Tác giả:

“A Quỳ, là thế này… Tháng trước mẫu thân đã định cho ta một mối hôn sự, đối phương là biểu muội xa của ta.” “Nàng cũng biết đấy, tổ phụ ta tuổi tác đã cao, mong ta sớm lập gia đình. Ta không thể đợi nàng đến năm hai mươi lăm tuổi xuất cung…” “Thật xin lỗi, ta thật sự không còn mặt mũi nào gặp nàng… Đây là số tiền ta tích cóp nhiều năm, cầu mong nàng nhất định phải nhận lấy, nếu không trong lòng ta khó an…” Một túi tiền căng phồng được nhét vào tay Vân Quỳ, nàng thầm ước lượng, đúng là không ít. Dù trong lòng đã mắng mỏ nghìn lần, nhưng Vân Quỳ vẫn bày ra trên mặt vẻ thấu hiểu lòng người, mỉm cười chúc phúc: “Triệu đại ca, huynh cũng có nỗi khổ tâm, ta không trách huynh, còn chưa kịp chúc mừng tân hôn của huynh.” Người đàn ông luyến tiếc nhìn nàng. Thiếu nữ búi tóc hai vòng, bên trên chỉ điểm xuyết hai đóa hoa lụa màu hồng nhạt, nhưng lại sở hữu dung mạo tươi tắn rạng rỡ như hoa mùa xuân. Mũi quỳnh môi anh đào, mắt sáng da trắng, ngũ quan tinh xảo không tì vết. Mặc dù không trang điểm…

Chương 172

Nam Chính Đọc Thấu Được TôiTác giả: Khuyết DanhTruyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“A Quỳ, là thế này… Tháng trước mẫu thân đã định cho ta một mối hôn sự, đối phương là biểu muội xa của ta.” “Nàng cũng biết đấy, tổ phụ ta tuổi tác đã cao, mong ta sớm lập gia đình. Ta không thể đợi nàng đến năm hai mươi lăm tuổi xuất cung…” “Thật xin lỗi, ta thật sự không còn mặt mũi nào gặp nàng… Đây là số tiền ta tích cóp nhiều năm, cầu mong nàng nhất định phải nhận lấy, nếu không trong lòng ta khó an…” Một túi tiền căng phồng được nhét vào tay Vân Quỳ, nàng thầm ước lượng, đúng là không ít. Dù trong lòng đã mắng mỏ nghìn lần, nhưng Vân Quỳ vẫn bày ra trên mặt vẻ thấu hiểu lòng người, mỉm cười chúc phúc: “Triệu đại ca, huynh cũng có nỗi khổ tâm, ta không trách huynh, còn chưa kịp chúc mừng tân hôn của huynh.” Người đàn ông luyến tiếc nhìn nàng. Thiếu nữ búi tóc hai vòng, bên trên chỉ điểm xuyết hai đóa hoa lụa màu hồng nhạt, nhưng lại sở hữu dung mạo tươi tắn rạng rỡ như hoa mùa xuân. Mũi quỳnh môi anh đào, mắt sáng da trắng, ngũ quan tinh xảo không tì vết. Mặc dù không trang điểm… Tẩm điện của Thái tử điện hạ, người khác dù muốn trộm, cũng không có gan đó.Cuối cùng thì cái này mang, cái kia cũng mang, đầy ắp một giỏ.Thái tử thấy nàng lề mề một lúc lâu, còn mang theo nhiều đồ vô dụng như vậy, hắn trực tiếp lấy tay nải xuống ném cho Đức Thuận, “Cô đã nói rồi, không cần mang gì cả.” Sau đó hắn kéo người đi về phía Đông Hoa Môn.Dù Vân Quỳ giãy giụa thế nào cũng không thể cứu được tay nải của mình.Đi đến ngoài Đông Hoa Môn, nàng mới thấy hai chiếc xe ngựa dừng trên đường cung.Thái tử chỉ vào chiếc xe ngựa rèm xanh kia, nói: “Ngươi đi chiếc sau.”Vân Quỳ ngẩn người, “Ta không ngồi cùng một chiếc xe ngựa với Thái tử sao?”Thái tử nhìn chằm chằm nàng: “Ngươi nói xem vì sao.”Vân Quỳ: “…”「Sợ ta động tay động chân với ngài ở trên xe?」「Nhưng chẳng phải chính ngài cũng rất thoải mái à!」Thái tử âm thầm nghiến răng: “… Cô phải xử lý công vụ.”Vân Quỳ nhanh chóng gật đầu: “Vậy nô tỳ không làm phiền điện hạ nữa.”Nàng xách vạt váy, chạy đến chiếc xe ngựa phía sau. Tới khi vén rèm lên mới phát hiện, bên trong cái gì cũng đều đã được chuẩn bị sẵn, trà nước, bánh ngọt, thoại bản thứ gì cũng có, còn chuẩn bị hai bộ y phục thay giặt, thậm chí… Vân Quỳ nhìn mấy quả anh đào trên bàn, khóe mắt giật giật.「Điện hạ… đang ám chỉ ta?」Nàng không hề hay biết, đây đều là đồ Tào Nguyên Lộc tự mình chủ trương chuẩn bị.Dù Phủ Bình Châu cách kinh thành không quá nửa ngày đường, nhưng Tào Nguyên Lộc vẫn lo lắng xảy ra chuyện gì đó. Dù sao cũng không thể để cô nương giống như đêm Nguyên Tiêu, bị điện hạ dùng áo choàng bọc lại ôm từ trong xe ngựa ra.Trước khi lên xe, Thái tử vừa hay nghe thấy những suy nghĩ này của Tào Nguyên Lộc. Hắn lùng liếc sang một cái, khiến Tào Nguyên Lộc lạnh sống lưng, không hiểu ra sao.Vân Quỳ nằm trong xe ngựa phía sau, chiếc giường còn rộng rãi thoải mái hơn cả giường tập thể nàng từng ngủ. Nàng ăn nửa bát anh đào, lại xem thoại bản một lát, sau đó dứt khoát nằm xuống ngủ bù!Đêm qua trong mơ, điện hạ còn giày vò nàng mấy lần.Điện hạ trong mơ vẫn cường hãn, khiến người ta không đỡ nổi. Còn nàng lại lớn mật trêu chọc, dẫn đến sáng nay tỉnh dậy cạn kiệt cả tinh thần lẫn thể chất.Xe ngựa xóc nảy, cơn buồn ngủ rất nhanh đè lên mí mắt.Không biết qua bao lâu, đợi đến khi nàng tỉnh lại, ngoài cửa sổ đã là màn đêm buông xuống, đèn đuốc sáng rực.Phủ Bình Châu vừa là nơi có vị trí chiến lược quan trọng về mặt quân sự, vừa là nơi có hệ thống đường thuỷ và đường bộ then chốt, giao thông buôn bán cực kỳ phồn vinh, từ nam chí bắc qua lại không ngớt.Sự ồn ào náo nhiệt ban ngày vẫn chưa tan hết, ban đêm phủ thành đèn đuốc sáng trưng. Trong thành, cửa hàng san sát, hàng hóa muôn màu muôn vẻ, người bán hàng rong như dệt cửi, tiếng rao hàng không dứt bên tai.Đoàn người dừng lại bên ngoài một trang viên tư nhân ở địa phương.Thái tử gọi Vân Quỳ đến.Vân Quỳ ngủ nửa ngày, tinh thần sảng khoái, trên mặt không có vẻ mệt mỏi vì đường xá xa xôi. Vốn tưởng đêm nay sẽ nghỉ ngơi ở Tùng Viên này, ai ngờ Thái tử lại đưa cho nàng một chiếc hộp gấm.Nàng thắc mắc mở ra xem, thấy những tờ ngân phiếu trong hộp, mắt lập tức sáng rực, “Điện hạ, ngài…”Thái tử nhàn nhạt nói: “Đây là ba ngàn lượng ngân phiếu, tối nay cô sai người đưa ngươi đi dạo phố. Trừ thanh lâu, sòng bạc không được đặt chân đến, những chỗ khác đều được, tiêu hết ba ngàn lượng ngân phiếu này rồi hãy trở về.”Vân Quỳ: !!!「Ta là ai, ta ở đâu, đây nhất định là đang mơ…」Thái tử nhíu mày, giơ tay búng nhẹ vào trán nàng một cái, “Có nghe thấy không?”Vân Quỳ kinh ngạc muốn khóc, lòng kích động hoàn toàn không khống chế được, nhón chân ôm chầm lấy cổ người đàn ông, nhanh chóng hôn lên cằm hắn một cái, “Điện hạ, ta không mơ!”Khuôn mặt thiếu nữ tràn đầy vẻ vui sướng tột độ, đôi mắt sáng rực như một cánh đồng hướng dương đang nở rộ dưới ánh mặt trời.“Vậy ta đi đây! Điện hạ đừng hối hận đấy nhé!”Khóe môi Thái tử khẽ cong lên một chút.Cung nữ thị tẩm này của hắn, ngoài háo sắc ra thì là tham tiền. Muốn để nàng quên sạch những ý nghĩ dơ bẩn trong đầu, chỉ có thể dùng cách này để dời sự chú ý của nàng.Quả nhiên tiểu nha đầu không chờ được nữa, hận không thể cầm tiền đi ngay bây giờ.Thái tử nhìn bóng lưng nàng vui mừng nhảy nhót, khóe miệng cong lên từ từ hạ xuống.

Tẩm điện của Thái tử điện hạ, người khác dù muốn trộm, cũng không có gan đó.

Cuối cùng thì cái này mang, cái kia cũng mang, đầy ắp một giỏ.

Thái tử thấy nàng lề mề một lúc lâu, còn mang theo nhiều đồ vô dụng như vậy, hắn trực tiếp lấy tay nải xuống ném cho Đức Thuận, “Cô đã nói rồi, không cần mang gì cả.” Sau đó hắn kéo người đi về phía Đông Hoa Môn.

Dù Vân Quỳ giãy giụa thế nào cũng không thể cứu được tay nải của mình.

Đi đến ngoài Đông Hoa Môn, nàng mới thấy hai chiếc xe ngựa dừng trên đường cung.

Thái tử chỉ vào chiếc xe ngựa rèm xanh kia, nói: “Ngươi đi chiếc sau.”

Vân Quỳ ngẩn người, “Ta không ngồi cùng một chiếc xe ngựa với Thái tử sao?”

Thái tử nhìn chằm chằm nàng: “Ngươi nói xem vì sao.”

Vân Quỳ: “…”

「Sợ ta động tay động chân với ngài ở trên xe?」

「Nhưng chẳng phải chính ngài cũng rất thoải mái à!」

Thái tử âm thầm nghiến răng: “… Cô phải xử lý công vụ.”

Vân Quỳ nhanh chóng gật đầu: “Vậy nô tỳ không làm phiền điện hạ nữa.”

Nàng xách vạt váy, chạy đến chiếc xe ngựa phía sau. Tới khi vén rèm lên mới phát hiện, bên trong cái gì cũng đều đã được chuẩn bị sẵn, trà nước, bánh ngọt, thoại bản thứ gì cũng có, còn chuẩn bị hai bộ y phục thay giặt, thậm chí… Vân Quỳ nhìn mấy quả anh đào trên bàn, khóe mắt giật giật.

「Điện hạ… đang ám chỉ ta?」

Nàng không hề hay biết, đây đều là đồ Tào Nguyên Lộc tự mình chủ trương chuẩn bị.

Dù Phủ Bình Châu cách kinh thành không quá nửa ngày đường, nhưng Tào Nguyên Lộc vẫn lo lắng xảy ra chuyện gì đó. Dù sao cũng không thể để cô nương giống như đêm Nguyên Tiêu, bị điện hạ dùng áo choàng bọc lại ôm từ trong xe ngựa ra.

Trước khi lên xe, Thái tử vừa hay nghe thấy những suy nghĩ này của Tào Nguyên Lộc. Hắn lùng liếc sang một cái, khiến Tào Nguyên Lộc lạnh sống lưng, không hiểu ra sao.

Vân Quỳ nằm trong xe ngựa phía sau, chiếc giường còn rộng rãi thoải mái hơn cả giường tập thể nàng từng ngủ. Nàng ăn nửa bát anh đào, lại xem thoại bản một lát, sau đó dứt khoát nằm xuống ngủ bù!

Đêm qua trong mơ, điện hạ còn giày vò nàng mấy lần.

Điện hạ trong mơ vẫn cường hãn, khiến người ta không đỡ nổi. Còn nàng lại lớn mật trêu chọc, dẫn đến sáng nay tỉnh dậy cạn kiệt cả tinh thần lẫn thể chất.

Xe ngựa xóc nảy, cơn buồn ngủ rất nhanh đè lên mí mắt.

Không biết qua bao lâu, đợi đến khi nàng tỉnh lại, ngoài cửa sổ đã là màn đêm buông xuống, đèn đuốc sáng rực.

Phủ Bình Châu vừa là nơi có vị trí chiến lược quan trọng về mặt quân sự, vừa là nơi có hệ thống đường thuỷ và đường bộ then chốt, giao thông buôn bán cực kỳ phồn vinh, từ nam chí bắc qua lại không ngớt.

Sự ồn ào náo nhiệt ban ngày vẫn chưa tan hết, ban đêm phủ thành đèn đuốc sáng trưng. Trong thành, cửa hàng san sát, hàng hóa muôn màu muôn vẻ, người bán hàng rong như dệt cửi, tiếng rao hàng không dứt bên tai.

Đoàn người dừng lại bên ngoài một trang viên tư nhân ở địa phương.

Thái tử gọi Vân Quỳ đến.

Vân Quỳ ngủ nửa ngày, tinh thần sảng khoái, trên mặt không có vẻ mệt mỏi vì đường xá xa xôi. Vốn tưởng đêm nay sẽ nghỉ ngơi ở Tùng Viên này, ai ngờ Thái tử lại đưa cho nàng một chiếc hộp gấm.

Nàng thắc mắc mở ra xem, thấy những tờ ngân phiếu trong hộp, mắt lập tức sáng rực, “Điện hạ, ngài…”

Thái tử nhàn nhạt nói: “Đây là ba ngàn lượng ngân phiếu, tối nay cô sai người đưa ngươi đi dạo phố. Trừ thanh lâu, sòng bạc không được đặt chân đến, những chỗ khác đều được, tiêu hết ba ngàn lượng ngân phiếu này rồi hãy trở về.”

Vân Quỳ: !!!

「Ta là ai, ta ở đâu, đây nhất định là đang mơ…」

Thái tử nhíu mày, giơ tay búng nhẹ vào trán nàng một cái, “Có nghe thấy không?”

Vân Quỳ kinh ngạc muốn khóc, lòng kích động hoàn toàn không khống chế được, nhón chân ôm chầm lấy cổ người đàn ông, nhanh chóng hôn lên cằm hắn một cái, “Điện hạ, ta không mơ!”

Khuôn mặt thiếu nữ tràn đầy vẻ vui sướng tột độ, đôi mắt sáng rực như một cánh đồng hướng dương đang nở rộ dưới ánh mặt trời.

“Vậy ta đi đây! Điện hạ đừng hối hận đấy nhé!”

Khóe môi Thái tử khẽ cong lên một chút.

Cung nữ thị tẩm này của hắn, ngoài háo sắc ra thì là tham tiền. Muốn để nàng quên sạch những ý nghĩ dơ bẩn trong đầu, chỉ có thể dùng cách này để dời sự chú ý của nàng.

Quả nhiên tiểu nha đầu không chờ được nữa, hận không thể cầm tiền đi ngay bây giờ.

Thái tử nhìn bóng lưng nàng vui mừng nhảy nhót, khóe miệng cong lên từ từ hạ xuống.

Nam Chính Đọc Thấu Được TôiTác giả: Khuyết DanhTruyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“A Quỳ, là thế này… Tháng trước mẫu thân đã định cho ta một mối hôn sự, đối phương là biểu muội xa của ta.” “Nàng cũng biết đấy, tổ phụ ta tuổi tác đã cao, mong ta sớm lập gia đình. Ta không thể đợi nàng đến năm hai mươi lăm tuổi xuất cung…” “Thật xin lỗi, ta thật sự không còn mặt mũi nào gặp nàng… Đây là số tiền ta tích cóp nhiều năm, cầu mong nàng nhất định phải nhận lấy, nếu không trong lòng ta khó an…” Một túi tiền căng phồng được nhét vào tay Vân Quỳ, nàng thầm ước lượng, đúng là không ít. Dù trong lòng đã mắng mỏ nghìn lần, nhưng Vân Quỳ vẫn bày ra trên mặt vẻ thấu hiểu lòng người, mỉm cười chúc phúc: “Triệu đại ca, huynh cũng có nỗi khổ tâm, ta không trách huynh, còn chưa kịp chúc mừng tân hôn của huynh.” Người đàn ông luyến tiếc nhìn nàng. Thiếu nữ búi tóc hai vòng, bên trên chỉ điểm xuyết hai đóa hoa lụa màu hồng nhạt, nhưng lại sở hữu dung mạo tươi tắn rạng rỡ như hoa mùa xuân. Mũi quỳnh môi anh đào, mắt sáng da trắng, ngũ quan tinh xảo không tì vết. Mặc dù không trang điểm… Tẩm điện của Thái tử điện hạ, người khác dù muốn trộm, cũng không có gan đó.Cuối cùng thì cái này mang, cái kia cũng mang, đầy ắp một giỏ.Thái tử thấy nàng lề mề một lúc lâu, còn mang theo nhiều đồ vô dụng như vậy, hắn trực tiếp lấy tay nải xuống ném cho Đức Thuận, “Cô đã nói rồi, không cần mang gì cả.” Sau đó hắn kéo người đi về phía Đông Hoa Môn.Dù Vân Quỳ giãy giụa thế nào cũng không thể cứu được tay nải của mình.Đi đến ngoài Đông Hoa Môn, nàng mới thấy hai chiếc xe ngựa dừng trên đường cung.Thái tử chỉ vào chiếc xe ngựa rèm xanh kia, nói: “Ngươi đi chiếc sau.”Vân Quỳ ngẩn người, “Ta không ngồi cùng một chiếc xe ngựa với Thái tử sao?”Thái tử nhìn chằm chằm nàng: “Ngươi nói xem vì sao.”Vân Quỳ: “…”「Sợ ta động tay động chân với ngài ở trên xe?」「Nhưng chẳng phải chính ngài cũng rất thoải mái à!」Thái tử âm thầm nghiến răng: “… Cô phải xử lý công vụ.”Vân Quỳ nhanh chóng gật đầu: “Vậy nô tỳ không làm phiền điện hạ nữa.”Nàng xách vạt váy, chạy đến chiếc xe ngựa phía sau. Tới khi vén rèm lên mới phát hiện, bên trong cái gì cũng đều đã được chuẩn bị sẵn, trà nước, bánh ngọt, thoại bản thứ gì cũng có, còn chuẩn bị hai bộ y phục thay giặt, thậm chí… Vân Quỳ nhìn mấy quả anh đào trên bàn, khóe mắt giật giật.「Điện hạ… đang ám chỉ ta?」Nàng không hề hay biết, đây đều là đồ Tào Nguyên Lộc tự mình chủ trương chuẩn bị.Dù Phủ Bình Châu cách kinh thành không quá nửa ngày đường, nhưng Tào Nguyên Lộc vẫn lo lắng xảy ra chuyện gì đó. Dù sao cũng không thể để cô nương giống như đêm Nguyên Tiêu, bị điện hạ dùng áo choàng bọc lại ôm từ trong xe ngựa ra.Trước khi lên xe, Thái tử vừa hay nghe thấy những suy nghĩ này của Tào Nguyên Lộc. Hắn lùng liếc sang một cái, khiến Tào Nguyên Lộc lạnh sống lưng, không hiểu ra sao.Vân Quỳ nằm trong xe ngựa phía sau, chiếc giường còn rộng rãi thoải mái hơn cả giường tập thể nàng từng ngủ. Nàng ăn nửa bát anh đào, lại xem thoại bản một lát, sau đó dứt khoát nằm xuống ngủ bù!Đêm qua trong mơ, điện hạ còn giày vò nàng mấy lần.Điện hạ trong mơ vẫn cường hãn, khiến người ta không đỡ nổi. Còn nàng lại lớn mật trêu chọc, dẫn đến sáng nay tỉnh dậy cạn kiệt cả tinh thần lẫn thể chất.Xe ngựa xóc nảy, cơn buồn ngủ rất nhanh đè lên mí mắt.Không biết qua bao lâu, đợi đến khi nàng tỉnh lại, ngoài cửa sổ đã là màn đêm buông xuống, đèn đuốc sáng rực.Phủ Bình Châu vừa là nơi có vị trí chiến lược quan trọng về mặt quân sự, vừa là nơi có hệ thống đường thuỷ và đường bộ then chốt, giao thông buôn bán cực kỳ phồn vinh, từ nam chí bắc qua lại không ngớt.Sự ồn ào náo nhiệt ban ngày vẫn chưa tan hết, ban đêm phủ thành đèn đuốc sáng trưng. Trong thành, cửa hàng san sát, hàng hóa muôn màu muôn vẻ, người bán hàng rong như dệt cửi, tiếng rao hàng không dứt bên tai.Đoàn người dừng lại bên ngoài một trang viên tư nhân ở địa phương.Thái tử gọi Vân Quỳ đến.Vân Quỳ ngủ nửa ngày, tinh thần sảng khoái, trên mặt không có vẻ mệt mỏi vì đường xá xa xôi. Vốn tưởng đêm nay sẽ nghỉ ngơi ở Tùng Viên này, ai ngờ Thái tử lại đưa cho nàng một chiếc hộp gấm.Nàng thắc mắc mở ra xem, thấy những tờ ngân phiếu trong hộp, mắt lập tức sáng rực, “Điện hạ, ngài…”Thái tử nhàn nhạt nói: “Đây là ba ngàn lượng ngân phiếu, tối nay cô sai người đưa ngươi đi dạo phố. Trừ thanh lâu, sòng bạc không được đặt chân đến, những chỗ khác đều được, tiêu hết ba ngàn lượng ngân phiếu này rồi hãy trở về.”Vân Quỳ: !!!「Ta là ai, ta ở đâu, đây nhất định là đang mơ…」Thái tử nhíu mày, giơ tay búng nhẹ vào trán nàng một cái, “Có nghe thấy không?”Vân Quỳ kinh ngạc muốn khóc, lòng kích động hoàn toàn không khống chế được, nhón chân ôm chầm lấy cổ người đàn ông, nhanh chóng hôn lên cằm hắn một cái, “Điện hạ, ta không mơ!”Khuôn mặt thiếu nữ tràn đầy vẻ vui sướng tột độ, đôi mắt sáng rực như một cánh đồng hướng dương đang nở rộ dưới ánh mặt trời.“Vậy ta đi đây! Điện hạ đừng hối hận đấy nhé!”Khóe môi Thái tử khẽ cong lên một chút.Cung nữ thị tẩm này của hắn, ngoài háo sắc ra thì là tham tiền. Muốn để nàng quên sạch những ý nghĩ dơ bẩn trong đầu, chỉ có thể dùng cách này để dời sự chú ý của nàng.Quả nhiên tiểu nha đầu không chờ được nữa, hận không thể cầm tiền đi ngay bây giờ.Thái tử nhìn bóng lưng nàng vui mừng nhảy nhót, khóe miệng cong lên từ từ hạ xuống.

Chương 172