Tác giả:

“A Quỳ, là thế này… Tháng trước mẫu thân đã định cho ta một mối hôn sự, đối phương là biểu muội xa của ta.” “Nàng cũng biết đấy, tổ phụ ta tuổi tác đã cao, mong ta sớm lập gia đình. Ta không thể đợi nàng đến năm hai mươi lăm tuổi xuất cung…” “Thật xin lỗi, ta thật sự không còn mặt mũi nào gặp nàng… Đây là số tiền ta tích cóp nhiều năm, cầu mong nàng nhất định phải nhận lấy, nếu không trong lòng ta khó an…” Một túi tiền căng phồng được nhét vào tay Vân Quỳ, nàng thầm ước lượng, đúng là không ít. Dù trong lòng đã mắng mỏ nghìn lần, nhưng Vân Quỳ vẫn bày ra trên mặt vẻ thấu hiểu lòng người, mỉm cười chúc phúc: “Triệu đại ca, huynh cũng có nỗi khổ tâm, ta không trách huynh, còn chưa kịp chúc mừng tân hôn của huynh.” Người đàn ông luyến tiếc nhìn nàng. Thiếu nữ búi tóc hai vòng, bên trên chỉ điểm xuyết hai đóa hoa lụa màu hồng nhạt, nhưng lại sở hữu dung mạo tươi tắn rạng rỡ như hoa mùa xuân. Mũi quỳnh môi anh đào, mắt sáng da trắng, ngũ quan tinh xảo không tì vết. Mặc dù không trang điểm…

Chương 115

Nam Chính Đọc Thấu Được TôiTác giả: Khuyết DanhTruyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“A Quỳ, là thế này… Tháng trước mẫu thân đã định cho ta một mối hôn sự, đối phương là biểu muội xa của ta.” “Nàng cũng biết đấy, tổ phụ ta tuổi tác đã cao, mong ta sớm lập gia đình. Ta không thể đợi nàng đến năm hai mươi lăm tuổi xuất cung…” “Thật xin lỗi, ta thật sự không còn mặt mũi nào gặp nàng… Đây là số tiền ta tích cóp nhiều năm, cầu mong nàng nhất định phải nhận lấy, nếu không trong lòng ta khó an…” Một túi tiền căng phồng được nhét vào tay Vân Quỳ, nàng thầm ước lượng, đúng là không ít. Dù trong lòng đã mắng mỏ nghìn lần, nhưng Vân Quỳ vẫn bày ra trên mặt vẻ thấu hiểu lòng người, mỉm cười chúc phúc: “Triệu đại ca, huynh cũng có nỗi khổ tâm, ta không trách huynh, còn chưa kịp chúc mừng tân hôn của huynh.” Người đàn ông luyến tiếc nhìn nàng. Thiếu nữ búi tóc hai vòng, bên trên chỉ điểm xuyết hai đóa hoa lụa màu hồng nhạt, nhưng lại sở hữu dung mạo tươi tắn rạng rỡ như hoa mùa xuân. Mũi quỳnh môi anh đào, mắt sáng da trắng, ngũ quan tinh xảo không tì vết. Mặc dù không trang điểm… Vân Quỳ trốn trong chăn, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng không dám lộ diện. Nghe thấy Thái tử ra lệnh cho các nàng lui xuống, lúc này nàng mới lén thở phào nhẹ nhõm.Vừa định ngồi dậy lấy khăn tay, không ngờ chăn lại bị vén lên, chiếc khăn ấm áp theo sát phủ lên. Thái tử điện hạ vậy mà lại đích thân động tay lau chùi cho nàng.Mặt mày nàng thẹn thùng, chiếc khăn lướt qua da thịt ngứa ngáy khó chịu lại không gãi được, nàng cắn môi nhẫn nhịn nói: “Điện hạ, để nô tỳ tự làm đi.”Đừng nói nàng chỉ là một cung nữ thị tẩm, cho dù là Thái tử phi nương nương, cũng tuyệt đối không thể không có lý lẽ để Thái tử đích thân hầu hạ.Nếu chuyện này để Ngụy cô cô nhìn thấy, ít nhiều gì cũng phải nhắc nhở nàng mấy lần quy củ.Đường đường là Thái tử điện hạ, đương nhiên là chưa từng hầu hạ ai, đây là lần đầu tiên.Trước đây khi chưa có thuật đọc tâm thì cũng không sao. Nhưng bây giờ đủ mọi tiếng lòng tràn vào tai, đám cung nhân hầu hạ bên dưới dù ngoài mặt không dám biểu lộ, trong lòng lại lầm bầm không dứt.Thái tử không muốn chuyện giường chiếu bị người ngoài bàn tán lung tung, mặc dù chỉ là trong lòng.Hơn nữa nếu dáng vẻ chật này của nàng bị người khác nhìn thấy, sẽ kéo theo hắn bị người khác bàn tán sau lưng.Thái tử mím môi không nói gì, sắc mặt vẫn còn có chút lạnh lẽo. Vân Quỳ chỉ đành ngoan ngoãn mặc hắn lau rửa, nhưng khăn vừa chạm vào chỗ đó, nàng vẫn không nhịn được rụt người lại.Thái tử giữ c.h.ặ.t c.h.â.n không cho nàng động đậy, kết quả nha đầu này lại càng run rẩy dữ dội hơn.「Sao còn chưa lau xong, rốt cuộc ngài đang nhìn gì vậy…」「Ngứa quá, khó chịu quá π_π」Thái tử trầm giọng trách mắng: “Ngươi làm bẩn giường chiếu của cô rồi mà còn dám lộn xộn?”Vân Quỳ chỉ có thể nắm chặt các ngón tay, quay mặt đi không nhìn hắn, nắm chặt chiếc nhẫn ướt đẫm trong tay, xúc cảm lạnh lẽo như thật, dường như vẫn còn tùy ý lướt đi trên người nàng.Nhưng nàng thực sự không hiểu vì sao mình lại như vậy…Trong mơ Ngọc tần và Bích Trâm cô cô cũng rất hiếm khi như thế. Dù người đàn ông có cố gắng đến đâu,  ở thời điểm cao trào nhất họ cũng không giống như nàng vừa rồi.Vừa nãy nàng thấy hắn lau tay một lúc lâu, nệm gấm cũng thay mới cả giường.Quan trọng hơn rõ ràng là nàng chủ động trêu chọc, còn tự cho là đúng vận dụng vô số kiến thức mới học được. Kế quả người ta vẫn cứ cao quý chỉnh tề như cũ, tám ngọn gió không lay, còn nàng thì vừa xuống nồi đã cháy khét!Hình dung thế nào nhỉ, giống như một người đàn ông hăm hở c.ởi quần, kết quả chưa đến hai hơi thở đã ỉu xìu, đúng là không được!Thái tử không tỏ vẻ gì lắng nghe, tay vẫn tiếp tục lau rửa.Hắn không giống nàng, ngày ngày xem tị hoả đồ, còn có thể vào mộng quan sát. Hắn muốn nhìn cho chuẩn vị trí, sau này… không đến nỗi hoàn toàn không biết gì cả, hai hơi thở đã dừng.Nghĩ đến chiếc nhẫn vẫn còn trên tay mình, Vân Quỳ khẽ nghiêng người, định đưa cho hắn cùng nhau rửa sạch.Thái tử nhìn thấy chiếc nhẫn ngọc bích ướt đẫm, nhướng mày nói: “Đồ của mình, tự mình không làm sạch?”Bên tay Vân Quỳ không có khăn, chẳng lẽ lại dùng giường chiếu của Thái tử điện hạ để lau?Ánh mắt Thái tử thâm sâu: “Không phải là ngươi rất biết li.ếm sao?”Vân Quỳ lập tức đỏ mặt đến tận mang tai: “Ta… ta đó là…”Miệng nàng cãi lại nhưng cũng bị hắn khơi gợi sự tò mò, theo bản năng ghé sát môi lại, thè lưỡi li.ếm vết nước trên chiếc nhẫn, dường như không có mùi vị gì, mà lại dường như hơi ngọt.Nàng mím môi, vừa quay đầu lại đã đối diện với ánh mắt đen sâu thẳm của Thái tử. Nàng đưa chiếc nhẫn qua, đôi mắt kiều diễm nhìn hắn, ngập ngừng nói: “Điện hạ cũng muốn nếm thử không?”Thái tử giận dữ, vén cả tấm chăn gấm trùm kín đầu nàng.Vân Quỳ hậu tri hậu giác phản ứng lại mình vừa nói gì, trốn vào trong chăn cười trộm.Nhưng cười được một lúc, bỗng nhiên nghĩ đến một vật, khóe miệng nàng lập tức cứng đờ.「Chỉ mới một chiếc nhẫn thôi đã thế này rồi, sau này ta sống thế nào đây! Hu hu hu!」…Sáng sớm hôm sau.

Vân Quỳ trốn trong chăn, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng không dám lộ diện. Nghe thấy Thái tử ra lệnh cho các nàng lui xuống, lúc này nàng mới lén thở phào nhẹ nhõm.

Vừa định ngồi dậy lấy khăn tay, không ngờ chăn lại bị vén lên, chiếc khăn ấm áp theo sát phủ lên. Thái tử điện hạ vậy mà lại đích thân động tay lau chùi cho nàng.

Mặt mày nàng thẹn thùng, chiếc khăn lướt qua da thịt ngứa ngáy khó chịu lại không gãi được, nàng cắn môi nhẫn nhịn nói: “Điện hạ, để nô tỳ tự làm đi.”

Đừng nói nàng chỉ là một cung nữ thị tẩm, cho dù là Thái tử phi nương nương, cũng tuyệt đối không thể không có lý lẽ để Thái tử đích thân hầu hạ.

Nếu chuyện này để Ngụy cô cô nhìn thấy, ít nhiều gì cũng phải nhắc nhở nàng mấy lần quy củ.

Đường đường là Thái tử điện hạ, đương nhiên là chưa từng hầu hạ ai, đây là lần đầu tiên.

Trước đây khi chưa có thuật đọc tâm thì cũng không sao. Nhưng bây giờ đủ mọi tiếng lòng tràn vào tai, đám cung nhân hầu hạ bên dưới dù ngoài mặt không dám biểu lộ, trong lòng lại lầm bầm không dứt.

Thái tử không muốn chuyện giường chiếu bị người ngoài bàn tán lung tung, mặc dù chỉ là trong lòng.

Hơn nữa nếu dáng vẻ chật này của nàng bị người khác nhìn thấy, sẽ kéo theo hắn bị người khác bàn tán sau lưng.

Thái tử mím môi không nói gì, sắc mặt vẫn còn có chút lạnh lẽo. Vân Quỳ chỉ đành ngoan ngoãn mặc hắn lau rửa, nhưng khăn vừa chạm vào chỗ đó, nàng vẫn không nhịn được rụt người lại.

Thái tử giữ c.h.ặ.t c.h.â.n không cho nàng động đậy, kết quả nha đầu này lại càng run rẩy dữ dội hơn.

「Sao còn chưa lau xong, rốt cuộc ngài đang nhìn gì vậy…」

「Ngứa quá, khó chịu quá π_π」

Thái tử trầm giọng trách mắng: “Ngươi làm bẩn giường chiếu của cô rồi mà còn dám lộn xộn?”

Vân Quỳ chỉ có thể nắm chặt các ngón tay, quay mặt đi không nhìn hắn, nắm chặt chiếc nhẫn ướt đẫm trong tay, xúc cảm lạnh lẽo như thật, dường như vẫn còn tùy ý lướt đi trên người nàng.

Nhưng nàng thực sự không hiểu vì sao mình lại như vậy…

Trong mơ Ngọc tần và Bích Trâm cô cô cũng rất hiếm khi như thế. Dù người đàn ông có cố gắng đến đâu,  ở thời điểm cao trào nhất họ cũng không giống như nàng vừa rồi.

Vừa nãy nàng thấy hắn lau tay một lúc lâu, nệm gấm cũng thay mới cả giường.

Quan trọng hơn rõ ràng là nàng chủ động trêu chọc, còn tự cho là đúng vận dụng vô số kiến thức mới học được. Kế quả người ta vẫn cứ cao quý chỉnh tề như cũ, tám ngọn gió không lay, còn nàng thì vừa xuống nồi đã cháy khét!

Hình dung thế nào nhỉ, giống như một người đàn ông hăm hở c.ởi quần, kết quả chưa đến hai hơi thở đã ỉu xìu, đúng là không được!

Thái tử không tỏ vẻ gì lắng nghe, tay vẫn tiếp tục lau rửa.

Hắn không giống nàng, ngày ngày xem tị hoả đồ, còn có thể vào mộng quan sát. Hắn muốn nhìn cho chuẩn vị trí, sau này… không đến nỗi hoàn toàn không biết gì cả, hai hơi thở đã dừng.

Nghĩ đến chiếc nhẫn vẫn còn trên tay mình, Vân Quỳ khẽ nghiêng người, định đưa cho hắn cùng nhau rửa sạch.

Thái tử nhìn thấy chiếc nhẫn ngọc bích ướt đẫm, nhướng mày nói: “Đồ của mình, tự mình không làm sạch?”

Bên tay Vân Quỳ không có khăn, chẳng lẽ lại dùng giường chiếu của Thái tử điện hạ để lau?

Ánh mắt Thái tử thâm sâu: “Không phải là ngươi rất biết li.ếm sao?”

Vân Quỳ lập tức đỏ mặt đến tận mang tai: “Ta… ta đó là…”

Miệng nàng cãi lại nhưng cũng bị hắn khơi gợi sự tò mò, theo bản năng ghé sát môi lại, thè lưỡi li.ếm vết nước trên chiếc nhẫn, dường như không có mùi vị gì, mà lại dường như hơi ngọt.

Nàng mím môi, vừa quay đầu lại đã đối diện với ánh mắt đen sâu thẳm của Thái tử. Nàng đưa chiếc nhẫn qua, đôi mắt kiều diễm nhìn hắn, ngập ngừng nói: “Điện hạ cũng muốn nếm thử không?”

Thái tử giận dữ, vén cả tấm chăn gấm trùm kín đầu nàng.

Vân Quỳ hậu tri hậu giác phản ứng lại mình vừa nói gì, trốn vào trong chăn cười trộm.

Nhưng cười được một lúc, bỗng nhiên nghĩ đến một vật, khóe miệng nàng lập tức cứng đờ.

「Chỉ mới một chiếc nhẫn thôi đã thế này rồi, sau này ta sống thế nào đây! Hu hu hu!」

Sáng sớm hôm sau.

Nam Chính Đọc Thấu Được TôiTác giả: Khuyết DanhTruyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“A Quỳ, là thế này… Tháng trước mẫu thân đã định cho ta một mối hôn sự, đối phương là biểu muội xa của ta.” “Nàng cũng biết đấy, tổ phụ ta tuổi tác đã cao, mong ta sớm lập gia đình. Ta không thể đợi nàng đến năm hai mươi lăm tuổi xuất cung…” “Thật xin lỗi, ta thật sự không còn mặt mũi nào gặp nàng… Đây là số tiền ta tích cóp nhiều năm, cầu mong nàng nhất định phải nhận lấy, nếu không trong lòng ta khó an…” Một túi tiền căng phồng được nhét vào tay Vân Quỳ, nàng thầm ước lượng, đúng là không ít. Dù trong lòng đã mắng mỏ nghìn lần, nhưng Vân Quỳ vẫn bày ra trên mặt vẻ thấu hiểu lòng người, mỉm cười chúc phúc: “Triệu đại ca, huynh cũng có nỗi khổ tâm, ta không trách huynh, còn chưa kịp chúc mừng tân hôn của huynh.” Người đàn ông luyến tiếc nhìn nàng. Thiếu nữ búi tóc hai vòng, bên trên chỉ điểm xuyết hai đóa hoa lụa màu hồng nhạt, nhưng lại sở hữu dung mạo tươi tắn rạng rỡ như hoa mùa xuân. Mũi quỳnh môi anh đào, mắt sáng da trắng, ngũ quan tinh xảo không tì vết. Mặc dù không trang điểm… Vân Quỳ trốn trong chăn, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng không dám lộ diện. Nghe thấy Thái tử ra lệnh cho các nàng lui xuống, lúc này nàng mới lén thở phào nhẹ nhõm.Vừa định ngồi dậy lấy khăn tay, không ngờ chăn lại bị vén lên, chiếc khăn ấm áp theo sát phủ lên. Thái tử điện hạ vậy mà lại đích thân động tay lau chùi cho nàng.Mặt mày nàng thẹn thùng, chiếc khăn lướt qua da thịt ngứa ngáy khó chịu lại không gãi được, nàng cắn môi nhẫn nhịn nói: “Điện hạ, để nô tỳ tự làm đi.”Đừng nói nàng chỉ là một cung nữ thị tẩm, cho dù là Thái tử phi nương nương, cũng tuyệt đối không thể không có lý lẽ để Thái tử đích thân hầu hạ.Nếu chuyện này để Ngụy cô cô nhìn thấy, ít nhiều gì cũng phải nhắc nhở nàng mấy lần quy củ.Đường đường là Thái tử điện hạ, đương nhiên là chưa từng hầu hạ ai, đây là lần đầu tiên.Trước đây khi chưa có thuật đọc tâm thì cũng không sao. Nhưng bây giờ đủ mọi tiếng lòng tràn vào tai, đám cung nhân hầu hạ bên dưới dù ngoài mặt không dám biểu lộ, trong lòng lại lầm bầm không dứt.Thái tử không muốn chuyện giường chiếu bị người ngoài bàn tán lung tung, mặc dù chỉ là trong lòng.Hơn nữa nếu dáng vẻ chật này của nàng bị người khác nhìn thấy, sẽ kéo theo hắn bị người khác bàn tán sau lưng.Thái tử mím môi không nói gì, sắc mặt vẫn còn có chút lạnh lẽo. Vân Quỳ chỉ đành ngoan ngoãn mặc hắn lau rửa, nhưng khăn vừa chạm vào chỗ đó, nàng vẫn không nhịn được rụt người lại.Thái tử giữ c.h.ặ.t c.h.â.n không cho nàng động đậy, kết quả nha đầu này lại càng run rẩy dữ dội hơn.「Sao còn chưa lau xong, rốt cuộc ngài đang nhìn gì vậy…」「Ngứa quá, khó chịu quá π_π」Thái tử trầm giọng trách mắng: “Ngươi làm bẩn giường chiếu của cô rồi mà còn dám lộn xộn?”Vân Quỳ chỉ có thể nắm chặt các ngón tay, quay mặt đi không nhìn hắn, nắm chặt chiếc nhẫn ướt đẫm trong tay, xúc cảm lạnh lẽo như thật, dường như vẫn còn tùy ý lướt đi trên người nàng.Nhưng nàng thực sự không hiểu vì sao mình lại như vậy…Trong mơ Ngọc tần và Bích Trâm cô cô cũng rất hiếm khi như thế. Dù người đàn ông có cố gắng đến đâu,  ở thời điểm cao trào nhất họ cũng không giống như nàng vừa rồi.Vừa nãy nàng thấy hắn lau tay một lúc lâu, nệm gấm cũng thay mới cả giường.Quan trọng hơn rõ ràng là nàng chủ động trêu chọc, còn tự cho là đúng vận dụng vô số kiến thức mới học được. Kế quả người ta vẫn cứ cao quý chỉnh tề như cũ, tám ngọn gió không lay, còn nàng thì vừa xuống nồi đã cháy khét!Hình dung thế nào nhỉ, giống như một người đàn ông hăm hở c.ởi quần, kết quả chưa đến hai hơi thở đã ỉu xìu, đúng là không được!Thái tử không tỏ vẻ gì lắng nghe, tay vẫn tiếp tục lau rửa.Hắn không giống nàng, ngày ngày xem tị hoả đồ, còn có thể vào mộng quan sát. Hắn muốn nhìn cho chuẩn vị trí, sau này… không đến nỗi hoàn toàn không biết gì cả, hai hơi thở đã dừng.Nghĩ đến chiếc nhẫn vẫn còn trên tay mình, Vân Quỳ khẽ nghiêng người, định đưa cho hắn cùng nhau rửa sạch.Thái tử nhìn thấy chiếc nhẫn ngọc bích ướt đẫm, nhướng mày nói: “Đồ của mình, tự mình không làm sạch?”Bên tay Vân Quỳ không có khăn, chẳng lẽ lại dùng giường chiếu của Thái tử điện hạ để lau?Ánh mắt Thái tử thâm sâu: “Không phải là ngươi rất biết li.ếm sao?”Vân Quỳ lập tức đỏ mặt đến tận mang tai: “Ta… ta đó là…”Miệng nàng cãi lại nhưng cũng bị hắn khơi gợi sự tò mò, theo bản năng ghé sát môi lại, thè lưỡi li.ếm vết nước trên chiếc nhẫn, dường như không có mùi vị gì, mà lại dường như hơi ngọt.Nàng mím môi, vừa quay đầu lại đã đối diện với ánh mắt đen sâu thẳm của Thái tử. Nàng đưa chiếc nhẫn qua, đôi mắt kiều diễm nhìn hắn, ngập ngừng nói: “Điện hạ cũng muốn nếm thử không?”Thái tử giận dữ, vén cả tấm chăn gấm trùm kín đầu nàng.Vân Quỳ hậu tri hậu giác phản ứng lại mình vừa nói gì, trốn vào trong chăn cười trộm.Nhưng cười được một lúc, bỗng nhiên nghĩ đến một vật, khóe miệng nàng lập tức cứng đờ.「Chỉ mới một chiếc nhẫn thôi đã thế này rồi, sau này ta sống thế nào đây! Hu hu hu!」…Sáng sớm hôm sau.

Chương 115