Tác giả:

Lúc dùng bữa, mẹ chồng đột nhiên lại lau nước mắt. "Sắp đến Tết rồi, phủ khác nhà nào cũng vui vẻ tưng bừng, chẳng biết bệnh của Hành nhi bao giờ mới khỏi đây." Chiếc thìa súp trên tay ta khựng lại, ta cũng cúi đầu thở dài. Ngoài cửa sổ, tuyết rơi lả tả, một khung cảnh hoàn toàn tiêu điều xơ xác. Phu quân của ta là Hầu phủ đích tử Tần Chi Hành, một tháng trước bị cảm lạnh, không hiểu sao mãi chẳng thấy đỡ, ngược lại càng ngày càng yếu, cứ nằm liệt trên giường. Đã mời không ít đại phu đến xem, nhưng đều không tìm ra bệnh gì. Vương ma ma bên cạnh mẹ chồng đột nhiên lên tiếng:  "Phu nhân, thiếu phu nhân, lão nô thấy bệnh của thiếu gia có chút kỳ lạ, hay là chúng ta mời một vị đại sư đến xem thử." "Đại sư? Có đáng tin không?" Mắt mẹ chồng sáng lên, nhưng vẻ mặt vẫn có chút do dự. Vương ma ma ngập ngừng nói: "Nghe nói trong đạo quán ở phía đông thành có một vị Hư Không đạo trưởng, trước đây đích thứ nữ bị ngốc của nhà Lý thị lang chính là do ngài ấy chữa khỏi đó ạ!" "Đúng, ta biết, có…

Chương 7

Nữ Nhi Vương Tình, Không Lối ThoátTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngLúc dùng bữa, mẹ chồng đột nhiên lại lau nước mắt. "Sắp đến Tết rồi, phủ khác nhà nào cũng vui vẻ tưng bừng, chẳng biết bệnh của Hành nhi bao giờ mới khỏi đây." Chiếc thìa súp trên tay ta khựng lại, ta cũng cúi đầu thở dài. Ngoài cửa sổ, tuyết rơi lả tả, một khung cảnh hoàn toàn tiêu điều xơ xác. Phu quân của ta là Hầu phủ đích tử Tần Chi Hành, một tháng trước bị cảm lạnh, không hiểu sao mãi chẳng thấy đỡ, ngược lại càng ngày càng yếu, cứ nằm liệt trên giường. Đã mời không ít đại phu đến xem, nhưng đều không tìm ra bệnh gì. Vương ma ma bên cạnh mẹ chồng đột nhiên lên tiếng:  "Phu nhân, thiếu phu nhân, lão nô thấy bệnh của thiếu gia có chút kỳ lạ, hay là chúng ta mời một vị đại sư đến xem thử." "Đại sư? Có đáng tin không?" Mắt mẹ chồng sáng lên, nhưng vẻ mặt vẫn có chút do dự. Vương ma ma ngập ngừng nói: "Nghe nói trong đạo quán ở phía đông thành có một vị Hư Không đạo trưởng, trước đây đích thứ nữ bị ngốc của nhà Lý thị lang chính là do ngài ấy chữa khỏi đó ạ!" "Đúng, ta biết, có… Thực ra lúc trước Ngôn Bình đã từng đến cầu xin Tần Chi Hành.Nhưng Tần Chi Hành lúc đó chỉ mải mê lén lút qua lại với Cố Thiên Thiên, chẳng còn tâm trí đâu để ý đến chuyện khác.Hắn nhân danh mẹ chồng, hôm nay tặng một cây trâm vàng, ngày mai lại đặt may cho nàng ta một bộ y phục lộng lẫy hợp thời, mỗi lần ra tay đều là ba bốn trăm lạng bạc, vô cùng hào phóng.Thế mà ta chỉ dùng mười lăm lạng bạc đã cứu được mạng sống của mẹ Ngôn Bình.Là Tần Chi Hành đã tự tay đẩy người về phía ta.Ngôn Bình đó là một người con có hiếu, để tạ ơn ta, hắn gần như đã dập đầu đến trán cũng sưng lên, chắc chắn sẽ không tố giác ta.Thực ra lúc đầu, nghĩ đến tình nghĩa phu thê, ta cũng không định làm tuyệt tình đến vậy.Chỉ là Tần Chi Hành không nên chọn đúng ngày này để nạp Cố Thiên Thiên.Năm năm trước, cũng chính là hôm nay, Tần Chi Hành đã cưới ta.Cố Thiên Thiên cố tình bảo Tần Chi Hành chọn ngày này là để khiêu khích ta, còn Tần Chi Hành không biết là đã hoàn toàn quên mất, hay chỉ để làm vui lòng biểu muội của mình.Dù là lý do nào đi nữa, cũng đều cho ta thấy rằng, thứ tình cảm phu thê nực cười này, Tần Chi Hành sớm đã không còn để tâm nữa rồi.Vậy thì ta còn có gì để mà không buông bỏ được chứ!Từ nhỏ, mẹ ta đã dạy rằng: "Nhớ kỹ, tình yêu của nam nhân giống như đóa trà mi trên cành, lúc nở rộ thì quyến rũ, làm say lòng người, nhưng chỉ trong một khoảnh khắc sẽ rụng tả tơi.""Con tuyệt đối không được si mê vào tình yêu của nam nhân, chỉ có địa vị chủ mẫu và tài sản thuộc về con, mới là thứ con phải nắm thật chặt trong tay."Lúc đó ta tuy còn ngây ngô, nhưng cũng đã ghi nhớ lời dạy của mẹ trong lòng.Vì vậy, dù ta quả thực có yêu Tần Chi Hành, nhưng sau khi gả về đây ta chưa từng lơ là việc quản lý nội trạch của Hầu phủ.Ta nghĩ, có lẽ năm năm trước Tần Chi Hành cũng đã từng thật lòng yêu ta, nhưng bây giờ đã không còn như xưa nữa rồi.Nén lại vị chua xót trong lòng, ta lật trang sách trên tay, tiện tay nhón một miếng bánh hoa quế trắng như tuyết, mềm dẻo thơm ngát, vị ngọt thanh tao, thật là ngon.Kể từ sau chuyện này, mẹ chồng càng thêm quý trọng đứa con trong bụng ta, mỗi ngày đều sai người chăm sóc ta vô cùng chu đáo.Bọn hạ nhân trong phủ vốn quen thói nịnh trên đạp dưới, tất cả đều muốn thể hiện trước mặt ta, lại càng cố tình lạnh nhạt với Cố Thiên Thiên, cắt xén đồ ăn của nàng ta, châm chọc nàng ta là một ngôi sao chổi.Đối với việc này, mẹ chồng vốn luôn yêu thương Cố Thiên Thiên lại bắt đầu làm như không thấy.Nghe những lời đồn đại nhiều, bà ta thậm chí cũng bắt đầu nghi ngờ chính Cố Thiên Thiên đã khắc Tần Chi Hành.

Thực ra lúc trước Ngôn Bình đã từng đến cầu xin Tần Chi Hành.

Nhưng Tần Chi Hành lúc đó chỉ mải mê lén lút qua lại với Cố Thiên Thiên, chẳng còn tâm trí đâu để ý đến chuyện khác.

Hắn nhân danh mẹ chồng, hôm nay tặng một cây trâm vàng, ngày mai lại đặt may cho nàng ta một bộ y phục lộng lẫy hợp thời, mỗi lần ra tay đều là ba bốn trăm lạng bạc, vô cùng hào phóng.

Thế mà ta chỉ dùng mười lăm lạng bạc đã cứu được mạng sống của mẹ Ngôn Bình.

Là Tần Chi Hành đã tự tay đẩy người về phía ta.

Ngôn Bình đó là một người con có hiếu, để tạ ơn ta, hắn gần như đã dập đầu đến trán cũng sưng lên, chắc chắn sẽ không tố giác ta.

Thực ra lúc đầu, nghĩ đến tình nghĩa phu thê, ta cũng không định làm tuyệt tình đến vậy.

Chỉ là Tần Chi Hành không nên chọn đúng ngày này để nạp Cố Thiên Thiên.

Năm năm trước, cũng chính là hôm nay, Tần Chi Hành đã cưới ta.

Cố Thiên Thiên cố tình bảo Tần Chi Hành chọn ngày này là để khiêu khích ta, còn Tần Chi Hành không biết là đã hoàn toàn quên mất, hay chỉ để làm vui lòng biểu muội của mình.

Dù là lý do nào đi nữa, cũng đều cho ta thấy rằng, thứ tình cảm phu thê nực cười này, Tần Chi Hành sớm đã không còn để tâm nữa rồi.

Vậy thì ta còn có gì để mà không buông bỏ được chứ!

Từ nhỏ, mẹ ta đã dạy rằng: "Nhớ kỹ, tình yêu của nam nhân giống như đóa trà mi trên cành, lúc nở rộ thì quyến rũ, làm say lòng người, nhưng chỉ trong một khoảnh khắc sẽ rụng tả tơi."

"Con tuyệt đối không được si mê vào tình yêu của nam nhân, chỉ có địa vị chủ mẫu và tài sản thuộc về con, mới là thứ con phải nắm thật chặt trong tay."

Lúc đó ta tuy còn ngây ngô, nhưng cũng đã ghi nhớ lời dạy của mẹ trong lòng.

Vì vậy, dù ta quả thực có yêu Tần Chi Hành, nhưng sau khi gả về đây ta chưa từng lơ là việc quản lý nội trạch của Hầu phủ.

Ta nghĩ, có lẽ năm năm trước Tần Chi Hành cũng đã từng thật lòng yêu ta, nhưng bây giờ đã không còn như xưa nữa rồi.

Nén lại vị chua xót trong lòng, ta lật trang sách trên tay, tiện tay nhón một miếng bánh hoa quế trắng như tuyết, mềm dẻo thơm ngát, vị ngọt thanh tao, thật là ngon.

Kể từ sau chuyện này, mẹ chồng càng thêm quý trọng đứa con trong bụng ta, mỗi ngày đều sai người chăm sóc ta vô cùng chu đáo.

Bọn hạ nhân trong phủ vốn quen thói nịnh trên đạp dưới, tất cả đều muốn thể hiện trước mặt ta, lại càng cố tình lạnh nhạt với Cố Thiên Thiên, cắt xén đồ ăn của nàng ta, châm chọc nàng ta là một ngôi sao chổi.

Đối với việc này, mẹ chồng vốn luôn yêu thương Cố Thiên Thiên lại bắt đầu làm như không thấy.

Nghe những lời đồn đại nhiều, bà ta thậm chí cũng bắt đầu nghi ngờ chính Cố Thiên Thiên đã khắc Tần Chi Hành.

Nữ Nhi Vương Tình, Không Lối ThoátTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngLúc dùng bữa, mẹ chồng đột nhiên lại lau nước mắt. "Sắp đến Tết rồi, phủ khác nhà nào cũng vui vẻ tưng bừng, chẳng biết bệnh của Hành nhi bao giờ mới khỏi đây." Chiếc thìa súp trên tay ta khựng lại, ta cũng cúi đầu thở dài. Ngoài cửa sổ, tuyết rơi lả tả, một khung cảnh hoàn toàn tiêu điều xơ xác. Phu quân của ta là Hầu phủ đích tử Tần Chi Hành, một tháng trước bị cảm lạnh, không hiểu sao mãi chẳng thấy đỡ, ngược lại càng ngày càng yếu, cứ nằm liệt trên giường. Đã mời không ít đại phu đến xem, nhưng đều không tìm ra bệnh gì. Vương ma ma bên cạnh mẹ chồng đột nhiên lên tiếng:  "Phu nhân, thiếu phu nhân, lão nô thấy bệnh của thiếu gia có chút kỳ lạ, hay là chúng ta mời một vị đại sư đến xem thử." "Đại sư? Có đáng tin không?" Mắt mẹ chồng sáng lên, nhưng vẻ mặt vẫn có chút do dự. Vương ma ma ngập ngừng nói: "Nghe nói trong đạo quán ở phía đông thành có một vị Hư Không đạo trưởng, trước đây đích thứ nữ bị ngốc của nhà Lý thị lang chính là do ngài ấy chữa khỏi đó ạ!" "Đúng, ta biết, có… Thực ra lúc trước Ngôn Bình đã từng đến cầu xin Tần Chi Hành.Nhưng Tần Chi Hành lúc đó chỉ mải mê lén lút qua lại với Cố Thiên Thiên, chẳng còn tâm trí đâu để ý đến chuyện khác.Hắn nhân danh mẹ chồng, hôm nay tặng một cây trâm vàng, ngày mai lại đặt may cho nàng ta một bộ y phục lộng lẫy hợp thời, mỗi lần ra tay đều là ba bốn trăm lạng bạc, vô cùng hào phóng.Thế mà ta chỉ dùng mười lăm lạng bạc đã cứu được mạng sống của mẹ Ngôn Bình.Là Tần Chi Hành đã tự tay đẩy người về phía ta.Ngôn Bình đó là một người con có hiếu, để tạ ơn ta, hắn gần như đã dập đầu đến trán cũng sưng lên, chắc chắn sẽ không tố giác ta.Thực ra lúc đầu, nghĩ đến tình nghĩa phu thê, ta cũng không định làm tuyệt tình đến vậy.Chỉ là Tần Chi Hành không nên chọn đúng ngày này để nạp Cố Thiên Thiên.Năm năm trước, cũng chính là hôm nay, Tần Chi Hành đã cưới ta.Cố Thiên Thiên cố tình bảo Tần Chi Hành chọn ngày này là để khiêu khích ta, còn Tần Chi Hành không biết là đã hoàn toàn quên mất, hay chỉ để làm vui lòng biểu muội của mình.Dù là lý do nào đi nữa, cũng đều cho ta thấy rằng, thứ tình cảm phu thê nực cười này, Tần Chi Hành sớm đã không còn để tâm nữa rồi.Vậy thì ta còn có gì để mà không buông bỏ được chứ!Từ nhỏ, mẹ ta đã dạy rằng: "Nhớ kỹ, tình yêu của nam nhân giống như đóa trà mi trên cành, lúc nở rộ thì quyến rũ, làm say lòng người, nhưng chỉ trong một khoảnh khắc sẽ rụng tả tơi.""Con tuyệt đối không được si mê vào tình yêu của nam nhân, chỉ có địa vị chủ mẫu và tài sản thuộc về con, mới là thứ con phải nắm thật chặt trong tay."Lúc đó ta tuy còn ngây ngô, nhưng cũng đã ghi nhớ lời dạy của mẹ trong lòng.Vì vậy, dù ta quả thực có yêu Tần Chi Hành, nhưng sau khi gả về đây ta chưa từng lơ là việc quản lý nội trạch của Hầu phủ.Ta nghĩ, có lẽ năm năm trước Tần Chi Hành cũng đã từng thật lòng yêu ta, nhưng bây giờ đã không còn như xưa nữa rồi.Nén lại vị chua xót trong lòng, ta lật trang sách trên tay, tiện tay nhón một miếng bánh hoa quế trắng như tuyết, mềm dẻo thơm ngát, vị ngọt thanh tao, thật là ngon.Kể từ sau chuyện này, mẹ chồng càng thêm quý trọng đứa con trong bụng ta, mỗi ngày đều sai người chăm sóc ta vô cùng chu đáo.Bọn hạ nhân trong phủ vốn quen thói nịnh trên đạp dưới, tất cả đều muốn thể hiện trước mặt ta, lại càng cố tình lạnh nhạt với Cố Thiên Thiên, cắt xén đồ ăn của nàng ta, châm chọc nàng ta là một ngôi sao chổi.Đối với việc này, mẹ chồng vốn luôn yêu thương Cố Thiên Thiên lại bắt đầu làm như không thấy.Nghe những lời đồn đại nhiều, bà ta thậm chí cũng bắt đầu nghi ngờ chính Cố Thiên Thiên đã khắc Tần Chi Hành.

Chương 7