Lúc dùng bữa, mẹ chồng đột nhiên lại lau nước mắt. "Sắp đến Tết rồi, phủ khác nhà nào cũng vui vẻ tưng bừng, chẳng biết bệnh của Hành nhi bao giờ mới khỏi đây." Chiếc thìa súp trên tay ta khựng lại, ta cũng cúi đầu thở dài. Ngoài cửa sổ, tuyết rơi lả tả, một khung cảnh hoàn toàn tiêu điều xơ xác. Phu quân của ta là Hầu phủ đích tử Tần Chi Hành, một tháng trước bị cảm lạnh, không hiểu sao mãi chẳng thấy đỡ, ngược lại càng ngày càng yếu, cứ nằm liệt trên giường. Đã mời không ít đại phu đến xem, nhưng đều không tìm ra bệnh gì. Vương ma ma bên cạnh mẹ chồng đột nhiên lên tiếng: "Phu nhân, thiếu phu nhân, lão nô thấy bệnh của thiếu gia có chút kỳ lạ, hay là chúng ta mời một vị đại sư đến xem thử." "Đại sư? Có đáng tin không?" Mắt mẹ chồng sáng lên, nhưng vẻ mặt vẫn có chút do dự. Vương ma ma ngập ngừng nói: "Nghe nói trong đạo quán ở phía đông thành có một vị Hư Không đạo trưởng, trước đây đích thứ nữ bị ngốc của nhà Lý thị lang chính là do ngài ấy chữa khỏi đó ạ!" "Đúng, ta biết, có…
Chương 8
Nữ Nhi Vương Tình, Không Lối ThoátTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngLúc dùng bữa, mẹ chồng đột nhiên lại lau nước mắt. "Sắp đến Tết rồi, phủ khác nhà nào cũng vui vẻ tưng bừng, chẳng biết bệnh của Hành nhi bao giờ mới khỏi đây." Chiếc thìa súp trên tay ta khựng lại, ta cũng cúi đầu thở dài. Ngoài cửa sổ, tuyết rơi lả tả, một khung cảnh hoàn toàn tiêu điều xơ xác. Phu quân của ta là Hầu phủ đích tử Tần Chi Hành, một tháng trước bị cảm lạnh, không hiểu sao mãi chẳng thấy đỡ, ngược lại càng ngày càng yếu, cứ nằm liệt trên giường. Đã mời không ít đại phu đến xem, nhưng đều không tìm ra bệnh gì. Vương ma ma bên cạnh mẹ chồng đột nhiên lên tiếng: "Phu nhân, thiếu phu nhân, lão nô thấy bệnh của thiếu gia có chút kỳ lạ, hay là chúng ta mời một vị đại sư đến xem thử." "Đại sư? Có đáng tin không?" Mắt mẹ chồng sáng lên, nhưng vẻ mặt vẫn có chút do dự. Vương ma ma ngập ngừng nói: "Nghe nói trong đạo quán ở phía đông thành có một vị Hư Không đạo trưởng, trước đây đích thứ nữ bị ngốc của nhà Lý thị lang chính là do ngài ấy chữa khỏi đó ạ!" "Đúng, ta biết, có… Ta còn tưởng Cố Thiên Thiên có thể nhẫn nhịn được bao lâu. Không ngờ chưa đầy một tháng, Tần Chi Hành đã đùng đùng nổi giận xông vào viện của ta.Hắn ném một bát cơm thiu xuống trước mặt ta."Tưởng Nhược Hàm, nàng thay đổi rồi, tại sao lại sai người cố tình dày vò Thiên Thiên?""Ta còn tưởng nàng thật sự độ lượng chu đáo, là một phu nhân tốt, không ngờ nàng lại là một mụ đàn bà ghen tuông!"Bạch Chỉ giật mình, vội vàng chắn trước người ta: "Thiếu gia, phu nhân sau khi mang thai thì bị ốm nghén không ngừng, quyền quản gia đã sớm giao ra ngoài rồi, chuyện này không liên quan đến phu nhân ạ!"Ta nhìn Tần Chi Hành tức đến nắm chặt tay, mu bàn tay nổi đầy gân xanh.Lần trước thấy hắn tức giận như vậy là lúc cùng nhau đi xem hội đèn lồng, có tên du đãng buông lời trêu ghẹo, hắn đã đấm cho tên đó một cú.Giọng ta bình tĩnh nhưng ẩn chứa một tia run rẩy: "Chi Hành, có lẽ là do hạ nhân bên nhà bếp đã chậm trễ với Cố di nương, chàng có thể tự mình sai người đi điều tra.""Chuyện này không phải do ta làm, chàng có tin ta không?"Thế nhưng Tần Chi Hành chỉ cười lạnh một tiếng: "Thiên Thiên đã sớm nói nàng sẽ dùng cách này để bào chữa cho mình, ta còn tưởng nàng có thể nghĩ ra lời nào mới mẻ hơn chứ.""Trong phủ này bây giờ chỉ có nàng là quý giá nhất, hạ nhân nào mà không dám bao che cho nàng?""Ngay cả tiểu tư Ngôn Bình bên cạnh ta mà nàng cũng cho người bán đi thẳng tay, nàng còn có chuyện gì không dám làm nữa?"Ta hít một hơi thật sâu, chút hy vọng còn sót lại trong mắt cũng hoàn toàn tan biến.Vốn tưởng rằng sau mấy năm phu thê, dù không còn tình yêu thì ít nhất cũng có sự tin tưởng cơ bản.Đối mặt với sự gây sự vô cớ của Tần Chi Hành, ta đứng dậy tiễn khách thẳng thừng: "Việc bán Ngôn Bình là quyết định của mẫu thân, hắn là tiểu tư bên cạnh chàng mà không biết lo cho sức khỏe của chàng, lại còn lén lút mang thuốc cấm vào phủ, dù có đánh ch*t cũng là bình thường.""Phu quân đã không tin ta, ta nói nhiều cũng vô ích. Bây giờ ta mang thai, thân thể không khỏe, mời phu quân đến chỗ Cố di nương đi!"Có lẽ sự lạnh nhạt của ta đã chọc tức Tần Chi Hành.Hốc mắt hắn đỏ ngầu, toàn thân run rẩy, cuối cùng đột nhiên lao tới bóp cổ ta, gầm lên: "Bây giờ ngay cả nàng cũng dám ghét bỏ ta phải không!"Trong khoảnh khắc đó, ta như rơi vào hầm băng.Thân thể nặng nề khiến ta khó lòng giãy giụa, không khí dần loãng đi, nỗi sợ hãi của việc ngạt thở lan đến tận tim.Bọn hạ nhân kinh hãi xông lên kéo Tần Chi Hành ra, mọi người chen chúc xô đẩy, ta đứng không vững, đột ngột ngã ngửa ra sau.Con ơi, con của ta!
Ta còn tưởng Cố Thiên Thiên có thể nhẫn nhịn được bao lâu.
Không ngờ chưa đầy một tháng, Tần Chi Hành đã đùng đùng nổi giận xông vào viện của ta.
Hắn ném một bát cơm thiu xuống trước mặt ta.
"Tưởng Nhược Hàm, nàng thay đổi rồi, tại sao lại sai người cố tình dày vò Thiên Thiên?"
"Ta còn tưởng nàng thật sự độ lượng chu đáo, là một phu nhân tốt, không ngờ nàng lại là một mụ đàn bà ghen tuông!"
Bạch Chỉ giật mình, vội vàng chắn trước người ta: "Thiếu gia, phu nhân sau khi mang thai thì bị ốm nghén không ngừng, quyền quản gia đã sớm giao ra ngoài rồi, chuyện này không liên quan đến phu nhân ạ!"
Ta nhìn Tần Chi Hành tức đến nắm chặt tay, mu bàn tay nổi đầy gân xanh.
Lần trước thấy hắn tức giận như vậy là lúc cùng nhau đi xem hội đèn lồng, có tên du đãng buông lời trêu ghẹo, hắn đã đấm cho tên đó một cú.
Giọng ta bình tĩnh nhưng ẩn chứa một tia run rẩy: "Chi Hành, có lẽ là do hạ nhân bên nhà bếp đã chậm trễ với Cố di nương, chàng có thể tự mình sai người đi điều tra."
"Chuyện này không phải do ta làm, chàng có tin ta không?"
Thế nhưng Tần Chi Hành chỉ cười lạnh một tiếng:
"Thiên Thiên đã sớm nói nàng sẽ dùng cách này để bào chữa cho mình, ta còn tưởng nàng có thể nghĩ ra lời nào mới mẻ hơn chứ."
"Trong phủ này bây giờ chỉ có nàng là quý giá nhất, hạ nhân nào mà không dám bao che cho nàng?"
"Ngay cả tiểu tư Ngôn Bình bên cạnh ta mà nàng cũng cho người bán đi thẳng tay, nàng còn có chuyện gì không dám làm nữa?"
Ta hít một hơi thật sâu, chút hy vọng còn sót lại trong mắt cũng hoàn toàn tan biến.
Vốn tưởng rằng sau mấy năm phu thê, dù không còn tình yêu thì ít nhất cũng có sự tin tưởng cơ bản.
Đối mặt với sự gây sự vô cớ của Tần Chi Hành, ta đứng dậy tiễn khách thẳng thừng:
"Việc bán Ngôn Bình là quyết định của mẫu thân, hắn là tiểu tư bên cạnh chàng mà không biết lo cho sức khỏe của chàng, lại còn lén lút mang thuốc cấm vào phủ, dù có đánh ch*t cũng là bình thường."
"Phu quân đã không tin ta, ta nói nhiều cũng vô ích. Bây giờ ta mang thai, thân thể không khỏe, mời phu quân đến chỗ Cố di nương đi!"
Có lẽ sự lạnh nhạt của ta đã chọc tức Tần Chi Hành.
Hốc mắt hắn đỏ ngầu, toàn thân run rẩy, cuối cùng đột nhiên lao tới bóp cổ ta, gầm lên: "Bây giờ ngay cả nàng cũng dám ghét bỏ ta phải không!"
Trong khoảnh khắc đó, ta như rơi vào hầm băng.
Thân thể nặng nề khiến ta khó lòng giãy giụa, không khí dần loãng đi, nỗi sợ hãi của việc ngạt thở lan đến tận tim.
Bọn hạ nhân kinh hãi xông lên kéo Tần Chi Hành ra, mọi người chen chúc xô đẩy, ta đứng không vững, đột ngột ngã ngửa ra sau.
Con ơi, con của ta!
Nữ Nhi Vương Tình, Không Lối ThoátTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngLúc dùng bữa, mẹ chồng đột nhiên lại lau nước mắt. "Sắp đến Tết rồi, phủ khác nhà nào cũng vui vẻ tưng bừng, chẳng biết bệnh của Hành nhi bao giờ mới khỏi đây." Chiếc thìa súp trên tay ta khựng lại, ta cũng cúi đầu thở dài. Ngoài cửa sổ, tuyết rơi lả tả, một khung cảnh hoàn toàn tiêu điều xơ xác. Phu quân của ta là Hầu phủ đích tử Tần Chi Hành, một tháng trước bị cảm lạnh, không hiểu sao mãi chẳng thấy đỡ, ngược lại càng ngày càng yếu, cứ nằm liệt trên giường. Đã mời không ít đại phu đến xem, nhưng đều không tìm ra bệnh gì. Vương ma ma bên cạnh mẹ chồng đột nhiên lên tiếng: "Phu nhân, thiếu phu nhân, lão nô thấy bệnh của thiếu gia có chút kỳ lạ, hay là chúng ta mời một vị đại sư đến xem thử." "Đại sư? Có đáng tin không?" Mắt mẹ chồng sáng lên, nhưng vẻ mặt vẫn có chút do dự. Vương ma ma ngập ngừng nói: "Nghe nói trong đạo quán ở phía đông thành có một vị Hư Không đạo trưởng, trước đây đích thứ nữ bị ngốc của nhà Lý thị lang chính là do ngài ấy chữa khỏi đó ạ!" "Đúng, ta biết, có… Ta còn tưởng Cố Thiên Thiên có thể nhẫn nhịn được bao lâu. Không ngờ chưa đầy một tháng, Tần Chi Hành đã đùng đùng nổi giận xông vào viện của ta.Hắn ném một bát cơm thiu xuống trước mặt ta."Tưởng Nhược Hàm, nàng thay đổi rồi, tại sao lại sai người cố tình dày vò Thiên Thiên?""Ta còn tưởng nàng thật sự độ lượng chu đáo, là một phu nhân tốt, không ngờ nàng lại là một mụ đàn bà ghen tuông!"Bạch Chỉ giật mình, vội vàng chắn trước người ta: "Thiếu gia, phu nhân sau khi mang thai thì bị ốm nghén không ngừng, quyền quản gia đã sớm giao ra ngoài rồi, chuyện này không liên quan đến phu nhân ạ!"Ta nhìn Tần Chi Hành tức đến nắm chặt tay, mu bàn tay nổi đầy gân xanh.Lần trước thấy hắn tức giận như vậy là lúc cùng nhau đi xem hội đèn lồng, có tên du đãng buông lời trêu ghẹo, hắn đã đấm cho tên đó một cú.Giọng ta bình tĩnh nhưng ẩn chứa một tia run rẩy: "Chi Hành, có lẽ là do hạ nhân bên nhà bếp đã chậm trễ với Cố di nương, chàng có thể tự mình sai người đi điều tra.""Chuyện này không phải do ta làm, chàng có tin ta không?"Thế nhưng Tần Chi Hành chỉ cười lạnh một tiếng: "Thiên Thiên đã sớm nói nàng sẽ dùng cách này để bào chữa cho mình, ta còn tưởng nàng có thể nghĩ ra lời nào mới mẻ hơn chứ.""Trong phủ này bây giờ chỉ có nàng là quý giá nhất, hạ nhân nào mà không dám bao che cho nàng?""Ngay cả tiểu tư Ngôn Bình bên cạnh ta mà nàng cũng cho người bán đi thẳng tay, nàng còn có chuyện gì không dám làm nữa?"Ta hít một hơi thật sâu, chút hy vọng còn sót lại trong mắt cũng hoàn toàn tan biến.Vốn tưởng rằng sau mấy năm phu thê, dù không còn tình yêu thì ít nhất cũng có sự tin tưởng cơ bản.Đối mặt với sự gây sự vô cớ của Tần Chi Hành, ta đứng dậy tiễn khách thẳng thừng: "Việc bán Ngôn Bình là quyết định của mẫu thân, hắn là tiểu tư bên cạnh chàng mà không biết lo cho sức khỏe của chàng, lại còn lén lút mang thuốc cấm vào phủ, dù có đánh ch*t cũng là bình thường.""Phu quân đã không tin ta, ta nói nhiều cũng vô ích. Bây giờ ta mang thai, thân thể không khỏe, mời phu quân đến chỗ Cố di nương đi!"Có lẽ sự lạnh nhạt của ta đã chọc tức Tần Chi Hành.Hốc mắt hắn đỏ ngầu, toàn thân run rẩy, cuối cùng đột nhiên lao tới bóp cổ ta, gầm lên: "Bây giờ ngay cả nàng cũng dám ghét bỏ ta phải không!"Trong khoảnh khắc đó, ta như rơi vào hầm băng.Thân thể nặng nề khiến ta khó lòng giãy giụa, không khí dần loãng đi, nỗi sợ hãi của việc ngạt thở lan đến tận tim.Bọn hạ nhân kinh hãi xông lên kéo Tần Chi Hành ra, mọi người chen chúc xô đẩy, ta đứng không vững, đột ngột ngã ngửa ra sau.Con ơi, con của ta!