Khi cầm tờ giấy chẩn đoán trên tay, tôi ngồi yên trên xe lăn, ngoan ngoãn chờ dì quay lại. Hôm nay là kỷ niệm ba năm ngày cưới của tôi và Cố Hoài. Ba năm trước, tôi đã đẩy Cố Hoài ra khỏi đầu chiếc xe tải đang lao tới, còn bản thân thì bị cuốn vào gầm xe, mất đi đôi chân. Tôi từng nói với anh ấy rằng tôi không cần sự thương hại hay áy náy, càng không cần anh ấy phải trả ơn bằng cách hy sinh cuộc sống của mình. Nhưng anh không rời đi, còn kiên trì chăm sóc tôi, nửa năm sau đã cầu hôn tôi. Video cầu hôn hoành tráng được đăng tải lên mạng. Chúng tôi bước vào lễ đường trong vô vàn lời chúc phúc của cư dân mạng, thế nhưng càng về sau, anh lại như biến thành một con người hoàn toàn khác. Anh hầu như không quay về nhà chung, đến cả tiệc tùng cần thiết ở công ty, người đi cùng anh cũng chỉ là cô thư ký. Chúng tôi từng vì chuyện này mà cãi nhau, nhưng Cố Hoài đã nói: “Giang Nhiễm, em đừng quên, em là người tàn tật.” Nhìn ống quần trống rỗng của mình, cuộc cãi vã đó kết thúc trong sự im…
Chương 4: Một Túi Rác Không Thể Vứt Bỏ
Tàn Tật Ngược Tâm - Mèo Không Ăn CáTác giả: Mèo Không Ăn CáTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Trọng SinhKhi cầm tờ giấy chẩn đoán trên tay, tôi ngồi yên trên xe lăn, ngoan ngoãn chờ dì quay lại. Hôm nay là kỷ niệm ba năm ngày cưới của tôi và Cố Hoài. Ba năm trước, tôi đã đẩy Cố Hoài ra khỏi đầu chiếc xe tải đang lao tới, còn bản thân thì bị cuốn vào gầm xe, mất đi đôi chân. Tôi từng nói với anh ấy rằng tôi không cần sự thương hại hay áy náy, càng không cần anh ấy phải trả ơn bằng cách hy sinh cuộc sống của mình. Nhưng anh không rời đi, còn kiên trì chăm sóc tôi, nửa năm sau đã cầu hôn tôi. Video cầu hôn hoành tráng được đăng tải lên mạng. Chúng tôi bước vào lễ đường trong vô vàn lời chúc phúc của cư dân mạng, thế nhưng càng về sau, anh lại như biến thành một con người hoàn toàn khác. Anh hầu như không quay về nhà chung, đến cả tiệc tùng cần thiết ở công ty, người đi cùng anh cũng chỉ là cô thư ký. Chúng tôi từng vì chuyện này mà cãi nhau, nhưng Cố Hoài đã nói: “Giang Nhiễm, em đừng quên, em là người tàn tật.” Nhìn ống quần trống rỗng của mình, cuộc cãi vã đó kết thúc trong sự im… Khi tôi đến trước cửa, cánh cửa không đóng hẳn, để lại một khe hở nhỏ.Tôi nhìn thấy Cố Hoài mặc sơ mi trắng, vẻ mặt mệt mỏi, đang uống rượu từng ly một, rõ ràng là đã say.Người đàn ông bên cạnh vỗ vai anh ta, là bạn thân của Cố Hoài.“Làm sao vậy? Cãi nhau với vợ à?” Cố Hoài cau mày, nhưng không lên tiếng.“Thật ra tôi rất muốn biết, lấy một người tàn tật là cảm giác thế nào?”Trong mắt Cố Hoài hiện lên một tia chán ghét, anh lạnh lùng mở miệng: “Giống như đang xách theo một túi rác màu đen, vĩnh viễn không thể vứt bỏ.”Tôi đứng nguyên tại chỗ, nhìn Cố Hoài tiếp tục dốc rượu vào miệng.Trong lòng nhói lên từng đợt đau đớn, tôi không thể khống chế được nước mắt, cố gắng kìm nén cảm xúc đang trào dâng.Nhưng nước mắt vẫn tràn khỏi khóe mắt.Cố Nguyệt rõ ràng đã nhìn thấy cảnh đó, cô ta nhếch môi một cách ác ý.Tôi biết, cô ta cố tình dẫn tôi đến để nghe những lời này.Tôi cụp mắt xuống, ngón tay vô thức vuốt ve chiếc nhẫn cưới do chính tay Cố Hoài thiết kế, đang nằm trên ngón áp út.Giây tiếp theo, xe lăn của tôi bị đ.â.m đổ, một người phụ nữ mặc váy dây màu bạc đứng sững trước mặt tôi, vẻ mặt hoảng hốt.Âm thanh va chạm lớn khiến tất cả mọi người xung quanh chú ý.Chiếc xe lăn nằm nghiêng bên tường, bánh xe màu đen vẫn còn đang quay tròn.Còn tôi, đã ngã xuống đất.Tấm chăn mỏng vốn phủ trên chân cũng rơi xuống, dưới lớp váy, đôi chân trống rỗng lộ ra.Vài cô gái không kìm được hét lên một tiếng kinh hãi.Người phụ nữ vừa đ.â.m vào tôi chính là “bạch nguyệt quang” trong truyền thuyết của Cố Hoài – thư ký mới của anh – Tô Dĩ.“Cô không sao chứ?”Cô ta theo phản xạ muốn đỡ tôi dậy, nhưng thất bại. Gấu váy vốn dài đến gối hơi xê dịch, để lộ vết sẹo xấu xí trên đầu gối tôi.Tô Dĩ hoảng sợ lùi lại hai bước, trốn sau lưng Cố Hoài.Tôi nhìn đôi giày da cao cấp quen thuộc kia, bản năng không muốn để Cố Hoài nhìn thấy bộ dạng chật vật của mình lúc này.Tôi cúi đầu, ngồi ngơ ngác dưới đất.Cố Hoài cau mày:“Em đến đây làm gì?“Anh không đưa em theo dự tiệc, em lại tự ý đến đây để khoe khoang thân phận bà Cố sao?”Cơn đau dâng lên trong lòng tôi.Tôi cố kìm nước mắt, ngẩng đầu lên:“Ngày mai buổi sáng, anh có thể về nhà không?”Cố Hoài hơi sững người.Rồi lập tức trên mặt hiện lên vẻ giận dữ:“Giang Nhiễm, em phải hèn hạ đến mức này sao? Chẳng phải chỉ vì biết A Dĩ đến sao? Anh đã cưới em rồi, em yên tâm đi, chỉ cần em không chết, vị trí bà Cố sẽ không thay đổi.“Như vậy được chưa?”Trà Đá Dịch QuánÁnh mắt khinh bỉ của những người xung quanh đổ dồn về phía tôi. Tôi run rẩy, cố chấp ngẩng đầu lên, một lần nữa xác nhận với anh:“Vậy… sáng mai anh có thể về nhà không?”Tôi chỉ muốn nói với anh, chúng ta đừng cãi nhau nữa… vì tôi… chỉ còn tám tháng để sống.Anh bật cười, giọng đầy châm chọc:“Được, anh đồng ý, nhưng đây là lần cuối cùng. Sau này không có sự cho phép của anh, đừng rời khỏi biệt thự.”Tôi gật đầu, không dám nhìn biểu cảm của những người xung quanh, lặng lẽ dựng xe lăn lên.Cố Hoài nhíu mày, đưa tay bế tôi ngồi lại lên xe:“Đã biết mất mặt thì lần sau đừng ra ngoài khoe mẽ nữa.”- Trà Đá Dịch Quán -
Khi tôi đến trước cửa, cánh cửa không đóng hẳn, để lại một khe hở nhỏ.
Tôi nhìn thấy Cố Hoài mặc sơ mi trắng, vẻ mặt mệt mỏi, đang uống rượu từng ly một, rõ ràng là đã say.
Người đàn ông bên cạnh vỗ vai anh ta, là bạn thân của Cố Hoài.
“Làm sao vậy? Cãi nhau với vợ à?” Cố Hoài cau mày, nhưng không lên tiếng.
“Thật ra tôi rất muốn biết, lấy một người tàn tật là cảm giác thế nào?”
Trong mắt Cố Hoài hiện lên một tia chán ghét, anh lạnh lùng mở miệng: “Giống như đang xách theo một túi rác màu đen, vĩnh viễn không thể vứt bỏ.”
Tôi đứng nguyên tại chỗ, nhìn Cố Hoài tiếp tục dốc rượu vào miệng.
Trong lòng nhói lên từng đợt đau đớn, tôi không thể khống chế được nước mắt, cố gắng kìm nén cảm xúc đang trào dâng.
Nhưng nước mắt vẫn tràn khỏi khóe mắt.
Cố Nguyệt rõ ràng đã nhìn thấy cảnh đó, cô ta nhếch môi một cách ác ý.
Tôi biết, cô ta cố tình dẫn tôi đến để nghe những lời này.
Tôi cụp mắt xuống, ngón tay vô thức vuốt ve chiếc nhẫn cưới do chính tay Cố Hoài thiết kế, đang nằm trên ngón áp út.
Giây tiếp theo, xe lăn của tôi bị đ.â.m đổ, một người phụ nữ mặc váy dây màu bạc đứng sững trước mặt tôi, vẻ mặt hoảng hốt.
Âm thanh va chạm lớn khiến tất cả mọi người xung quanh chú ý.
Chiếc xe lăn nằm nghiêng bên tường, bánh xe màu đen vẫn còn đang quay tròn.
Còn tôi, đã ngã xuống đất.
Tấm chăn mỏng vốn phủ trên chân cũng rơi xuống, dưới lớp váy, đôi chân trống rỗng lộ ra.
Vài cô gái không kìm được hét lên một tiếng kinh hãi.
Người phụ nữ vừa đ.â.m vào tôi chính là “bạch nguyệt quang” trong truyền thuyết của Cố Hoài – thư ký mới của anh – Tô Dĩ.
“Cô không sao chứ?”
Cô ta theo phản xạ muốn đỡ tôi dậy, nhưng thất bại. Gấu váy vốn dài đến gối hơi xê dịch, để lộ vết sẹo xấu xí trên đầu gối tôi.
Tô Dĩ hoảng sợ lùi lại hai bước, trốn sau lưng Cố Hoài.
Tôi nhìn đôi giày da cao cấp quen thuộc kia, bản năng không muốn để Cố Hoài nhìn thấy bộ dạng chật vật của mình lúc này.
Tôi cúi đầu, ngồi ngơ ngác dưới đất.
Cố Hoài cau mày:
“Em đến đây làm gì?
“Anh không đưa em theo dự tiệc, em lại tự ý đến đây để khoe khoang thân phận bà Cố sao?”
Cơn đau dâng lên trong lòng tôi.
Tôi cố kìm nước mắt, ngẩng đầu lên:
“Ngày mai buổi sáng, anh có thể về nhà không?”
Cố Hoài hơi sững người.
Rồi lập tức trên mặt hiện lên vẻ giận dữ:
“Giang Nhiễm, em phải hèn hạ đến mức này sao? Chẳng phải chỉ vì biết A Dĩ đến sao? Anh đã cưới em rồi, em yên tâm đi, chỉ cần em không chết, vị trí bà Cố sẽ không thay đổi.
“Như vậy được chưa?”
Trà Đá Dịch Quán
Ánh mắt khinh bỉ của những người xung quanh đổ dồn về phía tôi. Tôi run rẩy, cố chấp ngẩng đầu lên, một lần nữa xác nhận với anh:
“Vậy… sáng mai anh có thể về nhà không?”
Tôi chỉ muốn nói với anh, chúng ta đừng cãi nhau nữa… vì tôi… chỉ còn tám tháng để sống.
Anh bật cười, giọng đầy châm chọc:
“Được, anh đồng ý, nhưng đây là lần cuối cùng. Sau này không có sự cho phép của anh, đừng rời khỏi biệt thự.”
Tôi gật đầu, không dám nhìn biểu cảm của những người xung quanh, lặng lẽ dựng xe lăn lên.
Cố Hoài nhíu mày, đưa tay bế tôi ngồi lại lên xe:
“Đã biết mất mặt thì lần sau đừng ra ngoài khoe mẽ nữa.”
- Trà Đá Dịch Quán -
Tàn Tật Ngược Tâm - Mèo Không Ăn CáTác giả: Mèo Không Ăn CáTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Trọng SinhKhi cầm tờ giấy chẩn đoán trên tay, tôi ngồi yên trên xe lăn, ngoan ngoãn chờ dì quay lại. Hôm nay là kỷ niệm ba năm ngày cưới của tôi và Cố Hoài. Ba năm trước, tôi đã đẩy Cố Hoài ra khỏi đầu chiếc xe tải đang lao tới, còn bản thân thì bị cuốn vào gầm xe, mất đi đôi chân. Tôi từng nói với anh ấy rằng tôi không cần sự thương hại hay áy náy, càng không cần anh ấy phải trả ơn bằng cách hy sinh cuộc sống của mình. Nhưng anh không rời đi, còn kiên trì chăm sóc tôi, nửa năm sau đã cầu hôn tôi. Video cầu hôn hoành tráng được đăng tải lên mạng. Chúng tôi bước vào lễ đường trong vô vàn lời chúc phúc của cư dân mạng, thế nhưng càng về sau, anh lại như biến thành một con người hoàn toàn khác. Anh hầu như không quay về nhà chung, đến cả tiệc tùng cần thiết ở công ty, người đi cùng anh cũng chỉ là cô thư ký. Chúng tôi từng vì chuyện này mà cãi nhau, nhưng Cố Hoài đã nói: “Giang Nhiễm, em đừng quên, em là người tàn tật.” Nhìn ống quần trống rỗng của mình, cuộc cãi vã đó kết thúc trong sự im… Khi tôi đến trước cửa, cánh cửa không đóng hẳn, để lại một khe hở nhỏ.Tôi nhìn thấy Cố Hoài mặc sơ mi trắng, vẻ mặt mệt mỏi, đang uống rượu từng ly một, rõ ràng là đã say.Người đàn ông bên cạnh vỗ vai anh ta, là bạn thân của Cố Hoài.“Làm sao vậy? Cãi nhau với vợ à?” Cố Hoài cau mày, nhưng không lên tiếng.“Thật ra tôi rất muốn biết, lấy một người tàn tật là cảm giác thế nào?”Trong mắt Cố Hoài hiện lên một tia chán ghét, anh lạnh lùng mở miệng: “Giống như đang xách theo một túi rác màu đen, vĩnh viễn không thể vứt bỏ.”Tôi đứng nguyên tại chỗ, nhìn Cố Hoài tiếp tục dốc rượu vào miệng.Trong lòng nhói lên từng đợt đau đớn, tôi không thể khống chế được nước mắt, cố gắng kìm nén cảm xúc đang trào dâng.Nhưng nước mắt vẫn tràn khỏi khóe mắt.Cố Nguyệt rõ ràng đã nhìn thấy cảnh đó, cô ta nhếch môi một cách ác ý.Tôi biết, cô ta cố tình dẫn tôi đến để nghe những lời này.Tôi cụp mắt xuống, ngón tay vô thức vuốt ve chiếc nhẫn cưới do chính tay Cố Hoài thiết kế, đang nằm trên ngón áp út.Giây tiếp theo, xe lăn của tôi bị đ.â.m đổ, một người phụ nữ mặc váy dây màu bạc đứng sững trước mặt tôi, vẻ mặt hoảng hốt.Âm thanh va chạm lớn khiến tất cả mọi người xung quanh chú ý.Chiếc xe lăn nằm nghiêng bên tường, bánh xe màu đen vẫn còn đang quay tròn.Còn tôi, đã ngã xuống đất.Tấm chăn mỏng vốn phủ trên chân cũng rơi xuống, dưới lớp váy, đôi chân trống rỗng lộ ra.Vài cô gái không kìm được hét lên một tiếng kinh hãi.Người phụ nữ vừa đ.â.m vào tôi chính là “bạch nguyệt quang” trong truyền thuyết của Cố Hoài – thư ký mới của anh – Tô Dĩ.“Cô không sao chứ?”Cô ta theo phản xạ muốn đỡ tôi dậy, nhưng thất bại. Gấu váy vốn dài đến gối hơi xê dịch, để lộ vết sẹo xấu xí trên đầu gối tôi.Tô Dĩ hoảng sợ lùi lại hai bước, trốn sau lưng Cố Hoài.Tôi nhìn đôi giày da cao cấp quen thuộc kia, bản năng không muốn để Cố Hoài nhìn thấy bộ dạng chật vật của mình lúc này.Tôi cúi đầu, ngồi ngơ ngác dưới đất.Cố Hoài cau mày:“Em đến đây làm gì?“Anh không đưa em theo dự tiệc, em lại tự ý đến đây để khoe khoang thân phận bà Cố sao?”Cơn đau dâng lên trong lòng tôi.Tôi cố kìm nước mắt, ngẩng đầu lên:“Ngày mai buổi sáng, anh có thể về nhà không?”Cố Hoài hơi sững người.Rồi lập tức trên mặt hiện lên vẻ giận dữ:“Giang Nhiễm, em phải hèn hạ đến mức này sao? Chẳng phải chỉ vì biết A Dĩ đến sao? Anh đã cưới em rồi, em yên tâm đi, chỉ cần em không chết, vị trí bà Cố sẽ không thay đổi.“Như vậy được chưa?”Trà Đá Dịch QuánÁnh mắt khinh bỉ của những người xung quanh đổ dồn về phía tôi. Tôi run rẩy, cố chấp ngẩng đầu lên, một lần nữa xác nhận với anh:“Vậy… sáng mai anh có thể về nhà không?”Tôi chỉ muốn nói với anh, chúng ta đừng cãi nhau nữa… vì tôi… chỉ còn tám tháng để sống.Anh bật cười, giọng đầy châm chọc:“Được, anh đồng ý, nhưng đây là lần cuối cùng. Sau này không có sự cho phép của anh, đừng rời khỏi biệt thự.”Tôi gật đầu, không dám nhìn biểu cảm của những người xung quanh, lặng lẽ dựng xe lăn lên.Cố Hoài nhíu mày, đưa tay bế tôi ngồi lại lên xe:“Đã biết mất mặt thì lần sau đừng ra ngoài khoe mẽ nữa.”- Trà Đá Dịch Quán -