng chỉ là muốn thân cận với điện hạ mà thôi.”
Ông ấy biết rõ điện hạ nhà mình thông minh hơn người. Đặc biệt là từ khi hồi kinh từ Bắc Cương, thuộc hạ chỉ cần nói một câu, thậm chí có một biểu cảm, hắn cũng có thể nhìn ra rất nhiều điều mà người khác không thấy.
Những kẻ bị xử trí kia quả thực trong lòng có quỷ, nhưng Tào Nguyên Lộc tự nhận mình đã lăn lộn trong cung vua mấy chục năm, cũng có chút khả năng nhìn người. Vân Quỳ là người như thế nào, ông ấy nhìn được rõ ràng, điện hạ chắc chắn cũng nhìn ra. Nha đầu này đêm đó cũng chỉ lỡ lời một lần, ngày thường ngoan ngoãn hiền lành. Ngay cả khi bị người khác hạ độc uy h.i.ế.p cũng không hề có ý định ám sát điện hạ, vậy mà điện hạ vẫn muốn phạt nàng!
Tào Nguyên Lộc thở dài: “Cái mật thất đó là nơi nào chứ, kêu trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng hay. Một cô nương nhỏ bé như vậy, gan chỉ bé bằng hạt vừng, làm sao chịu nổi sự kinh hãi?”
「Khó khăn lắm mới có một cô nương chịu quan tâm đến ngài, ngài cứ âm thầm mà vui đi! Còn dọa người ta chạy mất, ngài hối hận cũng không kịp đâu!」
Thái tử nghe thấy những lời vô lễ to gan trong lòng ông ta. Hắn thầm nắm chặt tay, lạnh giọng đuổi người: “Đi ra.”
Tào Nguyên Lộc bất đắc dĩ, chỉ đành cáo lui trước.
Thái tử ngồi một mình trên giường, day day thái dương.
Hơn hai mươi năm qua sống trong cảnh bị người lừa ta gạt, đã rèn cho hắn bản lĩnh hỉ nộ ái ố không hiện ra mặt, đối diện với mọi việc đều có thể ứng phó dễ dàng. Đã lâu lắm rồi không có ai có thể khiến hắn d.a.o động cảm xúc đến vậy.
Thậm chí ngay cả bản thân hắn cũng không hiểu.
Có lẽ là cảm thấy hắn đường đường là trữ quân một nước, không nên bị một nha hoàn nhỏ bé bất kính như vậy.
Có lẽ là sự thân cận hiếm hoi kia khiến hắn cảm thấy xa lạ, theo bản năng sinh ra cảnh giác và phòng bị.
Hắn đã thấy quá nhiều sự nịnh nọt kín đáo có mục đích, a dua gãi đúng chỗ ngứa, cũng đã trải qua sự phản bội của những người thân cận nhất, từ lâu đã không còn muốn trao đi những tình cảm dư thừa cho những người không liên quan.
Ở vị trí cao cái lạnh thấu xương, huống chi thân phận hắn lại như vậy, xung quanh toàn là sói đói rình rập, sớm tối khó lường. Hắn không cần những lời nịnh hót giả dối để điều hòa cuộc sống, lừa mình dối người.
Sự xuất hiện của nàng quả thực rất đặc biệt, mùi hương hoa hướng dương độc đáo trên người nàng có thể giúp hắn giảm bớt chứng đau đầu. Còn những lời nói ngông cuồng trong lòng nàng, khiến hắn kinh ngạc, tức giận, nhưng cũng khiến hắn cảm nhận được hơi thở cuộc sống chân thật, không đeo mặt nạ đã lâu lắm rồi hắn mới cảm nhận được. Vậy nên thỉnh thoảng nàng buột miệng bông đùa vài câu cũng chẳng đủ để hẳn thật sự nổi giận.
Điều hắn thực sự bài xích, là bất kỳ sự tiếp cận cố ý nào. Là cái cảm giác bị nàng nắm thóp được cảm xúc chỉ bằng vài ba câu. Là sự bực bội vì nàng hết lần này đến lần khác dùng lời lẽ mạo phạm hắn, tích tụ đến tận bây giờ mà mất kiểm soát.
Ngón tay khẽ chạm vào giữa lông mày, hắn nhớ lại đôi môi mím chặt của nàng khi hắn rời đi và vẻ mặt ấm ức của nàng.
Sẽ không thật sự bị dọa khóc chú?
Gian mật thất này cách âm cực tốt, dù bên trong có kêu la thảm thiết đến xé lòng xé phổi, người ở bên ngoài bình phong cũng không nghe thấy bất kỳ động tĩnh nào.
Nếu nhốt ở đây vài ngày vài đêm, hoàn toàn cắt đứt liên lạc với bên ngoài, dưới sự sợ hãi và áp lực nặng nề, cho dù là tử sĩ có ý chí kiên cường đến đâu cũng có khả năng phát điên.
Nàng dù có to gan lớn mật đến đâu, cũng chỉ là một nha đầu non nớt chưa trải sự đời, có lẽ giờ phút này đang ở bên trong khóc lóc cầu xin.
Nhưng mới nhốt có một canh giờ đã thả người ra, chẳng phải sẽ biến hắn thành người lật lọng, không hề uy tín.
Thôi vậy, chấp nhặt với nàng làm gì.
Xưa giờ nàng vốn không có dáng vẻ đoan trang, chẳng phải hắn đã sớm biết rồi sao?
Nam Chính Đọc Thấu Được TôiTác giả: Khuyết DanhTruyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“A Quỳ, là thế này… Tháng trước mẫu thân đã định cho ta một mối hôn sự, đối phương là biểu muội xa của ta.” “Nàng cũng biết đấy, tổ phụ ta tuổi tác đã cao, mong ta sớm lập gia đình. Ta không thể đợi nàng đến năm hai mươi lăm tuổi xuất cung…” “Thật xin lỗi, ta thật sự không còn mặt mũi nào gặp nàng… Đây là số tiền ta tích cóp nhiều năm, cầu mong nàng nhất định phải nhận lấy, nếu không trong lòng ta khó an…” Một túi tiền căng phồng được nhét vào tay Vân Quỳ, nàng thầm ước lượng, đúng là không ít. Dù trong lòng đã mắng mỏ nghìn lần, nhưng Vân Quỳ vẫn bày ra trên mặt vẻ thấu hiểu lòng người, mỉm cười chúc phúc: “Triệu đại ca, huynh cũng có nỗi khổ tâm, ta không trách huynh, còn chưa kịp chúc mừng tân hôn của huynh.” Người đàn ông luyến tiếc nhìn nàng. Thiếu nữ búi tóc hai vòng, bên trên chỉ điểm xuyết hai đóa hoa lụa màu hồng nhạt, nhưng lại sở hữu dung mạo tươi tắn rạng rỡ như hoa mùa xuân. Mũi quỳnh môi anh đào, mắt sáng da trắng, ngũ quan tinh xảo không tì vết. Mặc dù không trang điểm… Thái tử bước ra từ mật thất, Cao Nguyên Lộc đứng hầu ngoài điện lau vội mồ hôi lạnh, run rẩy tiến lên quỳ xuống.“Là nô tài thấy điện hạ dùng bữa tối quá ít nên mới sai Vân Quỳ cô nương làm chút điểm tâm. Ngài muốn phạt thì cứ phạt nô tài đi!”Thái tử lạnh lùng liếc ông ấy: “Kiểu dáng của món điểm tâm đó cũng là ngươi dạy nàng?”“Cái này thì không phải.” Tào Nguyên Lộc mặt đỏ tía tai, “Nhưng nô tài dám chắc cô nương không có ý xấu, cùng lắm cũng chỉ là muốn thân cận với điện hạ mà thôi.”Ông ấy biết rõ điện hạ nhà mình thông minh hơn người. Đặc biệt là từ khi hồi kinh từ Bắc Cương, thuộc hạ chỉ cần nói một câu, thậm chí có một biểu cảm, hắn cũng có thể nhìn ra rất nhiều điều mà người khác không thấy.Những kẻ bị xử trí kia quả thực trong lòng có quỷ, nhưng Tào Nguyên Lộc tự nhận mình đã lăn lộn trong cung vua mấy chục năm, cũng có chút khả năng nhìn người. Vân Quỳ là người như thế nào, ông ấy nhìn được rõ ràng, điện hạ chắc chắn cũng nhìn ra. Nha đầu này đêm đó cũng chỉ lỡ lời một lần, ngày thường ngoan ngoãn hiền lành. Ngay cả khi bị người khác hạ độc uy h.i.ế.p cũng không hề có ý định ám sát điện hạ, vậy mà điện hạ vẫn muốn phạt nàng!Tào Nguyên Lộc thở dài: “Cái mật thất đó là nơi nào chứ, kêu trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng hay. Một cô nương nhỏ bé như vậy, gan chỉ bé bằng hạt vừng, làm sao chịu nổi sự kinh hãi?”「Khó khăn lắm mới có một cô nương chịu quan tâm đến ngài, ngài cứ âm thầm mà vui đi! Còn dọa người ta chạy mất, ngài hối hận cũng không kịp đâu!」Thái tử nghe thấy những lời vô lễ to gan trong lòng ông ta. Hắn thầm nắm chặt tay, lạnh giọng đuổi người: “Đi ra.”Tào Nguyên Lộc bất đắc dĩ, chỉ đành cáo lui trước.Thái tử ngồi một mình trên giường, day day thái dương.Hơn hai mươi năm qua sống trong cảnh bị người lừa ta gạt, đã rèn cho hắn bản lĩnh hỉ nộ ái ố không hiện ra mặt, đối diện với mọi việc đều có thể ứng phó dễ dàng. Đã lâu lắm rồi không có ai có thể khiến hắn d.a.o động cảm xúc đến vậy.Thậm chí ngay cả bản thân hắn cũng không hiểu.Có lẽ là cảm thấy hắn đường đường là trữ quân một nước, không nên bị một nha hoàn nhỏ bé bất kính như vậy.Có lẽ là sự thân cận hiếm hoi kia khiến hắn cảm thấy xa lạ, theo bản năng sinh ra cảnh giác và phòng bị.Hắn đã thấy quá nhiều sự nịnh nọt kín đáo có mục đích, a dua gãi đúng chỗ ngứa, cũng đã trải qua sự phản bội của những người thân cận nhất, từ lâu đã không còn muốn trao đi những tình cảm dư thừa cho những người không liên quan.Ở vị trí cao cái lạnh thấu xương, huống chi thân phận hắn lại như vậy, xung quanh toàn là sói đói rình rập, sớm tối khó lường. Hắn không cần những lời nịnh hót giả dối để điều hòa cuộc sống, lừa mình dối người.Sự xuất hiện của nàng quả thực rất đặc biệt, mùi hương hoa hướng dương độc đáo trên người nàng có thể giúp hắn giảm bớt chứng đau đầu. Còn những lời nói ngông cuồng trong lòng nàng, khiến hắn kinh ngạc, tức giận, nhưng cũng khiến hắn cảm nhận được hơi thở cuộc sống chân thật, không đeo mặt nạ đã lâu lắm rồi hắn mới cảm nhận được. Vậy nên thỉnh thoảng nàng buột miệng bông đùa vài câu cũng chẳng đủ để hẳn thật sự nổi giận.Điều hắn thực sự bài xích, là bất kỳ sự tiếp cận cố ý nào. Là cái cảm giác bị nàng nắm thóp được cảm xúc chỉ bằng vài ba câu. Là sự bực bội vì nàng hết lần này đến lần khác dùng lời lẽ mạo phạm hắn, tích tụ đến tận bây giờ mà mất kiểm soát.Ngón tay khẽ chạm vào giữa lông mày, hắn nhớ lại đôi môi mím chặt của nàng khi hắn rời đi và vẻ mặt ấm ức của nàng.Sẽ không thật sự bị dọa khóc chú?Gian mật thất này cách âm cực tốt, dù bên trong có kêu la thảm thiết đến xé lòng xé phổi, người ở bên ngoài bình phong cũng không nghe thấy bất kỳ động tĩnh nào.Nếu nhốt ở đây vài ngày vài đêm, hoàn toàn cắt đứt liên lạc với bên ngoài, dưới sự sợ hãi và áp lực nặng nề, cho dù là tử sĩ có ý chí kiên cường đến đâu cũng có khả năng phát điên.Nàng dù có to gan lớn mật đến đâu, cũng chỉ là một nha đầu non nớt chưa trải sự đời, có lẽ giờ phút này đang ở bên trong khóc lóc cầu xin.Nhưng mới nhốt có một canh giờ đã thả người ra, chẳng phải sẽ biến hắn thành người lật lọng, không hề uy tín.Thôi vậy, chấp nhặt với nàng làm gì.Xưa giờ nàng vốn không có dáng vẻ đoan trang, chẳng phải hắn đã sớm biết rồi sao?