Tác giả:

“A Quỳ, là thế này… Tháng trước mẫu thân đã định cho ta một mối hôn sự, đối phương là biểu muội xa của ta.” “Nàng cũng biết đấy, tổ phụ ta tuổi tác đã cao, mong ta sớm lập gia đình. Ta không thể đợi nàng đến năm hai mươi lăm tuổi xuất cung…” “Thật xin lỗi, ta thật sự không còn mặt mũi nào gặp nàng… Đây là số tiền ta tích cóp nhiều năm, cầu mong nàng nhất định phải nhận lấy, nếu không trong lòng ta khó an…” Một túi tiền căng phồng được nhét vào tay Vân Quỳ, nàng thầm ước lượng, đúng là không ít. Dù trong lòng đã mắng mỏ nghìn lần, nhưng Vân Quỳ vẫn bày ra trên mặt vẻ thấu hiểu lòng người, mỉm cười chúc phúc: “Triệu đại ca, huynh cũng có nỗi khổ tâm, ta không trách huynh, còn chưa kịp chúc mừng tân hôn của huynh.” Người đàn ông luyến tiếc nhìn nàng. Thiếu nữ búi tóc hai vòng, bên trên chỉ điểm xuyết hai đóa hoa lụa màu hồng nhạt, nhưng lại sở hữu dung mạo tươi tắn rạng rỡ như hoa mùa xuân. Mũi quỳnh môi anh đào, mắt sáng da trắng, ngũ quan tinh xảo không tì vết. Mặc dù không trang điểm…

Chương 117

Nam Chính Đọc Thấu Được TôiTác giả: Khuyết DanhTruyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“A Quỳ, là thế này… Tháng trước mẫu thân đã định cho ta một mối hôn sự, đối phương là biểu muội xa của ta.” “Nàng cũng biết đấy, tổ phụ ta tuổi tác đã cao, mong ta sớm lập gia đình. Ta không thể đợi nàng đến năm hai mươi lăm tuổi xuất cung…” “Thật xin lỗi, ta thật sự không còn mặt mũi nào gặp nàng… Đây là số tiền ta tích cóp nhiều năm, cầu mong nàng nhất định phải nhận lấy, nếu không trong lòng ta khó an…” Một túi tiền căng phồng được nhét vào tay Vân Quỳ, nàng thầm ước lượng, đúng là không ít. Dù trong lòng đã mắng mỏ nghìn lần, nhưng Vân Quỳ vẫn bày ra trên mặt vẻ thấu hiểu lòng người, mỉm cười chúc phúc: “Triệu đại ca, huynh cũng có nỗi khổ tâm, ta không trách huynh, còn chưa kịp chúc mừng tân hôn của huynh.” Người đàn ông luyến tiếc nhìn nàng. Thiếu nữ búi tóc hai vòng, bên trên chỉ điểm xuyết hai đóa hoa lụa màu hồng nhạt, nhưng lại sở hữu dung mạo tươi tắn rạng rỡ như hoa mùa xuân. Mũi quỳnh môi anh đào, mắt sáng da trắng, ngũ quan tinh xảo không tì vết. Mặc dù không trang điểm… Sau đó, gần như chỉ trong chớp mắt, thánh giá của Thuần Minh Đế cũng theo sát sau, các triều thần, mệnh phụ trong điện lại lần nữa chắp tay thi lễ, hô vang vạn tuế.Bàn của Thái tử được đặt ở vị trí tôn quý nhất, phía dưới bên trái ngai vàng, nhìn từ xa gần như song song, tựa như hai người cùng là chủ nhân của giang sơn này. Đây là thái độ mà Thuần Minh Đế muốn biểu lộ trước mặt triều thần và tông thất.Nhưng trong lòng ông ta sao có thể bình lặng!Trị vì hai mươi năm, năm xưa cũng là đường đường chính chính phụng mệnh đăng cơ. Hau mươi năm nắm giữ càn khôn, thiên hạ quy phục, được triều thần ca ngợi, được bá tánh ủng hộ, vậy mà trong lòng một số tông thất vẫn coi Cảnh Hữu Đế là trời, tôn Thái tử làm chủ, tựa như ông ta là kẻ cướp ngôi soán vị!Đặc biệt là khi nhìn thấy long bào trên người Thái tử, Thuần Minh Đế dù ngoài mặt không lộ vẻ gì, nhưng trong lòng lại cuộn trào giận dữ.Nghe được sự phẫn hận trong lòng ông ta, Thái tử chỉ khẽ cười cho qua.Các món ăn mỹ vị lần lượt được dâng lên bàn. Thuần Minh Đế nâng chén mời các vương công quý tộc cùng uống, chúc mừng công lao của Thái tử: “Lần này Bắc Cương đại thắng, Thái tử hạ gục bảy thành Bắc Ngụy, bảo vệ biên cương, làm an lòng dân, đẩy lui địch ngàn dặm, công lao hiển hách, đúng là phúc của xã tắc Đại Chiêu ta.”Các vương công đại thần đều nâng chén chúc mừng, chỉ là cái danh “hạ gục” khiến không ít tông thất và mệnh phụ không rõ chân tướng sinh lòng sợ hãi. Thuần Minh Đế lại cố tình tránh né không nhắc đến, cũng không làm rõ.Tiếng nhạc nổi lên, chén rượu giao nhau.Thái tử tĩnh tâm lắng nghe âm thanh từ các phía, Vân Quỳ quỳ ngồi sau lưng hắn, toàn bộ sự chú ý đều tập trung vào những món ngon trên bàn và những điệu múa ca trong yến tiệc.Còn ở phía sau bình phong, nơi dành cho các nữ quyến, vô số ánh mắt cố ý hoặc vô tình hướng về phía Thái tử.Dù không nhìn rõ, nhưng cái vẻ cao quý bẩm sinh, dáng vẻ uy nghi như núi cao sừng sững, khí chất lạnh lùng nghiêm nghị, tất cả đều chứng minh một điều — Đúng như lời đồn, Thái tử đã hoàn toàn bình phục.Đặc biệt là hôm nay, khu vực dành cho các nữ quyến là do Ân Quý phi chủ trì. Mẫu tử Hoàng hậu và Thần vương đều bị phạt bổng cấm túc, ngay cả yến tiệc trừ tịch cũng không được phép tham gia, trong lòng mọi người đã có một cái cân.Nếu không có gì bất ngờ, ngai vàng sau này sẽ thuộc về Thái tử, Thuần Minh Đế cũng chỉ truyền ngôi cho Thái tử.Hung hãn thì sao, bệnh tật triền miên thì sao, chung quy lại đó vẫn là Thái tử, là vị vua tương lai! Vị trí Thái tử phi vẫn là vinh quang tột bậc.Chỉ là mọi người thực sự không hiểu, trong một dịp trọng đại như vậy, tại sao Thái tử lại mang theo một cung nữ thị tẩm không thể xuất hiện đi theo hầu hạ.Chẳng lẽ lại tham luyến đến vậy, một khắc cũng không rời được?Không chỉ các nữ quyến nghi hoặc trong lòng, mà các triều thần bên cạnh Thái tử cũng âm thầm bàn tán.Thái tử nhìn sang phía đối diện, ánh mắt chạm phải ánh mắt lạnh lẽo nghiêm nghị của Thế tử Ninh Đức Hầu. Đối phương khựng lại một thoáng, vội vàng nâng chén kính từ xa, Thái tử xoay chiếc chén vàng trong tay, cười như không cười.Thế tử Ninh Đức Hầu âm thầm siết chặt nắm tay, đáy mắt lóe lên một tia tàn nhẫn khó phát hiện.Đối phó Thái tử, đêm nay chính là thời cơ tốt nhất, tuyệt đối không thể bỏ lỡ.Hắn vẫy tay gọi tâm phúc phía sau tới, khẽ dặn dò vài câu.Thái tử vẻ nhìn như không để ý, nhưng thực tế mọi chuyện đều thu hết vào mắt.Các triều thần trong tiệc bàn tán xôn xao, đơn giản là sự vắng mặt của của Hoàng hậu, Thần vương và Quốc Cữu Gia, là những phán đoán về tình hình triều chính, những mâu thuẫn nơi quan trường, và cả những chuyện dơ bẩn trong hậu viện nhà mình.Ngay lúc này, bên tai bỗng vang lên một tiếng kêu duyên dáng.Tiếng đàn sáo dịu dần, tiếng trống bỗng nổi lên dồn dập. Người đàn ông dẫn đầu giữa tiệc đeo mặt nạ hình thú, thân hình cường tráng, theo nhịp trống cuồn cuộn, dẫn theo hơn chục người đàn ông vạm vỡ c.ởi tr.ần xông lên, biểu diễn khúc Lan Lăng Vương nhập trận hùng tráng.Thái tử vừa quay đầu lại đã thấy cung nữ thị tẩm của mình mắt sáng rực, nhìn chằm chằm đám hề trên đài không chớp mắt.

Sau đó, gần như chỉ trong chớp mắt, thánh giá của Thuần Minh Đế cũng theo sát sau, các triều thần, mệnh phụ trong điện lại lần nữa chắp tay thi lễ, hô vang vạn tuế.

Bàn của Thái tử được đặt ở vị trí tôn quý nhất, phía dưới bên trái ngai vàng, nhìn từ xa gần như song song, tựa như hai người cùng là chủ nhân của giang sơn này. Đây là thái độ mà Thuần Minh Đế muốn biểu lộ trước mặt triều thần và tông thất.

Nhưng trong lòng ông ta sao có thể bình lặng!

Trị vì hai mươi năm, năm xưa cũng là đường đường chính chính phụng mệnh đăng cơ. Hau mươi năm nắm giữ càn khôn, thiên hạ quy phục, được triều thần ca ngợi, được bá tánh ủng hộ, vậy mà trong lòng một số tông thất vẫn coi Cảnh Hữu Đế là trời, tôn Thái tử làm chủ, tựa như ông ta là kẻ cướp ngôi soán vị!

Đặc biệt là khi nhìn thấy long bào trên người Thái tử, Thuần Minh Đế dù ngoài mặt không lộ vẻ gì, nhưng trong lòng lại cuộn trào giận dữ.

Nghe được sự phẫn hận trong lòng ông ta, Thái tử chỉ khẽ cười cho qua.

Các món ăn mỹ vị lần lượt được dâng lên bàn. Thuần Minh Đế nâng chén mời các vương công quý tộc cùng uống, chúc mừng công lao của Thái tử: “Lần này Bắc Cương đại thắng, Thái tử hạ gục bảy thành Bắc Ngụy, bảo vệ biên cương, làm an lòng dân, đẩy lui địch ngàn dặm, công lao hiển hách, đúng là phúc của xã tắc Đại Chiêu ta.”

Các vương công đại thần đều nâng chén chúc mừng, chỉ là cái danh “hạ gục” khiến không ít tông thất và mệnh phụ không rõ chân tướng sinh lòng sợ hãi. Thuần Minh Đế lại cố tình tránh né không nhắc đến, cũng không làm rõ.

Tiếng nhạc nổi lên, chén rượu giao nhau.

Thái tử tĩnh tâm lắng nghe âm thanh từ các phía, Vân Quỳ quỳ ngồi sau lưng hắn, toàn bộ sự chú ý đều tập trung vào những món ngon trên bàn và những điệu múa ca trong yến tiệc.

Còn ở phía sau bình phong, nơi dành cho các nữ quyến, vô số ánh mắt cố ý hoặc vô tình hướng về phía Thái tử.

Dù không nhìn rõ, nhưng cái vẻ cao quý bẩm sinh, dáng vẻ uy nghi như núi cao sừng sững, khí chất lạnh lùng nghiêm nghị, tất cả đều chứng minh một điều — Đúng như lời đồn, Thái tử đã hoàn toàn bình phục.

Đặc biệt là hôm nay, khu vực dành cho các nữ quyến là do Ân Quý phi chủ trì. Mẫu tử Hoàng hậu và Thần vương đều bị phạt bổng cấm túc, ngay cả yến tiệc trừ tịch cũng không được phép tham gia, trong lòng mọi người đã có một cái cân.

Nếu không có gì bất ngờ, ngai vàng sau này sẽ thuộc về Thái tử, Thuần Minh Đế cũng chỉ truyền ngôi cho Thái tử.

Hung hãn thì sao, bệnh tật triền miên thì sao, chung quy lại đó vẫn là Thái tử, là vị vua tương lai! Vị trí Thái tử phi vẫn là vinh quang tột bậc.

Chỉ là mọi người thực sự không hiểu, trong một dịp trọng đại như vậy, tại sao Thái tử lại mang theo một cung nữ thị tẩm không thể xuất hiện đi theo hầu hạ.

Chẳng lẽ lại tham luyến đến vậy, một khắc cũng không rời được?

Không chỉ các nữ quyến nghi hoặc trong lòng, mà các triều thần bên cạnh Thái tử cũng âm thầm bàn tán.

Thái tử nhìn sang phía đối diện, ánh mắt chạm phải ánh mắt lạnh lẽo nghiêm nghị của Thế tử Ninh Đức Hầu. Đối phương khựng lại một thoáng, vội vàng nâng chén kính từ xa, Thái tử xoay chiếc chén vàng trong tay, cười như không cười.

Thế tử Ninh Đức Hầu âm thầm siết chặt nắm tay, đáy mắt lóe lên một tia tàn nhẫn khó phát hiện.

Đối phó Thái tử, đêm nay chính là thời cơ tốt nhất, tuyệt đối không thể bỏ lỡ.

Hắn vẫy tay gọi tâm phúc phía sau tới, khẽ dặn dò vài câu.

Thái tử vẻ nhìn như không để ý, nhưng thực tế mọi chuyện đều thu hết vào mắt.

Các triều thần trong tiệc bàn tán xôn xao, đơn giản là sự vắng mặt của của Hoàng hậu, Thần vương và Quốc Cữu Gia, là những phán đoán về tình hình triều chính, những mâu thuẫn nơi quan trường, và cả những chuyện dơ bẩn trong hậu viện nhà mình.

Ngay lúc này, bên tai bỗng vang lên một tiếng kêu duyên dáng.

Tiếng đàn sáo dịu dần, tiếng trống bỗng nổi lên dồn dập. Người đàn ông dẫn đầu giữa tiệc đeo mặt nạ hình thú, thân hình cường tráng, theo nhịp trống cuồn cuộn, dẫn theo hơn chục người đàn ông vạm vỡ c.ởi tr.ần xông lên, biểu diễn khúc Lan Lăng Vương nhập trận hùng tráng.

Thái tử vừa quay đầu lại đã thấy cung nữ thị tẩm của mình mắt sáng rực, nhìn chằm chằm đám hề trên đài không chớp mắt.

Nam Chính Đọc Thấu Được TôiTác giả: Khuyết DanhTruyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“A Quỳ, là thế này… Tháng trước mẫu thân đã định cho ta một mối hôn sự, đối phương là biểu muội xa của ta.” “Nàng cũng biết đấy, tổ phụ ta tuổi tác đã cao, mong ta sớm lập gia đình. Ta không thể đợi nàng đến năm hai mươi lăm tuổi xuất cung…” “Thật xin lỗi, ta thật sự không còn mặt mũi nào gặp nàng… Đây là số tiền ta tích cóp nhiều năm, cầu mong nàng nhất định phải nhận lấy, nếu không trong lòng ta khó an…” Một túi tiền căng phồng được nhét vào tay Vân Quỳ, nàng thầm ước lượng, đúng là không ít. Dù trong lòng đã mắng mỏ nghìn lần, nhưng Vân Quỳ vẫn bày ra trên mặt vẻ thấu hiểu lòng người, mỉm cười chúc phúc: “Triệu đại ca, huynh cũng có nỗi khổ tâm, ta không trách huynh, còn chưa kịp chúc mừng tân hôn của huynh.” Người đàn ông luyến tiếc nhìn nàng. Thiếu nữ búi tóc hai vòng, bên trên chỉ điểm xuyết hai đóa hoa lụa màu hồng nhạt, nhưng lại sở hữu dung mạo tươi tắn rạng rỡ như hoa mùa xuân. Mũi quỳnh môi anh đào, mắt sáng da trắng, ngũ quan tinh xảo không tì vết. Mặc dù không trang điểm… Sau đó, gần như chỉ trong chớp mắt, thánh giá của Thuần Minh Đế cũng theo sát sau, các triều thần, mệnh phụ trong điện lại lần nữa chắp tay thi lễ, hô vang vạn tuế.Bàn của Thái tử được đặt ở vị trí tôn quý nhất, phía dưới bên trái ngai vàng, nhìn từ xa gần như song song, tựa như hai người cùng là chủ nhân của giang sơn này. Đây là thái độ mà Thuần Minh Đế muốn biểu lộ trước mặt triều thần và tông thất.Nhưng trong lòng ông ta sao có thể bình lặng!Trị vì hai mươi năm, năm xưa cũng là đường đường chính chính phụng mệnh đăng cơ. Hau mươi năm nắm giữ càn khôn, thiên hạ quy phục, được triều thần ca ngợi, được bá tánh ủng hộ, vậy mà trong lòng một số tông thất vẫn coi Cảnh Hữu Đế là trời, tôn Thái tử làm chủ, tựa như ông ta là kẻ cướp ngôi soán vị!Đặc biệt là khi nhìn thấy long bào trên người Thái tử, Thuần Minh Đế dù ngoài mặt không lộ vẻ gì, nhưng trong lòng lại cuộn trào giận dữ.Nghe được sự phẫn hận trong lòng ông ta, Thái tử chỉ khẽ cười cho qua.Các món ăn mỹ vị lần lượt được dâng lên bàn. Thuần Minh Đế nâng chén mời các vương công quý tộc cùng uống, chúc mừng công lao của Thái tử: “Lần này Bắc Cương đại thắng, Thái tử hạ gục bảy thành Bắc Ngụy, bảo vệ biên cương, làm an lòng dân, đẩy lui địch ngàn dặm, công lao hiển hách, đúng là phúc của xã tắc Đại Chiêu ta.”Các vương công đại thần đều nâng chén chúc mừng, chỉ là cái danh “hạ gục” khiến không ít tông thất và mệnh phụ không rõ chân tướng sinh lòng sợ hãi. Thuần Minh Đế lại cố tình tránh né không nhắc đến, cũng không làm rõ.Tiếng nhạc nổi lên, chén rượu giao nhau.Thái tử tĩnh tâm lắng nghe âm thanh từ các phía, Vân Quỳ quỳ ngồi sau lưng hắn, toàn bộ sự chú ý đều tập trung vào những món ngon trên bàn và những điệu múa ca trong yến tiệc.Còn ở phía sau bình phong, nơi dành cho các nữ quyến, vô số ánh mắt cố ý hoặc vô tình hướng về phía Thái tử.Dù không nhìn rõ, nhưng cái vẻ cao quý bẩm sinh, dáng vẻ uy nghi như núi cao sừng sững, khí chất lạnh lùng nghiêm nghị, tất cả đều chứng minh một điều — Đúng như lời đồn, Thái tử đã hoàn toàn bình phục.Đặc biệt là hôm nay, khu vực dành cho các nữ quyến là do Ân Quý phi chủ trì. Mẫu tử Hoàng hậu và Thần vương đều bị phạt bổng cấm túc, ngay cả yến tiệc trừ tịch cũng không được phép tham gia, trong lòng mọi người đã có một cái cân.Nếu không có gì bất ngờ, ngai vàng sau này sẽ thuộc về Thái tử, Thuần Minh Đế cũng chỉ truyền ngôi cho Thái tử.Hung hãn thì sao, bệnh tật triền miên thì sao, chung quy lại đó vẫn là Thái tử, là vị vua tương lai! Vị trí Thái tử phi vẫn là vinh quang tột bậc.Chỉ là mọi người thực sự không hiểu, trong một dịp trọng đại như vậy, tại sao Thái tử lại mang theo một cung nữ thị tẩm không thể xuất hiện đi theo hầu hạ.Chẳng lẽ lại tham luyến đến vậy, một khắc cũng không rời được?Không chỉ các nữ quyến nghi hoặc trong lòng, mà các triều thần bên cạnh Thái tử cũng âm thầm bàn tán.Thái tử nhìn sang phía đối diện, ánh mắt chạm phải ánh mắt lạnh lẽo nghiêm nghị của Thế tử Ninh Đức Hầu. Đối phương khựng lại một thoáng, vội vàng nâng chén kính từ xa, Thái tử xoay chiếc chén vàng trong tay, cười như không cười.Thế tử Ninh Đức Hầu âm thầm siết chặt nắm tay, đáy mắt lóe lên một tia tàn nhẫn khó phát hiện.Đối phó Thái tử, đêm nay chính là thời cơ tốt nhất, tuyệt đối không thể bỏ lỡ.Hắn vẫy tay gọi tâm phúc phía sau tới, khẽ dặn dò vài câu.Thái tử vẻ nhìn như không để ý, nhưng thực tế mọi chuyện đều thu hết vào mắt.Các triều thần trong tiệc bàn tán xôn xao, đơn giản là sự vắng mặt của của Hoàng hậu, Thần vương và Quốc Cữu Gia, là những phán đoán về tình hình triều chính, những mâu thuẫn nơi quan trường, và cả những chuyện dơ bẩn trong hậu viện nhà mình.Ngay lúc này, bên tai bỗng vang lên một tiếng kêu duyên dáng.Tiếng đàn sáo dịu dần, tiếng trống bỗng nổi lên dồn dập. Người đàn ông dẫn đầu giữa tiệc đeo mặt nạ hình thú, thân hình cường tráng, theo nhịp trống cuồn cuộn, dẫn theo hơn chục người đàn ông vạm vỡ c.ởi tr.ần xông lên, biểu diễn khúc Lan Lăng Vương nhập trận hùng tráng.Thái tử vừa quay đầu lại đã thấy cung nữ thị tẩm của mình mắt sáng rực, nhìn chằm chằm đám hề trên đài không chớp mắt.

Chương 117