“A Quỳ, là thế này… Tháng trước mẫu thân đã định cho ta một mối hôn sự, đối phương là biểu muội xa của ta.” “Nàng cũng biết đấy, tổ phụ ta tuổi tác đã cao, mong ta sớm lập gia đình. Ta không thể đợi nàng đến năm hai mươi lăm tuổi xuất cung…” “Thật xin lỗi, ta thật sự không còn mặt mũi nào gặp nàng… Đây là số tiền ta tích cóp nhiều năm, cầu mong nàng nhất định phải nhận lấy, nếu không trong lòng ta khó an…” Một túi tiền căng phồng được nhét vào tay Vân Quỳ, nàng thầm ước lượng, đúng là không ít. Dù trong lòng đã mắng mỏ nghìn lần, nhưng Vân Quỳ vẫn bày ra trên mặt vẻ thấu hiểu lòng người, mỉm cười chúc phúc: “Triệu đại ca, huynh cũng có nỗi khổ tâm, ta không trách huynh, còn chưa kịp chúc mừng tân hôn của huynh.” Người đàn ông luyến tiếc nhìn nàng. Thiếu nữ búi tóc hai vòng, bên trên chỉ điểm xuyết hai đóa hoa lụa màu hồng nhạt, nhưng lại sở hữu dung mạo tươi tắn rạng rỡ như hoa mùa xuân. Mũi quỳnh môi anh đào, mắt sáng da trắng, ngũ quan tinh xảo không tì vết. Mặc dù không trang điểm…
Chương 171
Nam Chính Đọc Thấu Được TôiTác giả: Khuyết DanhTruyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“A Quỳ, là thế này… Tháng trước mẫu thân đã định cho ta một mối hôn sự, đối phương là biểu muội xa của ta.” “Nàng cũng biết đấy, tổ phụ ta tuổi tác đã cao, mong ta sớm lập gia đình. Ta không thể đợi nàng đến năm hai mươi lăm tuổi xuất cung…” “Thật xin lỗi, ta thật sự không còn mặt mũi nào gặp nàng… Đây là số tiền ta tích cóp nhiều năm, cầu mong nàng nhất định phải nhận lấy, nếu không trong lòng ta khó an…” Một túi tiền căng phồng được nhét vào tay Vân Quỳ, nàng thầm ước lượng, đúng là không ít. Dù trong lòng đã mắng mỏ nghìn lần, nhưng Vân Quỳ vẫn bày ra trên mặt vẻ thấu hiểu lòng người, mỉm cười chúc phúc: “Triệu đại ca, huynh cũng có nỗi khổ tâm, ta không trách huynh, còn chưa kịp chúc mừng tân hôn của huynh.” Người đàn ông luyến tiếc nhìn nàng. Thiếu nữ búi tóc hai vòng, bên trên chỉ điểm xuyết hai đóa hoa lụa màu hồng nhạt, nhưng lại sở hữu dung mạo tươi tắn rạng rỡ như hoa mùa xuân. Mũi quỳnh môi anh đào, mắt sáng da trắng, ngũ quan tinh xảo không tì vết. Mặc dù không trang điểm… Thái tử bất đắc dĩ, vẫn để ông ấy kê đơn thuốc.Về phần phát tiết, đây là một vòng luẩn quẩn.Hắn càng muốn dữ dội, trong mơ nàng càng như vậy. Ngay cả trong giấc mơ của hắn cũng toàn là cảnh tượng ôm ấp nàng, lại bị nàng đi vào giấc mơ của mình… Cứ thế lặp lại như một vòng tuần hoàn, cả đêm hắn đều không được yên.Thấy Thái tử lên triều về sắc mặt trầm xuống, Vân Quỳ đoán là trên triều gặp phải chuyện khó giải quyết. Thêm vào đó là việc nàng đi vào giấc mơ cũng không có tiến triển gì hết nên vẻ mặt hắn mới không vui.Nàng cũng rất bất lực, chỉ có thể cẩn thận hầu hạ, trong đầu cố gắng nhớ lại dáng vẻ các quan viên nhìn thấy ở Túy Hoa Lâu hôm đó. Tuy nhiên chỉ cần Thái tử điện hạ nằm bên cạnh nàng, hơi thở giao nhau, da thịt chạm nhau, nàng sẽ không thể mơ thấy người khác, toàn là cảnh ân ái mặn nồng với hắn.Thái tử không còn cách nào, phải tìm chút việc để dời sự chú ý.Vừa hay ám vệ dưới trướng tra ra Binh bị đạo án sát phó sử Phủ Bình Châu – Lận Thành có hiềm nghi tham ô quân lương. Mà Lận Thành này lại là quan viên được Thuần Minh Đế tiến cử giao trọng trách, có lẽ là nghĩ đến ngày nào đó cung biến, Bình Châu phủ là tả phụ của kinh đô, Lận Thành có thể kịp thời dẫn quân đến cứu viện.Thái tử tạm thời quyết định bí mật rời kinh điều tra người này.Tào Nguyên Lộc không rõ nguyên do, vì chuyện này mà lo lắng không thôi: “Chứng đau đầu của điện hạ tái phát thất thường, vẫn nên dẫn theo Vân Quỳ cô nương bên cạnh thì hơn.”Thái tử nhíu mày: “Cô rời kinh tra án, không tiện dẫn theo nàng.”Rời kinh vốn dĩ là để nàng bình tĩnh mấy ngày, cứ ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy thế này, đối với cả hai đều là dày vò.Chỉ là những chuyện này không nên nói với người ngoài.「Nhưng ngài đã đưa người ta đến Túy Hoa Lâu rồi, cả đêm Nguyên Tiêu xảy ra chuyện lớn như vậy cũng thế, chẳng phải ngài vẫn dẫn người ta đi dạo chợ đèn sao? Có gì không tiện chứ?」Tào Nguyên Lộc nghĩ như vậy trong lòng, miệng lại không dám phản bác, chỉ kiên trì nói: “Lần này rời kinh ít thì ba đến năm ngày, nhiều thì mười ngày nửa tháng, nếu bệnh đau đầu phát tác, hậu quả sẽ khó lường.”Dù sao thì trước đây có mấy lần, Thái tử đều đột nhiên xảy ra chuyện ngoài ý muốn trong lúc giao chiến với người ta. Mấy mũi tên độc hồi cuối năm cũng là lúc đau đầu phát tác bị người ta thừa cơ tấn công.Thấy hắn có chút d.a.o động, Tào Nguyên Lộc vội vàng nói thêm: “Để Tần thị vệ mang thêm mấy ám vệ, đi theo bảo vệ an toàn cho Vân Quỳ cô nương, nhất định sẽ không để nàng rơi vào hiểm cảnh đâu ạ.”Thái tử khẽ cụp mắt trầm ngâm một lát, bỗng cảm thấy dẫn theo nàng cũng không phải là không thể.Buổi trưa, Vân Quỳ nghe được tin, vẻ mặt kinh ngạc không giấu nổi: “Điện hạ muốn dẫn ta xuất kinh?”Thái tử: “Không cần mang gì cả, dùng xong bữa trưa thì xuất phát luôn.”Vân Quỳ kích động nắm lấy cánh tay hắn, trong mắt ánh lên vẻ rạng rỡ, “Vậy chúng ta đi đâu? Y phục cũng không mang? Bao giờ về? Không về thì ngủ ở đâu, không cần tắm rửa thay quần áo sao…”Nàng ôm theo một bụng câu hỏi, Thái tử từ từ rút cánh tay nhỏ bé bị nàng nắm chặt về, chỉ nói một câu: “Cô đi điều tra bí mật, không nên lộ liễu.”Vân Quỳ ăn hai ba phát là xong bát cơm, vội vàng trở về thiên điện thu dọn đơn giản một cái tay nải.Đây là lần đầu tiên nàng xuất kinh sau khi vào cung!Đặt vào trước đây, nàng nghĩ cũng không dám nghĩ còn có cơ hội như vậy.Chỉ là Thái tử điện hạ kín miệng, không nói cho nàng biết đi đâu. Nhưng chỉ cần rời khỏi kinh thành, dù thế nào cũng không thể nửa ngày đã về, nói không chừng có thể dạo chơi ở bên ngoài mười ngày nửa tháng!Vân Quỳ lòng đầy vui mừng, hận không thể mang theo hết quần áo đẹp của mình. Song lại sợ làm lỡ công vụ của Thái tử nên chỉ nhanh chóng thu dọn hai bộ. Lại sợ đường xa nhàm chán, nàng chọn hai quyển thoại bản mang theo trên đường g.i.ế.c thời gian.Những cục vàng nhỏ xinh xắn cũng phải mang theo, nàng muốn mua rất nhiều thứ! Để ở thiên điện nàng không yên tâm, nhưng mang theo quá nhiều vàng bên người, lại sợ không có điều kiện bảo quản. Cuối cùng nàng cắn răng, chỉ mang theo hai thỏi vàng nhỏ và một ít bạc vụn, còn lại toàn bộ để vào điện noãn của Thừa Quang Điện khóa lại.
Thái tử bất đắc dĩ, vẫn để ông ấy kê đơn thuốc.
Về phần phát tiết, đây là một vòng luẩn quẩn.
Hắn càng muốn dữ dội, trong mơ nàng càng như vậy. Ngay cả trong giấc mơ của hắn cũng toàn là cảnh tượng ôm ấp nàng, lại bị nàng đi vào giấc mơ của mình… Cứ thế lặp lại như một vòng tuần hoàn, cả đêm hắn đều không được yên.
Thấy Thái tử lên triều về sắc mặt trầm xuống, Vân Quỳ đoán là trên triều gặp phải chuyện khó giải quyết. Thêm vào đó là việc nàng đi vào giấc mơ cũng không có tiến triển gì hết nên vẻ mặt hắn mới không vui.
Nàng cũng rất bất lực, chỉ có thể cẩn thận hầu hạ, trong đầu cố gắng nhớ lại dáng vẻ các quan viên nhìn thấy ở Túy Hoa Lâu hôm đó. Tuy nhiên chỉ cần Thái tử điện hạ nằm bên cạnh nàng, hơi thở giao nhau, da thịt chạm nhau, nàng sẽ không thể mơ thấy người khác, toàn là cảnh ân ái mặn nồng với hắn.
Thái tử không còn cách nào, phải tìm chút việc để dời sự chú ý.
Vừa hay ám vệ dưới trướng tra ra Binh bị đạo án sát phó sử Phủ Bình Châu – Lận Thành có hiềm nghi tham ô quân lương. Mà Lận Thành này lại là quan viên được Thuần Minh Đế tiến cử giao trọng trách, có lẽ là nghĩ đến ngày nào đó cung biến, Bình Châu phủ là tả phụ của kinh đô, Lận Thành có thể kịp thời dẫn quân đến cứu viện.
Thái tử tạm thời quyết định bí mật rời kinh điều tra người này.
Tào Nguyên Lộc không rõ nguyên do, vì chuyện này mà lo lắng không thôi: “Chứng đau đầu của điện hạ tái phát thất thường, vẫn nên dẫn theo Vân Quỳ cô nương bên cạnh thì hơn.”
Thái tử nhíu mày: “Cô rời kinh tra án, không tiện dẫn theo nàng.”
Rời kinh vốn dĩ là để nàng bình tĩnh mấy ngày, cứ ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy thế này, đối với cả hai đều là dày vò.
Chỉ là những chuyện này không nên nói với người ngoài.
「Nhưng ngài đã đưa người ta đến Túy Hoa Lâu rồi, cả đêm Nguyên Tiêu xảy ra chuyện lớn như vậy cũng thế, chẳng phải ngài vẫn dẫn người ta đi dạo chợ đèn sao? Có gì không tiện chứ?」
Tào Nguyên Lộc nghĩ như vậy trong lòng, miệng lại không dám phản bác, chỉ kiên trì nói: “Lần này rời kinh ít thì ba đến năm ngày, nhiều thì mười ngày nửa tháng, nếu bệnh đau đầu phát tác, hậu quả sẽ khó lường.”
Dù sao thì trước đây có mấy lần, Thái tử đều đột nhiên xảy ra chuyện ngoài ý muốn trong lúc giao chiến với người ta. Mấy mũi tên độc hồi cuối năm cũng là lúc đau đầu phát tác bị người ta thừa cơ tấn công.
Thấy hắn có chút d.a.o động, Tào Nguyên Lộc vội vàng nói thêm: “Để Tần thị vệ mang thêm mấy ám vệ, đi theo bảo vệ an toàn cho Vân Quỳ cô nương, nhất định sẽ không để nàng rơi vào hiểm cảnh đâu ạ.”
Thái tử khẽ cụp mắt trầm ngâm một lát, bỗng cảm thấy dẫn theo nàng cũng không phải là không thể.
Buổi trưa, Vân Quỳ nghe được tin, vẻ mặt kinh ngạc không giấu nổi: “Điện hạ muốn dẫn ta xuất kinh?”
Thái tử: “Không cần mang gì cả, dùng xong bữa trưa thì xuất phát luôn.”
Vân Quỳ kích động nắm lấy cánh tay hắn, trong mắt ánh lên vẻ rạng rỡ, “Vậy chúng ta đi đâu? Y phục cũng không mang? Bao giờ về? Không về thì ngủ ở đâu, không cần tắm rửa thay quần áo sao…”
Nàng ôm theo một bụng câu hỏi, Thái tử từ từ rút cánh tay nhỏ bé bị nàng nắm chặt về, chỉ nói một câu: “Cô đi điều tra bí mật, không nên lộ liễu.”
Vân Quỳ ăn hai ba phát là xong bát cơm, vội vàng trở về thiên điện thu dọn đơn giản một cái tay nải.
Đây là lần đầu tiên nàng xuất kinh sau khi vào cung!
Đặt vào trước đây, nàng nghĩ cũng không dám nghĩ còn có cơ hội như vậy.
Chỉ là Thái tử điện hạ kín miệng, không nói cho nàng biết đi đâu. Nhưng chỉ cần rời khỏi kinh thành, dù thế nào cũng không thể nửa ngày đã về, nói không chừng có thể dạo chơi ở bên ngoài mười ngày nửa tháng!
Vân Quỳ lòng đầy vui mừng, hận không thể mang theo hết quần áo đẹp của mình. Song lại sợ làm lỡ công vụ của Thái tử nên chỉ nhanh chóng thu dọn hai bộ. Lại sợ đường xa nhàm chán, nàng chọn hai quyển thoại bản mang theo trên đường g.i.ế.c thời gian.
Những cục vàng nhỏ xinh xắn cũng phải mang theo, nàng muốn mua rất nhiều thứ! Để ở thiên điện nàng không yên tâm, nhưng mang theo quá nhiều vàng bên người, lại sợ không có điều kiện bảo quản. Cuối cùng nàng cắn răng, chỉ mang theo hai thỏi vàng nhỏ và một ít bạc vụn, còn lại toàn bộ để vào điện noãn của Thừa Quang Điện khóa lại.
Nam Chính Đọc Thấu Được TôiTác giả: Khuyết DanhTruyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“A Quỳ, là thế này… Tháng trước mẫu thân đã định cho ta một mối hôn sự, đối phương là biểu muội xa của ta.” “Nàng cũng biết đấy, tổ phụ ta tuổi tác đã cao, mong ta sớm lập gia đình. Ta không thể đợi nàng đến năm hai mươi lăm tuổi xuất cung…” “Thật xin lỗi, ta thật sự không còn mặt mũi nào gặp nàng… Đây là số tiền ta tích cóp nhiều năm, cầu mong nàng nhất định phải nhận lấy, nếu không trong lòng ta khó an…” Một túi tiền căng phồng được nhét vào tay Vân Quỳ, nàng thầm ước lượng, đúng là không ít. Dù trong lòng đã mắng mỏ nghìn lần, nhưng Vân Quỳ vẫn bày ra trên mặt vẻ thấu hiểu lòng người, mỉm cười chúc phúc: “Triệu đại ca, huynh cũng có nỗi khổ tâm, ta không trách huynh, còn chưa kịp chúc mừng tân hôn của huynh.” Người đàn ông luyến tiếc nhìn nàng. Thiếu nữ búi tóc hai vòng, bên trên chỉ điểm xuyết hai đóa hoa lụa màu hồng nhạt, nhưng lại sở hữu dung mạo tươi tắn rạng rỡ như hoa mùa xuân. Mũi quỳnh môi anh đào, mắt sáng da trắng, ngũ quan tinh xảo không tì vết. Mặc dù không trang điểm… Thái tử bất đắc dĩ, vẫn để ông ấy kê đơn thuốc.Về phần phát tiết, đây là một vòng luẩn quẩn.Hắn càng muốn dữ dội, trong mơ nàng càng như vậy. Ngay cả trong giấc mơ của hắn cũng toàn là cảnh tượng ôm ấp nàng, lại bị nàng đi vào giấc mơ của mình… Cứ thế lặp lại như một vòng tuần hoàn, cả đêm hắn đều không được yên.Thấy Thái tử lên triều về sắc mặt trầm xuống, Vân Quỳ đoán là trên triều gặp phải chuyện khó giải quyết. Thêm vào đó là việc nàng đi vào giấc mơ cũng không có tiến triển gì hết nên vẻ mặt hắn mới không vui.Nàng cũng rất bất lực, chỉ có thể cẩn thận hầu hạ, trong đầu cố gắng nhớ lại dáng vẻ các quan viên nhìn thấy ở Túy Hoa Lâu hôm đó. Tuy nhiên chỉ cần Thái tử điện hạ nằm bên cạnh nàng, hơi thở giao nhau, da thịt chạm nhau, nàng sẽ không thể mơ thấy người khác, toàn là cảnh ân ái mặn nồng với hắn.Thái tử không còn cách nào, phải tìm chút việc để dời sự chú ý.Vừa hay ám vệ dưới trướng tra ra Binh bị đạo án sát phó sử Phủ Bình Châu – Lận Thành có hiềm nghi tham ô quân lương. Mà Lận Thành này lại là quan viên được Thuần Minh Đế tiến cử giao trọng trách, có lẽ là nghĩ đến ngày nào đó cung biến, Bình Châu phủ là tả phụ của kinh đô, Lận Thành có thể kịp thời dẫn quân đến cứu viện.Thái tử tạm thời quyết định bí mật rời kinh điều tra người này.Tào Nguyên Lộc không rõ nguyên do, vì chuyện này mà lo lắng không thôi: “Chứng đau đầu của điện hạ tái phát thất thường, vẫn nên dẫn theo Vân Quỳ cô nương bên cạnh thì hơn.”Thái tử nhíu mày: “Cô rời kinh tra án, không tiện dẫn theo nàng.”Rời kinh vốn dĩ là để nàng bình tĩnh mấy ngày, cứ ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy thế này, đối với cả hai đều là dày vò.Chỉ là những chuyện này không nên nói với người ngoài.「Nhưng ngài đã đưa người ta đến Túy Hoa Lâu rồi, cả đêm Nguyên Tiêu xảy ra chuyện lớn như vậy cũng thế, chẳng phải ngài vẫn dẫn người ta đi dạo chợ đèn sao? Có gì không tiện chứ?」Tào Nguyên Lộc nghĩ như vậy trong lòng, miệng lại không dám phản bác, chỉ kiên trì nói: “Lần này rời kinh ít thì ba đến năm ngày, nhiều thì mười ngày nửa tháng, nếu bệnh đau đầu phát tác, hậu quả sẽ khó lường.”Dù sao thì trước đây có mấy lần, Thái tử đều đột nhiên xảy ra chuyện ngoài ý muốn trong lúc giao chiến với người ta. Mấy mũi tên độc hồi cuối năm cũng là lúc đau đầu phát tác bị người ta thừa cơ tấn công.Thấy hắn có chút d.a.o động, Tào Nguyên Lộc vội vàng nói thêm: “Để Tần thị vệ mang thêm mấy ám vệ, đi theo bảo vệ an toàn cho Vân Quỳ cô nương, nhất định sẽ không để nàng rơi vào hiểm cảnh đâu ạ.”Thái tử khẽ cụp mắt trầm ngâm một lát, bỗng cảm thấy dẫn theo nàng cũng không phải là không thể.Buổi trưa, Vân Quỳ nghe được tin, vẻ mặt kinh ngạc không giấu nổi: “Điện hạ muốn dẫn ta xuất kinh?”Thái tử: “Không cần mang gì cả, dùng xong bữa trưa thì xuất phát luôn.”Vân Quỳ kích động nắm lấy cánh tay hắn, trong mắt ánh lên vẻ rạng rỡ, “Vậy chúng ta đi đâu? Y phục cũng không mang? Bao giờ về? Không về thì ngủ ở đâu, không cần tắm rửa thay quần áo sao…”Nàng ôm theo một bụng câu hỏi, Thái tử từ từ rút cánh tay nhỏ bé bị nàng nắm chặt về, chỉ nói một câu: “Cô đi điều tra bí mật, không nên lộ liễu.”Vân Quỳ ăn hai ba phát là xong bát cơm, vội vàng trở về thiên điện thu dọn đơn giản một cái tay nải.Đây là lần đầu tiên nàng xuất kinh sau khi vào cung!Đặt vào trước đây, nàng nghĩ cũng không dám nghĩ còn có cơ hội như vậy.Chỉ là Thái tử điện hạ kín miệng, không nói cho nàng biết đi đâu. Nhưng chỉ cần rời khỏi kinh thành, dù thế nào cũng không thể nửa ngày đã về, nói không chừng có thể dạo chơi ở bên ngoài mười ngày nửa tháng!Vân Quỳ lòng đầy vui mừng, hận không thể mang theo hết quần áo đẹp của mình. Song lại sợ làm lỡ công vụ của Thái tử nên chỉ nhanh chóng thu dọn hai bộ. Lại sợ đường xa nhàm chán, nàng chọn hai quyển thoại bản mang theo trên đường g.i.ế.c thời gian.Những cục vàng nhỏ xinh xắn cũng phải mang theo, nàng muốn mua rất nhiều thứ! Để ở thiên điện nàng không yên tâm, nhưng mang theo quá nhiều vàng bên người, lại sợ không có điều kiện bảo quản. Cuối cùng nàng cắn răng, chỉ mang theo hai thỏi vàng nhỏ và một ít bạc vụn, còn lại toàn bộ để vào điện noãn của Thừa Quang Điện khóa lại.